Zarathustra đã nói như thế 
VỀ NHỮNG THIẾU NỮ VÀ BÀ GIÀ 
 
“Tại sao ngài lại lén lút lập lờ lướt đi trong buổi hoàng hôn như thế, 
Zarathustra? Ngài cẩn trọng giấu giếm cái gì dưới áo? 
Một kho tàng người ta đã cho Ngài? Một đứa con của Ngài? Hoặc giả 
bây giờ Ngài lại theo con đường trộm đạo, Ngài, kẻ đánh bạn cùng những 
người hung tợn?” 
Zarathustra trả lời: 
“Hỡi người anh em, thực ra đây là một kho tàng ta đã được ban cho; 
cái ta đang mang giữ là một chân lý nhỏ bé. 
Nhưng chân lý ấy tinh ranh như một đứa bé; nếu ta không bịt mồm nó 
lại, nó sẽ la hét quá to. 
Hôm nay, trong khi bước đi cô đơn trên đường, vào giờ mặt trời tàn 
lặn, ta gặp một mụ già, mụ đã nói với tâm hồn ta như thế này: 
“Zarathustra thường nói với chúng ta, những người đàn bà, nhưng 
Zarathustra chưa từng nói cho chúng ta nghe về đàn bà bao giờ cả”. 
Ta đã trả lời: “Chỉ nên nói chuyện đàn bà cho đàn ông nghe”. 
Mụ già bảo: “Ngài cũng có thể nói về đàn bà với tôi được; tôi đã đủ 
già để quên ngay tất cả những gì ngài nói cho tôi nghe”. 
Thuận theo ước muốn của mụ già loắt choắt, ta đã nói như thế này: 
“Nơi người đàn bà, tất cả đều là ẩn ngữ: nhưng ẩn ngữ bí mật ấy có 
một lời giải đáp: sự hoài thai. 
Đàn ông là một phương tiện cho đàn bà: mục tiêu đàn bà nhắm tới 
luôn luôn là đứa con. Nhưng đàn bà là cái gì đối với đàn ông? 
Người mang dòng máu đàn ông đích thực có hai khát vọng: sự nguy 
hiểm và trò chơi. Chính vì thế hắn thèm muốn nguời đàn bà như món đồ 
chơi nguy hiểm nhất. 
Đàn ông phải được nuôi dưỡng cho chiến chinh, và đàn bà, cho sự 
giải trí của chiến sĩ; mọi điều khác đều là điên rồ, ngu xuẩn. 
Kẻ chiến sĩ không thích những trái cây quá ngọt dịu. Chính vì thế, hắn 
yêu đàn bà; người đàn bà êm dịu ngọt ngào nhất vẫn hàm chứa một mùi vị 
đắng cay. 
Đàn bà hiểu rõ trẻ con hơn đàn ông, nhưng đàn ông thì lại trẻ con hơn 
đàn bà. 
Mọi người đàn ông xứng với tên gọi đều có ẩn giấu trong hắn một đứa 
bé muốn chơi đùa. Nào, đàn bà các người, hãy cố khám phá ra đứa trẻ nơi 
người đàn ông! 
Người đàn bà phải là một món đồ chơi, thuần túy và mong manh, tựa 
như kim cương, tỏa rạng những đức hạnh của một thế giới hãy còn chưa 
xuất hiện. 
Hãy làm sao cho tình yêu của ngươi tỏa rạng ánh sáng lung linh chiếu 
diệu của một vì sao! Hy vọng của ngươi phải thốt lên: “Ôi! Ước gì ta có thể 
sinh hạ được Siêu nhân!” 
Hãy làm sao có lòng dũng cảm trong tình yêu của ngươi! Mạnh mẽ 
kiên cường nhờ tình yêu của mình, ngươi đi thẳng đến trước mắt kẻ đang 
gây ra sự sợ hãi trong ngươi. 
Hãy đặt danh dự an trú trong tình yêu của ngươi. Thường đàn bà 
không hiểu chi lắm về danh dự. Nhưng đây phải là danh dự của ngươi: luôn 
luôn yêu thương nhiều hơn là các ngươi được yêu thương, và đừng bao giờ 
làm kẻ thứ nhì. 
Người đàn ông phải kinh sợ người đàn bà khi nàng yêu thương: chính 
khi đó, người đàn bà hy sinh hết mọi thứ, và mọi thứ khác đều là rơm rác đối 
với nàng. 
Người đàn ông phải kinh sợ người đàn bà khi nàng thù hận: bởi vì tận 
thâm tâm, đàn ông chỉ ác độc, nhưng tận thâm tâm, đàn bà là xấu xa. 
Người đàn bà thù ghét kẻ nào nhất? - Một ngày kia thỏi sắt nói với 
thanh nam châm: “Ta thù hận mi nhất trên đời vì mi cuốn hút ta, nhưng mi 
lại không đủ mạnh để lôi cuốn ta vào vòng tay mi”. 
Hạnh phúc của người đàn ông là: “Tôi muốn”. Hạnh phúc của người 
đàn bà là: “Chàng muốn”. 
“Nhìn xem, thế giới vừa thành tựu!” - Đấy là ý nghĩ của mọi đàn bà 
vào giây phút họ khuất phục trước tình yêu. 
Người đàn bà phải vâng phục và phải tìm thấy một chiều sâu cho bề 
mặt cạn cợt của nàng. Tâm hồn người đàn bà là một bề mặt cạn cợt xao động 
nhốn nháo giông bão ở bên trên một đáy trũng. 
Nhưng tâm hồn người đàn ông thì sâu thẳm, làn sóng của tâm hồn ấy 
gầm thét trong những chiếc hang ngầm dưới đất: người đàn bà cảm nhận 
được sức mạnh ấy, nhưng không hiểu được nó”. 
Lúc bấy giờ mụ già loắt choắt nói với ta: “Zarathustra đã nói nhiều 
chuyện dễ thương, nhất là đối với những người còn trẻ để nghe. 
Điều kỳ lạ là Zarathustra biết rất ít đàn bà, nhưng ông ta lại có lý. Thế 
có phải bởi vì nơi người đàn bà, không có gì là bất khả cả? 
Và giờ đây, để bù lại, ngài hãy đón nhận một chân lý nhỏ bé! Ta đã đủ 
già để có thể nói cho ngài biết! 
Ngài hãy bọc nó lại kỹ lưỡng và bịt kín mồm nó, kẻo chân lý nhỏ bé 
ấy sẽ kêu la quá ồn ào”. 
Ta bảo: “Bà lão, cứ tặng cho ta chân lý nhỏ bé của bà đi”. 
Và mụ già loắt choắt ấy nói như thế này: 
 “Khi đến với đàn bà, mi đừng quên mang theo roi”.