Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.49 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Lòng tự trọng là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam có từ xa xưa, phẩm
chất này được thể hiện qua một số câu tục ngữ như: “Giấy rách phải giữ lấy lề”
hay “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Mỗi người cần phải có lịng tự trọng để tự làm
đẹp cho nhân cách của mình. Và câu chuyện em kể dưới đây là một ví dụ tiêu biểu
thể hiện tinh thần tự trọng.
Lòng tự trọng được thể hiện qua rất nhiều hành động cụ thể như không làm ăn
buôn bán gian lận, khơng ăn hối lộ đút lót hay đơn giản như các bạn học sinh
khơng quay cóp trong giờ kiểm tra. Bác của em là một cán bộ ở huyện, chức của
bác cũng khá cao và được nhiều kính nể tuy vậy nhưng bác vẫn rất sống một cuộc
sống rất bình dị, quan tâm đến mọi người chứ khơng bao giờ tỏ thái độ hách dịch
hay tự cao trước bất cứ ai. Chính vì vậy bác ln được mọi người ở cả cơ quan và
xóm làng kính trọng. Đặc biệt ở bác ln có sự thanh liêm của một vị quan như
ơng cha ta thường nói, bác khơng bao giờ nhận bất cứ của ai cái gì mỗi khi giúp họ
làm một số việc từ những món quà lớn nhu tiền hay những thứ quý giá đến những
thứ nhỏ nhất như quà bánh.
bác kia rối rít cảm ơn bác và nhất quyết đòi bác nhận giỏ hoa quả, bác vui vẻ đồng
ý và bảo bác gái – vợ bác đi gọt hoa quả để mọi người cùng ăn.
Khi hai người họ về rồi bác còn dặn bác gái là khi bác khơng có nhà thì cũng
khơng được nhận bất cứ cái gì vì mình khơng chắc chắn là có giúp được họ khơng
để đỡ áy náy về sau. Khi về em còn được bác cho một túi hoa quả mang về nhà,
em kể chuyện cho bố mẹ nghe, bố mẹ rất vui và hài lịng vì có một người bác như
bác, bố mẹ em bảo những người cán bộ ai mà cũng được như bác thì nhân dân
Sự thanh liêm trong công việc của bác là một biểu hiện của lòng tự trọng mà nhiều
người cần phải học hỏi, và đây chính là một phẩm chất quý báu mà chúng ta cần
phải gìn giữ và phát huy.
Lịch sử Việt Nam ghi nhận những vua quan, danh tướng, chiến sĩ kiệt xuất đã đổ
bao cơng sức, hy sinh để giữ gìn non sơng gấm vóc nước ta. Bên cạnh các vị quốc
tướng, cơng thần khác, danh tướng Trần Bình Trọng cũng đã lưu danh sử sách
bằng khí phách khẳng khái ngoan cường và lịng tự trọng cao cả của mình.
Năm 1285, qn Ngun Mông ồ ạt sang xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh như
thác lũ khiến triều đình và quân dân phải cân nhắc khi tham gia trận chiến. Để bảo
toàn và đảm bảo chiến thắng, Quốc công Tiết chế Hưng Đạo Vương Trần Quốc
Tuấn đã thực hiện chiến dịch “vườn không nhà trống”. Triều đình sơ tán về Nam
Định. Tồn bộ lực lượng quân đội và nhân dân rút vào rừng sâu trấn thủ nơi hiểm
yếu, bỏ mặc thành trì vắng lặng, làng xóm khơng người. Hưng Đạo Vương chờ thế
giặc suy giảm vì phong thổ, hao mịn lương thực, đạn dược sẽ phản công. Trên
đường rút lui của vua, bãi sông Thiên Mạc là điểm mấu chốt để chặn giặc, lừa giặc.
Tướng Trần Bình Trọng được giao chỉ huy trấn giữ bãi sông này đè chặn đường
tiến quân của giặc.
Thế giặc rất mạnh, Trần Bình Trọng cho qn đóng trại ở bờ sơng Thiên Mạc,
kiên quyết ngăn giặc vượt qua sông xuôi thuyền về Nam. Sau nhiều ngày chiến
đấu, lực lượng qn lính hao mịn. Lúc này, hai vua Trần đã đến Nam Định. Cánh
quân của Trần Bình Trọng chỉ cịn là một đội qn nhỏ. Qn giặc đông hàng vạn
tên vây đánh đội quân cảm tử, Trần Bình Trọng bị giặc bắt. Biết Trần Bình Trọng
là danh tướng, giỏi võ nghệ, thông thạo binh thư, giặc ra sức thu phục ơng hàng,
- Có muốn làm Vương đất Bắc khơng?
Trần Bình Trọng quát:
- Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm Vương đất Bắc!
Biết không thể thu phục được ông, giặc trói chặt ơng ở bãi sơng, chờ nước triều
dâng cao dìm ơng chết. Tuy bị giặc giết hại nhưng khí phách trung liệt của Trần
Bình Trọng đã làm rung động đã lòng quân thù. Tướng chỉ huy giặc lúc ấy ngửa
mặt than: “Danh tướng nước Nam trung liệt như thể, ta e thơn tính nước Nam cịn
nhiều việc khó.”.
Trần Bình Trọng mất, vua Trần Nhân Tông phong ông là Bảo Nghĩa Vương. Trần
Bình Trọng bị quân giặc giết hại nhưng khí phách và lịng tự trọng của ơng sống
mãi nghìn thu.
Tấm gương trung liệt của Trần Bình Trọng làm xúc động hàng triệu trái tim con
người và là tấm gương sáng chói cho chúng em noi theo. Em hứa rèn luyện phẩm
chất cách mạng, lịng tự trọng của mình, khơng vì bất kì mối tham lợi nào mà quên
đi danh dự người Đội viên Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
Chắc hẳn các bạn ai cũng đều đọc chuyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao. Đặc biệt
nhân vật Binh Tư trong chuyện ngắn chính là tơi. Là một người được chứng kiến
câu chuyện của lão Hạc tôi vô cùng xúc động về lịng tự trọng của người nơng dân
ấy. Sau đây tôi xin kể câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe.
nhỏ nhưng vẫn có cái tính thích tiền, thích ăn ngon và động đến việc là không
muốn làm. Hễ nhà nào sơ ý là tôi mượn đồ của họ về dùng tạm nên bà con hàng
xóm luôn tránh xa tôi. Gần nhà tôi là nhà của lão Hạc, hồn cảnh nhà lão cũng rất
khó khăn: vợ mất sớm, có một thằng con trai bỏ đi làm đồn điền cao su bây giờ
vẫn chưa thấy về. Lão sống một mình cùng con chó Vàng bầu bạn trong một túp
lều tranh với ba sào vườn mà hoa màu không thu được bao nhiêu bởi thiên tai bão
lũ. Tôi chẳng ưa gì lão vì lão là một người lương thiện nên dân làng ai cũng yêu
quý lão.
Rồi một hôm, tơi đang ở nhà bỗng nhiên tơi nhìn thấy lão Hạc xuất hiện trước cửa
nhà mình. Thấy vậy tơi liền mời lão vào nhà uống nước. Tôi thầm nghĩ: “Quái lạ,
sao hơm nay lại sang nhà mình chơi vậy”. Lão Hạc cầm chén nước trên tay mà
nhìn lão như có điều muốn nói. Tơi liền hỏi:
-Hơm nay lão sang đây chơi hay có việc gì vậy?
-Tơi…muốn xin anh một ít bả chó. Lão Hạc trả lời.
Tơi nhanh nhanh đáp lại:
-Được, tưởng gì chứ thứ đó tơi chẳng thiếu.
Vừa nói tơi liền chạy vào nhà lấy đưa cho lão. Lão Hạc đón vội lấy gói bả chó và
rảo bước về ln mà chẳng kịp nói lời cảm ơn. Tơi nhìn theo lão bụng cười thầm
“Tưởng gì chứ lão cũng ra phết chẳng vừa đâu”. Bẵng đi một thời gian rồi một
hôm tơi đang làm việc ở ngồi đồng thì thấy mọi người chạy xơ về nhà lão Hạc mà
chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tơi liền chạy lại xem. Vừa đến cổng, tôi
thấy mọi người đứng đông đúc chen nhau. Khơng biết có chuyện gì, tơi bèn len
vào xem. Sững người tơi nhìn thấy lão Hạc đang nằm quằn quại trên sàn nhà, đầu
tóc rũ rượi, quần áo xơ xệch, hai mắt long song sọc, miệng xùi bọt chân tay quay
cóp, thỉnh thoảng lão lại lên cơn co giật trông thật đau đớn và dữ dội. Trông thấy
thế tôi hoảng sợ chạy một mạch về nhà. Về đến nhà tơi cịn chưa hết sợ. Nằm trên
lão giống mình.
Sau cái chết của lão Hạc tôi cảm thấy rất buồn cứ nghĩ mãi không thôi về một con
người giàu lòng tự trọng cho dù sống trong đói nghèo thà chết chứ khơng làm việc
xấu. Thật là một con người đáng ngợi ca. Nghĩ đến lão Hạc là tơi lại nghĩ đến bản
thân mình mà cảm thấy vơ cùng xấu hổ vì những hành động sai trái từ trước đến
nay. Tôi tự nhủ:
-Lão Hạc ơi! Tôi xin hứa từ nay sẽ không làm việc xấu nữa, sẽ chăm chỉ làm ăn
thay đổi tính cách trong con người mình để khơng phải cảm thấy xấu hổ về chính
bản thân mình nữa. Cảm ơn lão đã dạy cho tơi bài học về lịng tự trọng bài học q
giá trong cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên được.