Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

Thơ tình chọn lọc (Phần 2)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (67.69 KB, 7 trang )

Đôi Dép
Thi sĩ : Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đầu mà chẳng dời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu một ngày một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên trái - phải
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song


Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia!
Cánh Phượng Hồng Thủa Ấy
Thi sĩ : Trịnh Bửu Hoài
Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ
Dấu chân xưa ai để lại sân trường
Ta có một thời yêu không dám ngỏ
Ngày chia tay em chợt đẹp lạ thường
Bốn năm năm em vẫn làm kẻ lạ
Mỗi ngày chân em giẫm nát hồn tôi
Tôi như ngọn gió ngoài song cửa
Mang chút bụi buồn đi xa xôi
Có lúc hồn tôi bừng tỉnh ngộ
Em vẫn là em giữa mọi người
Hỡi ơi, ánh mắt vô cùng lặng
Mà ở trong tôi gió ngợp trời
Tôi với em chỉ là khoảng khắc
Nhưng tình yêu thì bất tận trong đời
Em cũng như muôn ngàn con gái khác
Cớ vì sao môi cháy đỏ lòng tôi?
Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng tiếc
Mắt ai xưa chợt thức giữa sân trường
Tự trách mình chẳng nói được yêu thương
Để bay mất cánh phượng hồng thuở ấy...
Hai Mươi Năm Lưu Lạc
Thi sĩ : Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê
Từ miền đất lạ

Hăm hở em về.
Thành phố mình vẫn đẹp
Đất nước mình vẫn xanh
Bao nụ hồng vẫn nở
Trong nắng sớm trong lành.
Tuổi thơ xưa mình hái ổi
Tuổi thơ xưa mình lội sông
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em còn nhớ tôi không?
Em chợt kêu bằng tiếng Pháp
Em chợt hỏi bằng tiếng Anh
Em cúi đầu ôm mặt
Nước mắt buồn chảy quanh.
Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê...
Trong Nắng Ấm Xuân Hồng
Thi sĩ : Thanh Trắc Nguyễn Văn
Con thắp một ngọn nến
Sáng rực giữa đêm đông
Nhớ ngày xưa mẹ khóc
Lệ nến rơi đỏ hồng.
Ngọn nến là ngọn lửa
Sưởi ấm nỗi buồn con
Thương mẹ đời cơ cực
Xác thân mau héo mòn.
Ngọn nến là ánh sáng
Soi dắt đường tương lai
Bao lần con vấp ngã
Mẹ nâng dìu trong tay.
Tuổi thơ nhiều lầm lỡ

Một thời con rong chơi
Giờ hiểu ra đã muộn
Mẹ xa rồi mẹ ơi!
Ngọn nến dần vắt kiệt
Đâu hình bóng mẹ tôi?
Chỉ còn là sáp lửa
Sắp lụn tan trong đời.
Chỉ còn là nước mắt
Mẹ rơi rớt vì con
Chỉ còn là mất mát
Thấm nỗi đau trong hồn.
Vầng dương rồi hé sáng
Đã qua hết đêm đông
Mẹ ơi, mình con khóc
Trong nắng ấm xuân hồng...
Cỏ May
Thi sĩ : Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cỏ may may cỏ trên đồi
Một chiều gỡ cỏ anh ngồi bên em
Anh gần, em nhích xa thêm
Trên trời mây trắng êm đềm... trôi qua!
Bây giờ anh đã đi xa
Cỏ may em gỡ lệ nhòa... ướt tay!
Xao Xuyến Tuổi Thơ
Thi sĩ : Trần Trọng Trí
Tà áo trắng, tuổi mộng mơ
Bâng khuâng xao xuyến, ngẩn ngơ nỗi niềm
Em đi dáng nhỏ nghiêng nghiêng
Anh về khép cổng lặng im đợi chờ
Đừng như con sóng ngư ngơ

Muôn năm cứ vỗ vào bờ hợp tan.
Xa Người
Thi sĩ : Hoàng Vân
Xa người rồi mới hiểu mình
Hiểu mình như hiểu cả tình mình xa
Bấy lâu lòng ngỡ phôi pha
Chợt dây tơ đứt - lòng ta hãi hùng
Phím đàn năm ngón còn rung
Người đi bỏ lại vô cùng tiếc thương...
Vu Vơ
Thi sĩ : Tế Hanh
Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi, đến những ga.
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt.
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa.
Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau:
Có chi vương víu trong hơi máy,
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau.
Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khói phì như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ
Lòng của người đi réo kẻ về.
Kẻ về không nói bước vương vương...
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ ,
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương.
Viết Cho Mùa Hoa Phượng
Thi sĩ : Đào Phong Lan
Em đi rồi! Chùm phượng cuối mùa thi

Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường...
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi.
Chỗ em ngồi còn kia:
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu.
Em đi rồi! Chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi, đừng nhắc! Hạ tàn...
Vẫn Nhớ Một Thời
Thi sĩ : Nguyễn Đình Xuân
Vẫn nhớ một thời hoa phượng nở
Bâng khuâng từ giã tuổi học trò
Con đường ta qua chiều gió
Đầy nắng chúng mình che bóng mây.
Xa những hàng cây trồng trước cửa
Lớp còn, các bạn của tôi đâu?
Nhớ hạ năm nào chung nhau hẹn
Nào ngờ mỗi ngày thêm vắng nhau?
Chỉ có mái trường là nguyên đó
Là nơi nỗi nhớ hẹn nhau về
Bạn bè ơi có còn như thuở
Yêu những câu thơ đến si mê?

×