TUYỂN TẬP THƠ 1945 – 1975
Chiếc sào phơi
Lê Giang
Tặng các anh Giải phóng quân
Chiếc sào phơi!
Tôi thương chiếc sào phơi
Bằng ngọn tầm vông giao lóng
Trong mỗi sân vườn, sào phơi râm bóng
Đón chúng ta về phơi áo những ngày vui
Mỗi bận hành quân lại nhớ chiếc sào phơi
Vẫn ngọn tầm vông giao lóng
Mẹ chặt nạng mù u gác sào trên sân rộng,
Gió sông gió đồng miên man
Cánh lụa, cánh hoa phần phật trong vườn
Bông khế, bông cau rơi đầy túi áo
Chiếc sào phơi ngày còn thơ ấu
Nắnng se se vui cửa vui nhà
Nào có nghĩ gì
Lũ giặc đến làng ta!
Rồi cuộc sống gọi người đi chiến đấu
Chiếc sào phơi làm vũ khí - tầm vông!
Thay chiếc áo đen quấn mảnh khăn rằn
Gió núi, guió rừng bay quấn quít
Sào thôi mặc áo hoa,
Không đợi mùa sắm Tết
Chút thẹn thùng bên chiếc áo cầu vai.
Bộ đội qua làng phơi mót nắng sào ai,
Mà cô gái trở trăn từng giọt nắng
Đời đi mãi sau mùa say chiến thắng
Vẫn nhớ về sân nhỏ: Chiếc sào phơi!
Một cánh áo mẹ may ta trải bốn phương trời!
Chiếc sào phơi!
Tôi thương chiếc sào phơi
Bằng ngọn tầm vông giao lóng
Sém lửa na-pan, mình hằn vết đạn
Mà thản nhiên phơi sắc trời xanh.
Bên hố bom thù, chiếc sào phơi xinh xinh
Như cánh tay người mẹ
Căng niềm vui cho con lớn nên người.
Chiếc mũ hồng nho nhỏ trên sào phơi
Vẫn lộng gió áo cầu vai năm trước
Anh bộ đội qua làng ghé sào phơi nắng mót,
Mà choàng tay lên chiếc mũ bé thơ.
Nắng trong vườn đua nở những chùm hoa
Một chiếc sào phơi:
Hạnh phúc!
Những chiếc sào phơi trong mỗi sân vườn Tổ quốc
Như có vòng tay anh Giải phóng quân
Vòng tay ta gìn giữ những mầm non!
Gìn giữ ngọn tầm vông giao lóng
Gìn giữ những sân vườn râm bóng
Đón chúng ta về phơi áo những ngày vui!
Những "nhà ga" ban đêm
Lê Giang
1.
Đoàn "tàu" dài ngoằn ngoèo lắc lư
Băng qua những cánh đồng sậy đưng nhiều hơn khoai lúa,
Băng qua những mái chòi xiêu đổ
Cột cây số tính bằng hố bom này tới bãi pháo kia.
Và còi tàu là ám hiệu cộng rồi chia.
Hỏi: Hà Nội - Huế - Sài Gòn
Đáp: Mùa xuân chiến thắng!
2.
Đoàn "tàu" lên miền Đông
Đoàn "tàu" qua Cái Sắn.
Chuyến "tàu" vào tiếp nhận chuyến "tàu" ra.
Chưa bao giờ Đất Nước của ta,
Lại đông nghẹt những người đi như thế.
Những người đi trắng đêm không ngủ
Mang nặng những công trình và đề án trên lưng.
3.
Thú vui đi đường là thú vui làm quen
Ghé sát mặt nhau nhìn, "tàu" đổ sân ga.
- Nam Hà đây! Ai quê Mỹ Tho?
- Hậu Giang đây! Ai Ninh Bình, Hà Tây, lại nhá!
Sân ga hẹp mà tình người rộng quá!
Thành nỗi vui tràn lan
4.
Sân ga thường tụm nhau trên hố bom.
Có khi giữa nền hoang miểng lu chén bể
Xúm xít quanh gốc bần tua tủa rễ
Mời nhau quấn điếu thuốc giồng
Nghẹn ngào khi cháu nhận ra ông,
Vợ gặp lại chồng từ sân ga không hẹn
ánh lửa đầu môi bất ngờ cập bến
Đời vui theo liên miên
5.
Còi "tàu" tan dần trong sương đêm
Từng hoa, từng hoa rời móc xích
Toa này trộn sang nhiều toa khác.
Nhà - ga - thì - đứng - im
Nhà ga chỉ thành ga ban đêm
Nghe những toa tàu biết nói.
Những móc xích móc ngày mai sáng lại.
Những - người - đi - theo - đi.
Đoàn "tàu" dài ngoằn ngoèo lắc lư
Đạp lên những nền hoang miểng lu, chén bể
Đạp lên những cánh đồng đạn bom nhiều hơn khoai lúa.
Dạn dày trong ước mơ!
6.
Đoàn "tàu" dài nối nhau trang thơ
Băng qua những nhà ga đổ nát
Những nhà ga nghe nhiều điều của đất.
Mà ta không thể quên.
Những nhà ga chỉ thành ga ban đêm
Cho buổi sáng nhận người thân và xứ sở.