Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Tải Cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong trong Những ngôi sao xa xôi (3 mẫu) - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (99.96 KB, 6 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Dàn ý Cảm nhận về ba nhân vật trong Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê</b>
<b>1. Mở bài</b>


Giới thiệu tác giả Lê Minh Khuê, tác phẩm Những ngôi sao xa xôi và ba nhân vật chính.
Lưu ý: học sinh được tự lựa chọn cách dẫn mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào
năng lực của bản thân.


<b>2. Thân bài</b>


a. Hoàn cảnh sống và chiến đấu


Ba cô gái Thao, Phương Định, Nho làm ở tổ trinh sát mặt đường.


Họ sống trên một cao điểm giữa vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn, nơi tập
trung bom đạn nguy hiểm.


Công việc nguy hiểm phải chạy trên cao điểm cả ngày, phơi mình giữa vùng trọng điểm
bắn phá của máy bay địch, sau mỗi trận bom phải đo khối lượng đất đá, đánh dấu bom
chưa nổ, phá bom.


→ Cơng việc, hồn cảnh sống nguy hiểm địi hỏi sự gan dạ, bình tĩnh.
b. Những nét chung và nét riêng của ba cô gái thanh niên xung phong
* Nét chung của ba nữ thanh niên xung phong


Họ đều là những cơ gái thanh niên xung phong cịn trẻ, phải xa nhà, xa mái trường đi
chiến đấu.


Phẩm chất cao đẹp: tinh thần trách nhiệm cao với công việc, không sợ cái chết.


Dũng cảm, gan dạ: Sẵn sàng nhận nhiệm vụ, dám đối mặt với cái chết mà không nao
núng dù nhiều lần họ bị bom vùi và làm bị thương.



Họ có tinh thần đồng đội gắn bó, thân thiết: thể hiện ở tính tình, sự quan tâm chăm sóc
chu đáo khi đồng đội bị thương.


Vẻ đẹp tâm hồn: là những cô gái trẻ dễ vui, mơ mộng nhưng cũng trầm tư sâu lắng; nữ
tính thích làm đẹp cho cuộc sống ở chiến trường khói lửa, bình tĩnh, chủ động, lạc quan
luôn nghĩ về tương lai.


* Nét riêng


- Nho là em út tính nết trẻ con, thích ăn kẹo, có dáng vẻ bé nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng rất bản
lĩnh, rắn rỏi.


- Chị Thao là người thích làm dáng nhất, ở chị có những nét tính cách tưởng trái ngược
nhau: Thích hát bài hát do Phương Định bịa ra nhưng lại không hát trôi chảy bài nào; rất
dũng cảm táo bạo nhưng lại sợ máu, sợ vắt; trong cơ có sự nhút nhát mềm yếu của cô gái
là cô gái bản lĩnh trong chiến đấu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

→ Qua hành động và dòng suy tư của nhân vật tác giả Lê Minh Khuê cho người đọc thấy
được thế giới nội tâm phong phú cùng phẩm chất anh hùng của nhân vật.


<b>3. Kết bài</b>


Khái quát lại ba nhân vật đồng thời nêu lên giá trị nội dung, ý nghĩa của tác phẩm.
<b>2. Cảm nhận về ba nhân vật trong Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê</b>


Lê Minh Khuê (1949) quê ở Tĩnh Gia – Thanh Hóa, là cây bút chuyên viết về truyện
ngắn. Trong chiến tranh các tác phẩm của chị viết về cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ
trên tuyến đường Trường Sơn. Tiêu biểu là truyện ngắn “những ngôi sao xa xôi” ra đời
năm 1971 khi cuộc kháng chiến chống Mỹ diễn ra ác liệt. Đây là một số tác phẩm đầu tay


của chị, truyện kể về ba nữ thanh niên xung phong trong tổ trinh sát phá bom trên một
cao điểm Trường Sơn. Họ luôn phải sống trong gian khổ, nhiệm vụ khiến họ phải đối mặt
với cái chết. Vậy mà họ vẫn hồn nhiên trong sáng, dũng cảm và ln hồn thành xuất sắc
mọi nhiệm vụ.


Trước hết hoàn cảnh sống, chiến đấu nơi tuyến lửa đã gắn bó nhau thành một khối, họ ở
trong một cái hang dưới chân cao điểm, giữa một vùng trọng điểm tức là nơi tập trung
nhất, bom đạn và sự nguy hiểm, ác liệt. “Nơi ở của họ có biết bao thương tích” đường bị
đáng lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn, hai bên đường khơng có lá xanh chỉ chó những
thân cây bị tước khơ cháy”. Chỉ với vài chi tiết miêu tả cũng đủ khiến người đọc hình
dung được cuộc sống ở nơi đây đang bị hủy diệt tàn khốc. Hoàn cảnh sống của ba nữ
thanh niên xung phong khiến ta liên tưởng đến hoàn cảnh sống và chiến đấu của những
chiến sĩ lái xe mà ta bắt gặp trong thơ của Phạm Tiến Duật.


<i>“Khơng có kính khơng phải vì xe khơng có kính</i>
<i>Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi”</i>


Khơng những thế cơng việc của họ lại càng ngày càng nguy hiểm, họ phải chạy trên cao
điểm giữa ban ngày, phơi mình dưới con mắt “cú vọ của giặc Mỹ”. Sau mỗi trận bom họ
phải lao ra trọng điểm để “đo khối lượng đất đá, san lấp mặt đường, đánh dấu vị trí những
quả bom chưa nổ nếu cần thì phá bom”. Đó là một cơng việc nguy hiểm có khi cận kề với
cái chết, “thần chết là một tay khơng thích đùa, hắn ta lẩn trong ruột của những quả
bom”, làm công việc ấy thần kinh ta ln căng thẳng địi hỏi phải có lịng dũng cảm và sự
bình tĩnh: “Có ở đâu như thế này không thần kinh căng như chảo, tim đập bất chấp nhịp
điệu, xung quanh có nhiều quả bom cưa nổ, nó có thể nổ bây giờ, có thể nổ chốc nữa
nhưng nhất định sẽ nổ”. Có thể nói cơng việc vơ cùng nguy hiểm nhưng với các cơ thì
đây là việc hết sức bình thường.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

chết”. Bản thân vốn là nữ thanh niên xung phong nên Lê Minh Khuê tỏ ra am hiểu sâu
sắc, miêu tả cụ thể, tinh tế đến từng cảm giác, ý nghĩ của ba nữ thanh niên xung phong


trong truyện. Nhất là Phương Định, trong một lần phá bom, một mình Phương Định phá
quả bom trên đồi quang cảnh vắng lặng đến phát sợ, lẽ ra Phương Định phải đi khom
người nhưng sợ các anh cao xa có cái ống nhịm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt nhìn
thấy từng hành động cử chỉ của mình nên Phương Định cứ: “Đàng hồng mà bước tới” và
thế là lịng dũng cảm củ cơ đã được kích thích bằng sự tự trọng. Khi đến gần quả bom,
từng cảm giác của cô cũng trở nên sắc nhọn hơn, cơ bình tĩnh trong các thao tác chạy đua
với quả bom “thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào vỏ bom một tiếng động sắc đến gai người
cứa vào da thịt tơi. Tơi rùng mình và bỗng thấy mình làm q chậm. Nhanh lên một tí, vỏ
quả bom nóng một dấu hiệu chẳng lành” Thế nhưng Phương Định vẫn không hề run tay,
vẫn tiếp tục công việc” tôi cẩn thận bỏ gói thuốc mìn xuống cái lỗ đã đào châm ngịi, dây
mìn dài cong mềm. Tơi khỏa đất rồi chạy vào chỗ ẩn lấp của mình, cuối cùng là cảm giác
căng thẳng chờ đợi tiếng nổ của quả bom. Điều đáng chú ý là công việc khủng khiếp
không chỉ diễn ra một lần trong ngày mà nó diễn ra thường xuyên quen rồi một ngày
chúng tôi phá bom đến 5 lần ngày nào ít cũng 3 lần. Những lúc phá bom Phương Định có
nghĩ đến cái chết nhưng đó chỉ là một cái chết mờ nhạt không cụ thể cái chính là bom có
nổ hay khơng. Đó chính là tinh thần trách nhiệm cao đối với công việc, là lịng quả cảm
vơ song, một ngày trong những năm tháng trường Sơn của các cô là như vậy. Những
trang sử Trường Sơn không thể quên đi một ngày như thế, khơng chỉ có lịng dũng cảm
trong cơng việc họ cịn gắn bó với nhau trong tình đồng đội. Điều này được thể hiện sâu
sắc trong một lần phá bom Nho bị thương Phương Định và chị Thao đã chăm sóc cho
Nho như một người em gái. Phương Định “tôi bế Nho lên, rửa vết thương cho Nho bằng
nước đun sôi, tiêm thuốc cho Nho”, còn chị Thao lo cuống cuồng không chỉ vậy với
Phương Định mỗi lần đồng đội đi làm nhiệm vụ ở ngồi cao điểm là cơ lo lắng và căng
thẳng. Đặc biệt cơ dành tình cảm u mến khâm phục những chiến sĩ hàng đêm cô gặp
trên con đường ra mặt trận đối với cô: “Những người đẹp nhất, thông minh, can đảm, cao
thượng nhất là những người mặc qn phục có ngơi sao trên mũ”.


Mang vẻ đẹp của những chiến sĩ thanh niên xung phong ở họ cịn có những nét chung rất
đáng u của những cô gái trẻ dễ xúc cảm, mơ mộng, trong sáng. Họ thích làm đẹp cho
cuộc sống của mình ngay trong hồn cảnh ác liệt: Nho thích ăn kẹo, chị Thảo thích chép


bài hát, thích thêu thùa, cịn Phương Định thích ngắm mắt mình trong gương và ngồi bó
gối mơ màng và chỉ cần mưa đá thoáng qua cũng khiến họ vui thích cuống cuồng, những
niềm vui của con trẻ. Những cảm xúc hồn nhiên ấy như nguồn sống, như điểm tựa giúp
họ thêm vững vàng để họ vượt qua những khó khăn gian khổ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

khi nhìn thấy máu, thấy vắt. Những nét riêng đó làm cho nhân vật hiện lên một cách sống
động và đáng yêu hơn hơn.


Có thể nói ngịi bút của Lê Minh Kh rất thành công trong việc làm nổi bật vẻ đẹp của
những nữ thanh niên xung phong. Điều đầu tiên là tác giả đã chọn một trong ba nhân vật
là Phương Định kể lại câu chuyện làm cho nó vừa chân thật nhưng cũng hết sức khách
quan. Đặc biệt là nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật rất xuất sắc.


Như vậy, bằng việc chọn ngôi kể thứ nhất, khắc học nhân vật qua lời nói, hành động
đồng thời sự am hiểu tâm lý nhân vật Lê Minh Khuê đã khắc họa tâm hồn trong sáng hồn
nhiên và tính cách của Nho, Phương Định và chị Thao – những nữ thanh niên trong
truyện: “Những ngôi sao xa xôi”. Qua họ Lê Minh Khuê đã giúp người đọc hình dung rõ
vẻ đẹp của thế hệ trẻ trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Họ sống chiến đấu đầy gian
khổ hi sinh nhưng vô cùng lạc quan dũng cảm. Họ tiêu biểu cho thế hệ thanh niên xung
phong trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.


<i>“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước</i>
<i>Mà lòng phơi phới dạy tương lai”</i>
<b>3. Đoạn văn cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong</b>


Đầu tiên ta cảm nhận về vẻ đẹp trong tầm hồn của ba nhân vật nữ thanh niên xung phong,
Họ gồm có ba người, hai cơ gái rất trẻ là Phương Định và Nho, còn tổ trưởng lớn tuổi
hơn một chút là chị Thao. Có lẽ ở ba con người này có rất nhiều điểm chung, trước hết là
họ ở cùng một chỗ “một hang dưới chân cao điểm”. Đây là một nơi rất nguy hiểm vì ở
một cao điểm, lại giữa một vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn ra trận, ở đó


có rất nhiều khó khăn và các cuộc chiến đấu ác liệt nhất. Thậm chí nơi ở của họ cũng ác
liệt. Đường bị đánh lở loét màu đất đỏ, trắng lẫn lộn vào nhau, đó là chưa kể cây khơng
thể sống được, “hai bên đường khơng có lá xanh và những rễ cây nằm lăn lóc”. Cuộc
sống ở đây thật ác liệt, mọi thứ đều bị tàn phá. Vậy mà công việc của ba cô gái lại diễn ra
ở đây. Họ làm công việc được gọi chung là tổ trinh sát mặt đường, cịn cụ thể ra là hàng
ngày “khi có bom nổ thì chạy đến, đo khối lượng đất lấp hố bom, đếm bom chưa nổ và
nếu cần thì phá bom”. Cơng việc cũng chẳng đơn giản chút nào luôn phải chạy trên cao
điểm giữa ban ngày, luôn phải đối diện với tử thần khi máy bay địch đến hay khi phá
những quả bom nổ chậm ở nơi kẻ địch hay ném bom đánh phá. Nhưng với ba cô gái công
việc này rất bình thường, nhiều khi bị bom vùi ln cũng nhiều khi chỉ thấy hai con mắt
lấp lánh trên khuôn mặt lem luốc. Với chúng ta họ là những cô gái dũng cảm, bình tĩnh
khi “thần kinh căng như chão, chân chạy mà biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả
bom chưa nổ”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

cho Nho còn chị Thao vì sợ máu nên chỉ dám đứng ở cửa hang nhưng cứ đi đi lại lại. Và
nhìn chung, họ đều rất trẻ và rất dễ xúc động, họ còn nhiều mơ mộng, mơ ước. Là phụ nữ
nên họ đều rất thích làm đẹp cho cuộc sống của mình. Với Nho, cơ rất thích thêu thùa.
Chị Thao "giọng thì chua, chị không hát trôi chảy được bài nào” nhưng chị lại có ba
quyển sổ dày chép bài hát.


Cịn Phương Định tự đánh giá khiêm tốn mình khá vì vậy cơ thích ngắm mình trong
gương và bó gối mơ mộng hay ngồi hát một mình. Bên cạnh những nét chung ta thấy mỗi
người có cá tính riêng, Mỗi người một tính càng làm phong phú đời sống của họ và từ đó
càng làm rõ ý chí chiến đấu, tinh thần đồn kết của họ. Dù họ mỗi người một cá tính
riêng nhưng khi chiến đấu họ vẫn luôn sát cánh cùng nhau, hiểu nhau. Chị Thao nhiều
tuổi hơn một chút nên có vẻ từng trải hơn, chị không dễ dàng hồn nhiên như Nho và
Định. Chị ước mơ về tương lai thiết thực hơn. Nhưng chị vốn có những tình cảm riêng và
chị thích chép sổ hát dù vẫn biết mình hát dở, giọng thì chưa hay “chị lại hay tỉa đơi lơng
mày của mình, tỉa nhỏ như cái tăm”. Chị có những khát khao của tuổi trẻ, trong công việc
chị rất “cương quyết, táo bạo” mặc dù vậy “thấy máu thấy vắt là chị nhám mắt lại, mặt tái


mét”. Chị Thao tuy rất anh dũng trong công việc nhưng lại sợ những điều bình thường
trong cuộc sống.


Đặc biệt, vẻ đẹp phẩm chất của ba cô gái được thể hiện lớn nhất qua Phương Định. Cơ là
một cơ gái Hà Nội, vì yêu Tổ quốc nên đã vào chiến trường. Trong những ngày chiến
tranh ác liệt này cô luôn nhớ lại và chỉ mong được trở lại và sống trong hồ bình, n ả,
nó ln tạo một khoảng n ả, trầm tư trong lòng Định giữa những cơn căng thẳng, quyết
liệt của chiến tranh. Cô đã vào chiến trường ba năm, đã quen với những thứ thách nơi
đây, quen với những nguy hiểm mà ngày ngay cô phải đối mặt, những khốc liệt của chiến
trường nhưng cô vẫn giữ những ước mơ hồn nhiên về tương lai, những ước mơ hồn nhiên
trong sáng. Phương Định là người hay mơ mộng “Tôi mê hát. Thường cứ thuộc một điệu
nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát”, mê hát và vô tư, đôi khi bị ra mà cười một mình”.
Cũng như chị Thao, cô rất yêu mến những người đồng đội, đặc biệt cơ dành tình u vì
lịng cảm phục cho những người mặc qn phục, có ngơi sao trên mũ. Thú vị hơn cách cơ
tư đánh giá về mình: “Nói một cách khiêm tốn tôi là một cô gái khá”. Tâm trạng của
Định được miêu tả cụ thể, sinh động.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

truyện cho người đọc thấy được sự tự nhiên thoải mái, trẻ trung nhưng cũng đầy chất nữ
tính.


</div>

<!--links-->

×