Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (50.24 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Tỏa Nhị Kiều là một truyện ngắn của Xuân Diệu. Chữ
Kiều trong “Tỏa nhị Kiều” rút ra từ hai câu thơ của nhà thơ Đỗ
Mục thời Đường ở Trung Quốc: “Đông phong bất dữ Chu lang tiện
/ Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều”, nghĩa là ngọn gió đơng nếu
khơng giúp Chu Du (phóng hỏa phá trận Xích Bích của Tào Tháo),
thì cảnh xuân thâm nghiêm của đài Đồng Tước (tên một tòa lâu đài
do Tào Tháo dựng lên với ý định nếu chiếm được đất Giang Nam
(Đông Ngô) nơi Chu Du làm chủ tướng, sẽ bắt hai chị em Đại Kiều
và Tiểu Kiều có sắc đẹp nổi tiếng – là vợ Tôn Sách và Chu Du –
đem về ở đó) sẽ là nơi giam hai nàng Kiều. Kiều ở đây là Đại Kiều
và Tiểu Kiều chứ không phải là Vương Thúy Kiều của Thanh Tâm
Tài Nhân và Nguyễn Du. Với lại hai cô được gọi là Kiều trong
truyện cũng khơng xinh đẹp và tài giỏi gì. Điều này Xuân Diệu đã
giải thích rõ trong truyện ngắn.
Chủ đề của truyện Tỏa nhị Kiều rất sâu sắc nhưng không dễ
lĩnh hội. Cần nhận thức: do thức tỉnh sâu sắc về ý thức cá nhân,
nghĩa là khao khát được sống mãnh liệt, sống có ý nghĩa, tác giả
thương cho những kiếp người sống vô danh, vô nghĩa, sống bằng
phẳng quẩn quanh, khơng biết làm gì, khơng biết chờ đợi gì, những
con người sống mà “như khơng hề’ tồn tại trên đời. Thương người
nhưng thực ra cũng là thương mình “ai lại khơng nghe, ít ra là một
lần, nỗi đìu hiu của cái Ao Đời bằng phẳng(…). Và dù siêng năng
đến đâu, đôi lúc ta cũng bắt gặp ở đáy hồn ta mọt nỗi trống không
rất tuyệt vọng.”
Tác phẩm kích thích ta sống cho ra sống, phải làm sao cho sự tồn
tại của cá nhân mình trên đời thực sự có ý nghĩa, nghĩa là có đóng
góp cho đời bằng một hoạt động nào đó có ích, để khơng đến nỗi