KỂ MỘT CÂU CHUYỆN VỀ THẬT THÀ, TRUNG THỰC
TRONG ĐỜI SỐNG
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 1
Hôm ấy, em đi chợ mua rau cho mẹ. Hàng cô Loan là hàng rau lớn nhất chợ
Hạnh Thông Tây. Cô Loan bán rau củ cả giá bán lẻ và bán buôn nên rất đông
khách hàng.
Em chào cơ Loan rồi đưa tờ giấy ghi các món rau để cơ lựa rau cho mẹ.
Một vài món rau em biết chọn, em tự lựa và để vào túi ni-lơng chờ cơ tính tiền.
Em mua khơng nhiều, chỉ độ hơn hai mươi ngàn tiền rau. Em đưa cô Loan tờ giấy
bạc năm mươi nghìn. Cơ Loan đếm tiền trả lại. Ơ hay, cô trả lại cho em những hai
trăm mười tám ngàn đồng. Có lẽ tờ giấy bạc hai trăm nghìn có màu hơi giống tờ
giấy bạc mười nghìn đồng nên cô Loan nhầm lẫn. Em lễ phép thưa:
- Thưa cô, cô trả lại tiền cho cháu nhầm rồi. Cháu chỉ đưa cho cơ năm mươi
nghìn mà!
Cơ Loan cầm số tiền em đưa lại, rối rít:
- May q, cơ cảm ơn con nghen. Con thật thà đáng khen lắm!
Cô Loan trả lại đúng tiền cho em, em vui vẻ ra về.
Trên đường về nhà, lòng em lâng lâng vui lạ. Em vui sướng vì mình đã thật
thà khơng tham lam số tiền cơ Loan trả nhầm. Hơm đó, mẹ rất vui khi nghe em
thuật lại chuyện.
Dàn ý chi tiết
1. Mở bài
- Giới thiệu về câu chuyện mà em định tả
- Dẫn dắt vào vấn để
2. Thân bài
- Kể lại câu chuyện đó theo trình tự mở đầu – diễn biến – kết thúc
- Rút ra giá trị của sự thật thà trung thực trong câu chuyện đó.
3. Kết bài
-Cảm nhận của em về câu chuyện và về lòng tung thực.
Các bài mẫu khác
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 2
Hơm ấy là ngày kiểm tra học kì mơn Tốn. Em đọc đề bài và chỉ làm được
một câu duy nhất.
Em cắn bút đọc đi, đọc lại đề bài, khơng có một tý kiến thức nào lóe lên
trong đầu. Em khơng đổi được đơn vị, khơng biết tốn giải làm mấy bước tính. Cả
cái hình vẽ tam giác, tứ giác cũng rối mù, rối tinh lên. Em nhìn xung quanh: các
bạn cắm cúi viết, đưa tay nhẩm tính. Chỉ có mình em ngơ ngác, dốt đặc. Em chưa
biết tính sao thì một tờ giấy trịn vo lăn nhẹ dưới chân. Em nhặt viên giấy, mở ra
xem. Đầu trang giấy là dòng chữ: “Bạn viết nhanh lên. Sắp hết giờ rồi!”, dưới đó
là bài giải đề bài đang kiểm tra. Thế này là tốt hay tệ đây? Em tự hỏi mình rồi
quyết định gấp tờ giấy vng lại. Em khơng thể trả lại tờ giấy được vì thầy giáo
xem thi sẽ phạt. Hồi lâu, chuông báo hết giờ vang lên. Em nộp bài làm chỉ có một
câu của mình rồi thu xếp ra về. Đóng cặp lại, ngẩng đầu lên, em thấy Hùng đứng
trước bàn mình. Hùng hỏi:
– Bạn chép kịp không?
Em chia tờ giấy gấp vuông đưa trả lại cho Hùng nói nhỏ:
– Cảm ơn bạn nhưng mình khơng chép một câu nào cả. Mình làm được câu
tính cộng mà thơi!
Hùng trịn mắt:
– Bạn sẽ khơng đạt điểm tốt trong kì thi.
Em gật đầu:
– Mình sẽ tự học và phải học chăm chỉ. Còn đến ba kỳ thi nữa cơ mà.
Bài kiểm tra lần ấy em chỉ đạt một điểm và một dấu chấm hỏi. Anh trai em
suýt cho em một trận địn dữ. Em chỉ nói rất nhỏ:
– Em xin hứa sẽ tự học chăm chỉ.
Em bắt đầu học và làm bài tập từ tiết đầu của năm học. Chỗ nào không hiểu
em hỏi anh trai em. Ba lần thi sau. Em đều đạt điểm mười.
Chuyện xảy ra từ hồi em học lớp ba. Cái điểm một lần thi ấy làm các bạn
thắc mắc. có bạn cười nhạo em. Riêng em,em vui vì mình đã quyết định đúng theo
lời cơ giáo dạy: “Phải trung thực khi làm bài!”.
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 3
Như bao buổi tối khác, hơm đó khi đã học xong bài, em nằm trong vòng tay
mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi
ngủ. Hôm ấy, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngơn hay truyện cười. Mẹ kể
chuyện của mẹ – một người trung thực.
Năm em học lớp 2, để có tiền ni em và các chị đi học, ngồi việc đồng
áng mẹ cịn tranh thủ đi mua sắt vụn nữa. Những buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị
em bữa ăn sau giờ học, dặn dò từng đứa công việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi
đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được khơng kể
nắng mưa.
Mẹ kể: Có những hơm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua
được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có được thêm tiền cho các con mua thêm
sách, vở. Nhưng cũng có những hơm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người tỏ ra
cáu gắt, mẹ ln bình tĩnh, nói lời xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái, mặc dù
là bn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.
Mẹ nhắc lại lần mẹ nhớ nhất: Hơm đó, trời cũng nắng chang chang, mẹ
đang đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây nhặt ít đồ, mẹ quay xe và vào nhặt những
vỏ lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã đi vào nhà, để cho mẹ tự phân
loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện một
chiếc phong bì đã mở, bên ngồi có dịng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên trong vẫn
có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ đã biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm
xa cùng với tiền chắc là cũng cho con mua sách vở hoặc nộp tiền học như trách
nhiệm của mẹ với các con mình. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt
vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của những người cha cũng đoán rằng người con vẫn
dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.
Người phụ nữ ra nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học
Đại học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành,
lần sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.
Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tơi rồi trả tiền cho bà mặc dù
bà không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ
ấy vẫn nói với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để
phần chị.
Mẹ kể lại câu chuyện về nghề sắt vụn của mình trong niềm vui, mẹ khơng
nói với em bài học nhưng em biết mẹ muốn khuyên rằng: Sống phải giữ cho mình
tấm lịng trong sạch, sự trung thực, không tham lam, dối trá. Em cũng đã ghi lại
câu chuyện ấy vào sổ nhật lý của mình. Em rất ngưỡng mộ mẹ em.
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 4
Trong những việc tơi đã đọc về tính trung thực thì câu chuyện những hạt
thóc giống để lại cho tơi nhiều ấn tượng nhất.
Thuở xưa có một ơng vua cao tuổi muốn tìm người nối ngơi. Vua ra lệnh
phát cho mỗi người dân một thúng thóc về gieo và giao hẹn: ai thu được nhiều
thóc nhất sẽ được truyền ngơi và ai khơng có thóc sẽ bị trừng phạt.
Ở làng nọ có chú bé tên là Chôm mồ côi cha mẹ. Cậu cũng đi nhận thóc về
và cố chăm sóc mà khơng một hạt thóc nào nảy mầm. Đến vụ thu hoạch, mọi
người chở thóc về kinh đơ thu nộp cho nhà vua. Chôm lo lắng, đến trước vua quỳ
tâu:
– Tâu bệ hạ! Con khơng làm sao cho thóc của người nảy mầm được.
Mọi người sững sờ trước lời thú tội của Chôm. Nhưng nhà vua đã đỡ chú bé
dậy, ôn tồn nói:
– Trước khi phát thóc giống, ta đã cho luộc kỹ rồi. Lẽ nào chúng còn nảy
mầm được. Những xe thóc đầy ắp kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta.
Rồi nhà vua dõng dạc tuyên bố:
– Trung thực là đức tính quý nhất của con người. Ta sẽ truyền ngôi cho chú
bé trung thực và dũng cảm này.
Chôm được truyền ngôi và trở thành một ông vua đức trí hiền tài.
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 5
Em đã được đọc rất nhiều truyện cổ tích, truyện thiếu nhi. Một câu chuyện
mà em nhớ mãi đó là chuyện Ba lưỡi rìu. Câu chuyện nói về lịng trung thực của
con người.
Con người ấy là anh tiều phu cùng kiệt ở một làng xa xơi nọ. Gia tài của
anh chỉ có một chiếc rìu đốn củi để sống qua ngày. Một hơm, anh chặt củi bên bờ
sông. Vừa chặt được vài nhát thì rìu gãy cán, văng lưỡi rìu xuống đáy sơng. Anh
tiều phu buồn rầu than thở:
– Khổ quá! Mình chỉ có mỗi chiếc rìu này, giờ đã mất, biết sống sao đây?
Vừa lúc đó, một cụ già râu tóc bạc phơ xuất hiện.
Cụ già bảo:
Thôi, con đừng buồn nữa! Ta sẽ giúp con tìm được chiếc rìu ấy. Nói xong,
cụ già nhảy tõm xuống nước. Anh tiều phu chưa hết ngạc nhiên thì cụ già đã ngoi
lên mặt nước, tay cầm lưỡi rìu bằng vàng và hỏi:
– Cái này có phải của con khơng?
Anh tiều phu đáp:
– Khơng! Thưa cụ, cái rìu vàng này khơng phải của con.
Cụ già lại lặn xuống nước, sau đó ngồi lên, trong tay cầm lưỡi rìu bằng bạc
sáng lóa. Cụ đưa lưỡi rìu lên và nói:
– Cái này chắc là của con rồi!
Anh tiều phu lễ phép thưa:
– Không, cũng khơng phải của con cụ ạ! Lưỡi rìu của con bằng sắt.
Lần thứ ba, cụ già lại lặn xuống và đem lên một lưỡi rìu bằng sắt cũ kỹ và
hỏi:
– Thế còn cái này?
Anh tiều phu kêu lên:
– Cái này mới là rìu của con đấy ạ?
Cụ già tươi cười trao lưỡi rìu cho anh tiều phu. Anh quỳ xuống cảm ơn cụ
và đưa hai tay đỡ lấy lưỡi rìu. Cụ già xoa đầu anh và khen:
– Con là người thật thà, trung thực. Con khơng tham lam những gì khơng
phải của mình. Vì thế ta thưởng cho con chiếc rìu vàng và chiếc rìu bạc kia. Con
hãy nhận lấy!
Thế là anh tiều phu cùng kiệt khó nhưng trung thực ấy đã có được hai chiếc
rìu q. Cịn cụ già tốt bụng kia chính là ơng tiên thường xuống trần gian để thử
lòng dạ con người và cứu giúp người cùng kiệt khó.
Kể một câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẫu 6
Xưa có một anh chàng tiều phu nghèo, cha mẹ anh bệnh nặng nên qua đời
sớm, anh phải sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ và tài sản của anh chỉ có một chiếc rìu.
Hàng ngày anh phải xách rìu vào rừng để đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua
ngày. Cạnh bìa rừng có một con sơng nước chảy rất xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi
xuống sơng thì rất khó bơi vào bờ.
Một hôm, như thường ngày chàng tiều phu vác rìu vào rừng để đốn củi,
trong lúc đang chặt củi cạnh bờ sơng thì chẳng may chiếc rìu của chàng bị gãy cán
và lưỡi rìu văng xuống sơng. Vì dịng sông nước chảy quá xiết nên mặc dù biết
bơi nhưng anh chàng vẫn khơng thể xuống sơng để tìm lưỡi rìu. Thất vọng anh
chàng tiều phu ngồi khóc than thở.
Bỗng từ đâu đó có một ơng cụ tóc trắng bạc phơ, râu dài, đôi mắt rất hiền từ
xuất hiện trước mặt chàng, ơng cụ nhìn chàng tiêu phu và hỏi:
- Này con, con đang có chuyện gì mà ta thấy con khóc và buồn bã như vậy?
Anh chàng tiều phu trả lời ông cụ:
- Thưa cụ, bố mẹ cháu mất sớm, cháu phải sống mồ côi từ nhỏ, gia cảnh
nhà cháu rất nghèo, tài sản duy nhất của cháu là chiếc rìu sắt mà bố mẹ cháu trước
lúc qua đời để lại. Có chiếc rìu đó cháu cịn vào rừng đốn củi kiếm sống qua ngày,
giờ đây nó đã bị rơi xuống sơng, cháu khơng biết lấy gì để kiếm sống qua ngày
nữa. Vì vậy cháu buồn lắm cụ ạ!
Ơng cụ đáp lời chàng tiều phu:
- Ta tưởng chuyện gì lớn, cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sơng lấy hộ
cháu chiếc rìu lên. Dứt lời, ơng cụ lao mình xuống dịng sơng đang chảy rất xiết.
Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm một chiếc rìu bằng bạc sáng
lống và hỏi anh chàng tiều phu nghèo:
– Đây có phải lưỡi rìu mà con đã làm rơi xuống khơng? Anh chàng tiều phu
nhìn lưỡi rìu bằng bạc thấy khơng phải của mình nên anh lắc đầu và bảo ơng cụ:
– Khơng phải lưỡi rìu của cháu cụ ạ, lưỡi rìu của cháu bằng sắt cơ.
Lần thứ hai, ơng cụ lại lao mình xuống dịng sơng chảy xiết để tìm chiếc rìu
cho chàng tiều phu. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm chiếc rìu
bằng vàng và hỏi chàng tiều phu:
- Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý làm rơi xuống sông không?
Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng vàng sáng chói, anh lại lắc đầu và
bảo:
- Khơng phải là lưỡi rìu của con cụ ạ.
Lần thứ ba, ơng cụ lại lao mình xuống sơng và lần này khi lên ông cụ cầm
trên tay là chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu đánh rơi. Ơng cụ lại hỏi:
-Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con khơng! Thấy đúng là lưỡi rìu của mình
rồi, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:
- Vâng cụ, đây đúng là lưỡi rìu của con, con cảm ơn cụ đã tìm hộ con lưỡi
rìu để con có cái đốn củi kiếm sống qua ngày. Ông cụ đưa cho anh chàng tiều phu
lưỡi rìu bằng sắt của anh và khen:
Con quả là người thật thà và trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc.
Nay ta tặng thêm cho con hai lưỡi rìu bằng vàng và bạc này. Đây là quà ta tặng
con, con cứ vui vẻ nhận. Anh chàng tiều phu vui vẻ đỡ lấy hai lưỡi rìu mà ơng cụ
tặng và cảm tạ. Ơng cụ hóa phép và biến mất. Lúc đó anh chàng tiều phu mới biết
rằng mình vừa được bụt giúp đỡ".