Zarathustra đã nói như thế 
VỀ CÁI CHẾT TỰ NGUYỆN 
 
Có nhiều người chết quá chậm và một số người lại chết quá sớm. 
Chúng ta hãy còn xa lạ với câu châm ngôn: “Hãy chết đúng lúc!” 
Hãy chết cho đúng lúc: đó là điều Zarathustra đã dạy. 
Quả thật, kẻ nào chưa hề sống đúng lúc thì làm thế nào hắn có thể chết 
cho đúng lúc được. Giá gì hắn đừng bao giờ sinh ra trên mặt đất! - Đấy là 
điều ta muốn khuyên những kẻ dư thừa vô tích sự. 
Nhưng mà những kẻ dư thừa vô tích sự lại gán quá nhiều tầm quan 
trọng cho cái chết của mình và ngay cả hạt hồ đào trống rỗng nhất cũng 
muốn được người ta đập vỡ ồn ào. 
Tất cả bọn chúng đều xem cái chết là chuyện quan trọng; nhưng cái 
chết còn chưa là một lễ hội với bọn chúng. Loài người hãy còn chưa biết cử 
hành những lễ hội tuyệt diệu nhất. 
Ta chỉ cho các ngươi thấy cái chết làm cho toàn hảo, cái chết trở thành 
một kích thích và một hứa hẹn cho những người còn sống. 
Người nào đã biết thành tựu vận mệnh mình thì chết cái chết của 
chính mình như một kẻ chiến thắng, vây quanh là những kẻ tượng trưng cho 
hy vọng và hứa hẹn. 
Chính vì thế, phải học chết, và không bao giờ nên cử hành một lễ hội 
mà không có một kẻ đang chết như thế để chuẩn nhận lời tuyên thệ của 
những người sống! 
Chết như thế là điều tuyệt nhất; tuyệt thứ nhì là chết ở chiến trận và 
vung vãi một tâm hồn cao thượng. 
Điều khả ố đối với người chiến sĩ cũng như đối với kẻ chiến thắng là 
cái chết của ngươi, cái chết nhăn mặt nhíu mày bò lê bò lết như một tên 
trộm, nhưng lại đến như một ông chủ thống trị. 
Ta ca tụng cái chết của ta, cái chết tự nguyện, cái chết đến với ta bởi 
vì ta muốn chết. 
Và ta muốn chết khi nào? - Bất cứ kẻ nào có một mục tiêu và một kẻ 
kế thừa đều chọn cái chết vào lúc thuận tiện nhất cho mục tiêu và cho kẻ kế 
thừa đó. 
Vì lòng tôn kính đối với mục tiêu và kẻ kế thừa, hắn sẽ không còn treo 
những vòng hoa tàn úa trong thánh điện của đời sống nữa. 
Thật ra, ta không muốn giống với những kẻ bện dây: họ kéo những sợi 
dây con theo chiều dài và cứ luôn luôn đi giật lùi. 
Cũng có những kẻ trở thành quá già đối với những chân lý và những 
chiến thắng của họ; một cái miệng rụng hết răng thì không còn quyền gì đối 
với tất cả mọi chân lý. 
Kẻ nào thèm khát vinh quang phải biết cáo từ những vinh dự cho 
đúng lúc và thực hành cái nghệ thuật khó khăn, nghệ thuật bỏ đi đúng lúc. 
Khi mình hợp khẩu vị nhất thì phải biết đừng; những kẻ muốn được 
yêu mến lâu dài đều biết rõ điều ấy. 
Cố nhiên, có những quả táo chua xanh ngắt mà số phận của nó là đợi 
chờ đến ngày cuối Thu, để đột ngột trở thành chín vàng, nhăn nhíu. 
Nơi người này, quả tim già trước, nơi kẻ khác, tinh thần. Và một vài 
kẻ già ngay từ tuổi thanh xuân: nhưng tuổi trẻ đến muộn là tuổi trẻ tồn tại 
lâu dài nhất. 
Cũng có kẻ hư hỏng cả sự sống: một con sâu độc gặm nhấm tim hắn. 
ít ra, họ cũng phải thành tựu cái chết của mình cho tốt đẹp hơn. 
Cũng có quả chẳng bao giờ trở thành ngọt ngào và bị hoàn toàn thối 
nhũn ngay từ mùa Hạ. Chính sự hèn nhát đã giữ chúng lại trên cành. 
Có quá nhiều quả cứ tiếp tục sống và treo lủng lẳng trên cành quá lâu. 
Cầu mong một trận bão thổi rơi tất cả những quả nào thối nhũn và bị sâu ăn. 
Mong sao những kẻ rao giảng “cái chết nhanh chóng” xuất hiện! 
Chính họ là những cơn bão đích thực lay động cây nhân sinh! Nhưng ta chỉ 
muốn rao giảng cái chết chậm chạp và lòng kiên trì đối với tất cả những gì 
thuộc về “mặt đất” trần gian. 
Hỡi ơi! Ngươi rao giảng lòng kiên trì đối với tất cả những gì thuộc về 
“mặt đất” trần gian ư? Chính trần gian đã quá kiên nhẫn đối với các ngươi, 
hỡi những kẻ báng bổ! 
Thật ra, gã Do Thái được những kẻ rao giảng cái chết chậm chạp tôn 
thờ kia đã chết quá sớm và đối với nhiều người, quả là tai ương vì gã đã chết 
quá sớm như thế. 
Gã Do Thái ấy chỉ mới biết đến những dòng lệ cùng nỗi buồn của 
người Do Thái, cũng như lòng thù hận của những kẻ thiện hảo và công 
chính: rồi ước vọng chết đột ngột vồ chụp lấy gã. 
Giá như gã chỉ sống ở sa mạc, xa cách tất cả những con người thiện 
hảo và công chính, khi đó có lẽ gã đã học sống, học yêu thương trái đất, - và 
học cười nữa! 
Hãy tin ta, hỡi các anh em! Gã đã chết quá sớm; có lẽ gã sẽ chối bỏ 
học thuyết của mình, nếu gã sống bằng tuổi ta hiện giờ! Gã đủ cao nhã tâm 
hồn để tự chối bỏ chính mình như thế. 
Nhưng gã hãy còn chưa chín chắn. Tình yêu của người thanh niên đó 
chưa chín mùi và vì thiếu sự trưởng thành, gã thù hận loài người cùng mặt 
đất trần gian. Nơi con người gã, linh hồn với đôi cánh bay của tư tưởng hãy 
còn bị buộc chặt, nặng nề. 
Nhưng nơi người đàn ông có chất trẻ con nhiều hơn nơi người thanh 
niên; và cũng có ít buồn bã u sầu hơn: người đàn ông hiểu rõ cái chết và sự 
sống hơn. 
Tự do để chết và tự do trong cái chết, vị thánh thốt lên tiếng không 
thiêng liêng, khi thời gian để nói vâng đã qua rồi: người đàn ông hiểu chết 
và sống như thế. 
Ới những bằng hữu, sao cho cái chết của các ngươi đừng là một sự 
báng bổ đối với con người và trần thế: đó là ân huệ ta xin được hưởng từ mật 
ngọt tâm hồn các ngươi. 
Sao cho trong nỗi thống khổ, tinh thần cùng đức hạnh các ngươi vẫn 
chiếu rọi, như sắc đỏ của hoàng hôn cháy hồng mặt đất: bằng không thì cái 
chết của ngươi không thành tựu được. 
Hỡi các bạn, ta muốn chính ta chết như thế đó, để cho các bạn yêu 
thương mặt đất trần gian hơn, và ta muốn về lại với đất để tìm thấy sự an 
nghỉ trong lòng đất đã sinh ta. 
Thật ra, Zarathustra có một mục tiêu, hắn đã ném quả cầu mình về 
phía mục tiêu, giờ đây, hỡi các bạn, vì các bạn thừa tự mục tiêu của ta, ta 
ném quả cầu vàng óng ánh về phía các bạn. 
Hỡi các bạn, trên tất cả mọi sự, ta thích nhìn thấy đến phiên các bạn 
ném quả cầu vàng. Vì vậy ta mới còn nấn ná ít lâu trên mặt đất. Hãy tha thứ 
cho ta điều đó!”