Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Đức hạnh chẳng lỗi thời doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (121.75 KB, 7 trang )

Đức hạnh chẳng lỗi thời


Ngày xưa, người phụ nữ
đẹp thường gắn với hình
ảnh đoan trang. Muốn
đoan trang ư, nếu bên
trong không có một tâm
hồn đức hạnh thì làm sao
có thể biểu hiện bên
ngoài thành đoan trang?
Tại sao chúng ta có thể
nói: Vẻ đẹp của phụ nữ xưa là đoan trang? Bởi vì, đó không
chỉ là vẻ đẹp mà còn là điều kiện cần thiết để người phụ nữ
có thể làm vợ. Không đoan trang ư? Làng trên xóm dưới họ
kháo nhau, có ma nào đến đặt trầu cau! Lúc trẻ không giữ
gìn, một vài năm sau có nguy cơ trở thành bà cô. Muốn
sống dễ thở hơn có khi phải bán xới khỏi làng.


Nhưng thân gái làm nông bán xới khỏi làng biết đi đâu?
Không đồng tiền giắt lưng vốn đi đâu để mua ruộng làm?
Còn lên phố ư, không chỗ nương thân sa cơ vào thanh lâu
như bởn. Bởi thế, ngày xưa thật hiếm cô nào dám sống
ngang tàng bỏ qua hai chữ “đoan trang”. Bỏ qua là… “lãnh
đủ” liền.
Người Trung Quốc còn nêu cao phẩm chất đoan trang của
phụ nữ lên hàng đầu: “Yểu điểu thục nữ quân tử hảo cầu”,
tức: Phụ nữ hiền thục thướt tha yểu điệu thì sẽ có lắm đàn
ông đến xin cầu hôn. Người ta còn có một câu chuyện vào
loại kinh điển, xếp trong tủ sách tinh hoa để răn dạy các chị


em không đoan trang rằng:
Khi xưa, ông kia có hai cô vợ. Anh hàng xóm tìm cách tán
tỉnh cô thứ nhất không được, thì quay sang tán tỉnh cô thứ
hai – liền được ngay. Kể từ đó, cô thứ hai thường lẻn ra
ngoài vụng trộm với anh ta. Rồi đột nhiên, ông có hai vợ
lăn ra bất đắc kỳ tử. Cô thứ hai khấp khởi mừng thầm rằng
anh hàng xóm sẽ xin cưới cô, nào ngờ anh ta sang đề cập
xin cưới cô thứ nhất.
Bởi vì, trong đầu anh đã nổ ra một cuộc so sánh: Cô thứ hai
sẵn lẳng lơ, lăng loàn nếu cưới cô ta về thì cô ta vẫn còn
nguyên căn tính đó, cô ta sẽ trèo rào vụng trộm với người
hàng xóm khác. Còn cô thứ nhất là người đoan chính, trước
đây anh ta đã từng gạ gẫm mà không được, thì giờ đây nếu
cô ta chính thức thuộc về mình, thì anh chàng nào muốn tán
tỉnh gạ gẫm cũng không xong. Vì thế, mà anh dứt khoát xin
cưới cô thứ nhất.
Đức hạnh là gì? Chúng ta hãy thử ngẫm một chút. Một đứa
trẻ hư hỏng chắc sẽ đem lại buồn phiền cho cha mẹ, lớn lên
nó lêu lổng không công ăn việc làm, sa vào các ổ tội phạm
và đánh mất chính hạnh phúc của đời mình. Một người đàn
ông nghiện hút không chỉ phá hủy đời mình, mà theo đó
còn tàn phá gia đình, vợ theo đó có thể cũng nghiện hút, rồi
các con cũng theo chân bố mẹ. Tất cả rủ nhau chìm xuống
bắt đầu từ ông chồng là Thuyền trưởng của gia đình đã đắm
thuyền trước.
Giờ đến một cô gái thiếu đoan trang, nặng hơn có thể sống
buông thả, lăng loàn, liệu cô ta có gieo trồng cho đời mình
cây hạnh phúc? Đoan trang mới hạnh phúc ư, đúng ra đó là
một bữa tiệc nghèo nàn của thân xác thì đúng hơn. Có
không ít cô gái thời nay đã nghĩ vậy?

Còn đoan trang mới có được tấm chồng ư? Có cô còn muốn
ôm bụng cười: “Cổ lỗ lắm!”. Tại sao? Ngày trước ư, con
gái không trinh tiết làm sao lấy chồng, mà có lấy được, vào
đêm tân hôn, chồng mà phát hiện ra, sẽ đuổi đi như không.
Giờ ấy à, bọn trẻ con yêu nhau có khi từ lúc thò lò mũi, rồi
xem phim sex, đọc chuyện sex, táy máy thử cái trò đó, lấy
đâu ra trinh tiết… nhưng đàn ông vẫn cứ phải xin chết đòi
cưới cho bằng được.
Tại sao? Vì giờ là thời buổi tiến bộ, lại thêm trong vài chục
năm qua nhiều người đã lạm dụng kỹ thuật siêu âm để hủy
thai nhi gái, dẫn đến mất cân bằng nghiêm trọng giữa tỉ lệ
nam và nữ, có khi là 116 nam/100 nữ, đã thế có rất nhiều
nữ còn bị cuốn theo các đường dây buôn bán phụ nữ, trẻ
em gái, khiến cho cả Châu Á đang rơi vào khủng hoảng
thiếu nữ nghiêm trọng. Trong trường hợp “người khôn của
khó” như vậy, có đâu ra nhiều mà đào để cho đàn ông kén
cá chọn canh, lại còn đòi bày đặt phải là gái đoan trang
nữa.
Phụ nữ xưa nay lúc nào cũng khép nép, lép vế đã bao giờ
gặp được cuộc giải phóng tình dục như hôm nay, một bộ
phận chị em nghĩ vậy. Thế thì, hãy tận hưởng nó. Xưa kia
ấy à, đàn bà từ Tây sang Đông cứ che kín mít, từ cổ qua
gáy đến tận ngón chân. Có bao nhiêu cái đẹp của tạo hóa
“dày dày đúc sẵn một tòa thiên nhiên” cứ bị che dấu đi.
Giờ thì phải làm ngược lại, đàn bà có những nơi khoe phô
để cho mình đẹp lên thì phải khoe phô. Trước hết là cái cổ
rồi đổ xuống vòng một, không biết cứ xem phim mà theo,
người ta phô ra cả cổ lẫn vai trần rồi lộ ra cả chân núi của
cao nguyên… Còn quần hay váy ư, càng ngắn càng gọn mà
lại càng khoe được tầm cao điểm của đôi chân. Thử xem

mấy cô đoan trang kín đáo e thẹn làm dáng kia có phải đã
bị đo ván ngay ở vòng loại không?
Đúng thế, tương tự thế, các cô đoan trang đã bị thất thế
ngay từ vòng sơ loại, giống như người ta quẳng sang bên
một tờ tạp chí đứng đắn nhặt lấy tờ playboy vậy. Nhưng cái
tập được nhặt lên đó được ngắm trong bao lâu? Như người
đời vẫn giành cho nó một câu: “Đó là báo để xem chứ
không phải báo để đọc”.
Xem tức là hình ảnh đó chỉ giành cho thị giác. Còn đọc là
người ta dùng đôi mắt chuyển tải thông điệp vào tâm hồn.
Đây cũng chính là sự khác nhau giữa vẻ đẹp hình thức (phô
diễn bề ngoài) và cái đẹp nội dung ẩn sâu trong tâm hồn
(không phải cái dễ đem khoe). Người Châu Âu có câu:
“Quần áo quyến rũ khi gặp mặt, tâm hồn lưu luyến lúc chia
tay”.
Chiến thắng ở vòng sơ loại chẳng là gì cả, thậm chí nó còn
là thất bại nếu không giành được vòng nguyệt quế ở vòng
chung kết. Những chị em tháo khoán vải ngay từ vòng
ngoài thử hỏi, vào sâu những vòng trong họ còn khoe phô
những gì? Nghệ thuật cuộc đời giống như cuộc thi hoa hậu
vậy, nó đều phải được phô diễn theo lớp lang và gợi mở từ
từ, hành trình đó làm người khác ngắm lâu, cũng là cách để
chinh phục họ. Mở đầu là áo dài, sau đó, là váy, rồi mới
đến màn áo tắm…
Công bằng mà nói, ngày nay phụ nữ đã thành đạt và tiến bộ
hơn rất nhiều, muốn thành đạt thì chắc hẳn yếu tố đức hạnh
phải ở vị trí hàng đầu. Vì thế, đoan trang chẳng bao giờ lỗi
thời cả. Một số chị em trẻ lúc nào đó đã đặt ưu tiên cho sắc
đẹp lên đầu, thì đừng nên tưởng sắc đẹp đáng quí trọng hơn
đức hạnh.

Người đời xưa nay vẫn ví: Hoa hồng đẹp bởi vì hương nó
thơm. Nếu không có hương thơm hoa hồng cũng chỉ là một
thứ hoa bèo.


×