Tầm Tần Ký
Hồi 177
Bữa tiệc đẫm máu
Hạng Thiếu Long và Lý Viên xuất phát sớm hơn dự định một chút,
trước tiên hội hợp trên một con đường, trao đổi tin tức mới nhận. Hai
người nấp trên xe ngựa, Lý Viên hỏi, „Thái hậu tìm huynh có chuyện
gì?"
Hạng Thiếu Long vừa đưa mắt nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, vừa
chậm rãi nói, „Bà ta muốn tại hạ giết Lý Quyền, Lý Lệnh và Xuân
Thân quân."
Lý Viên phấn chấn tinh thần, nói, „Xá muội quả thật nói như thế sao?"
Hạng Thiếu Long nói, „Chả lẽ ta gạt huynh hay sao? Nàng cớ gì hận
Xuân Thân quân đến thế?"
Lý Viên rầu rĩ than, „Thái hậu hận tất cả những nam nhân đã làm nhơ
bẩn thân xác của thái hậu, bao gồm cả Hiếu Liệt vương trong đó."
Hạng Thiếu Long nói, „Phía bên huynh có tin tức gì mới nhất?"
Lý Viên nói, „Xem ra Xuân Thân quân rất có thể sẽ dùng những chiêu
như tỉ võ hạ độc để đối phó với chúng ta. Bởi vì khách mời đêm nay
đều là các công khanh đại thần, lại có sứ tiết, vương hầu của nước
ngoài, dù cho Xuân Thân quân và Lý Quyền lớn gan đến mấy cũng
không dám đưa mấy trăm người vào giết chúng ta."
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, „Trong danh sách khách mời có
người Dạ Lang không?"
"Không có tên của Dạ Lang vương, song điều đó không phải là đại diện
của y không đến, „ Lý Viên nói.
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Ta đã quyết định phân thắng bại với
Xuân Thân quân và Lý Quyền trong buổi tiệc hôm nay. Nếu không, sẽ
không còn cơ hội nào nữa. Nếu tại hạ đoán không sai, ngày mai một
khi Ðấu Giới đã điều động xong quân đội, Xuân Thân quân lại làm khó
chúng ta, nội ứng ngoại hợp để khống chế binh lực ở Thọ Xuân, bởi vì
nội thành quân rơi vào tay của huynh, đối với bọn chúng quả thật bất
lợi. Bởi việc này chính là một mắt xích của kế hoạch ấy. Tất cả những
nhân vật quan trọng của Thọ Xuân đều tập trung ở đây, trong nhất thời
không thể nào ứng phó được, tự nhiên là bọn chúng sẽ có lợi nhất."
Lý Viên ngạc nhiên nói, „Nhưng gia tướng trong phủ Xuân Thân quân
đã hơn hai ngàn, chúng ta chỉ có sáu mươi người, một số phải ở ngoài,
lúc động thủ, có thể chạy thoát được là may, làm sao có thể giết chết
được bọn chúng."
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Bắn người trước tiên hãy bắn ngựa, bắt
giặc trước tiên hãy bắt vua. Lý huynh đã nghe hai câu danh ngôn chí lý
này chưa?"
Lý Viên lẩm nhẩm đọc hai lần, hai mắt sáng lên, rõ ràng là đã hiểu chút
ít. Hạng Thiếu Long nói, „Ta suýt nữa đã quên một chuyện quan trọng
nhất, Ðiền Ðan có trong danh sách khách mời không?"
Lý Viên lắc đầu, „Ta cũng định cho huynh biết chuyện này, từ sáng nay
sau khi y dùng điểm tâm và Xuân Thân quân, Ðiền Ðan đã mất tích, ta
thấy có lẽ y đã rời khỏi Thọ Xuân."
Hạng Thiếu Long lòng chợt chùng xuống, khổ não nói, „Nếu y ra
thành, đương nhiên sẽ không giấu nổi người giữ thành, cớ gì huynh
hoàn toàn không biết?"
Lý Viên chỉ đành nói, „Nếu đã có Ðấu Giới sắp xếp cho y, cả Võ Ðảm
cũng khó mà truy vấn, cho nên bí mật yểm hộ cho Ðiền Ðan ra khỏi
thành, quả là chuyện dễ dàng."
Hạng Thiếu Long hạ quyết tâm, „Xảy ra chuyện này, chúng ta càng
phải động thủ, chỉ có từ miệng của Xuân Thân quân, mới biết được
Ðiền Ðan đã đến đâu."
Lý Viên hiểu rõ ý của gã, nếu Ðiền Ðan quay về Tề, Hạng Thiếu Long
phải giải quyết nhanh chóng chuyện ở Thọ Xuân, rồi sau đó lên đường
đuổi theo.
Thở dài nói, „Hạng huynh vì chuyện của tại hạ mà lỡ dở chuyện lớn
của bản thân, tiểu đệ thật ái ngại. Chao ôi! Nói thật ra, cơ hội thắng của
chúng ta đêm nay không cao."
Hạng Thiếu Long mỉm cười lắc đầu, „Không phải đâu, không phải đâu!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, giờ đây ta lại có ý mới, ta sẽ
đổi toàn bộ tùy tùng của Lý huynh thành người của ta, chỉ cần Xuân
Thân quân không biết chúng ta đã ngầm giấu cung nỏ, trận này chúng
ta ít nhất cũng nắm bảy phần thắng. Đó chính là lấy cái sở trường của
chính mình để khắc chế cái sở đoản của địch. Dùng cung nỏ để khắc
chế trường kiếm, dùng sách lược nhanh chóng, có hiệu quả, lấy nặng
đánh nhẹ, để ứng phó với số nhiều của đối phương."
Nói rồi kề tai y giải thích một hồi.
"Dù Tôn Võ có sống lại cũng không thắng nổi Hạng huynh!" Lý Viên
chép miệng.
Hạng Thiếu Long cười thầm, đây chính là tín điều của bộ đội đặc
chủng, lấy tinh nhuệ để thắng thô kệch. Chỉ cần nắm được một mắt
xích yếu nhất của kẻ địch, cũng giống như nắm được cổ của con rắn
độc, thì dù chúng có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể phun nọc độc
được.
Hai người chia tay, Lý Viên vào cung gặp Lý Yên Yên, bẩm cáo hết
mọi chuyện, còn Hạng Thiếu Long thì đến phủ Xuân Thân quân dự
tiệc.
Vừa bước vào cổng, thì thấy trong sân đã đầy xe ngựa, đèn đuốc sáng
trưng.
Tòa nhà chính nằm trên nền móng bằng đá trắng, có hành lang chạy
vòng xung quanh nhà, nối các khu nhà với nhau, giữa các khu nhà là
các tán cây cổ thụ, trông rất u nhã.
Hạng Thiếu Long lòng sinh cảm xúc.
Ðịa vị của vua Sở kém xa vua Tần.
Năm xưa lúc Trang Tương vương giá băng, Hàm Dương đã dừng mọi
hoạt động tiệc tùng. Từ đó có thể thấy được một nguyên nhân chủ yếu
mà Tần đã thắng được Sở.
Hạng Thiếu Long cùng tùy tùng xuống ngựa, trong đó có sáu người
phụ trách coi ngựa, còn hai mươi bốn người kia thì theo gã vào.
Thông thường trong những buổi tiệc của giới quý tộc, mang theo mười
gia tướng trở lên là chuyện bình thường, hai mươi bốn người thì hơi
nhiều, nhưng trong tình huống này, Xuân Thân quân sẽ không phản
đối, huống chi y chẳng coi hai mươi bốn người này vào đâu.
Trên bậc tam cấp của tòa nhà chính, bọn gia tướng của Xuân Thân
quân đứng đầy, Xuân Thân quân cùng hai con Hoàng Chiến và Hoàng
Bá lên tiếp khách khứa.
Hạng Thiếu Long bước về phía bậc tam cấp, được nửa đường thì có
người gọi, „Này, xin dừng bước."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên dừng bước, quay đầu lại, đối mặt với
người kia.
Cả hai cùng ngạc nhiên, thì ra đó là Hàn Sấm.
Chỉ thấy y vẻ mặt rất cổ quái, ho khan một tiếng nói, „Thật xin lỗi! Tại
hạ đã nhìn nhầm người."
Hạng Thiếu Long biết rõ y nhận ra mình từ phía sau lưng, nhưng giờ
đây khuôn mặt đã thay đổi quá nhiều, cho nên khi Hàn Sấm thấy mặt
gã, thì không dám nhận nữa.
Hạng Thiếu Long cười, „Tại hạ giờ đây là Vạn Thụy Quang, xin chào
hầu gia!"
Hàn Sấm lập tức hiểu ra, nháy mắt rồi quay sang chào hỏi những người
khác.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy ấm áp, Hàn Sấm tuy là có quá
nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có thể gọi là bạn bè tốt.
Khi bước lên bậc tam cấp, Xuân Thân quân cười nham hiểm bước tới
chào đón, „Ðược Vạn tướng quân đến đây, bổn quân lấy làm vinh
hạnh, cớ gì không thấy Ðiện vương phi và tiểu bị quân?"
Hạng Thiếu Long hành lễ theo như quy củ, nói, „Tiểu chúa công trong
người không khỏe, Ðiện vương phi chỉ đành ở nhà chăm sóc, mang
quân thượng lượng thứ."
Xuân Thân quân vội vàng nói, „Ta sẽ lập tức sai người đến chữa trị cho
tiểu bị quân, đảm bảo thuốc tốt bệnh hết."
Hạng Thiếu Long nhìn Hoàng Chiến, Hoàng Bá và các gia tướng đang
gườm gườm nhìn gã, lòng cười thầm, dù cho bọn chúng có tinh mắt
đến cỡ nào, cũng không ngờ rằng trên đời lại có loại cung nỏ giấu trong
ống trúc. Ðây chính là chỗ lợi của kỹ thuật cao.
Trả lời, „ý tốt của quân thượng tại hạ xin nhận lãnh, tiểu chúa công đã
uống thuốc, nếu ngày mai vẫn chưa khỏe, thì mới phiền đến quân
thượng."
Lúc ấy có tên gia tướng dắt bọn Hạng Thiếu Long vào trong đại đường.
Đó là một sảnh đường rộng hơn cả cung đình, hai bên có bốn cây cột
lớn, chống đỡ bốn cây xà ngang trên mái nhà, trông rất hùng vĩ.