Tầm Tần Ký
Hồi 218
Chỉ thiếu một phân
Chu Cơ gọi Hạng Thiếu Long đến ngồi bên cạnh nàng, rồi nhìn mông
lung ra ngoài cửa xe.
Ngoài đường toàn là những người đi chúc mừng xuân tế.
Nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, pháo nổ không ngớt, khiến cho Chu
Cơ càng cảm thấy cõi lòng trống rỗng.
Từ ngày Trang Tương vương mất đi, nàng chưa bao giờ có được ngày
hạnh phúc.
Cuộc đời nàng chính là do Lã Bất Vi tạo ra, mà cũng chính Lã Bất Vi
đã hủy đi.
E rằng cả bản thân nàng cũng không biết Lã Bất Vi có ơn hay có thù
với mình.
Lao ái xem ra rất rạng rỡ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một con cờ để
các bên lợi dụng.
Không ngờ một kẻ khôn khéo lợi hại như Chu Cơ, một khi rơi vào lưới
tình thì lại hồ đồ đến mức ấy.
Khi Hạng Thiếu Long trong lòng đầy cảm thán, Chu Cơ nhỏ nhẹ nói,
„Thiếu Long! Từ rày về sau ta phải làm thế nào đây?
Bỗng nhiên, Hạng Thiếu Long như chui trở lại vào cỗ máy thời gian,
quay về những ngày còn ở Hàm Ðan, những ngày vừa mới gặp gỡ Chu
Cơ, chột dạ nói, „Thái hậu...“ rồi lại không biết nói lời gì mới phải.
Chu Cơ xoay người lại, nhìn thẳng vào gã nói, „Xin thứ lỗi!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Thái hậu cớ gì nói ra lời ấy?"
Chu Cơ cúi đầu, rầu rĩ nói, „Cả bản thân ta cũng không biết mình đang
làm gì, nhưng có lúc, ta thật sự rất muốn có kẻ giết ngươi đi."
Hạng Thiếu Long biết nàng ý muốn nói đến trận đấu giữa mình và
Quản Trung Tà, thở dài nói, „Hạ thần không thể trách thái độ thái hậu,
dù thế nào, hạ thần cũng không thể trách bà.“
Chu Cơ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn gã một lát sau rồi mới đột nhiên
nói, „Con hắc long ấy rốt cuộc là thật hay là giả, cầu mong ngươi đừng
giấu ta."
Hạng Thiếu Long lúc này bỗng nổi giận, biết Chu Cơ vẫn muốn suy
tính cho Lao ái, lạnh lùng nói, „Ðương nhiên là thật, sao có thể làm giả
được."
Chu Cơ ngẩn ra một lúc rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ, cười khổ não,
„Thiếu Long nhà ngươi lại nổi giận, có lúc ta thật sự muốn ngươi có thể
đánh ta, mắng ta, như vậy thì người ta mới dễ chịu một chút."
Rồi lại tiếp tục, „Ta đã quá hiểu ngươi, nhìn dáng vẻ trả lời của ngươi
lúc nãy, thì đã biết ngay đó là con rồng giả, kế sách lợi hại như thế,
nhất định là ngươi đã nghĩ ra."
Trong lòng Hạng Thiếu Long chợt dâng lên một cảm giác ngay cả mình
cũng khó hiểu được, ghé sát bên tai nàng, dịu dàng nói, „Lúc nãy ta quả
thật muốn hành hạ thái hậu một trận."
Chu Cơ giật mình kêu ối một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Khi Hạng Thiếu Long định hôn nàng, xe ngựa bỗng dừng lại, thì ra đã
đến hoàng cung.
Hạng Thiếu Long trong lòng than thầm.
Vận mệnh rốt cuộc không thể thay đổi được.
Khi Chu Cơ đến nơi, tiểu Bàn, Lã Bất Vi và quần thần vẫn nhiệt liệt
đón chân nàng như bình thường, mọi người làm ra vẻ như không biết
đã xảy ra chuyện gì.
Phó Cao, Ðỗ Bích đều đến dự, mà dáng vẻ rất bình tĩnh.
Giả sử Khêu Nhật Thăng nhìn thấy được cảnh này, nhất định sẽ biết
được rằng sự hy sinh của mình không đáng giá tý nào.
Hạng Thiếu Long rất buồn bã vì cái chết của Quốc Hưng, ngồi vào
chiếu của Lý Tư và Xương Bình quân, trầm giọng hỏi, „Quản Trung Tà
ở đâu?"
Hai người bọn họ nghe ngữ khí của gã không ổn, giật mình, đồng thanh
hỏi, „Thiếu Long muốn làm thế nào?"
Hạng Thiếu Long lúc này đã nhìn thấy Quản Trung Tà, y đang ngồi
cách gã năm chiếu, đang nhỏ to với bọn Lã Nương Dung, Hứa Thương,
Liên Giao.
Xương Bình quân muốn vãn hồi không khí, cười, „Tam tuyệt tài nữ ấy
quả nhiên danh đồn không ngoa, bài hát đã hết, nhưng trong tai ta vẫn
còn vang tiếng ca của nàng."
Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi, nói, „Ta phải giết chết Quản Trung
Tà."
Hai người ngạc nhiên lắm, nhất thời không đối đáp gì được, Lý Tư chỉ
có thể nói, „Thiếu Long hãy nghĩ kỹ lại."
Lúc này tiểu Bàn, Lã Bất Vi và các đại thần đều lần lượt kính rượu Chu
Cơ, xong xuôi ai nấy về chỗ của mình, đều im lặng cả, chờ đợi Chu Cơ
lên tiếng.
Hạng Thiếu Long khí giận bốc lên cao, đứng phắt dậy.
ánh mắt mọi người đều tập trung về phía gã.
Hạng Thiếu Long hào khí bốc lên trời cao giọng nói, „Lần trước cuộc
tỷ võ giữa vi thần và Quản đại nhân, vì Quản đại nhân gãy kiếm mà
phải chấm dứt, nay thấy Quản đại nhân đã dùng kiếm khác, đột nhiên
cảm thấy ngứa tay, mong có thể tỷ thí lại với Quản đại nhân một trận,
để trợ hứng cho mọi người, mong bị quân và thái hậu chấp thuận."
Cả đại điện lập tức im lặng, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, rõ
ràng đều không ngờ được Hạng Thiếu Long lại làm thế.
Hai trận đấu trước đây, Hạng Thiếu Long đều bị buộc phải ra tay, chỉ
có lần này vì trong lòng vẫn còn giận dữ vì cái chết của Quốc Hưng
nên mới chủ động ra tay.
Trong thời khắc này, ai cũng biết rằng Hạng Thiếu Long đã thực sự nổi
giận với Quản Trung Tà, quyết ý giết chết y.
Lã Bất Vi hơi biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng, cướp lời tiểu Bàn và
Chu Cơ, trả lời rằng, „Ðêm nay là ngày vui, không tiện động đến đao
kiếm, Thiếu Long nếu vì ân oán tư thù..."
Một tràng cười dài, phát ra từ chỗ Lao ái, chỉ nghe y nói, „Lời này của
trọng phụ sai rồi, lần trước chẳng lẽ là ngày buồn của trọng phụ hay
sao, tại sao trọng phụ lại cứ một mực chủ chiến?"
Lã Bất Vi hai mắt quắc lại, nhìn Lao ái, thì Quản Trung Tà lúc đó đứng
dậy nói, „Hạng thống lĩnh quả nhiên mắt rất tinh, đã nhìn thấy thanh
kiếm Xạ Nhật của nước Tề mà tichức đeo bên mình, đây không phai là
vật thường, không dễ bị gãy, cho nên đã có nhã hứng như vậy nếu bị
quân, thái hậu và trọng phụ cho phép, Quản Trung Tà rất vui lòng
phụng bồi."
Tiểu Bàn cười ha hả nói, „Như thế mới là hảo nam nhi của đại Tần ta,
mong thái hậu phê chuẩn."
Chu Cơ đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích,
gật đầu nói, „Ðại Tần ta trước nay dùng võ lực để giữ nước, hai vị
khanh gia hãy thể hiện tinh thần thượng võ của đại Tần ta, ai gia chuẩn
tấu."
Hạng Thiếu Long biết Chu Cơ đã hiểu sai ý, tưởng rằng mình vì muốn
rửa nhục cho nàng mà tức giận Quản Trung Tà, nhưng không kịp nghĩ
nhiều, tạ ơn xong thì đồng thời cùng Quản Trung Tà rời khỏi chỗ ngồi
bước ra giữa điện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy được không khí nặng nề lúc này.
Ðây là lần thứ ba hai người này đụng mặt nhau, Quản Trung Tà đã hai
lần lọt xuống thế hạ phong, lần này có thể lấy lại được danh dự đã mất
hay không?
ở một mức độ nào đó, lần này quả thật Hạng Thiếu Long có hơi mạo
hiểm. Có lẽ cũng không đáng mạo hiểm.
Lần thứ nhất Quản Trung Tà không thể thắng nổi Hạng Thiếu Long,
bởi vì y đã nhận định sai lầm rằng không nên liều mạng với một kẻ sắp
chết, lần thứ hai y chịu thua bởi vì không hề biết gì về thanh Bách
Chiến bảo đao, nhưng vẫn có thể mượn cớ thanh kiếm gãy để mà thoát
nạn, thậm chí không hề tổn thương tý nào.
Giờ đây Quản Trung Tà đã có kinh nghiệm đối phó với thanh Bách
Chiến bảo đao, vả lại không chừng sẽ liều chết, trong tình huống này,
hươu chết về tay ai, thật sự khó mà biết được.
Cho nên Lý Tư mới khuyên gã nên suy nghĩ lại.
Nhưng Hạng Thiếu Long quả lúc này đã hoàn toàn quên đi sống chết
vinh nhục, chỉ cảm thấy rằng nếu để kẻ đã giết chết Quốc Hưng sống tự
do ngay trước mắt mình, thì rất có lỗi với người vừa mới thề tận trung
với mình.
Từ khắc này, gã đã trở thành một kiếm sĩ chân chính.
Gã không thèm nghĩ gì khác nữa.
Quản Trung Tà không phải là Lã Bất Vi, không có một quyển sách hay
bộ phim nào nói y có thể sống qua đêm nay.
Lã Dung Nương mặt mũi tái xanh như xác chết.