Tầm Tần Ký
Hồi 220
Vệ tinh do thám
về đến quan thuộc tìm Ðằng Dực, bảo y sai người tìm ngay Hoàn Xỉ về
Hàm Dương.
Nào ngờ Kinh Tuấn nghe tin thì đến, biết mình không có phần cùng đi
nên một mực đòi Hạng Thiếu Long cho mình đi cùng Cuối cùng hai
người Hạng, Ðằng cũng chấp nhận.
Hạng Thiếu Long vào cung gặp tiểu Bàn, xin phong cho Kinh Tuấn
một chức phó tướng quân, còn quân đô ky giao lại cho Xương Bình
quân, Triệu Ðại tạm thời phong làm phó thống lĩnh, đến đó chuyện này
mới xong.
Tiếp theo là ra quân doanh trại ở ngoài thành, chọn lựa tinh binh, quân
già yếu đều được trả về, còn tân binh thì giao cho Mông Võ, Mông
Ðiềm huấn luyện.
Ðêm ấy Hoàn Xỉ về đến Hàm Dương cả ba huynh đệ cùng với Hoàn Xỉ
và Ô Quả trải bản đồ ra, nghiên cứu chi tiết hành quân trong suốt một
đêm.
Sáng sớm mọi người chỉ ngủ được một chốc rồi chia nhau hành sự.
Hạng Thiếu Long vào cung gặp tiểu Bàn để bàn bạc tiếp, ngoài Xương
Bình quân, Lã Bất Vi, còn có Vương Quan, Lao ái và thái hậu Chu Cơ.
Lã Bất Vi tuy hận không thể giết chết Hạng Thiếu Long nhưng vì lợi
ích của mình, nên cũng không muốn Hạng Thiếu Long thua trong trận
này do đó tỏ ra hợp tác.
Cho tới lúc này, Hạng Thiếu Long mới biết nước Tần giàu mạnh đến
mức nào, về mặt lương thảo, xe ngựa đều không có vấn đề gì cả, gã
muốn bao nhiêu thì được cấp bấy nhiêu.
Bàn bạc xong, Lã Bất Vi, Chu Cơ, Lao ái quay về, còn Hạng Thiếu
Long quay sang tiểu Bàn, Xương Bình quân và Vương Lăng mà nói
rằng, „Giờ đây kẻ địch đánh thắng liên tục, năm nước đều đồng lòng,
khí thế như cầu vồng, nếu vi thần quyết chiến với kẻ địch, thì chắc chắn
sẽ bại. Cách duy nhất là, trước tiên khiến cho địch sinh lòng tự đại, rồi
lại dụ vào sâu, lại còn dùng cách tiêu thổ, cho dân chúng rút khỏi
những nơi ấy, đợi cho kẻ địch kéo quân cách xa căn cú của chúng, rồi
mới lợi dụng sự hiểm hóc của rừng sâu núi cao, dùng ky binh đột kích,
nếu thắng thì đuổi đánh đến cùng, đánh không được thì rút lui. Dùng
cách này để làm hao nhuệ khí của quân địch để đến khi thời cơ chín
muồi, thì lại quyết chiến với quân địch, nếu dùng cách này thì có thể
nắm được chín phần chiến thắng."
Mắt ba người cùng đồng thời sáng lên.
Hạng Thiếu Long nói, „Trong số chủ tướng của quân địch, quá nửa là
người quen của vi thần, biết vi thần trước nay dũng mãnh không sợ
chết, lại nghe vi thần cầm binh thì sẽ đoán được thần lập tức khiêu
chiến, do đó thần sẽ y theo suy nghĩ của họ, thua vài trận nhỏ rồi rút lui,
giả vờ xây thành đắp lũy để cố thủ. Lúc này mùa hạ sắp hết, mùa thu
đông sẽ đến, kẻ địch không muốn bỏ lỡ thời cơ sẽ tấn công mạnh mẽ.
Trước khi mùa đông đến, thần sẽ sắp xếp mọi thứ ở Tối Thành, đợi bọn
chúng đến. Chỉ cần có thể thắng được một trận, bọn chúng sẽ sợ mùa
đông tuyết rơi khó đi mà bị cắt đứt hậu viện, cho nên lập tức rút lui, đó
là cơ hội của chúng ta đuổi theo."
Vương Lăng than rằng, „Chả trách nào Lộc Công lúc còn sống đã đoán
rằng Thiếu Long sẽ trở thành một mãnh tướng, chỉ nghe chiến thuật của
ngươi nói thì đã biết ngươi dùng binh như dùng đao, biết người biết ta
trăm trận không thua."
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Nói ra thì dễ, nhưng lúc thực hành
phải cẩn thận không thể để xảy ra sai lầm.
May mà chủ soái của liên quân không phải là Lý Mục, nếu không sẽ
không bao giờ trúng kế được."
Tiểu Bàn vui mừng nói, „Nếu so với Lý Mục ta thấy thái phó cũng
không kém bao nhiêu, đêm nay quả nhân chắc sẽ ngủ ngon lắm đây."
Xương Bình quân nói, „Thiếu Long khải hoàn quay về, ta sẽ bày tiệc
rượu tại Túy Phong lâu để chúc mừng."
Cười nói một hồi Hạng Thiếu Long mới quay về quan thuộc, ngạc
nhiên thấy Hạng Bảo Nhi đang chơi đùa cùng bọn đô ky trong quảng
trường, bọn thê tử cũng từ mục trường quay về, lại còn có cả Châu
Lương. Thấy gã thì liền quỳ xuống cao giọng nói, „Châu Lương may
mắn không nhục mệnh, đã đem ưng vương trở về."
Hạng Thiếu Long cả mừng kêu lên, „ưng vương ở đâu."
Châu Lương hân hoan đứng dậy chu mồm huýt mấy tiếng sáo. Một
tiếng gió vút đến.
Hạng Thiếu Long giật mình ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy có một con
chim ưng màu xám đen giang cánh ra khoảng năm xích, từ trên bổ
xuống, đậu ngay trên vai Châu Lương, đôi mắt sáng quắc nhìn mọi
người chung quanh Châu Lương.
Hạng Thiếu Long hít một hơi dài nói, „ưng vương không cần dùng vuốt
sắt hay sao?"
"Ðương nhiên không cần nếu không làm sao được gọi là vua của loài
ưng? Tiểu nhân mất một năm mới có thể tìm được nó lại mất thêm hai
năm để huấn luyện mới có thể đem về gặp Hạng gia. Vừa rồi nghe nói
Hạng gia ngày mốt sẽ cầm quân ra cửa Hàm Cốc. Châu Lương muốn đi
theo Hạng gia dùng ưng vương để dò thám tình hình cho Hạng gia đảm
bảo có thể lập được kỳ công."
Ô Ðình Phương kéo Châu Vi đến bên Hạng Thiếu Long, cười nói, „ưng
vương này rất có linh tính, hình như hiểu được lời của Châu Lương nói.
Bọn thiếp vừa rồi dù nấp ở đâu cũng bị nó tìm ra ngay, cả nấp trong
nhà nó cũng biết thò đầu vào trong cửa để tìm, thật là thú vị."
Hạng Thiếu Long nghĩ ưng vương này quả là một vệ tinh gián điệp có
thể dò thám tình hình quân địch từ trên cao, cười lớn, „Ðã có ưng
vương nhất định trận này sẽ không thua."
Châu Lương kêu lớn một tiếng, ưng vương đập cánh bay vút lên trời
cao, trong chốc lát đã biến thành một chấm đen nhỏ ưng vương trên
bầu trời trong mảnh rừng phía dưới là đại quân nước Tần.
Binh chủng của nước Tần chủ yếu được phân thành lục quân và thủy
quân. Thủy quân thì không bằng lục quân.
Lục quân lại chia thành xa binh, ky binh và bộ binh.
Xa binh trong thời Chiến Quốc có tác dụng kém hơn thời Xuân Thu,
nhưng khi đánh nhau ở vùng bình nguyên bằng phẳng thì tác dụng ấy
vẫn còn lớn, ví dụ như xông vào quân địch, làm rối loạn hàng ngũ quân
địch hoặc làm thành hàng lũy, ngăn cản sự tấn công của quân địch.
Xong từ Hàm Cốc đến Hàm Dương toàn là núi non, bản thân của Hạng
Thiếu Long lại không giỏi dùng xa binh nên lần xuất chinh này không
cần dùng xa binh nữa, chủ yếu chỉ dùng bộ binh và ky binh.
Từ ngày Hạng Thiếu Long phát minh ra được cây Bách Chiến bảo đao,
tiểu Bàn đã sai người theo mẫu sản xuất ra rất nhiều, rèn một loại
trường đao có sống dày, tuy không bằng cây Bách Chiến bảo đảm
nhưng cũng giúp ky binh của quân Tần trở nên lợi hại hơn nhiều, đây là
lần đầu tiên được đem ra dùng.
Trong số mười lăm vạn quân, ky binh chiếm hơn ba vạn, có cả quân đô
ky và quân tốc viện, ngoài ra có một ngàn tinh binh của Ô gia. Ðội ky
binh này chính là lực lượng chinh chiến chủ yếu của Hạng Thiếu Long.
Bộ binh chia làm hai loại là bộ binh nhẹ và bộ binh nặng. Bọn họ đều là
quân chính quy đã được huấn luyện ở quân, huyện.
Bộ binh nhẹ không mặc áo giáp sắt, sử dụng vũ khí như cung, nỏ, khi
đánh nhau thì dàn quân ở phía trước, chuyên giết địch ở cự ly xa.
Bộ binh nặng mặc áo giáp sắt dùng các loại vũ khí như qua, mâu, búa,
mâu dài để chiến đấu xáp lá cà với quân địch.
Trong đội binh của Hạng Thiếu Long, bộ binh nhẹ có ba vạn người,
còn bộ binh nặng chiếm đến bốn vạn người.
Trong thời đại này, sự thắng bại ngoài yếu tố vận dụng các sách lược
chỉnh thể, thì phải xem tướng soái phát huy các sở trường của binh
chủng và sự phối hợp hài hòa giữa các binh chủng như thế nào.
Còn về biên chế quân đội thì đại khái chia như sau, năm người gọi là
một ngũ, năm mươi người gọi là một đồn, tù năm mươi người trở lên
đến năm ngàn người gọi là một khúc, năm khúc là một bộ, cho nên một
bộ là hai vạn năm nghìn người. Thực lực của Hạng Thiếu Long có
được bốn bộ.
Theo như quy chế của nước Tần, các cấp quân tướng đều có thể quân
thuộc về mình, thông thường thì có thể chiếm được một phần mười,
cũng giống như Hạng Thiếu Long trước kia có ba ngàn tinh binh, giờ
đây đã tăng lên một vạn người.
Vì chiến sự khẩn cấp như hiện nay, Mông Ngao và Vương Hột dù có
đem binh về triều đình thì vẫn không giải tán quân riêng của mình, bởi
vì số quân này có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thống soái, cho nên
Mông Ngao năm xưa có thể sai người đột kích mục trường.