Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (47.75 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>KHI NHỮNG CHIẾC LÁ CHẲNG CÒN XANH</b></i>
<i>Khi những chiếc lá chẳng còn xanh,</i>
<i>ắt sẽ rơi xuống đất…</i>
<i>Khi những linh hồn khơng cịn chỗ dựa nơi thể xác,</i>
<i>sẽ bay về đâu? </i>
<i>Có những chuyện buồn cứ ngỡ sẽ mãi dìm sâu vào trong tiềm thức…</i>
<i>Có đơi lúc tơi tự hỏi bờ vai gầy guộc, nhỏ nhắn của mình là nơi cho </i>
<i>những ai dựa vào mà khóc, và cũng tự hỏi “bờ vai” đó của mình ở đâu?</i>
<i>Bạn có bao giờ buồn, có bao giờ cảm thấy cơ đơn và lạc lỏng, có bao </i>
<i>giờ mất hết niềm tin rồi rơi vào tuyệt vọng?</i>
<i>Lúc đó bạn sẽ làm gì?</i>
<i>Chắc hẳn là ai cũng sẽ tìm đến một người mà mình tin yêu nhất để gửi </i>
<i>gắm nỗi niềm. Nhưng nếu khi ấy đến cả người bạn thân thiết cũng bỏ rơi, </i>
<i>hất hủi bạn…bạn sẽ rất cô đơn! Bạn sẽ chẳng cịn ai đủ tin tưởng để tìm đến</i>
<i>và nương dựa?...</i>
<i>Tôi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian của hơn nửa năm trước, cũng </i>
<i>chẳng biết nên gọi là khoảng trời vui hay buồn. Tôi chỉ biết khi ấy bờ vai </i>
<i>nhỏ nhắn của mình là nơi neo đậu của một tâm hồn bé bổng, mà từ đấy tơi </i>
<i>chợt tìm ra một lẻ sống trên đời.</i>
<i>Những tin nhắn đầu tiên mà người bạn ấy gởi, tôi đều không trả lời. </i>
<i>Tôi ngần ngại trước một người bạn mới quen sao có thể thân gần với tơi đến</i>
<i>thế. Cuộc sống với những phức tạp khiến con người ta dần trở nên đa nghi </i>
<i>khi nào chẳng biết. Tơi cảm thấy bực mình và đơi khi nổi cáu mỗi lần tơi trả</i>
<i>Rồi một lần, khi đã hơn mười một giờ khuya, tôi mở điện thoại gài báo </i>
<i>thức cho ngày mai thì hiện lên mẫu tin: “ Đang làm gì vậy? Mình đang rất </i>
<i>buồn! Nhiều chuyện xảy ra khiến mình tuyệt vọng lắm! Sao mấy hơm nay </i>
<i>không trả lời tin nhắn vậy?”.</i>
<i>Tôi sửng sốt, nhắn vội: “Có chuyện gì vậy nói đi, mình giúp được thì sẽ</i>
<i>giúp”. Và tôi chờ: 3 phút, 5 phút rồi 10 phút… vẫn chưa có tiếng chng tin</i>
<i>nhắn reo lên. Bây giờ, tôi cảm thấy hoảng sợ và ân hận, giá mà hơn một vài </i>
<i>giờ trước, khi chuông reo tôi nên mở tin nhắn ra xem, giá mà những lần </i>
<i>trước tôi nên trả lời những câu hỏi lấp lửng ấy…Bấy giờ tôi mới hiểu người </i>
<i>bạn ấy muốn tâm sự với tơi từ những tin nhắn đầu nhưng cịn ngần ngại. </i>
<i>Bạn ấy đặt niềm tin và tìm đến một người mới quen như tôi để mong nhận </i>
<i>được sự đồng cảm. Nhưng tơi đã vơ tình làm tổn thương thêm tâm hồn bé </i>
<i>bổng ấy. Xin lỗi…</i>
<i>Tối ngày hôm sau, tôi chủ động nhắn tin với những mẫu đẹp, và đơi </i>
<i>chút cũng triết lí, xem như là chuộc lỗi. Và dòng gửi lại: “Cám ơn nhiều </i>
<i>lắm! Bữa nay vui nên nhắn tin rồi hả? Mai mốt có tin nhắn đẹp nhớ nhắn </i>
<i>cho mình nữa nha!”</i>
<i>Trong khoảng lặng, tôi chợt nhận ra giá trị thực sự của một tin nhắn: </i>
<i>một tin nhắn có thể chỉ bằng một phần mười một viên kẹo ngọt ngào, bằng </i>
<i>một phần một trăm một cây kem mát lạnh, bằng một phần một ngàn một con</i>
<i>gấu bông xinh xắn. Một tin nhắn tôi gửi đi tuy rất nhỏ nhưng giá trị của nó </i>
<i>đơi khi mang lại là những mẫu số kia. </i>
<i>Khoảng cách xa lạ ngắn dần đi khi nào chẳng biết. Chúng tôi thân </i>
<i>nhau, và bạn ấy tìm đến tơi những lúc buồn, kể cho tơi nghe tất cả tâm sự. </i>
<i>Đơi lúc tơi tự hỏi mình sao bạn ấy có thể tin tưởng tơi đến thế. Lời khun </i>
<i>của tơi đơi lúc cũng non nớt vì trải nghiệm sống cịn ít ỏi. </i>
<i> Một người mạnh mẽ khơng thể định nghĩa là một người trơ lì cảm xúc </i>
<i>trước mọi giông tố ập tới. Một người mạnh mẽ cũng có những lúc đau </i>
<i>thương tuyệt vọng, điều quan trọng là họ biết khống chế sự yếu đuối đang </i>
<i>bùng dậy trong bản thân . Bạn đang tuyệt vọng! Bạn sẽ cảm thấy mình thật </i>
<i>yếu đuối. Nhưng khi vượt qua được nó, bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ biết </i>
<i>bao.</i>
<i> Trong đời có thể bạn chưa tìm được một bờ vai vững chắc để tâm hồn </i>
<i>nương tựa. Nhưng bạn có thể làm bờ vai cho ai đó. Những lúc bạn tuyệt </i>
<i>vọng, bạn sẽ nhớ được rằng cịn ai đó trên đời đang đặt niềm tin vào bạn, </i>
<i>cần bạn bảo bọc linh hồn họ, bạn sẽ lạc quan mà đứng dậy! </i>
<i> Những lớp trầm tư, tơi vội tìm đến những nơi đầy rộp bóng cây, nơi </i>
<i>cơn gió đưa những hạt bụi vơ tình bay vào mắt, nghe những chiếc lá xào xạc</i>
<i>dưới chân mình mà vu vơ:</i>
<i> Khi những chiếc lá chẳng còn xanh</i>
<i> ắt sẽ rơi xuống đất…</i>
<i> đem ân tình hóa thành mùn bã</i>
<i> nuôi dưỡng những chồi xanh</i>
<i> Lá lành, lá rách</i>
<i> ủ lấy nhau</i>
<i> yêu thương</i>
<i> để trở thành khát vọng…</i>
<i> Khi những tâm hồn khơng cịn điểm dựa xin hãy tìm đến với nhau.Mỗi</i>
<i>tâm hồn trong đời là một mảnh vỡ, dẫu có thể khơng trùng lấp nhau ở một </i>
<i>khía cạnh nào đó nhưng bạn hãy đập chúng ra thành những vụn vỡ thật </i>
<i>nhỏ, rồi xếp chúng lại thành một trái tim. Ánh sáng chiếu vào trái tim ấy sẽ </i>
<i>bị mọi khía cạnh của vụn vỡ làm cho tán sắc thành những dãy màu cầu vòng</i>
<i>tuyệt đẹp. </i>
<i> Khi ấy dù mảnh vỡ lớn hay nhỏ, dù tù hay góc cạnh cũng đều khắn </i>
<i>khích vào nhau, hịa chung một nhịp đập của con tim.</i>