Tải bản đầy đủ (.doc) (14 trang)

Tầm Tần Ký178

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.02 KB, 14 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 178
Cuộc chiến sau cánh cửa
Hạng Thiếu Long vẫn ngồi im, trầm giọng quát, „Vạn Thụy Quang này
trước nay không hề chúc rượu với kẻ địch, nên rượu có thể miễn, hầu
vương có chuyện gì, xin hãy cứ chỉ giáo!"
Toàn trường lập tức im lặng, ai ai cũng cảm thấy sự căng thẳng.
Thả Lan vương thì hừ lạnh lùng một tiếng, giận dữ nhìn Dạ Lang
vương.
Lẽ ra Xuân Thân quân phải lên tiếng hòa giải, nhưng vẫn im lặng ngồi
xem.
Lý Quyền và Thành Tố Ninh thì lộ vẻ vui mừng, rõ ràng là đã sớm biết
Dạ Lang vương sẽ gây chuyện với Hạng Thiếu Long trong buổi tiệc
này.
Tam vương tử Hoa Kỳ nhìn Hạng Thiếu Long đầy sát khí.
Dạ Lang vương gật đầu, sau hai tiếng tốt thì trừng mắt nhìn Hạng
Thiếu Long nói, „Nghe nói hôm nay ngươi đã từng khoác lác trước mặt
thái hậu, công nhiên muốn lấy mạng của Ðiện vương Lý Lệnh, tiểu
vương nghe thế mới cảm thấy kỳ lạ, trong tay Vạn Thụy Quang nhà
ngươi binh lực không quá năm mươi, cả bảo vệ cô nhi quả phụ cũng
không đủ sức, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi dựa vào cái gì để nói ra
lời cuồng ngôn ấy, Vạn Thụy Quang nhà ngươi có thể giải thích rõ ràng
chăng?"
Lời này lập tức khiến cho bọn người Dạ Lang, Lý Quyền và Hoàng
Chiến cười ầm lên, để nhục mạ đối phương.
Cười xong, đại đường im phăng phắc, rất căng thẳng.
Những nhân vật trung tâm của phía đối lập như bọn Lý Quyền, Thành
Tố Ninh, Hoàng Chiến, Hoàng Bá đều lộ vẻ đắc ý, xem thử Dạ Lang
vương Hoa Thích Ngõa công nhiên làm nhục Hạng Thiếu Long như thế
nào.
Hạng Thiếu Long đã quen với những cảnh này, cả những nhân vật như


Lã Bất Vi, Ðiền Ðan cũng không coi vào đâu, nào sợ những tiểu vương
hầu không biết trời cao đất dày như y, giả vờ ngạc nhiên nói, „Hầu
vương thật biết nói chơi, Ðiện vương đang ở trong Ðiện vương phủ, cớ
gì lại thay tên đổi họ trở thành Lý Lệnh cái gì đó, hầu vương phải
chăng mới chỉ uống ba chén mà đã say đến nỗi hồ đồ?"
Dạ Lang vương cứng họng, khi định lên tiếng, Lý Viên tiếp lời cười ha
ha nói, „Hoa Thích Ngõa hầu vương không những đã sai, mà còn vượt
qua cả quân quyền đại Sở của ta, tự tiện phong tặng cho gian đồ, không
biết Dạ Lang vương giờ đây có mối quan hệ gì với kẻ gian đồ ấy?"
Lời này khó mà chống đỡ.
Phải biết Lý Lệnh soán đoạt ngôi của Ðiện vương, tuy được Hiếu Liệt
vương ngầm đồng ý, nhưng vẫn chưa công khai thừa nhận. Lúc này cả
một kẻ đầy mưu kế như Xuân Thân quân cũng khó mà chen vào.
Thả Lan vương là kẻ tử địch của Dạ Lang vương, nói tiếp, „Sau này
Hoa Thích Ngõa nhà ngươi bị kẻ khác đoạt vương vị, xem ra bổn
vương cũng có thể hưởng thụ cái lạc thú tự phong vương vị cho kẻ
khác."
Dạ Lang vương thẹn quá hóa giận nói, „Hiện nay ai ngồi trên chức vị
Ðiện vương thì chính là chủ của nước Ðiện, đó là sự thực không thể
tranh cãi, chỉ có hạng vô tri, mới chỉ nghĩ đến chuyện danh phận."
Ai ai cũng cảm thấy y chỉ là đang lý sự cùn.
Long Dương quân cười nói, „Lời của hầu vương sai rồi, có cái gọi là
danh không chính thì ngôn không thuận, Lý Lệnh chính là danh không
chính, lời của hầu vương mới không thuận, đây là lời của tiên hiền, chả
lẽ nào tiên hiền của chúng ta là hạng vô tri?"
Lời ấy vừa nói ra, trừ Hạng Thiếu Long, toàn trường đều ngạc nhiên.
Bởi vì Long Dương quân là đại diện của Ngụy vương, thân phận cao
quý, lời nói của y là đại diện cho lập trường của nước Ngụy. Giờ đây tỏ
rõ phản đối Lý Lệnh trở thành Ðiện vương nên khiến cho ai nấy đều
kinh ngạc.

Hàn Sấm tiếp lời, cười nói, „Long Dương quân nói phải, hạng phản bội
làm sao có thể ngồi lên chính thống."
Bọn Xuân Thân quân đều nhìn nhau, không ngờ đại diện của hai nước
Hàn Ngụy đã nhất tề công kích Dạ Lang vương như vậy.
Hơn mười tên cao thủ đi theo Dạ Lang vương, tay đều đặt trên đốc
kiếm, ra vẻ muốn động thủ.
Quách Khai thì đổ mồ hôi, hoàn toàn không hiểu cớ gì Long Dương
quân và Hàn Sấm lại giúp Vạn Thụy Quang nhu vậy.
Hạng Thiếu Long gặp được Thiện Nhu, nên tinh thần sung mãn, cười
nói, „Giờ đây Vạn mỗ trừ một thanh kiếm và vài tùy tùng không bán
chủ cầu vinh, những thứ đem theo bên người không nhiều, nếu hầu
vương có hứng thú thì hãy cứ thử sai người đến xem bổn nhân có bản
lĩnh gì, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn hay sao?"
Không ai ngờ được gã lại chủ động khiêu chiến, trong đại đường yên
lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lớn nhất vẫn là tiếng thở
của Dạ Lang vương, y rõ ràng là giận đến nỗi sắp bể phổi.
Một tiếng quát lớn, từ ở chiếu Dạ Lang vương, tam vương tử Hoa Kỳ
phóng ra, hai tay mỗi tay cầm một chiếc búa, hai chiếc búa gõ vào
nhau, phát ra tiếng kêu chan chát, quát lớn, „Con thứ ba của Dạ Lang
vương là Hoa Kỳ, mời Vạn Thụy Quang ra đây tỉ thí."
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, chính là đang định nhảy ra để hạ
kẻ này, nào ngờ Kinh Thiện ở phía sau cũng ngứa tay, bước ra cúi
người nói, „Tiểu nhân Vạn Thiện, mong Vạn gia cho phép xuất chiến."
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, đầu tiên bởi vì thân thủ của
Kinh Thiện chỉ thua Kinh Tuấn, đủ ứng phó với kẻ này, thứ đến là để
tránh phải hạ kẻ này, nếu không Thả Lang công chúa Na Thái Thái lại
đeo riết lấy gã thì phiền lắm.
Song gã vẫn chưa chịu tha cho Xuân Thân quân, mỉm cười nói với y
rằng, „Quân thượng phải hiểu rằng đây là cuộc tỷ thí, không phải là
quyết tử với nhau, nói không chừng sẽ xảy ra cục diện quần đấu, nếu

quân thượng phản đối, ta sẽ không chấp nhận lời khiêu chiến này."
Dạ Lang vương tưởng Hạng Thiếu Long khiếp sợ, lạnh lùng quát,
„Sống chết có số, nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi đủ sức chạm tới sợi
lông của con trai ta, Hoa Thích Ngõa này sẽ không thèm truy cứu."
Xuân Thân quân đâu vì hai câu này của Dạ Lang vương mà làm hỏng
đại kế đêm nay, cười khà khà nói, „Tam vương tử nếu như có hứng thú
như vậy, Hoàng Các làm sao làm người khác mất hứng, xin Vạn tướng
quân hãy cứ quyết định."
Hoa Kỳ giơ búa lên thủ thế, quả là cầm một vật nặng mà vẫn như chơi,
đúng là một cao thủ, gầm lên, „Nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi khấu
đầu nhận sai, thì coi như mọi việc đã xong."
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói, „Tốt."
Rồi phất tay cho Kinh Thiện, nói, „Ðao kiếm không có mắt! Hãy cẩn
thận đó!"
Kinh Thiện cả mừng phóng ra, đến chỗ chỉ còn cách Hoa Kỳ khoảng
mười bước, thanh kiếm vẫn cứ nằm trong bao.
Hoàng Chiến đột nhiên đứng dậy, quát, „Khoan đã!"
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn y.
Hạng Thiếu Long thừa cơ nhìn quanh, tìm bóng dáng của Thiện Nhu,
nhưng thấy bọn nữ tỳ đều đứng phía sau chiếu, lẫn trong đám gia tướng
của Xuân Thân quân, nhất thời không tìm ra nàng.
Thanh âm của Hoàng Chiến truyền đến, „Nếu phía Vạn tướng quân bại
trận này, phải chăng lại sai thủ hạ ra chịu chết tiếp.
Hai câu này quả thật hiếp người quá đáng, giờ đây ai ai cũng biết Xuân
Thân quân và Dạ Lang vương liên thủ để bức hiếp Hạng Thiếu Long.
Nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ có Thả Lan vương cười lạnh lùng,
„Trận này vẫn chưa phân thắng bại, Hoàng công tử phải chăng đã nói
quá sớm."
Hạng Thiếu Long và Lý Viên nhìn nhau cười, Lý Viên nói, „Hoàng
công tử có cao kiến gì?"

Hoàng Chiến gầm lên, „Trận tiếp theo sao không tới lượt ta và ngươi tỷ
thí."
Hạng Thiếu Long cười, „Công tử xin đừng gấp, xem xong trận này rồi
hẵng nói cũng chưa muộn, bắt đầu tỷ thí đi."
Hoa Kỳ chờ đã lâu, nghe thế thì quát lên một tiếng như sấm sét, hai búa
giơ lên, uy mãnh vô cùng, liên tiếp múa tít lao về phía Kinh Thiện, quả
nhiên là một dũng tướng hiếm thấy, ai nấy đều biến sắc, cả Lý Viên
cũng lo lắng cho Kinh Thi ân, Na Thái Thái thì ôm ngực, dáng vẻ rất
căng thẳng.
Kinh Thiện không hề sợ hãi, rút thanh trường kiếm ra, khéo léo như
độc xà xuất động, nhanh nhạy như gió cuốn mây bay. Mặt gạt mặt đỡ,
mặt chém mặt đâm, mỗi nhát kiếm đều nhằm vào sơ hở của đối
phương, lại thêm bộ pháp nhẹ nhàng như nhảy múa, đã đỡ được tất cả

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×