Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký158 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.26 KB, 10 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 158
Hai cọp tranh hơn
Lã Bất Vi chưa có cơ hội lên tiếng, thì Hạng Thiếu Long đã cười lớn
mà rằng, „Hay lắm! Hay lắm! Nếu trọng phụ muốn mạt tướng và Quản
đại nhân dừng tay lại, vậy mạt tướng khó mà tuân lệnh. Ta thấy người
trong trường có ai đồng ý đâu.
Toàn trường lập tức reo lên, ủng hộ cho ý muốn không chịu dừng tay
của Hạng Thiếu Long.
Mọi người ồn như ong vỡ tổ. Lã Bất Vi lúc này có muốn lên tiếng cũng
chẳng ai nghe được.
Lã Bất Vi không ngờ Hạng Thiếu Long công nhiên bỉ mặt mình như
vậy, tỏ rõ muốn quyết chiến cùng Quản Trung Tà, trong lòng thầm
giận, nhưng không biết làm sao cả. Nói cho cùng chuyện này cũng bởi
do một tay y gây ra, buộc Hạng Thiếu Long phải ra tay, nào ngờ Hạng
Thiếu Long lợi hại đến thế, và Quản Trung Tà mà cũng lọt xuống thế
hạ phong.
Ðiều làm cho người ta thất kinh hơn là Hạng Thiếu Long coi cái chết
như chơi, đánh theo kiểu mạng đổi mạng.
Lã Bất Vi biết rõ Hạng Thiếu Long không thể sống tới giờ khắc này
của ngày mai, cho nên nào để Quản Trung Tà cùng chết với gã trong
lúc này.
Ðiều khiến cho y tức giận chính là Hạng Thiếu Long đã sổ toẹt rằng Lã
Bất Vi muốn dừng lại cuộc tỷ võ. Càng khiến cho người ta đều cho
rằng Lã Bất Vi sợ Quản Trung Tà thất bại rồi bị thương, vì thế đã hạ uy
phong của Quản Trung Tà xuống rất nhiều.
Quản Trung Tà tuy biết rằng Lã Bất Vi có ý tốt. Nhưng thường tình thế
căng thẳng này, giả sử tháo lui, thì suốt cuộc đời này đừng hòng còn
mặt mũi để công nhiên khiêu chiến với Hạng Thiếu Long nữa. Vì thế
rống lớn một tiếng, rồi quay sang Lã Bất Vi cung kính thi lễ.
Mọi người biết y có lời muốn nói, nên đột nhiên im lặng, tất cả ánh mắt


đều tập trung vào Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà bình tĩnh nói, „Mạt tướng hiểu tâm ý của trọng phụ,
không muốn thấy mạt tướng và Hạng đại nhân máu đổ tại đây. Mong
trọng phụ hãy cứ yên tâm, mạt tướng và Hạng đại nhân chỉ quá chiêu
so tài, sẽ dừng lại đúng lúc.
Mạt tướng hy vọng có thể cùng Hạng đại nhân tiếp tục tỷ thí."
Mọi người lập tức hoan hô như sấm động, biết rằng sẽ lập tức được
xem tuồng hay.
Hạng Thiếu Long gác kiếm mỉm cười đứng yên, trong lòng rất thư thái.
Cuối cùng gã đã khắc phục được chướng ngại tâm lý đối với Quản
Trung Tà. Ðồng thời hiểu được đêm nay nếu không thắng được Quản
Trung Tà, thì đừng hòng về sau có thể thắng được y.
Nhân tố có lợi nhất, chính là đối thủ đáng sợ này giờ đây tuyệt sẽ
không chịu cùng chết với mình nữa.
Thử hỏi về sau làm sao có được tình thế tuyệt vời này.
Lã Bất Vi mặt biến sắc, biết rằng nếu cứ cản trở cuộc tỷ võ nữa, thì uy
danh của mình cùng Quản Trung Tà rơi vào thế bất lợi, đồng thời nghĩ
đến quyết tâm liều chết của Hạng Thiếu Long để thu thập Quản Trung
Tà, bất đồ trong lòng than thầm.
Sự tình phát triển đến đây quả thật ngoài dự liệu của y.
Lã Bất Vi nhìn qua Chu Cơ cầu xin sự giúp đỡ, đột nhiên phát giác
nàng ngây ngất nhìn Hạng Thiếu Long, hoàn toàn không để ý đến ánh
mắt của y, lúc ấy Lộc Công kêu lớn, „Xin bị quân hãy chỉ thị có tiếp
tục cuộc tỷ thí hay không?"
Sự việc lập tức được giao vào tay tiểu Bàn, Lã Bất Vi không còn làm
chủ được nữa. Ðiều này cũng như vỗ một chưởng vào mặt của Lã Bất
Vi trước công chúng.
Tiểu Bàn nhìn bọn người Tần đang chen lấn bốn bên, ánh mắt sáng lên,
đồng thời tỏ một vẻ bình tĩnh rất kỳ lạ, „Mời trọng phụ hãy ngồi
xuống!"

Lã Bất Vi cũng là một nhân vật không tầm thường, ha ha cười nói,
„Các vị đã hiểu nhầm. Cuộc tỷ thí này thật tuyệt vời Lã Bất Vi ta làm
sao nỡ đành ngăn lại, chỉ là muốn treo một giải thưởng, ai thắng thì ta
sẽ gả con gái của ta cho người ấy."
Lời này vừa nói ra, người trong toàn trường lập tức chôn rộn, không
khí rất náo nhiệt.
Lã Nương Dung không ngờ là cha lại đề nghị như vậy, ngẩn người ra,
rồi mặt đỏ như gấc, dáng vẻ rất lúng túng xem ra nàng đang hổ thẹn.
Trong tình huống như thế này, nàng đương nhiên muốn từ chối và như
biến thành một người khác, sát khí tràn trề, song giờ đây cả y cũng đã
vào thế ngồi trên lưng cọp, phất tay kêu lớn, „Theo lời thỉnh tấu của
trọng phụ, hai vị khanh gia cứ tiếp tục tỷ võ."
âm thanh ồn ào bắt đầu chấm dứt, toàn trường đều im lặng, ánh mắt
đều tập trung trên hai người. Bọn người Cầm Thanh, Kỷ Yên Nhiên,
Kinh Tuấn càng căng thẳng hơn, chỉ hận là trong tình huống này,
không ai có thể xen vào để giúp đỡ.
Quản Trung Tà mặt như đanh lại, hai mắt như có điện, nhìn thẳng vào
người Hạng Thiếu Long, thanh kiếm trong tay bắt đầu giơ lên, nhất thời
sát khí đằng đằng.
Mọi người đều cảm thấy thanh kiếm trong tay y lúc nào cũng có thể tấn
công được, đồng thời biết được chỉ cần y ra tay, thì sẽ cực kỳ uy mãnh.
Chỉ với cảm giác mà Quản Trung Tà đem lại cho người xem, cũng đủ
biết khí thế của y mạnh mẽ và rõ ràng đến cỡ nào.
Hạng Thiếu Long nhất thời cảm thấy khí thế của mình kém hơn một
bậc, một ý nghĩ thoáng qua, nhớ lại loại đao pháp của người Nhật Bản,
đao pháp này trọng khí thế nhất. Nếu như mình thủ thế như vậy, tất sẽ
khiến cho Quản Trung Tà chưa bao giờ thấy đao pháp của người Nhật
Bản này sẽ không biết được đường kiếm lộ của mình, từ đó có thể hù
dọa đối thủ.
Rồi hai chân dạng ra, đứng theo kiểu chẳng phải hình chữ đinh, cũng

chẳng phải hình chữ bát, hai tay cùng nắm lấy đốc kiếm, đầu tiên chĩa
về phía Quản Trung Tà, rồi dần dần nâng lên, đến khi cao quá đầu, trở
thành thế thủ ở phần thượng bàn, xem cũng ra dáng lắm.
Không những Quản Trung Tà ngạc nhiên, toàn trường đều vang lên
tiếng trầm trồ, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi thế khởi thủ kỳ lạ của Hạng
Thiếu Long. Quản Trung Tà chỉ cảm thấy dù tấn công tới như thế nào,
thanh mộc kiếm của đối phương cũng sẽ từ trên đầu chém xuống nhanh
như điện chớp, vả lại Hạng Thiếu Long hai tay cầm kiếm, thì nhát
chém ấy sẽ chấn động cả trời đất, thế kiếm như sấm sét, nhất thời khiến
cho y không dám phát ra nhát kiếm đã định sẵn trong lòng.
Kiếm pháp của y coi trọng khí thế, nhưng gặp thế thủ này của Hạng
Thiếu Long, thì ý chí chiến đấu của y lập tức giảm xuống ba phần.
Hạng Thiếu Long đã biết đối phương trúng kế, nào chịu bỏ qua cơ hội
tốt ngàn năm một thùa này, lạnh lùng quát một tiếng, lao về phía trước,
thanh mộc kiếm trên đỉnh đầu chém thẳng về phía Quản Trung Tà
nhanh như điện chớp, gã đang sử dụng vẫn là chiêu thứ nhất trong Mặc
Tử kiếm pháp, chỉ có khác là hai tay cầm kiếm mà thôi.
Quản Trung Tà biết lúc này không thể thối lui được, nhưng cũng không
thể mặt dày đến nỗi bắt chước theo gã cầm kiếm bằng hai tay, hừ một
tiếng, vận lực theo cánh tay, giơ thanh Trường Kích lên đỡ, chém xéo
vào thanh Mặc Tử kiếm.
"Bốp" một tiếng, thanh Mặc Tử kiếm hơi bắn ngược trở lại. Nào ngờ
Hạng Thiếu Long được thế không chịu tha, chém liền năm kiếm xuống,
khiến cho Quản Trung Tà chấn động mà lui đi mấy bước, nếu không
phải thể lực của y quả thật hơn hẳn Hạng Thiếu Long, thì đã sớm
không chống trả nổi, bị luồng lực đạo uy mãnh của Mặc Tử kiếm hất té
xuống đất Tiếng reo hò trợ oai cho Hạng Thiếu Long vang lên không
ngớt, có hơn bảy tám phần người trong trường đều hy vọng vị anh hùng
trong lòng họ, có thể thắng được Quản Trung Tà.
vẻ mặt của Lã Bất Vi và Mạc Ngao đều trở nên rất khó coi, không ngờ

Hạng Thiếu Long lại có một chiêu kỳ dị nhu vậy, khiến cho Quản
Trung Tà, kẻ có thể lực hơn người, hoàn toàn không thể phát huy ưu
điểm của bản thân.
Song Hạng Thiếu Long cũng cảm thấy lo lắng trong lòng, bởi vì lực
phản công của thanh Trường Kích trong tay Quản Trung Tà cũng gây
khó khăn cho gã lắm.
Lại thêm đối phương sử dụng lực chống đỡ, tuy lọt ở thế hạ phong,
nhưng bản thân gã thì còn tốn sức hơn y rất nhiều.
Nếu không phải gã dùng lại kiếm nặng như Mặc Tử kiếm, thì muốn ép
y lui nửa bước cũng đã là khó khăn lắm.
Hạng Thiếu Long biết được Quản Trung Tà vẫn chưa thấy được chỗ sơ
hở của mình, nên quyết định rút lui, cười ha ha, lui về phía sau, đưa
kiếm sang tay phải, chĩa về phía Quản Trung Tà lúc này đang run sợ,

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×