Lê văn đức Ngày chưa qua
Lời tựa
Tôi sinh ra, lớn lên nơi miền quê xứ Nghệ man
mác khúc dân ca, say đắm điệu hò khoan dìu dặt,
ngọt ngào câu ví dặm đã đi vào trong tiềm thức tôi
tự bao giờ mà đến hôm nay tôi vẫn mang theo cho
dù cuộc sống có nhiều đổi thay.
Quê tôi có cánh đồng cò bay mỏi cánh, lũy tre
xanh bao bọc xóm làng, hình bóng quê nhà luôn
khắc khoải trong tôi để rồi viết lên những cảm xúc
của bản thân ở đó có gia đình yêu dấu, có tuổi thơ
phai nhòa theo năm tháng nhưng ta chẳng bao giờ
quên được bóng mẹ gầy trên đồng ruộng xa xăm và
dáng người cha tảo tần mưa nắng để làm ra hạt lúa,
củ khoai nuôi ta khôn lớn… Với hình ảnh làn khói
uốn mình trên mái rạ, một góc sân, một lối ngõ đi về
mà ta vẫn thường nhớ trong mỗi buổi chiều buông
hay những đêm thao thức lo cuộc sống thường ngày.
Thật diệu kì miền cổ tích lại hiện về nó như luồng
sinh khí mới giúp cho ta trong mỗi tâm tình.
Thơ tôi cũng xuát phát từ những suy nghĩ trên
mà nó mang chất dân dã đời thường và hoài niệm.
Có những kĩ niệm sẽ phai nhòa, quên lãng theo thời
gian như lớp bụi mờ xa khuất nhưng có những kỉ
niệm theo mãi ta trong suốt cả cuộc đời là niềm vui
vô tận, động viên, thúc đẩy ta qua những bước
đường đời gian khó.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Mỗi khi buồn vui ta lại lần về kí ức, tìm về kĩ
niệm khơi lại những tháng ngày xưa cũ ta bồi hồi
nhớ và nhận thấy kĩ niệm như ngôi đền cổ nỗi nhớ
nào cũng thành kính thiêng liêng, từ đó nhớ quê
hương ta lần bước tìm về…
Trong tập thơ còn có những sáng tác mới viết về
ngôi trường tôi đang công tác ở TrườngTHPT Phan
Chu Trinh – Đắk Lắk. Ngoài ra còn có nhiều bài
thơ viết về một thời tình tứ. Chính vì thế mà tôi đặt
tên cho tập thơ “ngày chưa qua ” ý là quá khứ đang
tiếp bước với hiện tại và tôi vẫn đang còn sáng tác
với hai đề tài quê hương và tình yêu ở đây không
đơn thuần là tình yêu lứa đôi.
Rất mong quý vị, bè bạn đón đọc, góp ý về hình
thức và nội dung để hoàn thành bản thảo và ra mắt
tập thơ đầu tay của bản thân.
Chân thành cảm ơn.
EahLeo, tháng 03 năm 2012
Lê Văn Đức
***Điện thoại:
01686415531
Lê văn đức Ngày chưa qua
****** Lê Văn Đức ******
** Sinh năm : 26 / 02 / 1974
* Quê : Xã Đức Long - huyện Đức Thọ - tỉnh Hà Tĩnh
* Năm 1993 Tốt nghiệp Trường THPT
Nguyễn Thị Minh Khai - Hà Tĩnh.
* Tháng 02 năm 1994 gia nhập quân ngũ.
Thuộc Trung Đoàn 66 * Sư đoàn 10 * Quân đoàn 3
Binh Đoàn Tây Nguyên
* Năm 2002 tốt nghiệp khoa Sư phạm Ngữ Văn .
Trường Đại học Tây Nguyên.
* Hiện nay đang giảng dạy bộ môn Ngữ Văn.
Trường THPT Phan Chu Trinh – EaH’Leo - Đắk Lắk
Lê văn đức
Ngày chưa qua
Th ơ
Lưu hành nội bội
Lê văn đức Ngày chưa qua
Hai lần con đi
Đã hai lần con cất bước ra đi
Lối ngõ nhỏ và khoảng trời xao xuyến
Lần thứ nhất trong mắt người lính hẹn
Thổi vào giấc mơ những buổi tập thao trường .
* * *
Con đã đi trong những sáng tinh sương
Và cả những đêm mù tối
Qua làng buôn ấm thêm ngọn khói
Nhớ quê mẹ nghèo mái rạ sương bay.
* * *
Lần thứ hai ra đi trong hương say
Với giấy gọi vào trường đại học
Lại thương mẹ thêm hai lần khó nhọc
Hai lần con đi xa …
Lê văn đức Ngày chưa qua
Ngày con vào đại học
Con ra đi cha buồn giấu mặt
Lưỡi cày ngày một sâu xuống đất
Mùa về cha đón mùa hi vọng
Con mãi xa nhà cha nhớ mong.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Gửi mẹ kính yêu
Con ở đô thành không có khói hoàng hôn
Con rất nhớ bữa cơm chiều mẹ nấu
Cái bình dị của làng quê yêu dấu
Ấp ủ trong con những năm tháng xa nhà.
* * *
Mỗi mùa về rồi tiếp mỗi mùa qua
Đọng lại trong con câu dân ca xứ Nghệ
Điệu ví giọng hò sao mà tha thiết thế
Giữa đô thành con vẫn có mẹ có quê hương.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Nét bút đường cày
Kính tặng cha.
Thửa ruộng như trang giấy
Đường cày là nét bút cha đưa
Những nét chữ biết bao cơ cực
Bài học nào cũng đổ mồ hôi.
* * *
Lớp học của cha là đồng ruộng thênh thang
Với con trâu sớm trưa tình bạn
Nắng mưa cứ dài theo năm tháng
Có bao giờ được một mái che…
* * *
Cả một đời cha học một lớp thôi
Với nét bút là đường cày trên ruộng vắng
Với trang phục màu nâu bạc nắng
Thơm mùi bùn nước mặn đồng chua .
* * *
Nét bút của cha đã đưa con bay xa
Mỗi ngày vui tới trường chân bước rộn
Và với con, trang giấy là thửa ruộng
Đến mùa về gặt hái những bội thu.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Nỗi nhớ mùa đông I
Năm trước mùa đông gió heo may
Quê nhà hương cốm ấm bàn tay
Năm nay xa quá
Ôi xa quá…
Nhớ đến quê nhà sống mũi cay.
* * *
Tôi đã xa rồi mùa đông ơi
Nhớ về quê mẹ đếm từng ngày
Mong hạt mưa sa chiều ký túc
Một làn gió nhẹ kiểu heo may.
KTX.1998
Lê văn đức Ngày chưa qua
Nỗi nhớ mùa đông II
Mùa đông
Bầu trời màu khói thuốc
Cánh đồng trải rộng
Bóng chim chiều lẻ loi vỗ cánh
Mẹ,
Cũng đi về sớm tối
Con đường làng cằn cỗi
Gió lao xao thổi lạnh vai gầy.
Mùa đông,
Tuổi thơ ta đến trường
Chân đất, đầu trần
Lớp học ngăn bằng tường đất
Áo bông vải cũ thơm mùi
Ta lớn lên theo năm tháng buồn vui
Mang kí ức mùa đông
vào giảng đường đại học
Chiều nay gió heo may phương Bắc
Thổi giùm ta nỗi nhớ…
Mùa đông.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Ở phố nhớ quê
Bước chân con mỏi bên hè phố
Tìm dấu thời gian theo tháng ba
Hoa cau trắng rụng bên chùa cổ
Quê mẹ hiện về trong mơ hoa.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đêm ngoại trú
Vầng trăng lạnh soi bên khung của sổ
Ánh sao khuya lấp ló phía chân trời
Vài tiếng gà giật mình gáy vội
Ngỡ quê nhà vào mùa gặt vụ chiêm.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đêm xa quê
Đêm nghe tiếng thạch sùng kêu khắc khổ
Trời đầy sao mùa hạ cháy qua rồi
Quê hương xa âm thầm trong thương nhớ
Bóng mẹ gầy theo mỗi bước chân đi…
Lòng ta chẳng đợi mùa xuân trở lại
Gom góp nỗi niềm trong mỗi chuyến về quê
Mà đêm nay chạy về ôm chân mẹ
Tìm lại thời thơ ấu xa xăm…
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lỡ làng
Bỏ quê ra chốn thị thành
Nhớ buổi trưa hè một lũy tre xanh
Đồng quê xào xạc thơm mùa lúa
Thương tóc bà ngày một trắng hoa cau.
* * *
Lỡ làng rồi chẳng lại được như xưa
Đêm mơ về một ngõ quê yên ả
Một tiếng mẹ gọi con chiều hối hả
Một mùa thu hương cốm thơm ngây.
* * *
Một mình ta lạc giữa phố chiều nay
Bất chợt gặp cọng rơm vàng xơ xác
Bất chợt nhớ lỡ làng ngày trước
Để bây giờ trong lòng mãi mông lung.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lòng mẹ
Tiếng quê nhắc nhớ trong lòng
Bâng khuâng những mùa đông giá lạnh
Trên cánh đồng xa hiu quạnh
Mẹ mang về khúc hát ru con
Tháng năm qua tóc mẹ trắng nhiều hơn
Buồn vui nhớ về ngày xưa ấy…
Lấm lem áo cánh - quần nâu.
* * *
Con lớn lên con mặc áo đủ màu
Khoe với mẹ vì có nhiều mốt mới
Mà có lúc con vẫn còn hờn dỗi
Mẹ chỉ cười mà chẳng nói điều chi
Tuổi qua đi…
Ký ức qua đi…
Và áo cánh - quần nâu đã đi vào xa vắng
Nhưng lòng mẹ vẫn thường không yên lặng
Về một thời áo cánh quần - quần nâu.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lá thư viết vội
Lá thư nào em cũng trách anh
“Sao không viết thư về thăm mẹ…”
Để mẹ thường phải vào ra lặng lẽ
Để em chờ mong cánh thư xa …
* * *
Đã khá lâu anh đi học xa nhà
Và chỉ có những lần thư viết vội
Không nhắc anh mẹ bảo là có lỗi
Tranh thủ đi anh thư mẹ đang chờ.
* * *
Con nhớ nhiều nhưng chưa thể viết ra thư
Bởi bận gia sư vào mùa ôn luyện
Bận học, bận thi…bao nhiêu là chuyện
Con nhớ nhà càng cố gắng thi đua.
* * *
Mẹ ở nhà với năm nắng mười mưa
Con vẫn hiểu nỗi long người chờ đợi
Sẽ đến ngày không phải thư viết vội
Con sẽ về dâng mẹ trọn niềm vui.
1999
Lê văn đức Ngày chưa qua
Xuân
Mùa xuân hoa xoan rụng tím sân
Con đi mãi miết mấy xuân rồi
Mẹ như quả chuối vin vào gió
Con mãi đô thành với sức xuân.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Bóng mẹ và mùa đông
Khói đồng bay ấm chiều đông
Gió bấc về trên đồng vào mùa vụ cấy
Dáng mẹ như thân cò lăn lội
Cây mạ non nghiêng ngã giữa trời.
* * *
Con lớn lên từ hạt luá củ khoai
Những hơi ấm từ trong lòng mẹ
Chuyện cổ tích mỗi đêm mẹ kể
Và lời ru con mãi mang theo.
* * *
Dẫu chiều nay gió phương Bắc thổi nhẹ hơn
Con vẫn nhớ bóng mẹ
và mùa đông ngày trước
Hôm nay trong con nảy sinh bao điều ước
Ước ở Tây Nguyên này
có bóng mẹ và mùa đông.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Giấc mơ
Đêm mơ mình trở về quê
Rặng tre xanh mát trưa hè thảnh thơi
Tuổi thơ đi hết cả rồi
Tháng năm dần khuất phương trời xa xôi
Tìm đâu kỉ niệm một thời
Đánh trần lưng rám bạn bè hồn nhiên .
Tìm về giấc mơ thần tiên
Còn đây với những tên riêng tre già
Giờ đây còn mỗi mình ta
Đi tìm cái thủa tuổi thơ nhọc nhằn
Gặp được nhau hết băn khoăn
Đứa giờ vai áo đã xanh quân hàm
Bạn giờ yên chốn thành nơi
Riêng ta còn lại phương trời giấc mơ
Tìm về dấu ấn ngày xưa
Không ai quên cả giấc mơ ruộng đồng.
Đức Thọ hè, 2003
Lê văn đức Ngày chưa qua
Nhớ…
Nhớ lại ngày tuổi nhỏ thơ ngây
Mong ngóng tết như một niềm sự sống .
Nhớ tuổi học trò một thời sôi động
Và màu áo xanh bạc nắng thao trường.
Đẹp biết mấy một thời sinh viên
Bao kỷ niệm ùa về trong chiều vắng.
Nhớ buổi đầu tiên đứng trên bục giảng
Thấy cuộc đời mình thay đổi lớn lao.
Kí vào giấy kết hôn ngày ta nhớ lại
Thấy thân mình bổng chia làm hai nửa.
Nhớ đến hôm nay ta có hai đứa con
Trách nhiệm làm cha hai vai đè nặng.
Ta lại nhớ ngày xưa, chưa qua …
4/ 2011
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đêm ký túc xá
Không một tiếng dế kêu đêm vắng
Và không nghe một tiếng động sương rơi
Đêm ký túc tưởng chừng như yên lặng
Bạn nhớ nhà khóc thút thít canh khuya.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Chiều cuối năm
Bao năm rồi không về thăm quê mẹ
Mái ngói nâu đồng ruộng đổi màu
Những ký ức không thể nào quên được
Bao độ xuân về bấy nỗi đau.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Thời gian I
Một ngày mới ngày cũ đi xa lắc
Mẹ có thêm sợi tóc bạc màu
Giọng của cha trầm hơn ngày trước
Con chợt buồn nghĩ đến mai sau.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Thời gian II
Nâng tờ lịch một ngày đang qua hết
Đợi thời gian qua những giấc mơ
Thương cái nắng đồng chiêm mỏi mệt
Sau một ngày vai mẹ đẫm mồ hôi.
* * *
Xa quê hương con cố gắng mỗi ngày
Để cuối năm con về dâng mẹ
Cơn gió thổi tháng năm dài rộng thế
Con tìm về nghe cũng lắm gian nan.
* * *
Nhìn lại ngày qua thấy bè bạn đã hơn
Chỉ có con đang là chậm tiến
Cầm giấy báo nhận tiền ở bưu điện
Là trước mắt con mẹ gánh lúa đi rồi.
* * *
Thời gian chỉ là thời gian thôi
Nó cứ trôi đến ngày con có được
Và lúc đó bao nỗi niềm ngày trước
Sẽ trở thành hiện thực mà thôi.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đồng hương
Xa nhà thì nhớ quê hương
Gặp đồng hương hỏi tỏ tường xóm quê
Lời nghe chắc nịch dễ nghe
“đi mô cũng rứa nhớ về nhà choa”
Gặp đồng hương ta hiểu ta
Đất mẹ nắng dãi đầm mưa đã từng
Ra đi mắt ướt rưng rưng
Bao năm xa cách gặp mừng xiết bao.
* * *
Xa quê nhớ trận mưa rào
Tháng ba tháng bảy mùa nào đã qua
Nhớ rơm vàng thơm rất xa
Tháng mười có cốm quả cà tháng tư…
Gặp đồng hương hỏi răng chừ
Khi mô về lại gửi thư về nhà
Thăm cha, thăm mẹ, thăm bà
Chúc sức khỏe tốt được mùa gửi con.
3 / 2000
Lê văn đức Ngày chưa qua
Giảng đường…
Những năm tháng bộn bề bao sách vở
Đến một ngày ta sẽ phải chia xa
Con đường quen dẫn lối đến mái trường
Lòng ấp ủ bao nhiêu kỷ niệm
Có một chiều trời mưa ta lỡ hẹn
Để tình yêu đầu thành kỷ niệm không quên
Em xa rồi năm tháng có dịu êm
Khi ký ức dần trôi vào dĩ vãng
Mái tóc em vẫn xanh đầy kỷ niệm
Hoa phượng đỏ mà lòng réo rắt
Gió rít nổi từng cơn đại ngàn
Cánh hoa nào vào trong mắt nhau
Để gió sâu và nắng ở rất lâu
Và mưa cũng tưới nguồn cho cây trái
Chỉ riêng anh là khô cằn đá sỏi
Nói chẳng nên lời khi đứng bên em
Ai đợi chờ nói một câu tin yêu
Khi thời gian đã trôi dần hết
Giảng đường ơi! Biết bao điều ta nuối tiếc
Mai xa rồi ta nhớ mãi khôn nguôi
Nhớ gốc cây in dấu ta ngồi
Khi mỗi mùa thi tìm chổ nào trống vắng
Hàng ghế đá hang cây yên lặng
Mong tà áo dài thăm lại một lần thôi
Mai xa rồi ta nhớ lăm…
Giảng đường ơi!.
7/2002
Lê văn đức Ngày chưa qua
Bên khung dệt
Như sợi chỉ luồn qua thổ cẩm
Ngón tay em thoăn thoắt đưa xuân
Anh biết hồn quê trong nỗi nhớ
Em gom về cả mấy trăm năm.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lý thương nhau
Anh đi tìm câu hát lý thương nhau
Bãi mía nương dâu thơm hương đồng nội
Lời gập gừng đưa mắt nhìn bối rối
Thẹn thùng nón thúng quai thao.
* * *
Anh đi tìm câu hát lý thương nhau
Giữa phố thị tưởng chừng như không thể
Em trách anh sao mà quê đến thế
Giữa phố thị làm gì có lý thương nhau.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Hoài niệm
(Viết trong lần đi sưu tầm văn hóa dân gian ở AJunpa-Gia Lai)
Mới ngày nào đến với bản
Bên ché rượu bập bùng ánh lửa
Già làng kể thêm kể nữa…
Câu chuyện dài cổ tích, thần thoại
Câu ca dao tình yêu trai gái
Ai hẹn hò ngồi đợi bóng trăng lên ?.
* * *
Nghe mênh mang như về trong giấc mộng
Chuyện ngày xưa tình yêu và cuộc sống
Và những ngày vừa mới hôm qua.
Tất cả giờ đã xa
Ta lại về chốn cũ
Có ánh điện phố phường quyến rũ
Trước mắt mở ra chân trời mới
Bao cuộc đời cứ thế hiện dần ra…
Lần đầu tiên khắc khoải trong ta
Có ai đêm khuya đọc đôi dòng cổ tích
Đêm trăng ngời bà kể cháu nghe.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Chiều bên mộ Hàn MặcTử
(Viết trong lần đi thực tế văn học ở Quy Nhơn)
Ánh nắng chiều phai nhạt dưới hàng cây
Chúng tôi vẫn gối đầu lên bãi cỏ
Bồng bềnh nhìn mây trắng bay bay
Sóng biển vẫn tháng năm quằn quại
Khóc nỗi đau cho một kiếp người.
Chiều vẫn thế gió âm thầm tiếc nuối
Nén hương ai qua thơm cả khung trời.
Trên lối sỏi có dấu chân thiếu nữ
Của đoàn đi thực tế văn chương
Phút giây trước mộ Hàn Mặc Tử
Nhớ những trang thơ để lại cho đời.
Chiều Quy Hòa16/4/2000
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đêm Quy Nhơn
Gửi: M
Đêm Quy Nhơn nghe dạt dào sóng vỗ
Và vầng trăng soi phố nhỏ
Như mắt em chỉ riêng dõi theo anh
Đêm Quy Nhơn dịu dàng như thiếu nữ
Tuổi qua đi hương nhụy mãi thơm lành
Buổi gặp nhau ánh mắt nhìn bối rối
Bao tương tư cứ thế hiện dần ra
Lần gặp nhau giửa hai miền xuôi ngược
Hai tâm hồn như một lối đi chung.
Anh vội dến từ Tây Nguyên huyền thoại
Mắt lạ lùng đứng trước biển khơi
Em nơi đây ngỡ như con sóng
Thuyền anh trôi giữa vị mặn biển khơi.
* * *
Đêm Quy Nhơn vầng và biển rộng
Góc phố âm thầm anh đứng gắm đêm suông
Một giọt sương một vị nồng anh hứng
Gom cho em để thỏa ước mong.
Đêm Quy Nhơn vầng trăng soi phố nhỏ
Anh tìm về mang theo mùa nắng gió
Gửi lại em chút tình quê đất đỏ
Em giữ cho anh giữa sóng biển cuộc đời.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Phố biển Quy Nhơn
Em nghe chăng dạt dào tiếng sóng biển
Vỗ muôn đời như khúc nhạc xa
Thành phố đó nằm bên thềm lục địa
Đẹp diệu kì quyến rũ cả hồn ta .
* * *
Ơi, thành phố uốn mình như tơ lụa
Buổi chiều về buông vị mặn xa xăm
Ta xin gửi ở lại đây một nửa
Cho cuộc đời như sóng biển trào dâng.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Dư âm ngày hội ngộ
Mái trường phượng đỏ bạn cũ xưa
Đã mấy mùa thu mấy nắng mưa
Hôm nay gặp lại ngày xanh ấy
Trắng mái tóc thầy xanh ngày xưa.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Tâm sự người thầy
Cuộc đời tôn vinh người thầy
Nhân dân gọi là “thầy dạy học”
Thời gian nắng mưa và nhiệt huyết
Đây mái trường giữa chốn non xanh
Mỗi một ngày mỗi vất vả, say mê
Dẫu đường xa đi về hai mươi cây số
Dẫu đôi lần trời còn trở gió
Chẳng bao giờ ngăn nổi bước chân ta .
* * *
Có thể nào quên những sáng mờ sương
Bao học trò vượt đường xa tới lớp
Tà áo trắng pha thêm màu đất đỏ
Gợi trong lòng bao tâm sự đầy vơi.
Có thể nào quên các đồng nghiệp của tôi
Áo đẫm mồ hôi say sưa bài giảng
Xong tiết giảng vào trong phòng đợi
Ánh mắt ngời lên bao nỗi thân thương.
* * *
Kìa! Đã đến ngày nhà giáo hiến chương
Hoa điểm mười của trò dành tặng
Hoa nở giữa cuộc đời thầm lặng
Và mãi đi theo tiếng gọi của nhân dân.
Earal, 11/2010
Lê văn đức Ngày chưa qua
Ý nghĩ bất chợt
Trường tôi nằm mé đồi cao
Sáng ngày tới lớp nặng bao nghĩa tình
Những cặp mắt xinh,rất xinh
Dõi theo bài giảng thấy mình thêm yêu.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Mùa xuân hi vọng
Tặng: Các em HS nghèo vượt khó.
Tôi biết rằng mùa xuân đã sắp về
Em lại đón cái mùa em hi vọng
Cái mùa cho em tràn trề nhựa sống
Và niềm tin mãnh liệt ở ngày mai.
* * *
Nhớ vô cùng bao mùa xuân đã qua
Bỗng đánh thức hôm nay trở lại
Bỗng đánh thức mọi niềm em mơ ước
Giữa thầy cô bè bạn ấm hơi người.
* * *
Giữa bao nhiêu vất vã của cuộc đời
Em vẫn gắng vượt qua để ngày ngày tới lớp
Để mỗi ngày mở thêm trang sách mới
Lại thấy công thầy cô ý nghĩa lớn lao hơn
Lại thấy bóng mẹ cha đang tần tảo…
Như mùa đông hi vọng nắng xuân về.
Tháng 11/ 2010
Lê văn đức Ngày chưa qua
Chiều hồ Gươm Hà Nội
(Viết trong lần đi tham quan thủ đô Hà Nội)
Chân bước nhẹ trên từng phiến đá cũ
Nghe trong lòng rạo rực đất Thăng Long
Hồ Gươm ơi! Ngỡ là trong huyền thoại
Để cho ta xao xuyến mãi trong lòng.
Buổi chiều về mặt nước như mùa thu
Làm xao động tâm hồn bao thiếu nữ
Hàng me xanh nghiêng mình như quyến rũ
Khói hoàng hôn buông tím những con đường.
Em nghe chăng tiếng vọng của ngàn năm
Đất Thăng Long-Đông đô-Hà Nội
Tiếng vọng đó muôn đời vang dội
Hồ Gươm xanh như tuổi xuân xanh.
Hà Nội, hè 2008
Lê văn đức Ngày chưa qua
Vô đề
Em về
Trời nổi gió
Một mình anhtrong căn phòng nhỏ
Gió lạnh bờm thổi vào khoảng cô đơn
Nơi anh
Như hạt mưa đêm lạnh giá
Như con thuyền không cánh
Chồng chềnh trên biển cả
Gặp bão giông vỡ tan
Tâm hồn anh
Em về mang theo hờn dỗi
Và nỗi buồn vô cớ
Anh biết tình yêu thường trắc trở
mới dài lâu
Và anh tự thương mình
Thương cho mối tình bỏ dỡ
Phía con đường em đi
Cả một rừng hoa đẹp
Cả một lâu đài hạnh phúc
Của một ngườichưa có trong tim
Em về, trời nỗi gió
Con tim anh xao động
nhớ…
Lê văn đức Ngày chưa qua
Chuyển mùa
Nhìn trời em biết mùa đâng chuyển
Lòng cũng bâng khuâng nhung nhớ thêm
Phải chăng em cũng như trời đất
Mong tấm lòng anh em giữ nguyên.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Tình cũ
Tình ngỡ phôi phai theo thời xanh
Em đi về phía ấy đô thành
Để anh ao ước bao ngày vọng
Mơ đến bây giờ vẩn mong manh.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đường về buôn em
Gửi : H’Loan
Anh theo em về buôn
Nơi tuổi thơ em lớn lên ở đó
Con đường về hiện nguyên hình đất đỏ
Và nương cà phê xanh mát nhà sàn.
Anh theo em về buôn
Tháng ba mùa này đẹp quá
Anh là trai xứ Nghệ
Ngỡ quen tự bao giờ…
Anh theo em về buôn
Mang theo mùa nắng gió
Hoa cúc quỳ vàng rực đất đỏ
Đón em anh theo về.
Tháng 3/2000
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lưng chừng
Lưng chừng giữa nắng và mưa
Giữa xanh và đỏ giữa vừa và hơn
Lưng chừng giữa ghét và thương
Như anh,em giữa lưng chừng tình yêu.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Đi giữa đường thơm
Cứ như thể chẳng còn gì hơn nữa
Con đường thơm thấp thoáng đôi tình nhân
Anh tìm thấy tình yêu trong đốm lữa
Đi bên em hạnh phúc thêm gần.
Khung trời chiều mang nặng cả sức xuân
Như nuối tiếc thời gian không ở lại
Em bên anh trên đường thơm bước mãi
Dưới bàn chân cỏ úa cháy theo mùa.
Tháng ba nắng vỡ đất tung bụi đỏ
Chuyến xe chiều neo đậu bến hay chưa ?.
Tháng 3/2000
Lê văn đức Ngày chưa qua
Hoàng hôn
Vừa chiều lại đến hoàng hôn
Xin đừng đánh thức nõn mềm sương ơi.
Em về qua phía chân trời
Mà xòe tay hứng giọt rơi khẽ khàng .
Trời giăng đêm xuống mơ màng
Cỏi hư không lẫn ráng vàng hư không
Hoàng hôn nhợt nhạt phai hồng
Gió đưa đến cả căn phòng ưu tư.
Đêm về như một bức thư
Gấp vào nỗi nhớ tự tình đầy vơi
Em đang ở tận chân trời
Anh chưa nói được một lời với em.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Em và nắng
Ánh nắng chiếu vào mắt
Anh bực mình dận dỗi
Ánh mắt em chiếu vào
Anh rạo rực nhớ thương.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Ước nguyện
Ai trả lại một thời thơ dại
Khỏi vết chân chim
mang sức nặng của thời gian
Tiếng hát cũng già nua theo năm tháng
Ta tìm trong lối gió mây ngàn.
Ai qua đó giữa biển trời nhung nhớ
Có mang về kí ức tuổi mười lăm
Đến nay ta vẫn thường hoài niêm
Ôi, tuổi thần tiên vội vã qua rồi.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Tự tình với buôn Đôn
Chuyến xe chiều đưa ta đến buôn Đôn
Thấy rưng rưng dòng Sêrêpok
Chẳng yên lòng khi ta phải cô đơn
Gió lạnh hoàng hôn buông xuống.
Con chim lạc bầy bay qua trước mặt
Con sóc chuyền cành chào đón bóng đêm
Và ta cũng đang góng về em
Ở phương nào xa lắc.
Trầm tư đêm xuống nơi đây
Lâng lâng bên bếp lữa nhà sàn
Sáng hôm sau ta thức dậy
Chợt thấy mình thương, rất thương.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Cỏ và sương
Anh chờ em suốt đêm
Trời sáng
Có một hạt sương nhỏ
Như hạt ngọc đậu trên ngọn cỏ
Anh chợt nhớ một lần em nói
Em là giọt sương
Anh ngọn cỏ non xanh
Em đậu vào anh
Nếu mặt trời lên cao
Em biến mất
Xin anh đừng tìm kiếm
Bây giờ…
Đúng, anh là ngọn cỏ
Đang mong em vin đậu
Em đang ở đâu ?.
Ôi ! giọt sương bé nhỏ
Chỉ đẹp khi đậu trên ngọn cỏ.
Nếu anh là ngọn cỏ
Sẽ khô cằn khi không có
giọt sương em.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Ai đi trong mưa
Từng chiếc lá rơi theo chiều gió
Con đường dài thấp thoáng bóng ai đi
Cơn mưa trắng áo ai mặc cũng trắng
Trắng giữa trời và trắng cả trong ai ?.
Lê văn đức Ngày chưa qua
Lời hẹn của em
Hôm qua em hẹn đến
Đêm anh ngũ không yên
Gian phòng nhỏ và phẳng
Chổi quét mòn chưa ưng
Nước nấu rồi lại nguội
Trái mang về chín thêm.
Đợi em anh đợi mãi
Qua buổi sáng qua rồi
Trưa anh không ngũ được
Uống nước trà thức giấc
Cổng nhà mòn lối buộc
Đi ra vào đợi em.
Buổi chiều anh không tắm
Thể dục cũng nghỉ luôn
Nước nấu rồi lại nguội
Đợi em anh đợi hơn.
Tối đến em không đến
Nằm nghĩ lời của em
Lời em nói em đến
Đến ở phương trời nào.
2005
Lê văn đức Ngày chưa qua