Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.05 MB, 77 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>(Quốc phòng)- "Nếu các nước trong ngôi nhà chung ASEAN mà nghĩ đây là việc của Việt Nam, của </b>
<b>Philippines mà khơng có những hành động thiết thực thì ngơi nhà chung ASEAN sẽ khó mà tồn tại vững </b>
<b>bền. Chính vì vậy, bản thân của từng nước ASEAN phải tỉnh táo, nhận diện và hành động, đừng coi đó là </b>
<b>việc riêng của một nước nào"... - PGS.TS Nguyễn Bá Diến nhận định. </b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Philippines đã tìm ra cách thắng Trung Quốc trên biển Đơng
Đạo tặc chơi trị bịt mắt, Trung Quốc lo thiên hạ loạn
Phá thế cờ hiểm Trung Quốc đang giăng trên biển Đông
Trung Quốc tập trận tổng lực, Mỹ điều tàu chiến răn đe
Xung quanh những căng thẳng tranh chấp chủ quyền tại bãi cạn Scarborough/Hoàng Nham trong thời gian vừa
qua PGS.TS Nguyễn Bá Diến, Giám đốc Trung tâm Luật biển và Hàng hải Quốc tế đã có những chia sẻ với
Phunutoday.
Ơng cho rằng một loạt những hành động của Trung Quốc tại bãi cạn Scarborough/Hồng Nham thực chất là cách
thức khơng hề mới trong mưu đồ bành trướng trên biển.
Bên cạnh đó, những việc làm của Bắc Kinh như đã nêu, là trái với các nguyên tắc cơ bản của pháp luật quốc tế,
đặc biệt là Công ước Luật Biển năm 1982.
<b>Scarborough là “dịp” Trung Quốc thử sức Philippines và Mỹ</b>
<b>PV: </b><i><b>- </b>Trong bối cảnh căng thẳng giữa Bắc Kinh và Manila lên cao, Trung Quốc thời gian qua liên tục đưa </i>
<i>những phương tiện khổng lồ ra Biển Đơng như: phái tàu Ngư chính 310 tới tăng cường tuần tra quanh khu vực </i>
<i>bãi đá Scarborough/Hoàng Nham; đưa giàn khoan khổng lồ vào hoạt động gần đảo Hải Nam, tương đối gần </i>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Đây chính là bước leo thang mới nằm trong chiến lược hiện thực hóa tham vọng </b>
đường lưỡi bị (đường chữ U) của Trung Quốc trên Biển Đông, sau một loạt các động thái như liên tục “chọc
ghẹo” Mỹ trong vụ tàu Impecable tháng 3 năm 2009; ban hành lệnh cấm đánh bắt cá hết sức vô lý trên Biển
Đông; phá hoại thiết bị và cản trở tàu Bình Minh 02 (tháng 5 năm 2011) và tàu khảo sát địa chấn Viking 2 của
Việt Nam khi đang hoạt động trên vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam….
Nếu nghiên cứu và quan sát một cách tổng thể chiến lược bành trướng trên biển của Trung Quốc và những hành
động của họ hơn 6 thập kỷ qua thì sẽ thấy rõ “thâm ý” của những hành vi mà Trung Quốc đã và đang rốt ráo triển
khai.
Tuy nhiên, những việc làm của Bắc Kinh như đã nêu, là trái với các nguyên tắc cơ bản của pháp luật quốc tế, đặc
biệt là Công ước Luật Biển năm 1982.
Việc Trung Quốc bác bỏ chủ trương quốc tế hóa việc giải quyết tranh chấp Biển Đông, bao gồm tranh chấp hai
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, cũng như tiếp tục bác bỏ việc Manila đòi đưa tranh chấp bãi cạn
Scarborough ra Tòa án luật biển quốc tế càng chứng tỏ sự đuối lý của Trung Quốc và tính khơng xây dựng của
nước này.
<b>PV:</b><i>- Nhiều nhà phân tích gọi đây là chiến thuật mới của Trung Quốc. Tuy nhiên, theo ơng, liệu đây có thật sự là</i>
<i>chiến thuật mới hay chỉ là chiêu bài cũ với cách thức táo tợn hơn, tổng lực hơn để mưu đồ độc chiếm Biển Đông?</i>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Đây là cách thức khơng có gì mới, là bước thử khơng hề mới. Nó chỉ mới về cấp độ,</b>
táo tợn hơn, đậm đặc hơn, quyết liệt hơn và có tính tổng hợp hơn.
Ví dụ trước đây họ chỉ mới tuyên bố có chủ quyền hoặc ban hành lệnh cấm đánh bắt cá trên Biển Đơng.
Cịn bây giờ, những ngày vừa rồi họ đưa các đội tàu đánh bắt hùng mạnh dưới sự yểm trợ của các tàu ngư chính,
Thứ 2, họ đưa đội tàu đánh bắt xuống nhiều hơn và đặc biệt là đội tàu ngư chính và hải giám hiện đại, bán quân
sự mà điển hình là việc đưa tàu Ngư chính 310 xuống khu vực Scarborough vừa rồi là sự thể hiện một cách quyết
liệt hơn.
Trung Quốc không chỉ đẩy mạnh hoạt động trên các lĩnh vực như truyền thông, ngoại giao,pháp lý, kinh tế, kể cả
quân sự.
của các quốc gia trong khu vực, phớt lờ lợi ích của các nước lớn, trong đó có Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ,…Vì vậy, họ
vẫn giữ giải pháp dân sự để thực hiện ý đồ của mình.
Và về mặt pháp lý thì họ tuyên bố rằng Trung Quốc có chủ quyền đối với Scarboruogh “kể từ thời cổ đại” và với
một loạt những cảnh báo Philippines như “đừng có lấn tới”, “đừng có làm căng thêm tình hình”. Hơn nữa, họ cịn
khẳng định “Scarborough là bộ phận không thể tách rời của Trung Quốc”.
Không những vậy, họ đẩy mạnh cả một chiến dịch tuyên truyền trong mỗi người dân Trung Quốc để kích động
tính dân tộc.
Ngay cả trên mặt trận ngoại giao - quốc phòng, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc vừa có chuyến thăm Mỹ
nhằm tranh thủ lơi kéo Mỹ, ly gián và làm suy yếu quan hệ Mỹ - Philippines, đánh lạc hướng dư luận.
Như vậy, đây thực sự là một cách thức tổng hợp hết sức tinh vi, bài bản nhằm thực hiện cho được tham vọng về
đường lưỡi bò, tham vọng độc chiếm Biển Đông.
<b>PV: - Dường như việc đấu tranh pháp lý đã bị Trung Quốc gạt ra một bên, Trung Quốc có vẻ sẵn sàng dùng vũ </b>
<i>lực khi Trung Quốc đuối lý. Vậy, theo ơng giữa việc duy trì đấu tranh pháp lý chủ quyền Biển Đông và giữ chủ </i>
<i>quyền trên thực tế cần điều chỉnh như thế nào?</i>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Rõ ràng rằng Việt Nam cũng như các nước Philippines, Mailaysia, các nước khác ở </b>
Biển Đông nếu xem xét ở nhiều khía cạnh như tương quan lực lượng, tiềm lực kinh tế, chính trị và kể cả quốc
phịng… với Trung Quốc thì yếu hơn.
Nhưng Việt Nam, Philippines và các nước khác ở Biển Đơng có những thế mạnh, có sức mạnh lớn đó là sức
mạnh của lẽ phải, sức mạnh của luật pháp quốc tế và sức mạnh của thời đại mà nền tảng là Hiến chương Liên
Hợp Quốc, Công ước quốc tế về luật biển 1982 và Tuyên bố DOC mà Trung Quốc đã tham gia ký kết. Đó là nền
tảng sức mạnh của Việt Nam cũng như các nước ở Biển Đông.
Vụ Scarborough cũng là “dịp” Trung Quốc muốn thử sức Philippines và thử cả Mỹ. Mỹ và Philippines có mối
ràng buộc bởi Hiệp định phòng thủ chung ký năm 1951. Hiệp định này cho phép trong trường hợp Philippines bị
tấn công Mỹ sẽ nhảy vào cuộc và bảo vệ Philippines.
Thứ nữa, Mỹ ln tun bố có lợi ích quốc gia ở Đông Nam Á, ở biển Đông nên sự kiện Scarborough cũng là dịp
Trung Quốc muốn thử xem Mỹ hành động như thế nào. Thêm đó là thử Philippines xem họ phản ứng ra sao, sức
đề kháng của nước này đến đâu.
Bãi cạn Scarborough/Hoàng Nham nằm trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Philippines trong phạm
vi 200 hải lý theo Công ước luật biển năm 1982 của Liên Hợp quốc.
Không chỉ có vậy, trong vụ này Trung Quốc thử ln cả ASEAN, những nước có lợi ích thiết thân như Việt Nam,
Malaysia, Brunei. Năm ngoái Trung Quốc đã thử vụ tàu Bình Minh và tàu Viking 2 trong vùng đặc quyền kinh tế
và thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam.
Nếu lần này Philippines chịu thua, chịu nhượng bộ và để Trung Quốc chiếm được bãi cạn Scarboruogh thì coi
như Trung Quốc đã rất thành cơng trong âm mưu hiện thực hóa tham vọng đường 9 đường lưỡi bị hết sức phi lý
của họ. Có nghĩa là, nếu lần này Trung Quốc lấn được vùng Scarborough thì lần sau họ sẽ lấn được những vùng
khác trên Biển Đông.
Chưa kể Trung Quốc là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an rất lớn với khẩu hiệu lâu nay là “trỗi dậy hịa
Chính vì vậy, Việt Nam cũng như các nước cần phải tuyên truyền, phổ biến cho mọi người dân quyền mà các
nước ven biển được hưởng. Mọi sự đấu tranh đều phải dựa trên cơ sở pháp lý quốc tế.
<b>Trung Quốc - Philippines đang trong thế giằng co</b>
Trong bối cảnh đang có tranh chấp chủ quyền bãi đá Scarborough/Hồng
Nham với Philippines, Trung Quốc hơm 18/4 điều tàu Ngư Chính 310 tới
tăng cường tuần tra quanh khu vực này. Trong ảnh là tàu Ngư Chính 310
hoạt động gần bãi đá Scarborough/Hoàng Nham. Ảnh: Nddaily
<b>PV: - Ông đánh giá như thế nào về thái độ của Mỹ, Philippines trong phép thử này của Trung Quốc?</b>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Mỹ cũng đã thể hiện một thái độ mà vừa rồi chúng ta thấy Bộ trưởng Ngoại giao Bộ </b>
Quốc phòng của Philippines sang thăm Mỹ và tuyên bố chung và Mỹ chủ trương giải quyết tranh chấp
Scarborough bằng phương pháp hịa bình.
Những ngày vừa rồi, Mỹ cũng đã phái tàu ngầm hiện đại của mình cập cảng Philippines với lý do sửa chữa.
Tuy nhiên, tính đến hiện nay Mỹ vẫn đề nghị giải quyết tranh chấp bằng những phương pháp hịa bình, khơng ủng
hộ vũ lực. Nhưng trong trường hợp Trung Quốc có những động thái mạnh tay hơn như dùng vũ lực đánh chiếm
bãi Scarborough thì Mỹ sẽ ứng xử như thế nào cũng là một câu hỏi được đặt ra.
Bởi vì, theo tinh thần của Hiệp định phòng thủ chung Mỹ - Philippines năm 1951 thì có quyền phản ứng lại bằng
vũ lực. Tuy nhiên, Mỹ có làm như thế hay khơng cũng là một vấn đề, đó là lợi ích của Mỹ. Trung Quốc là một
nước khổng lồ, là một thị trường khổng lồ về đầu tư, hợp tác kinh tế, đối ngoại... Nếu mâu thuẫn với một bạn
hàng lớn như thế thì sẽ bất lợi.
Nhưng nếu Mỹ bỏ rơi Philippines thì Mỹ sẽ mất uy tín trên trường quốc tế, mất những đối tác, bạn hàng chiến
Ngược lại, nếu Trung Quốc sử dụng vũ lực trong vụ này Trung Quốc cũng mất uy tín và lộ chiêu bài lâu nay là
“trỗi dậy hịa bình”, “hữu nghị hịa bình”... Và như vậy, các nước ASEAN sẽ tỉnh giấc hơn, thế giới cũng sẽ tỉnh
giấc hơn. Và đó là cái mất lớn nhất của Trung Quốc.
Còn đối với Philippines, trong thời gian qua cũng đã có bước chuyển biến. Từ sự kêu gọi sự hợp tác của Mỹ, bắt
đầu mua sắm vũ khí, động viên người dân sẵn sàng hy sinh để bảo vệ chủ quyền của nước này tại bãi cạn cũng
như vùng biển phía tây Philippines nếu bị thách thức.
Khi Trung Quốc ra lệnh cấm đánh bắt cá tại vùng biển xung quanh bãi cạn Scarborough, Philippines cũng ra lệnh
cấm tương tự để đáp trả. Chứng tỏ quyết tâm bảo vệ chủ quyền của Philippines cũng rất mạnh mẽ, toàn diện.
Nhưng phải để xem những bước tiếp theo như thế nào, hai bên đang ở trong tư thế giằng co. Giải pháp tốt nhất
bây giờ đối với Philippines là đưa vấn đề ra trước thiết chế khu vực và quốc tế.
<b>PV: - Dự báo của ông về những biến động tiếp theo sau sự kiện bãi cạn Scarborough/Hoàng Nham ra sao? Và </b>
<i>Trung Quốc sẽ thực hiện chiến thuật dầu loang tới đâu, thưa ông?</i>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Vấn đề là ở chỗ đó. Như tơi đã nói, những ngày vừa qua họ dùng sức ép tổng hợp rất</b>
lớn từ ngoại giao, pháp lý, quân sự (bằng chứng là từ việc đưa tàu hải giám, ngư chính và đến nay đưa 5 tàu chiến
đến gần vùng biển Philippines), đưa dân chài ra khai thác trên thực tế.
Vì vậy, sắp tới Trung Quốc dùng chiến thuật mềm hay mạnh theo tôi tùy thuộc khơng chỉ Trung Quốc, mà cịn
tùy thuộc ở Philippines. Nếu anh yếu, anh non người ta sẽ dùng biện pháp mạnh, lấn tới. Nếu anh cứng, mạnh thì
ngược lại.
Nếu các nước ASEAN cùng lên tiếng nữa thì tốt quá, nhưng rất tiếc trong vụ việc này ASEAN hầu như im hơi
lặng tiếng. Thật đáng buồn vì điều đó.
<b>PV: - Có ý kiến cho rằng để đối phó với hải giám quân sự, đội lốt dân sự cần phát triển mạnh lực lượng chấp </b>
<b>PGS.TS Nguyễn Bá Diến: - Thực ra đó khơng hẳn là bẫy của Trung Quốc, họ có hải giám ta cũng có hải giám, </b>
họ có ngư chính ta cũng phải có, khơng nên dùng đối đầu qn sự.
Tất nhiên, tàu hải giám của họ phần lớn thuộc tàu quân sự hoán cải. Chúng ta cũng phải xây dựng đội tàu nay để
bảo vệ dân mình, thực thi chủ quyền hợp pháp trên biển chứ.
Bây giờ, tàu quân sự đội lốt dưới áo dân sự mà mình lại đối đầu bằng tàu qn sự thì khơng hay rồi. Mình phải có
đối sách như vậy. Họ có qn sự thì mình có qn sự, họ dùng dân sự mình cũng làm tương tự.
<b>Nếu ASEAN bỏ mặc cho Trung Quốc độc diễn ở Biển Đơng thì thật sai lầm!</b>
<b>PV: - Trung Quốc đang bẻ gãy chiếc đũa yếu nhất là Philippines, theo ông ASEAN cần phải lên tiếng ra sao để </b>
<i>đối phó với tình hình này?</i>
Nhất là trong thời gian vừa qua, vai trò của ASEAN rất mờ nhạt trong vấn đề tranh chấp Biển Đông. Một trong
những nguyên nhân sâu xa như tơi đã nói nó liên quan đến vấn đề lợi ích.
Vấn đề Biển Đơng cũng như vấn đề lợi ích, quan hệ các nước của ASEAN không phải nước nào cũng có lợi ích
trên vấn đề Biển Đơng. Trực tiếp chỉ có các nước: Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei.
Tuy nhiên, Biển Đông cũng là nơi chứa đựng lợi ích gián tiếp của nhiều nước như Thái Lan, Singapore, Lào,
Campuchia, Mianma… bởi vị thế địa chiến lược của vùng biển này, kể cả những nước xa xôi như Pháp, Đức..; vì
Biển Đơng là con đường hàng hải quan trọng bậc nhất của thế giới đã và đang đem lại cho các quốc gia những lợi
ích hết sức to lớn.
Chưa kể, Đông Nam Á là một trong những thị trường đầy tiềm năng. Nếu chiến tranh, xung đột xảy ra, hậu quả sẽ
thật khó lường!
Quay trở lại vấn đề ASEAN, lợi ích của ASEAN tuy vậy nhưng không phải như nhau, tranh chấp trên Biển Đông
không phải bao giờ cũng gắn trực tiếp với tất cả các nước.
Lợi dụng điều này, Trung Quốc đã tìm cách li gián các nước ASEAN với nhau với chiêu bài khơng quốc tế hóa
và khu vực hóa, chỉ giải quyết song phương. Hay còn gọi là bẻ đũa từng chiếc, chia để trị.
Và hiện nay Trung Quốc có vẻ như đang thành công. Hiện nay chủ tịch ASEAN là Campuchia, đương nhiên
không ngoại trừ lý do Trung Quốc sẽ tác động. Nếu các nước ASEAN chỉ cho rằng đây chỉ là vấn đề của riêng
Philippines hoặc của riêng Việt Nam mà bỏ mặc cho Trung Quốc độc diễn ở Biển Đơng thì thật sai lầm.
Như vậy, việc nhìn nhận lợi ích như thế nào là một vấn đề. Có những nước nhìn lợi ích trước mắt mà quên lâu
dài. Trong nội khối các nước ASEAN cũng như chính bản thân Trung Quốc cần phải tuân thủ nguyên tắc nền
tảng trong quan hệ quốc tế hiện đại, đó là đấu tranh và hợp tác trên cơ sở tôn trọng chủ quyền lẫn nhau, chứ
không phải trên cơ sở cá lớn nuốt cá bé, theo kiểu “luật rừng” được.
Vì vậy, trong thế giới ngày nay, nhất là vấn đề Biển Đông, không nên sống theo kiểu “cháy nhà hàng xóm vẫn
bình chân như vại” được. Đây là vấn đề lớn của khu vực, cần phải lên tiếng vì đó là chính nghĩa.
Nếu các nước trong ngôi nhà chung ASEAN nghĩ đây là việc của Việt Nam, của Philippines mà khơng có những
hành động thiết thực thì ngơi nhà chung ASEAN sẽ khó mà tồn tại vững bền. Chính vì vậy, bản thân của từng
nước ASEAN phải tỉnh táo, nhận diện và hành động, đừng coi đó là việc riêng của một nước nào.
<i>- Xin cảm ơn ông!</i>
<b>Ảnh độc: Báo Trung Quốc chứng minh hủy diệt </b>
<b>Philippines đơn giản</b>
Tranh chấp giữa Trung Quốc và Philippines xảy ra hồi đầu
tháng 4, sau khi quốc đảo Đông Nam Á phát hiện 8 tàu cá của
Bắc Kinh và Manila sau đó liên tục điều động các tàu hải
quân và máy bay đến đây để khẳng định chủ quyền. Các tàu
chiến đấu đã rút đi nhưng tình hình tại đây vẫn chưa hết căng
thẳng.
sinh" khi cần thiết, thì Bắc Kinh cũng tuyên bố "báo động
cao" xung quanh khu vực này, sau sự việc một nhóm người
dân Philippines dự định đi tàu ra đây biểu tình.
Bãi cạn Scarborough/Hồng Nham, được cho là khu vực giàu
tài nguyên, nằm cách đảo lớn Luzon của Philippines khoảng
230 km. Vùng lãnh thổ Trung Quốc gần nhất cách bãi này
1.200 km về tây bắc.
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với bãi cạn này, trong khi
Philippines khẳng định Scarborough nằm gọn trong vùng đặc
quyền kinh tế rộng 200 hải lý của nước này.
<b>Huyền Biển (Thực hiện)</b>
<i><b>Việt Hà, phóng viên RFA, Bangkok</b></i>
<i><b>2012-05-23</b></i>
Trung Quốc vừa bắt giữ 2 tàu cá Quảng Ngãi vào ngày 16 tháng 5 vừa qua khi các ngư dân trên các tàu này đang
đánh bắt cá tại gần khu vực quần đảo Hoàng Sa.
RFA
Ngư dân đánh bắt cá thường đi hai tàu hầu hỗ trợ cho nhau.
Vào sáng ngày 23 tháng 5, phó chủ tịch xã Bình Châu, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi là ơng Nguyễn thanh
Hùng cho chúng tôi biết Trung Quốc đã bắt giữ hai tàu cá Việt nam vào lúc 10 giờ sáng ngày 16 tháng 5 vừa qua.
Tổng cộng có 14 ngư dân bị bắt giữ khi đang đánh bắt hải sản gần khu vực quần đảo Hồng Sa.
Ơng Nguyễn thanh Hùng cho biết hai chiếc tàu cá bị bắt bao gồm một của ông Nguyễn Thành Nhất ở thôn Châu
Thuận, xã Bình Châu, huyện Bình Sơn, và một chiếc khác của ơng Trần Phương.
Tuy nhiên, sau đó phía Trung Quốc đã thả 14 ngư dân này về Việt Nam. Các ngư dân này đã về đến đất liền vào
khoảng 2 giờ sáng ngày 23 tháng 5. Ông Nguyễn Thanh Hùng xác nhận thông tin như sau với chúng tơi:
<i>Ơng Trần Phương là chủ phương tiện nhưng con ông ấy đi".</i>
Vào chiều ngày 23 tháng 5, chính quyền địa phương đã có buổi làm việc với những ngư dân bị bắt giữ để tìm hiểu
sự việc. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi các thông tin liên quan đến chuyển đến quý vị những thông tin cập
nhật.
Vụ bắt giữ này xảy ra vào đúng ngày Trung Quốc ban hành lệnh cấm đánh bắt cá trên biển Đơng, có hiệu lực bắt
đầu từ ngày 16 tháng 5 đến ngày 1 tháng 8. Khu vực cấm đánh bắt cá bao gồm cả khu vực quần đảo Hoàng Sa,
vốn là ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam.
Phía Trung Quốc trước đó đã thơng báo rằng bất cứ tàu thuyền nào tiếp tục đánh bắt cá ở vùng cấm sẽ bị tịch thu
phương tiện và bị phạt tối đa đến 50,000 nhân dân tệ, tương đương khoảng 7,900 đô la Mỹ.
Trước đó vào ngày 3 tháng 3, phía Trung Quốc đã bắt giữ 21 ngư dân Việt nam thuộc hai tàu cá ở huyện đảo Lý
sơn, tỉnh Quảng Ngãi. Các ngư dân này bị giam giữ hơn 1 tháng trời, một số người bị đánh đập.
Họ bị yêu cầu phải nộp tiền chuộc nhưng không ngư dân nào chịu nộp tiền chuộc.
Vào ngày 21 tháng 4, các ngư dân này được thả về Việt Nam trên một chiếc tàu. Phía Trung Quốc giữ lại một tàu
cùng các hải sản đã đánh bắt được.
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.
Hãng tin GMA News (Philippines) đưa tin ngày 23-5, Bộ Ngoại giao Philippines thơng báo có năm tàu hải giám
và tàu tuần tra cùng 16 tàu cá lớn và 76 thuyền con ngư dân của Trung Quốc đang có mặt ở bãi cạn Scarborough.
Tàu cá Trung Quốc đánh bắt hải sản và khai thác san hô.
Bộ Ngoại giao Philippines khẳng định ngư dân Trung Quốc đã vi phạm chính lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc.
Bộ Ngoại giao đã gửi công hàm đến Đại sứ quán Trung Quốc tại Philippines yêu cầu Trung Quốc rút tàu ra khỏi
bãi cạn, đồng thời kiềm chế các hành động làm gia tăng căng thẳng.
<i>Tàu tấn công đa năng của Philippines ở vịnh Manila ngày 22-5. Ảnh: MANILA STANDARD TODAY</i>
Trong khi đó, báo Manila Standard Today (Philippines) cho biết tại lễ kỷ niệm 114 năm thành lập hải quân
Philippines, hải quân đã trình làng một tàu tấn công đa năng (MPAC) và hai tàu đổ bộ đa năng (MPDR) do
Philippines sản xuất. Tàu tấn công trang bị súng máy M-60, chở đến 21 binh sĩ, vận hành ở vùng nước nông.
Thân tàu được làm bằng nhôm không gỉ. Tàu đổ bộ đa năng chở đến 20 binh sĩ.
Tại buổi lễ, Bộ trưởng Quốc phịng Voltaire Gazmin tiết lộ chính phủ đang có 138 hợp đồng mua thiết bị quân sự
thuộc chương trình hiện đại hóa quân đội kéo dài trong năm năm. Trong số này, 58 hợp đồng đã được phê duyệt.
Số còn lại sẽ được phê duyệt trong tháng 7. Các mục chính trong các hợp đồng gồm tàu chiến, máy bay và thiết bị
dành cho bộ binh. Tất cả đều là sản phẩm mới.
Hãng tin AP cho biết theo đúng kế hoạch, ngày 22-5, tại căn cứ hải quân Charleston thuộc bang South Carolina
Philippines có tổng tham mưu trưởng và tư lệnh hạm đội hải quân tham dự.
Ngày 22-5, trợ lý tổng thống Philippines thơng báo đã có 30-40 container chuối Philippines được nhập khẩu vào
Trung Quốc sau một thời gian tạm ngưng.
<b>ĐĂNG KHOA - LÊ LINH</b>
<i><b>Quỳnh Chi, phóng viên RFA</b></i>
<i><b>2012-04-20</b></i>
Nguồn báo TQ/peopledaily.cn
Tàu chiến Haijian (Hải Giám) hiện đại của Trung Quốc tuần tiểu ngày đêm trên các khu vực tranh chấp ở Biển
Đông.
Nhiều người cho rằng Trung Quốc đang sử dụng chiến thuật “Big lie” – “Lộng giả thành chân”.
<b>Chiến thuật tâm lý </b><i><b>“mưa dầm thấm dai”</b></i>
Hôm 18 tháng 4, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc lại một lần nữa đăng đàn bác bỏ một phiên tòa quốc
tế theo lời đề nghị cách đó vài ngày của phía Philippines và tiếp tục khẳng định chủ quyền mà Bắc Kinh gọi là
“không thể tranh cãi” tại vùng Biển Đông.
Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, Trung Quốc chưa từng trưng ra một bằng chứng thuyết phục về chủ quyền
mà theo họ đã có từ lâu tại vùng tranh chấp. Nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc cho biết:
<i>“Trung Quốc từ trước đến giờ luôn nói là họ có chủ quyền ở Biển Đơng từ hàng ngàn năm nay. Họ “bịa” ra hai </i>
<i>địa danh Nam Sa và Tây Sa. Và vấn đề này đã được các nhà nghiên cứu Việt Nam chỉ ra rất rõ trong các cổ sử, </i>
<i>chính sử, địa phương chí, bản đồ của Trung Quốc từ vài ngàn năm cho đến trước năm 1909 thì Tây Sa, Nam Sa </i>
<i>là câu chuyện hoang đường trong lịch sử Trung Quốc. Chỉ những học giả Trung Quốc thống nhất theo quan điểm</i>
<i>nhà nước là cho rằng Tây Sa, Nam Sa là của họ”.</i>
Thực tế, cách thức mà Trung Quốc đang sử dụng là liên tiếp khẳng định chủ quyền, đẩy mạnh tuyên truyền trong
nước và quốc tế thông qua truyền thông cùng các cơng trình nghiên cứu khoa học. Và dĩ nhiên, Trung Quốc mặc
nhiên hành xử như một nước có chủ quyền thực sự...
Theo một nghiên cứu, sưu tầm mới của ông Đinh Kim Phúc, hầu hết các bản đồ Trung Quốc từ năm 1909 đến
năm 1949 đều thể hiện cương vực của TQ chỉ đến đảo Hải Nam. Chỉ có
một tấm bản đồ duy nhất vào năm 1925 thì có ghi là cực nam biên giới của nước này là đảo Tri Tôn trên quần
đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
phương. Trong khi đó, đã có 4 trong số 6 nước tranh chấp thuộc khối ASEAN và Trung Quốc đã cùng khối này
tham gia ký kết bản tuyên bố chung về Qui tắc ứng xử trên biển giữa các bên (DOC) năm 2002.
Thực tế, cách thức mà Trung Quốc đang sử dụng là liên tiếp khẳng định chủ quyền, đẩy mạnh tuyên truyền trong
nước và quốc tế thông qua truyền thơng cùng các cơng trình nghiên cứu khoa học.
Và dĩ nhiên, Trung Quốc mặc nhiên hành xử như một nước có chủ quyền thực sự bao gồm cả việc tiến hành khai
thác tài nguyên, thiết lập cơ quan hành chính, đẩy mạnh du lịch, tiến hành tuần tra, bắt bớ và phản đối bất cứ ai bị
cho là vi phạm chủ quyền của Bắc Kinh mặc dù chưa bao giờ trưng ra được các bằng chứng thuyết phục.
Việc này đã khiến nhiều người cho rằng đây là chiến thuật “Lộng giả thành chân”, hay còn gọi là “Lời nói dối
khổng lồ”, đã xuất hiện từ thời Đức Quốc Xã.
Tơi đã từng gióng lên tiếng chng cảnh báo đây là cách làm giống Đức quốc xã: dựng chuyện khơng thành có,
đổi trắng thành đen mà nói hồi nói mãi thì nó có một hiệu ứng nào đó.
GS Nguyễn Đăng Hưng
Giáo sư Nguyễn Đăng Hưng, một người luôn theo dõi các sự kiện về Biển Đông cho biết:
<i>"Tơi đã từng gióng lên tiếng chng cảnh báo đây là cách làm giống Đức quốc xã: dựng chuyện khơng thành có, </i>
<i>đổi trắng thành đen mà nói hồi nói mãi thì nó có một hiệu ứng nào đó”.</i>
Nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc cho rằng Trung Quốc không thể dựa vào các chứng cứ thuyết phục
nên phải dùng cách “mưa dầm thấm đất”:
<i>“Trung Quốc thì luôn lấy chiến thuật “lấy thịt đè người”, “mưa dầm thấm dai”. Họ càng nói mà chúng ta khơng </i>
<i>có điều kiện phản biện lại thì những ai khơng am hiểu về Biển Đơng thì sẽ dễ dàng tin họ. Trong vịng 10 năm trở</i>
<i>lại đây thì Trung Quốc tập trung “rao giảng” cái gọi là Tây Sa và Nam Sa tại các diễn đàn quốc tế. </i>
<i>Tiếc rằng các học giả Việt Nam khơng có nhiều điều kiện để tiếp cận những diễn đàn đó hay truyền bá những kết </i>
<i>quả nghiên cứu của mình với quốc tế. Và hạn chế về ngoại ngữ cũng là một vấn đề”.</i>
Trung Quốc thì ln lấy chiến thuật “lấy thịt đè người”, “mưa dầm thấm dai”. Họ càng nói mà chúng ta khơng có
điều kiện phản biện lại thì những ai khơng am hiểu về Biển Đơng thì sẽ dễ dàng tin họ.
Ô. Đinh Kim Phúc
Mười năm trở lại đây, Trung Quốc tập trung cho các nghiên cứu khoa học
về biển Đông với số học giả trong lĩnh vực này lên đến khoảng 4 ngàn người. Và trong một email của một học
giả người Trung Quốc tên Xuemei Shao gởi cho một nhóm học giả Việt Nam đã cho biết việc chèn bản đồ lưỡi bò
vào các nghiên cứu khoa học là chủ trương của chính phủ nước ông.
<b>Hậu quả phương pháp tuyên truyền, nhồi sọ</b>
“Big lie” – “Lời nói dối khổng lồ” hay còn gọi là “lộng giả thành chân” được nhiều người định nghĩa như một
chiến thuật tuyên truyền. Trong thời Đức quốc xã, chiến thuật tâm lý của Hitler được định nghĩa là “Không bao
giờ để dư luận lắng xuống, không bao giờ chấp nhận lỗi lầm” và rằng “Con người tin vào một lời nói dối lớn -
hơn là tin vào một lời nói dối nhỏ và nếu một lời nói dối được lập lại nhiều lần với nhiều người, người ta sẽ tin
vào nó khơng sớm thì muộn”.
Trong quyển sách Mein Kampf (Cuộc tranh đấu của tơi) viết năm 1925, Hitler cịn cho rằng mặc dù sự thật đã
được chứng minh, nhưng một khi có quá nhiều người cùng nói một lời nói dối thì người ta vẫn nghi ngờ có một
cách giải thích nào đó cho lời nói dối ấy.
Trung Hoa có câu chuyện “Tam nhân thành hổ”. Chuyện kể rằng vào thời Chiến quốc, một đại thần có tên Bàng
Thơng vì muốn thử lịng tin của vua nước Ngụy đối với mình nên đã hỏi vua rằng: “Nếu có người nói có một con
hổ trên phố, bệ hạ có tin khơng?”. Nhà vua lắc đầu bảo “Khơng tin” vì hổ khơng thể nào lên phố.
Nhưng khi được hỏi “Nếu có hai người nói có một con hổ trên phố, bệ hạ có tin khơng?” Vua nước Ngụy trả lời
“Ta nửa tin nửa ngờ”. Và vị đại thần hỏi “Nếu có ba người nói có một con hổ trên phố, bệ hạ có tin khơng?”
Lúc đó thì vua nước Ngụy trả lời “Nếu mọi người đều nói như
vậy, ta đành phải tin”.
“Big lie” – “Lời nói dối khổng lồ” hay cịn gọi là “lộng giả thành chân” được nhiều người định nghĩa như một
chiến thuật tuyên truyền. Trong thời Đức quốc xã, chiến thuật tâm lý của Hitler được định nghĩa là “Không bao
giờ để dư luận lắng xuống, không bao giờ chấp nhận lỗi lầm”
Trong văn hóa Trung Quốc, câu chuyện “Tam nhân thành hổ” và “Tăng Sâm giết người” như hai mẫu chuyện tiên
biểu nói về chiến thuật “Lộng giả thành chân”, cho thấy một lời nói dối khổng lồ có một sức mạnh ghê gớm.
Chưa thể khẳng định chính xác Trung Quốc đã thành công như thế nào trong việc sử dụng chiến thuật này, nhưng
có thể khẳng định nó đủ gây lúng túng cho những ai khơng có đủ kiến thức lịch sử, pháp lý. Nhà nghiên cứu Biển
Đơng Nguyễn Đình Đầu nhận xét:
<i>“Chính phủ phải ủng hộ những người nghiên cứu lịch sử cho chính xác. Trong một giai đoạn, nếu chính phủ thấy</i>
<i>ai nói đến Hồng Sa-Trường Sa thì dè dặt. Cũng như tơi phải đợi hơn 10 năm mới có thể nói được. Khi cấm cản </i>
<i>như thế thì mình có ít tài liệu. Khi Trung Quốc đưa ra những tài liệu thì mình khơng đọc và nghĩ là những tài liệu</i>
<i>đó là chính xác”.</i>
Ơng Đinh Kim Phúc cho biết, hiện tại, rất nhiều nhà nghiên cứu Biển Đông tại Việt Nam hoang mang về chủ
quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa. Và theo GS Nguyễn Đăng Hưng, nó sẽ tạo cơ hội cho những
hành động không minh bạch:
<i>“Tôi nghĩ là giọng điệu tuyên tuyền này đã ăn sâu vào một lớp người nào đó tại Việt Nam. Thời nào cũng vậy, </i>
<i>nếu đã có một thế lực thù địch đủ mạnh thì nó có thể tạo ra cho Việt Nam những Trần Ích Tắc, những</i>
<i>Lê Chiêu Thống mới”.</i>
Trong khi truyền thông Trung Quốc đẩy mạnh việc khẳng định và giáo dục người dân về chủ quyền tại Biển
Đơng, thì vấn đề này tại Việt Nam lại cho là “nhạy cảm”. Hậu quả, nhiều người Việt Nam càng bị lúng túng khi
phải khẳng định chủ quyền của mình. Tuy nhiên, để vấn đề “Lộng giả thành chân” không xảy ra tại Biển Đông,
chỉ vấn đề truyền thơng thì chưa đủ. Ơng Đinh Kim Phúc cho biết:
<i>“Nhà nước phải tập hợp các học giả, thống nhất lập trường và quan điểm nghiên cứu; thống nhất dữ liệu hiện có</i>
<i>để làm cơ sơ tiếp tục nghiên cứu. Thứ hai là phải đưa nội dung chủ quyền của quần đảo Hoàng Sa – Trường Sa </i>
<i>vào chương trình giáo dục. Thứ ba, nên mạnh dạn đưa các học giả ra nước ngoài tham dự các diễn đàn quốc tế </i>
<i>về Biển Đông để tranh luận với học giả Trung Quốc và giải thích với học giả quốc tế”.</i>
Tôi nghĩ là giọng điệu tuyên tuyền này đã ăn sâu vào một lớp người nào đó tại Việt Nam. Thời nào cũng vậy, nếu
đã có một thế lực thù địch đủ mạnh thì nó có thể tạo ra cho Việt Nam những Trần Ích Tắc, những Lê Chiêu
Thống mới.
GS Nguyễn Đăng Hưng
Chẳng hạn, bản đồ đường lưỡi bò xuất hiện đầu tiên tại Trung Quốc vào năm 1947 trên một tờ báo tư nhân. Thì
trong văn bản chính thức gởi cho Ủy ban Ranh giới Thềm lục địa của LHQ vào năm 2009, Trung Quốc khẳng
định chủ quyền tại Biển Đông dựa vào bản đồ chín đoạn năm 1947.
“Chính nghĩa và sự thật ln ln thắng”, đó là chân lý mà rất nhiều người tin tưởng. Sự thất bại của Đức quốc xã
vào năm 1945 sau một thời gian sử dụng chiến thuật “Lộng giả thành chân” đã chứng minh rằng cuối cùng thì chỉ
có sự thật mới thật sự thuyết phục được con người. Tuy nhiên, lịch sử cũng chứng minh rằng để chiến thắng một
lời nói dối nhất là một lời nói dối khổng lồ thì cần rất nhiều nổ lực đấu tranh. Và GS Nguyễn Đăng Hưng gọi đó
là “sự dấn thân” .
<i><b>Thanh Quang, phóng viên RFA</b></i>
<i><b>2012-04-19</b></i>
AFP PHOTO
Tồn cảnh Đại lễ đường nhân dân trong q trình bỏ phiếu vào ngày cuối cùng của Quốc hội Trung Quốc ở Bắc
Kinh vào ngày 14 tháng 3 năm 2012.
<b>Chi tiêu quân sự nhiều nhất</b>
Bài báo tựa đề tạm hiểu là “Sự trỗi dậy quân sự của Trung Quốc” được tạp chí The Economist phổ biến mới đây
mở đầu rằng cho dù Trung Quốc thường nhấn mạnh tới ý tưởng trỗi dậy trong chiều hướng hịa bình như thế nào
đi chăng nữa, nhưng tốc độ và bản chất hiện đại hoá quân đội Hoa Lục chắc chắn gây báo động.
Trả lời vòng vo báo giới mới đây khi được hỏi lý do Hoa Lục gia tăng đáng kể ngân sách quốc phịng, phát ngơn
Muốn bành trướng thì trước hết Trung Quốc phải mở cửa Biển Đơng vì đó là lối đi ra ngồi của họ. Họ biết khi đi
vào biển Đơng thì sẽ đụng độ với những thế lực quan trọng.
Ơ. Trần Bình Nam
Nhưng giới lãnh đạo Trung Quốc có kế hoạch tăng khoảng 12% chi tiêu quân sự trong năm nay, nâng ngân khoản
quân sự chính thức lên 106 tỷ đơ la, tức hơn năm ngối 10 tỷ đơ la.
Các phân tích gia lưu ý rằng kinh phí quốc phịng thực sự của Bắc Kinh có thể cao hơn con số này rất nhiều nếu
tính cả những lãnh vực khác như thiết bị không gian cho mục tiêu quân sự.
Theo phỏng đốn của các chun gia thì trong 3 năm nữa, ngân khoảng quân sự của Trung Quốc sẽ vượt trên tổng
mức ngân sách quốc phòng của tất cả 12 xứ láng giềng của Hoa Lục ở vùng Á Châu-Thái Bình Dương.
Bài báo lưu ý rằng, điều gây quan ngại là ý đồ của Trung Quốc vô lường, cũng như tham vọng của các tướng lãnh
Bắc Kinh khi xứ Á châu khổng lồ này đang trên đà trở thành nước chi tiêu quân sự nhiều nhất thế giới chỉ trong
vòng khoảng 20 năm nay.
Nhưng một trong những thế lực quan trọng và đáng ngại mà Bắc Kinh nhắm tới là Hoa Kỳ, như nhà nghiên cứu
về Trung Quốc, ông Trần Bình Nam từ Hoa Kỳ, nhận xét:
<i>Họ biết khi đi vào biển Đơng thì sẽ đụng độ với những thế lực quan trọng, mà thế lực quan trọng nhất hiện giờ là</i>
<i>Hoa Kỳ.”</i>
Được biết Trung Quốc đầu tư ào ạt cho khả năng ngăn chận thế
mạnh áp đảo một thời của Hoa Kỳ để Hoa Lục có thể chiếm ngơi bá chủ trong khu vực, từ các loại phi đạn hiện
đại trên bộ, hạm đội tàu ngầm, radar tầm xa, vệ tinh do thám cho tới võ khí khơng gian nhằm vơ hiệu hoá lực
lượng Hoa Kỳ.
Đặc biệt là phi đạn liên lục địa gắn đầu đạn nguyên tử bố trí trên hàng không mẫu hạm hoạt động xa bờ gần 3
ngàn cây số.
Tạp chí The Economist lưu ý tới chiến thuật tấn công trước của Trung Quốc dù Bắc Kinh ln nói rằng các loại
võ khí chiến cụ của họ chỉ nhằm phòng vệ; mục tiêu chủ chốt của Bắc Kinh là làm tê liệt các căn cứ Hoa Kỳ ở
vùng Tây Thái Bình Dương và đẩy hạm đội Mỹ ra khỏi vùng “vòng đai các quần đảo đầu tiên” trải dài từ Bắc cho
tới Nam Thái Bình Dương, phong toả những vùng Hồng Hải, Hoa Đơng, Nam Hải - tức Biển Đông.
Đà gia tăng ngân sách quốc phòng cùng tham vọng của Trung Nam Hải, nhất là hành động ngày càng gây hấn
cùng sự kiên quyết khẳng định chủ quyền gần trọn Biển Đông, khiến các nước láng giềng thêm bất an.
Giải pháp duy nhất mà Trung Quốc có thể thốt khỏi bế tắc đối với những vụ tranh chấp ở khu vực biển Đông, đó
là chấp nhận ngồi vào bàn hội nghị.
LS Vũ Đức Khanh
Nhiều nước trong khu vực, từ VN, Philippines, Indonesia, Nam Hàn, Nhật Bản cho tới Ấn Độ và cả Úc đã bắt đầu
tăng cường khả năng quân sự, âm thầm gia tăng ngân sách quốc phòng, nhất là cho lực lượng hải quân, tạo nên
nguy cơ chạy đua võ trang mà tờ The Economist báo động “thực sự đáng ngại”.
Quan ngại trước một xứ Trung Quốc khổng lồ “trỗi dậy” khiến ảnh hưởng tới thế tương quan lực lượng trong khu
vực, các nước trong vùng, nhất là ở Đông Nam Á, hoan nghênh sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Á Châu.
Thậm chí Miến Điện từng mang tiếng độc tài quan phiệt cũng dần hình thành mối quan hệ nồng thắm với
Washington – và cả phương Tây.
<b>Viễn tượng xung đột</b>
<b>Video: Tranh chấp Biển Đông ngày càng căng thẳng</b>
Tất cả những nước Đông Nam Á, theo chuyên gia Jessica Brown, đều có mối quan hệ khá sâu sát với Trung Quốc
và muốn khai thác sự phát triển kinh tế của Bắc Kinh, nhưng không nước nào muốn Hoa Lục đạt vị thế khống chế
trong khu vực về mặt chiến lược.
Và cũng giống như Úc, các nước Đơng Nam Á muốn duy trì hiện trạng như vậy tại vùng Á Châu càng lâu càng
tốt để cho họ được sự bảo đảm an ninh từ Hoa Kỳ trong khi hưởng lợi từ sự tăng trưởng kinh tế Trung Quốc.
Theo chuyên gia Jessica Brown thì các chính phủ Đơng Nam Á xem mọi xung đột công khai giữa Hoa Kỳ và
Trung Quốc là “cơn ác mộng”.
Ký giả Daniel Flitton của tờ Sydney Morning Herald lưu ý rằng thế giới ngày càng cảm nhận rõ dáng dấp Hoa
Lục khi Bắc Kinh xâm nhập toàn cầu, và phát hiện rằng cường quốc mới trỗi dậy ấy thường không chơi đúng luật.
Viễn tượng xung đột khi Trung Quốc bành trướng khắp vùng châu Á, theo ký giả Flitton, đã thực sự cảnh tỉnh
người dân trong vùng về mối thách thức đối với trật tự hiện hữu, về sức mạnh kinh tế khiến hình thành sức mạnh
quân sự; và việc quyết định ranh giới ở đâu trên biển – như ở quần đảo tranh chấp tại biển Đơng – có thể dẫn tới
chiến cuộc nguy hại.
Nhưng, theo LS Vũ Đức Khanh ở Cacada chuyên về các vấn đề Bang giao Quốc tế và Luật Quốc tế, thì giữa lúc
căng thẳng trong khu vực tiếp tục gia tăng, Trung Quốc có thể và nên tìm sự trợ giúp từ bên ngồi. Vì sao? Vì
Bắc Kinh sẽ bị nhiều thua thiệt trong mọi xung đột trong khi cuộc chiến nào cũng đều tạo nên gánh nạng kinh tế
không cần thiết. LS Vũ Đức Khanh cho biết:
<i>“Trung Quốc khơng có lợi gì khi gây chiến ở khu vực biển Đông. Trong giai đoạn hiện hại, giải pháp duy nhất </i>
<i>mà Trung Quốc có thể thoát khỏi bế tắc đối với những vụ tranh chấp ở khu vực biển Đơng, đó là chấp nhận ngồi </i>
<i>vào bàn hội nghị và để Indonesia làm trung gian hịa giải vấn đề. </i>
<i>Tơi nghĩ rằng đối tác duy nhất có thể giúp giải quyết bế tắc hiện tại là Indonesia vì đây là quốc gia trụ cột của </i>
<i>khối ASEAN, đồng thời có mối quan hệ chặt chẽ với Hoa Kỳ cũng như Trung Quốc về cả chính trị, kinh tế lẫn </i>
<i>quốc phòng.”</i>
Vẫn theo LS Vũ Đức Khanh, giữa lúc Bắc Kinh khó có thể lựa chọn đường hướng hành động mà khơng bị mất
Tạp chí The Economist vừa nói lưu ý rằng điều có lợi Trung Quốc là họ phải xây dựng niềm tưởng với các nước
láng giềng, làm giảm sự bất tín chiến lược hỗ tương với Hoa Kỳ và bày tỏ thiện chí tuân thủ tiêu chuẩn thế giới -
mà khởi điểm tốt đẹp là Bắc Kinh chấp nhận đưa những vụ tranh chấp lãnh hải ở biển Hoa Đông và Nam Hải –
tức biển Đơng – ra tịa án quốc tế.
<i><b>2011-06-22</b></i>
Trong ngày thứ hai của buổi hội thảo về an ninh hàng hải trên biển Đông tại Washington, các diễn giả đã đưa ra
một số những đề nghị về giải pháp cho các tranh chấp trong khu vực.
RFA photo
Ơng Nguyễn Duy Chiến (ngồi cùng bên phải) tại buổi Hội thảo về An ninh Biển Đông tại Washington DC hôm
21/6/2011.
Đại diện Việt Nam là luật sư Nguyễn Duy Chiến, cộng tác viên của Học viện quốc tế cũng có bài phát biểu trong
buổi hội thảo này. Trong thuyết trình của mình, ơng đã nói đến những bài học rút ra từ việc đàm phán giữa Việt
nam và Trung Quốc với biên giới trên bộ và vịnh Bắc Bộ. Việt Hà phỏng vấn Luật sư Nguyễn Duy Chiến bên lề
cuộc hội thảo.
<b>Thu hẹp bất đồng bằng đàm phán</b>
<b>Việt Hà : Câu hỏi đầu tiên muốn dành cho ông là trong bài phát biểu ngày hơm nay của ơng, ơng có nói rằng để </b>
<i>giải quyết vấn đề tranh chấp trên Biển Đông với Trung Quốc thì có 3 bước quan trọng là đàn phán, hòa giải và </i>
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Đàm phán để giải quyết các tranh chấp giữa các quốc gia thì trong đó có tranh chấp về </b>
lãnh thổ, thường được các nước tận dụng rất là nhiều, sử dụng rất nhiều. Và trong thực tế, Việt Nam cũng đã sử
dụng đàm phán để mà phân tích cái ranh giới biển giữa Việt Nam với Thái Lan, với Indonesia và với Trung Quốc
ở Vịnh Bắc Bộ.
Thậm chí chúng ta cũng đã tiến hành đàm phán để giải quyết vấn đề biên giới đất liền giữa Việt Nam và Trung
Quốc. Thế thì đấy là trực tiếp làm như vậy. Thế còn cái kết quả sau này đàm phán về các vấn đề Biển Đơng có đạt
được kết quả hay khơng thì thơng thường nó cần phải có sự cố gắng nội lực của hai bên. Nếu một bên cố gắng,
một bên khơng có thiện chí thế thì cũng khơng giải quyết được.
Về phía Việt Nam thì Việt Nam cố gắng tìm mọi cách đối thoại với các nước có vấn đề tranh chấp, trong đó có
Trung Quốc, để giải quyết tranh chấp biên giới lãnh thổ, thu hẹp các bất đồng. Thế nhưng q trình đàm phán có
lâu dài và kết quả bao nhiêu thì cịn phụ thuộc vào tình hình thực tế, tức là về phía các đối tác họ có sẵn sàng thiện
chí để giải quyết hay chưa. Đấy, đại thể là như vậy.
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Thật ra, theo đúng Hiến Chương Liên Hiệp Quốc thì các biện pháp giải quyết hịa bình </b>
các tranh chấp quốc tế thì nó có đến 5 biện pháp cơ bản, là đàm phán, trung gian, mơi giới, hịa giải, trọng tài
quốc tế và ra đến tòa án quốc tế.
Việt Nam cố gắng tìm mọi cách đối thoại với các nước có vấn đề tranh chấp, trong đó có Trung Quốc, để giải
quyết tranh chấp biên giới lãnh thổ, thu hẹp các bất đồng.
LS Nguyễn Duy Chiến
Trên thực tế hiện nay thì các nước cũng sử dụng các biện pháp đó, nhưng mà mức độ khác nhau. Cịn về phía
chúng ta thì chúng ta hiện nay đang tiến hành đàm phán, chủ yếu là đàm phán với các nước láng giềng. Thế còn
khả năng đưa ra các biện pháp khác thì bây giờ cũng chưa nói trước được, nó cịn tùy thuộc vào cái q trình, nếu
mà đàm phán đạt được kết quả thì khơng phải vận dụng đến các biện pháp hịa bình khác, nhưng mà nếu đàm
<b>Song phương hay đa phương?</b>
<b>Việt Hà : Nhưng khả năng mà mình đưa ra thì nó thành cơng như thế nào?</b>
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Khả năng như thế này, ví dụ vấn đề tranh chấp </b>
chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của chúng ta thì theo hồ sơ mà tơi biết được là chúng ta
có rất nhiều chứng cứ để khẳng định chủ quyền của mình.
Đấy là cái đánh giá của mình, mình có nhiều chứng cứ như vậy, nhưng còn cái ra tòa án thế nào thì cịn tùy thuộc
vào các thẩm phán họ quyết định, cho nên tơi cùng khơng thể nói được là thẩm phán có thể đồng ý ngay với
mình. Nhưng mà chỉ khẳng định một điều là chúng ta có nhiều cơ sở mạnh mẽ khẳng định chủ quyền của mình.
<b>Việt Hà : Cũng trong bài phát biểu ngày hơm nay ơng có nói đến bài học về đàm phán thành công với Trung </b>
<i>Quốc về Vịnh Bắc Bộ và biên giới trên đất liền, nhưng mà ở đây là sự áp dụng bài học đó đối với vấn đề Biển </i>
<i>Đông. </i>
<i>Vịnh Bắc Bộ cũng như trên đất liền thì đó là đàm phán song phương giữa Việt Nam và Trung Quốc, cịn vấn đề </i>
<i>Biển Đơng thì đó là vấn đề đàm phán đa phương, có liên quan đến nhiều nước khác trong khu vực, vậy thì làm </i>
<i>sao mà ta có thể áp dụng kinh nghiệm của đàm phán song phương đó đối với vấn đề này trong Biển Đông?</i>
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Thật ra thì những kinh nghiệm đàm phán song phương vẫn có giá trị khi đàm phán đa </b>
phương, tức là khi đàm phán thì phải tuân thủ luật pháp quốc tế. Thế thì bất kể đó là đàm phán song phương hay
đàm phán đa phương đều phải tuân thủ luật pháp quốc tế, thứ hai nữa là phải tuân thủ Hiến Chương Liên Hiệp
Quốc, thế thì cũng áp dụng cho cả song phương và cả đa phương.
Thật ra thì những kinh nghiệm đàm phán song phương vẫn có giá trị khi đàm phán đa phương, tức là khi đàm
phán thì phải tuân thủ luật pháp quốc tế.
LS Nguyễn Duy Chiến
Do đó, tơi nói những kinh nghiệm trong đàm phán về Vinh Bác Bộ và trên đất liền cũng có thể áp dụng đối với
các đàm phán đa phương được, tức là:
- Một là phải có ý chí chính trị.
- Hai là tranh chấp phải có thực chất của tranh chấp, chứ không phài là vùng biển của một nước rồi nước khác vào
tự địi đó là vùng biển của mình, rồi tạo nên tranh chấp thì khơng được.
- Ba là phài tuân thủ luật pháp quốc tế, trong đó có Cơng Ước Luật Biển 1982 của Liên Hiệp Quốc.
- Thứ tư là phải sử dụng bằng các biện pháp hịa bình. Và trong q trình đàm phán đó thì khơng có hành động
làm phức tạp thêm tình hình Biển Đơng.
<b>Chia sẻ lợi ích Biển Đơng</b>
<b>Việt Hà : Một câu hỏi nữa mà tôi muốn hỏi ông, cũng liên quan đến kinh nghiệm (đàm phán) Vịnh Bắc Bộ của </b>
<i>mình, thì mình có hiệp ước nghề cá đối với Trung Quốc, theo một khía cạnh nào đó mình hiểu là chia sẻ nguồn </i>
<i>lợi. Vấn đề trên Biển Đông thì như một diễn giả trong buổi hội thảo hơm nay có nói là có 3 tranh chấp chính, đó </i>
<i>là vấn đề tranh chấp chủ quyền, tranh chấp về nguồn lợi, rồi tranh chấp về vấn đề di lại tự do trên biển, thế thì </i>
<i>để giải quyết một trong những vấn đề tranh chấp trên Biển Đơng đó, chúng ta có thể áp dụng các biện pháp hoặc</i>
<i>cách thức mà mình đã tiếp cận trước kia đối với Vịnh Bắc Bộ, đó là chia sẻ về nguồn lợi, hay khơng?</i>
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Thật ra thì về các loại tranh chấp ở Biển Đông, theo cá nhân tơi nhận thấy là có hai loại:</b>
một là tranh chấp chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của chúng ta, thì chúng ta có chủ
quyền nhưng một số nước khác cũng nêu yêu sách cho nên mới nảy sinh các u sách đó, cịn loại yêu sách thứ
hai là yêu sách về các vùng biển chồng lấn. Như vậy, thực ra như tôi nói là chỉ có hai loại tranh chấp đấy.
Cịn vấn đề tài ngun nó gắn với các tranh chấp vấn đề vùng biển, tức là nếu mà tài ngun là dầu khí thì nó gắn
với vấn đề là tài ngun thềm lục địa. Cịn ví dụ như tơm cá thì nó gắn với tài ngun của vùng đặc quyền kinh tế.
Chỉ có vấn đề phức tạp là ở vùng chồng lấn, ví dụ như là giữa chúng ta và Malaysia có một vùng nho nhỏ thì ta
với Malaysia và Thái Lan cùng nhau hợp tác để mà giải quyết, nếu mà phân định được là tốt nhất, còn nếu chưa
phân định được thì cũng có thể có các biện pháp hợp tác. Nhưng điều kiện như tơi nói là phải thực sự có sự chồng
lấn của thềm lục địa Việt Nam, hoặc là vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam với thềm lục địa, hoặc là vùng kinh
tế của các nước khác.
Còn việc người dân chúng ta đánh cá ở Hồng Sa, thì vùng biển Hồng Sa là của chúng ta, Hoàng Sa thuộc chủ
quyền của chúng ta cho nên ngư dân chúng ta đánh cá ở đây là việc bình thường. Chỗ này là ngư dân chúng ta đã
đánh cá hàng trăm năm nay rồi, cho nên chỗ này không phải là vấn đề vùng chồng lấn hoặc là như các nước khác.
Tất nhiên thời gian vừa rồi một số ngư dân chúng ta khi đánh cá ờ Hồng Sa thì có bị phía Trung Quốc bắt, cái đó
thì nhà nước cũng đã đấu tranh qua đường ngoại giao đề yêu cầu Trung Quốc phải thả ngư dân của chúng ta và
không được tịch thu các tài sản của ngư dân chúng ta.
<i>đối vấn đề có Mỹ tham gia để giải quyết vấn đề Biển Đơng, trong khi đó phía Việt Nam cũng như ơng có đề cập </i>
<i>đến là Mỹ có thể tham gia ở mức độ nhất định nào đó để đảm bảo an ninh và hịa bình trong khu vực. Tiến Sĩ </i>
<i>Stein thì nói rằng việc tham gia cùa Mỹ chỉ gây thêm rắc rối thôi, vậy ơng nghĩ thế nào về những nhận xét đó?</i>
<b>LS Nguyễn Duy Chiến : Cá nhân tôi thấy thế này. Vấn đề Biển Đơng có những khía cạnh rất là quan trọng mà </b>
tất cả các nước đều có lợi ích, ví dụ duy trì hịa bình và ổn định ở Biển Đông, hoặc là thực hiện đầy đủ Tuyên bố
về ứng xử của các nước về Biển Đơng thì cái này nó cũng đáp ứng lợi ích của nhiều nước. Và ví dụ như Mỹ thì
họ cũng có lợi ích trong vấn đề duy trì hịa bình ở Biển Đơng, và có lợi ích trong vấn đề tự do hàng hải.
Do đó sự đóng góp của tất cả các nước, trong đó có Mỹ, vào việc duy trì và tăng cường hịa bình và ổn định ở
Biền Đông là rất cần thiết, và cái này hồn tồn là đáng hoan nghênh. Thế cịn các ý kiến khác thì mỗi người có
cái nhìn nhận khác nhau.
<b>Việt Hà : Xin cảm ơn ông.</b>
<i><b>Hãng AFP ngày 23-5 dẫn nguồn tin Bộ Ngoại giao Philippines cho biết Trung Quốc tiếp tục đưa </b></i>
<i><b>thêm tàu đến khu vực bãi đá ngầm tranh chấp Scarborough/Hồng Nham. Người phát ngơn Bộ </b></i>
<i><b>Ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho biết 5 chiếc tàu chính phủ, 16 tàu cá cùng 76 tàu </b></i>
<i><b>nhỏ đánh bắt cá ở vùng nước nông của Trung Quốc đã xuất hiện gần khu vực tranh chấp. </b></i>
<i><b>Trong khi đó, khơng có tàu đánh cá nào của Philippines trong khu vực này.</b></i>
Philippines bày tỏ quan ngại sâu sắc về những hành động tiếp diễn này của phía Trung Quốc làm leo
thang căng thẳng giữa hai bên. Ông Hernandez cho rằng sự xuất hiện của tàu Trung Quốc còn vi
phạm các thỏa thuận quốc tế.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Philippines nêu rõ: “Philippines yêu cầu các tàu Trung Quốc lập tức rút
khỏi Scarborough và Đặc khu kinh tế của Philippines cũng như đề nghị Bắc Kinh kiềm chế, khơng có
thêm những hành động làm phức tạp thêm tình hình”.
<b>Đ. CAO</b>
<b>(Quốc phịng) - Cuộc tranh chấp bắt đầu hôm 8/4 khi giới chức Philippines phát hiện 8 tàu cá Trung Quốc </b>
<b>đang đánh bắt trong khu vực bãi đá ngầm Scarborough (Hoàng Nham) mà cả hai nước đều tuyên bố có </b>
<b>chủ quyền.</b>
<b>Tổng lực Hải quân Asean không kém Trung Quốc</b>
Bãi đá này nằm cách bờ biển phía Tây của đảo chính Luzon của Philippines 230 km (cách chỗ gần nhất của
Đã gần tháng nay, tình hình tranh chấp vẫn căng thẳng, không bên nào chịu nhường bên nào kèm theo những lời
tuyên bố cứng rắn. Điều nhận thấy là tuy căng thẳng bởi nhiều tàu của 2 bên tham gia nhưng chủ yếu là dân sự,
hải quân 2 nước vẫn chưa vào cuộc. Điều đó cho thấy xung đột quân sự chưa thể xảy ra bởi 2 quốc gia đã tính
tốn, cân nhắc rất kỹ trong vấn đề này.
Trung Quốc chỉ dùng hải quân để răn đe, không thể hiện phô trương sức mạnh “giết gà (Philippines) dọa khỉ” bởi
năng lực của Hải quân Trung Quốc chưa thể “nói gì làm nấy” với Mỹ. Phơ trương sức mạnh bằng lời nói thì dễ,
nhưng với thực tế thì khác.
Vả lại, ở đó chẳng có ai giữ mà đánh chiếm cả thì việc báo chí Trung Quốc đe dùng một lực lượng hải quân ở
Hạm đội Nam Hải để thổi bay Philippines …là thừa và có một ý đồ khác.
Cuộc tranh chấp, kết thúc chỉ là vấn đề thời gian, nhưng quan trọng nhất là kết thúc theo cách nào?
Chắc chắn 2 bên sẽ kết thúc chúng bằng dàn xếp ngoại giao để tiến tới một thỏa thuận: “Gác tranh chấp, cùng
khai thác”. Đây là mục đích của Trung Quốc khi “biến vùng khơng tranh chấp thành vùng có tranh chấp”.
Và đương nhiên sẽ là nỗi ấm ức của Philippines. Hoặc Philippines khơng cịn gì mà đàm phán vì cho đến nay
Trung Quốc hồn toàn làm chủ khu vực tranh chấp.
Vậy từ cuộc tranh chấp này, bài học nào dành cho tất cả chúng ta trong khối ASEAN?
Tàu chiến lớn nhất của Hải quân Philippines đang tham gia trận đối đầu với
hai tàu Cảnh sát biển Trung Quốc ở vùng biển Đông. (Ảnh: EPA)
<b>Trước hết, “chơi với dao có ngày đứt tay”</b>
Trung Quốc là nước lớn trong khu vực. Sau khi trỗi dậy, họ tun bố gần 80% biển Đơng thuộc “lợi ích cốt lõi”.
Hành động này của Philippines chứng tỏ vì lợi ích trước mắt, cục bộ, bắt tay với thế lực có ý đồ bành trướng lớn
nhất, tham vọng lớn nhất mà khơng cần đếm xỉa gì đến quyền lợi nước khác.
Năm 2009, Philippines từ chối tham gia một bản báo cáo chung với Việt Nam và Malaysia trong việc xác lập
thềm lục địa và vùng Đặc quyền kinh tế (EEZ).
Không những vậy, Philippines đã đệ trình lên Ủy ban Ranh giới thềm lục địa của Liên Hiệp Quốc (CLSC) bức
thư phản đối quan điểm chung của Việt Nam và Malaysia. Quan điểm chung đó là, Việt Nam và Malaysia khơng
coi các vị trí ở Hoàng Sa, Trường Sa là các đảo và do đó khơng có các vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa,
mà chỉ có tối đa 12 hải lý lãnh hải.
Thực tế, các vị trí nói chung ở Hồng Sa, Trường Sa đa số khơng có đời sống kinh tế riêng, nên theo Cơng ước
luật biển, thì chúng khơng có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa.
Hầu như mọi nước ASEAN ven Biển Đông đều thống nhất với quan điểm này. Nó tạo thành lập trường chung của
ASEAN. Tất nhiên, khác với lập trường của Trung Quốc và Philippines.
Tàu chiến lớp 056 mới của Hải quân Trung Quốc phù hợp để giải quyết vấn đề vùng
Biển Đông
Sự phản đối của Philippines đã dẫn đến các hậu quả vô cùng tai hại, mà trước hết bị ngay với chính mình.
Một là, Philippines đã vơ tình tiếp tay, cơng nhận bản đồ “chín khúc” mà Trung quốc vẽ ra chiếm hơn 80% biển
Đơng. Vì Trung Quốc coi Hoàng Sa và Trường Sa là “chủ quyền khơng thể chối cãi” của họ. Và nếu thế thì vùng
EEZ 200 hải lý không chiếm hết biển Đông hay biển Tây Philippines là gì?
Ba là, tự họ, Philippines và Trung Quốc coi bãi cạn Scarborough đều trong vùng EEZ nên Philippines không thể
trông chờ gì sự giúp đỡ của Mỹ. Mỹ đã tuyên bố rằng, không can thiệp vào việc tranh chấp chủ quyền đôi bên khi
khu vực tranh chấp không ảnh hưởng đến hàng hải quốc tế.
Vì vậy, khả năng Philippines hạn chế trong việc đấu “nội lực” với Trung Quốc khi Mỹ khơng thể can thiệp nên
thua thiệt là cầm chắc.
Có thể nói, tranh chấp chủ quyền trên biển Đơng với Trung Quốc về mặt pháp lý và vũ lực thì Philippines là mắt
xích yếu nhất. Chỉ có Trung Quốc mới có quyền và khả năng lợi dụng Philippines chứ làm sao Philippines lợi
dụng được nước lớn Trung Quốc.
Không gắn kết hành động của mình với các nước ASEAN cùng chia sẻ lợi ích chủ quyền và chiến lược,
Philippines đã phải trả giá. Chơi dao đã bị đứt tay.
<b>Đoàn kết, quan hệ đa phương là sức mạnh</b>
Rõ ràng, các nước trong khối ASEAN như những viên đá đầy góc cạnh cá nhân. Muốn xếp những viên đá này
thành một khối chỉ còn cách tự mài bớt đi các góc cạnh cá nhân của mình để có mối quan hệ bình đẳng cịn tốt
gấp vạn lần mối quan hệ chư hầu.
Đối với Trung Quốc, nếu những vấn đề nào tồn tại mang tính song phương thì giải quyết song phương. Những
vấn đề nào tồn tại mang tính đa phương thì phải giải quyết đa phương.
Trung Quốc chưa có đủ khả năng để bùng nổ một cuộc chiến toàn diện với các nước ASEAN. Con số 230 tỷ USD
trao đổi thương mại giữa Trung Quốc và ASEAN, trong đó Trung Quốc xuất khẩu upload.123doc.net tỷ USD
(đầu năm 2011) khơng phải là nhỏ và dễ kiếm.
Vì vậy, giải quyết tranh chấp như trên là biện pháp tối ưu để hạn chế sự chèn ép của Trung Quốc.
“Khơng ai cho khơng nhau điều gì”, đặc biệt là đối với các nước lớn. Họ ln đặt lợi ích quốc gia trên hết. Họ cho
Bởi vậy, trong Hiệp hội ASEAN, những quốc gia khơng có tun bố chủ quyền tỏ ra dửng dưng, thiếu trách
nhiệm với những nước có tuyên bố chủ quyền trước Trung Quốc để mong rằng được lợi từ Trung Quốc là như
chơi với dao.
“Chơi với dao có ngày đứt tay” là câu từ Việt Nam hoặc như câu chuyện ngụ ngơn “Người đi săn và con chó”…
thiết nghĩ cũng cảnh báo cho chúng ta đôi điều đáng suy nghĩ.
<b>Philippines sẽ có "Dơi biển" Mỹ đối đầu "Thủy quái" </b>
<b>Trung Quốc?</b>
<b>Bộ ngoại giao Philippines cho hay, Trung Quốc đã triển khai thêm nhiều tàu chính phủ và tàu cá tới khu </b>
<b>vực bãi cạn tranh chấp ở Biển Đông giữa lúc bế tắc hai bên tiếp tục diễn ra.</b>
<b>Trung Quốc lại ‘đe’ Philippines</b>
<b>Bên trong tranh chấp TQ-Philippines ở Biển Đông</b>
<b>Mỹ đứng đâu trong cuộc đối đầu TQ-Philippines?</b>
Hai bên thống nhất dùng giải pháp ngoại giao nhưng bế tắc vẫn chưa chấm
dứt. Ảnh: wordpress
Theo người phát ngôn Bộ Ngoại giao Philippines, tính đến đêm thứ hai, có 5 tàu chính phủ và 16 tàu cá Trung
Quốc ở khu vực bãi cạn Scarborough cùng với 56 tàu đa nhiệm mà các ngư dân sử dụng để đánh bắt ở các vùng
nước nông.
Hai tàu của Philippines đang giám sát các hành động của Trung Quốc trước đó báo cáo chỉ có 3 tàu chính phủ
"Philippines u cầu rằng, các tàu của Trung Quốc lập tức rút khỏi Bajo de Masinloc và vùng đặc quyền kinh tế
của Philippines", người phát ngôn đề cập tới tên gọi địa phương của bãi cạn.
Quan chức đại sứ qn Trung Quốc chưa có bình luận nào về thông tin trên.
Trung Quốc đưa ra tuyên bố chủ quyền với bãi cạn Scarborough cũng như hầu hết Biển Đông, kể cả những vùng
ấy sát cạnh bờ biển của một số nước láng giềng châu Á. Trong khi đó Philippines tuyên bố bãi cạn nằm trong
phạm vị 200 hải lý vùng đặc quyền kinh tế, được luật pháp quốc tế công nhận.
Cả hai nước đã đưa tàu ra bãi cạn kể từ khi vụ đụng độ giữa tàu Trung Quốc và Philippines xảy ra hồi đầu tháng
4. Hải quân Philippines đã cố gắng bắt giữ ngư dân Trung Quốc với cáo buộc đánh bắt và xâm nhập trái phép.
Nhưng Trung Quốc đã điều tàu hải giám ngăn cản việc này.
Hernandez nói rằng, trong khi số lượng tàu đa nhiệm của Trung Quốc ở quanh bãi cạn đã lên tới con số 76 thì
khơng có một tàu cá nào của Philippines xuất hiện tại đây. "Họ đang đánh bắt cá và thu thập san hô", người phát
ngôn Philippines cho biết, và rõ ràng là đã vi phạm lệnh cấm đánh cá từ chính chính phủ của họ.
Ơng Hernandez khẳng định, hai chính phủ vẫn đang thương thảo về cuộc tranh chấp, và cáo buộc việc tăng cường
lực lượng của Trung Quốc chỉ làm "căng thẳng leo thang" xung quanh bãi cạn.
Trung Quốc có tuyên bố chủ quyền chồng lấn với một số nước Đông Nam Á tại Biển Đông. Tranh chấp các bên
kéo dài nhiều thập niên qua khiến cho khu vực này trở thành một trong những nơi "nóng nhất", dễ châm ngòi cho
xung đột quân sự của châu Á.
<b>Thái An (theo mysinchew)</b>
<b>- Philippines tố cáo Trung Quốc đưa thêm tàu về gần khu vực bãi đá tranh chấp; Triều Tiên khẳng </b>
<b>định sẽ tăng cường sức mạnh răn đe hạt nhân... là các tin nóng trong ngày.</b>
<b>Nổi bật trong ngày</b>
Bộ Ngoại giao Philippines hôm 23/5 cho biết, Trung Quốc tiếp tục đưa thêm hàng loạt tàu đến khu vực bãi đá
tranh chấp Scarborough / Hồng Nham trên Biển Đơng.
Cụ thể, theo Philippines, hiện gần bãi Scarborough đang hiện diện 5 chiếc tàu hải giám và tàu tuần tra, cùng 16
tàu cá lớn và 76 thuyền con ngư dân của Trung Quốc.
Vị trí bãi Scarborough trên Biển Đơng. (Ảnh: Politiks)
Philippines bày tỏ quan ngại sâu sắc về những hành động tiếp diễn này của phía Trung Quốc làm leo thang căng
thẳng giữa hai bên trong vấn đề tranh chấp chủ quyền.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho rằng, sự xuất hiện của hàng loạt tàu cá Trung
Quốc gần Scarborough đã vi phạm thỏa thuận quốc tế.
Bộ Ngoại giao Philippines đã gửi công hàm đến sứ quán Trung Quốc tại Philippines yêu cầu Trung Quốc rút tàu
khỏi bãi cạn, kiềm chế khơng làm gia tăng căng thẳng.
Trong khi đó, hãng tin BBC dẫn tuyên bố của Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho hay, chỉ có khoảng 20 tàu cá Trung
Quốc gần bãi cạn và các tàu đều chấp hành luật pháp.
PHILIPPINES - TRUNG QUỐC -
Bài đăng : Thứ tư 23 Tháng Năm 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 23 Tháng Năm 2012
Theo phát ngôn viên bộ Ngoại giao Philippines, Raul Hernandez, hai chiếc tàu của Philippines giám sát các họat
động của tàu Trung Quốc báo cáo lại rằng ba chiếc tàu hải giám của Trung Quốc đã áp sát khu vực bãi cạn
Scarborough.
Đến hôm qua (22/5) số lượng các ca nô Trung Quốc tiếp tục được tăng cường thêm, trong khi đó, khơng có một
tàu đánh cá nào của Philippines hoạt động trong khu vực này.
Ông Hernandez cũng cho biết là Manilla đã gửi công hàm tới sứ quán Trung Quốc tại Manila phản đối những
hành động nói trên, đồng thời yêu cầu « Bắc Kinh cho rút ngay tàu ra khỏi vùng « độc quyền kinh tế » của
Philippines.
Sứ quán Trung Quốc tại Manila hiện tại từ chối bình luận về những thông tin trên. Bắc Kinh vẫn khẳng định
những đòi hỏi chủ quyền đối với phần lớn các khu vực trên Biển Đơng, thậm chí cả nhiều nơi nằm sát gần bờ biển
với một số nước láng giềng của Trung Quốc. Như trường hợp bãi đã cạn Scarborough, khu vực này nằm cách bờ
Philippines khoảng 130 km, trong khi cách bờ biển phía nam Trung Quốc nơi gần nhất 800 km.
Tranh chấp chủ quyền khụ vực bãi cạn bùng lên căng thẳng khi tàu của Trung Quốc va chạm với tàu Hải quân
Phát ngôn viên bộ Ngoại giao Philippines tuyên bố, chính phủ hai nước vẫn đang tiếp tục đàm phán về các bất
đồng và những hành động như vậy của phía Trung Quốc chỉ làm leo thang cẳng thẳng trong khu vực đang có
tranh chấp.
tags: Châu Á - Philippines - Trung Quốc
<i><b>Hãng AFP ngày 23-5 dẫn nguồn tin Bộ Ngoại giao Philippines cho biết Trung Quốc tiếp tục đưa </b></i>
<i><b>thêm tàu đến khu vực bãi đá ngầm tranh chấp Scarborough/Hoàng Nham. Người phát ngôn Bộ </b></i>
<i><b>Ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho biết 5 chiếc tàu chính phủ, 16 tàu cá cùng 76 tàu </b></i>
<i><b>nhỏ đánh bắt cá ở vùng nước nông của Trung Quốc đã xuất hiện gần khu vực tranh chấp. </b></i>
<i><b>Trong khi đó, khơng có tàu đánh cá nào của Philippines trong khu vực này.</b></i>
Philippines bày tỏ quan ngại sâu sắc về những hành động tiếp diễn này của phía Trung Quốc làm leo
thang căng thẳng giữa hai bên. Ông Hernandez cho rằng sự xuất hiện của tàu Trung Quốc còn vi
phạm các thỏa thuận quốc tế.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Philippines nêu rõ: “Philippines yêu cầu các tàu Trung Quốc lập tức rút
khỏi Scarborough và Đặc khu kinh tế của Philippines cũng như đề nghị Bắc Kinh kiềm chế, khơng có
thêm những hành động làm phức tạp thêm tình hình”.
<b>Đ. CAO</b>
<b>- Thơng tin liên quan:</b>
>> Philippines yêu cầu dừng kế hoạch biểu tình tại Scarborough
Thứ Tư, 23 tháng 5 2012
Người Philippines biểu tình bên ngồi Lãnh sự qn Trung Quốc tại quận tài chính Makati ở phía đơng thủ đơ
Manila
Philippines tố cáo Trung Quốc đưa thêm các tàu của chính phủ và tàu đánh cá đến vùng biển đang có tranh chấp ở
Biển Ðơng, trong hành động mà Manila gọi là 'leo thang trong một cuộc giằng co bế tắc' kéo dài hai tháng nay.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Philippin Raul Hernandez hơm nay cho biết có gần 100 tàu thuyền Trung Quốc tại
bãi cạn Scarborough. Ông nói đã thấy một số tàu đang đánh cá, bất chấp lệnh cấm mà cả hai nước công bố hồi
gần đây.
Ơng Hernandez nói rằng hành động của Trung Quốc thật đáng tiếc trong khi hai nước đang thảo luận để giảm nhẹ
tình hình căng thẳng trong khu vực.
Ơng Hernandez yêu cầu Trung Quốc rút ngay lập tức các tàu và cho biết Manila đã trao cho đại sứ quán Trung
Quốc một phản đối chính thức về sự kiện gia tăng hoạt động này.
Ơng Hernandez nói cuộc đàm phán để giải quyết tình hình đang tiếp tục.
Cả Trung Quốc và Philippines đều áp dụng các lệnh tạm thời cấm đánh cá trong vùng này cách đây một tuần
trong cố gắng hạ giảm tình trạng căng thẳng liên quan đến vùng bãi mà cả hai nước đều tuyên bố là có chủ quyền.
Thứ Năm, 24/05/2012, 06:17 (GMT+7)
Một tàu cá Trung Quốc bị tàu tuần tra biển Nhật bắt giữ - Ảnh: Kyodo
Trong thời gian qua, nền kinh tế Trung Quốc có xu hướng tăng trưởng chậm lại. GDP của Trung Quốc sẽ tăng
8,2% năm 2012, thua xa mức 10,4% năm 2010, như cảnh báo mới đây của Ngân hàng Thế giới (WB). Trong khi
đó hàng loạt chấn động chính trị lại liên tiếp xảy ra như vụ Vương Lập Quân, vụ Bạc Hi Lai, vụ thư ngỏ của 16
đảng viên lão thành yêu cầu sa thải ủy viên Bộ Chính trị Chu Vĩnh Khang, vụ luật sư khiếm thị Trần Quang
Thành sang Mỹ...
Trong tình thế này, Bắc Kinh như đang cho thấy một chính sách “chuyển lửa” ra bên ngồi để lôi kéo sự chú ý
của dư luận hướng vào những vấn đề bên ngoài. Một mặt, Trung Quốc tỏ ra cứng rắn khi khẳng định chủ quyền
trên biển Đông và biển Hoa Đông. Trong những ngày qua, báo chí Trung Quốc liên tục kêu gọi chính phủ mở
cuộc chiến tranh để “trừng trị” Philippines. Mặt khác, phụ họa cho mặt trận này là một làn sóng bài ngoại ở trong
nước đang mỗi lúc mỗi lan rộng.
Gây hấn trên biển
Ngày 23-5, Tân Hoa xã dẫn nguồn từ báo Sankei cho biết các lực lượng phòng vệ “hải lục không quân” của Nhật
đã phối hợp thực hiện kế hoạch tác chiến liên hoàn chiếm đảo Điếu Ngư (Nhật gọi là Senkaku). Hãng tin này cáo
buộc Tokyo “dùng thủ đoạn phi pháp” để chiếm phần lãnh thổ của Trung Quốc và “đổ vấy” cho Trung Quốc
muốn dùng vũ lực để cướp quần đảo này.
Giới chuyên gia quốc tế cho rằng chính Bắc Kinh đang cố ý gây căng thẳng trên biển. Theo Kyodo, chỉ tính từ
đầu năm 2012 đến nay, các tàu ngư chính của Trung Quốc đã xuất hiện ở vùng biển gần đảo Senkaku đến bốn lần.
Lần gần nhất là ngày 2-5 khi lực lượng bảo vệ bờ biển Nhật phát hiện tàu ngư chính 203 và 204 di chuyển vào
vùng biển tiếp giáp đảo tranh chấp Senkaku.
Phía đơng gây với Nhật, phía nam Trung Quốc “hầm hè” với Philippines. Báo Philippine Star ngày 23-5 dẫn lời
người phát ngôn Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho biết Bắc Kinh đã điều thêm tàu đến bãi cạn
Scarborough. Tính đến nay đã có gần 100 tàu của Trung Quốc đang vây kín bãi cạn này. Một số tàu vẫn ngang
nhiên đánh bắt cá dù chính Trung Quốc đã đưa ra lệnh cấm ở khu vực này.
“Thật đáng tiếc những hành động này lại xảy ra cùng lúc với việc Trung Quốc tuyên bố công khai là muốn giảm
căng thẳng” - người phát ngơn Bộ Ngoại giao Philippines chỉ trích và yêu cầu Trung Quốc lập tức rút tàu thuyền
khỏi bãi cạn Scarborough.
Làn sóng bài ngoại
Phụ họa cho sự gây hấn trên biển là một làn sóng bài ngoại trong nước. Làn sóng này xuất hiện sau khi mạng
Youku đăng đoạn clip cho thấy một người đàn ông Anh quấy rối một phụ nữ Trung Quốc trên đường phố Bắc
Kinh.
Tân Hoa xã cho biết từ ngày 15-5, Sở An ninh Bắc Kinh đã triển khai chiến dịch 100 ngày trừng trị những người
nước ngồi phạm pháp ở thủ đơ. Chính quyền Bắc Kinh tuyên bố chiến dịch này kéo dài đến tháng 8-2012 sẽ quét
sạch những người nước ngoài nhập cư, sống và làm việc bất hợp pháp ở Trung Quốc.
Trên các trang mạng lớn của Trung Quốc như Nhân Dân Nhật Báo, Tân Hoa xã... đã xuất hiện những ngôn từ bài
ngoại mạnh mẽ. Trang tìm kiếm Baidu và mạng Weibo mở chiến dịch kêu gọi người sử dụng Internet tố cáo
những hành vi xấu của người nước ngoài ở Trung Quốc. “Những kẻ bỉ ổi ngoại quốc nên trở về đất nước của
mình. Trung Quốc khơng là nơi cho chúng mày làm mọi việc mình muốn” - một blogger viết trên Weibo.
Phát thanh viên nổi tiếng của kênh CCTV9 Dương Nhuệ cũng kịch liệt cơng kích. “Hãy cắt đầu những kẻ bỉ ổi
ngoại quốc, chúng không thể tìm việc ở Mỹ và châu Âu nên đã đến Trung Quốc gom tiền của chúng ta” - ông này
viết trên blog, và cịn mơ tả nhiều người nước ngồi là “gián điệp”, “làm tình báo cho Nhật, Hàn Quốc và phương
Tây”.
Giới chuyên gia nước ngoài cho rằng Bắc Kinh đang phải chật vật giải quyết những căng thẳng xã hội và đối phó
với tình trạng kinh tế tăng trưởng chậm lại. “Nếu năm nay mọi thứ thuận buồm xi gió thì tình hình ở Trung
Quốc khơng nhạy cảm đến thế - AP dẫn lời giáo sư Đại học Thanh Hoa Patrick Chovanec bình luận - Bắc Kinh
đang chật vật với những căng thẳng xã hội của mình”.
Chuyên gia Đại học California Jeremiah Jenne cho rằng Trung Quốc đang muốn thổi bùng chủ nghĩa dân tộc cực
đoan để lái sự chú ý của dư luận khỏi những vấn đề khó khăn trong nước hiện nay. “Đây là thời điểm nhạy cảm ở
Trung Quốc do quá trình chuyển giao chính trị - nhà phân tích James McGregor thuộc Hãng tư vấn APCO
Worldwide cho biết - Trung Quốc đang sử dụng chiêu bài đổ tội cho các thế lực bên ngoài khi bất ổn xảy ra”.
MỸ LOAN
(Quốc phịng) - Cách đây vài hơm nhiều tờ báo quân sự của Mỹ đưa tin, Philippines đang duyệt khoản
<b>ngân sách khoảng 1,6 tỉ USD (khoảng 35 nghìn tỷ đồng) để mua khoảng 2 phi đội máy bay chiến đấu nhằm</b>
<b>đối phó với Trung Quốc.</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Mỹ cử tiếp 3 tàu chiến siêu hạng đến biển Đông
Philippines có rồng biển thổi bay hải giám bành trướng Trung Quốc?
Philippines đã tìm ra cách thắng Trung Quốc trên biển Đông
Phá thế cờ hiểm Trung Quốc đang giăng trên biển Đông
5 chiến hạm khủng của Trung Quốc sắp tới biển Đông
Philippines sẽ mua 16-24 máy bay huấn luyện nhằm thay thế những chiếc F-5 của rích của mình
Theo đó tờ báo này cho biết: Chính quyền Philippines chi khoản ngân sách lớn chưa từng có trong lịch sử quân
đội nước này để mua từ 16-24 máy bay huấn luyện và có thể nâng cấp khả năng thành máy bay chiến đấu nhằm
rút ngắn khoảng cách về lực lượng với quân đội Trung Quốc trong bối cảnh tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đơng giữa
hai nước vẫn chưa có chiều hướng hạ nhiệt.
Hiện nay theo nhiều thông tin cho biết Philippines đang hướng tới các nhà cung cấp máy bay huấn luyện của
Châu Âu để chọn lựa sản phẩm phù hợp với điều kiện tác chiến của quân đội nước này.
Philippines đang muốn mua các loại huấn luyện chiến đấu đời mới như: máy bay phản lực huấn luyện M346 của Italy, máy
bay huấn luyện chiến đấu AMX-ATA của Brazil hay loại T-50 của Hàn Quốc.
Các loại máy bay huấn luyện chiến đấu mới của Philippines trong tương lai phải có khả năng tác chiến tốt trên
Trong bối cảnh trên, Bộ Quốc phòng Philippines còn muốn mua của Nhật Bản
10 tàu tuần tra mới cho Lực lượng Cảnh sát biển. Các tàu sẽ được bố trí tại
vùng biển phía tây Philippines
Hiện nay vũ khí chủ lực của khơng qn Philippines chủ yếu là các loại chiến đấu cơ F-5A loại máy bay chiến
đấu thịnh hành vào những năm 70-80 của thế kỉ trước.
Theo ước tính khơng qn Philippines có 11 chiếc F-5A (trong đó 6 chiếc là do nước này mua của Mỹ, 6 chiếc
còn lại được Hàn Quốc viện trợ năm 1997 nhưng 1 cái bị tai nạn nên hiện nay chỉ cịn 5 chiếc.
Ngồi ra nước này cịn có 24 máy bay tấn cơng OV-10 Bronco của Mỹ, 2 máy bay F27 Mk200 máy bay tuần tra
hàng hải, 1 chiếc Cessna 310 máy bay liên lạc, 2 chiếc Cessna 210 và 1 chiếc Cessna 180 cùng 12 chiếc máy bay
liên lạc U-17A/B có hai máy bay vận tải C-130B, 3 chiếc C-130H Hercules và còn 2 chiếc S-70A-5 máy bay trực
thăng vận tải (UH-60 Black Hawk)…
Trong bối cảnh trên, Bộ Quốc phòng Philippines sẽ mua của Nhật Bản 10 tàu tuần tra mới cho lực lượng cảnh sát
biển.
Các tàu sẽ được bố trí tại vùng biển phía tây Philippines. Các loại tàu tuần tra cụ thể Philippines sẽ mua, chưa
được tiết lộ. Chỉ biết chiều dài của tàu là khoảng 40 mét, và trọng tải khoảng 1.000 tấn. Bộ Quốc phòng
Philippine hy vọng sẽ nhận được 10 tàu đầu tiên vào cuối năm nay.
Từ năm 2010, Bộ Quốc phịng Philippines khởi xướng một chương trình hiện đại hóa các lực lượng vũ trang. Lý
do cho điều này là gia tăng tình hình căng thẳng báo động trong quan hệ với Trung Quốc, tranh chấp ở biển Biển
Đông với Philippines.
(Quốc phịng)- Chưa cần sự hiện diện của Mỹ, Philippines cũng sẽ khơng bị bỏ lại một mình, khơng phải
<b>đơn độc trong cuộc chiến chống kẻ xâm lấn.</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Thủy phi cơ Trung Quốc tiếp tục bay rợp biển Đơng
Hình ảnh thủy phi cơ Trung Quốc quần thảo biển Đông
Trung Quốc sẽ mắc cạn ngay trên Biển Đơng?
Ảnh nóng tranh chấp Trung-Phil trên biển Đơng
Việt Nam chống tầu ngầm khi chưa có Kilo
Khu vực biển Đông là vùng biển được các nước Việt Nam, Trung Quốc, Philippines, Malaysia, Brunei và Đài
Loan cùng tuyên bố chủ quyền.
Nếu như so sánh tương quan lực lượng thì rõ ràng Trung Quốc giữ vị trí độc tơn tại vùng lãnh hải này, nhưng điều
đó khơng đồng nghĩa với việc Trung Quốc muốn làm gì cũng được.
Liên tiếp những vụ “đụng chạm” trên biển Đông giữa Trung Quốc và các quốc gia thuộc Đông Nam Á kể từ đầu
năm 2011 đã khiến cho vùng biển được đánh giá có vị trí chiến lược quan trọng này luôn “sôi sùng sục”.
Mặc dù, đa phần các vụ việc xảy ra chưa dẫn đến xung đột công khai nhưng những mâu thuẫn thì vẫn chưa được
giải quyết dứt điểm. Do đó, ở đây vẫn tiềm ẩn một ngọn lửa âm ỉ cháy, chỉ trực có một ngọn gió sẽ lan thành một
đám cháy lớn.
Tại các vùng biển tranh chấp mà cả Bắc Kinh lẫn các quốc gia Đông Nam Á tuyên bố chủ quyền, các tàu đánh cá
của ngư dân luôn được tháp tùng cùng tàu quân sự của các quốc gia.
Chiến hạm lớp Darussalam của Brunei
Hiện tại, có 4 quốc gia Đơng Nam Á có “mâu thuẫn” với Trung Quốc về tranh chấp chủ quyền trên biển Đơng,
ngồi ra Indonesia, Singapore tất nhiên cũng sẽ khơng đứng ngồi bởi họ cũng có những lợi ích nhất định trên
vùng biển này.
Trong quá khứ, mặc dù có những tranh chấp nội bộ diễn ra giữa một vài quốc gia trong khu vực, nhưng đến thời
điểm hiện nay có lẽ các quốc gia Đông Nam Á đã ý thức được việc “gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau” để cùng
lên tiếng phản đối lại cường quốc Trung Quốc.
Theo các chuyên gia phân tích quân sự Nga và Châu Âu thì họ nhận thấy: Trung Quốc đang dùng chính sách
“chia để trị” để áp dụng lên việc giải quyết tranh chấp tại biển Đông. Bởi hơn ai hết, Trung Quốc biết rất rõ sức
mạnh tổng hợp của các quốc gia Đông Nam Á.
Một khi tất cả các quốc gia Đơng Nam Á có quyền lợi trên biển Đơng bắt tay với nhau thì chưa cần tới Mỹ,
Australia, Nhật Bản,... can thiệp thì Trung Quốc đã nắm chắc phần yếu thế.
“Chúng tơi nhận thấy, đang có một xu hướng mới diễn ra khi ngày càng có nhiều quốc gia khối ASEAN và các
nước láng giềng tham gia tập trận quân sự khu vực. Quả thật, điều này đã hạn chế phần nào sự bành trướng của
Trung Quốc”, Tim Carter, một chuyên gia quân sự Mỹ nhận định.
Khinh hạm hiện đại lớp Gepard của Hải quân Việt Nam bắn tên lửa trên
biển
Minh chứng cho điều này là việc Philippines và Mỹ mới đây đã từng ngỏ lời mời Nhật Bản và Hàn Quốc cùng
tham gia vào cuộc tập trận quân sự thường kỳ “Balikatan 2012”.
Có thể nhận thấy trong bối cảnh tình hình căng thẳng đang gia tăng trên biển Đơng thì động thái này khiến nhiều
người cảm thấy quan ngại.
Quả thật nếu xảy ra chiến sự trên biển Đơng thì có lẽ Trung Quốc sẽ khơng chỉ phải đối đầu với 3 quốc gia mà
Đầu năm nay, Australia đồng ý cho Mỹ triển khai thêm lực lượng thủy quân lục chiến và ném bom chiến lược ở
đảo Darwin.
Động thái này diễn ra trong bối cảnh tranh chấp lãnh thổ giữa Trung Quốc, Philippines tại biển Đông ngày càng
gay gắt.
Quả thật, Australia đang đảm nhận vai trị bàn đạp qn sự để kìm hãm ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung
Quốc trong khu vực. Căn cứ quân sự của Mỹ ở Darwin sẽ nằm ngoài tầm tiếp cận của tên lửa đạn đạo Trung
Quốc.
Đồng thời, Hải quân Mỹ có thể tự do kiểm sốt hoạt động tàu thuyền trong vùng biển Đơng và qua eo biển
Malacca.
Như vậy, rõ ràng Trung Quốc đang ở thế khó trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Nếu khơng có đường lối
chiến lược phù hợp, ưu tiên đối thoại hơn đối đầu thì Trung Quốc sẽ bị rơi vào tình trạng bị cơ lập.
Nếu có một bước đi sai lầm trên biển Đơng thì vơ hình chung Trung Quốc đã tự chặt đứt tay mình và tạo cơ hội
đẩy các quốc gia ASEAN “ngả” dần về phía Mỹ, đến lúc đó Trung Quốc có hối hận thì cũng đã q muộn...
(Quốc phịng) - Tờ <i><b>Hannelnewsasia</b></i><b> số ra ngày 06/5 cho biết Trung Quốc đang triển khai một tàu chế biến </b>
<b>thủy sản lớn thứ 4 thế giới và một đội tàu hỗ trợ đội tàu đánh cá hiện có ra Biển Đông.</b>
Trung Quốc sắp đưa tàu khai thác thủy sản lớn nhất hiện nay
và là một trong bốn tàu chế biến thủy sản lớn nhất trên thế giới
Tàu Hainan Baosha 001, tàu chế biến 32.000 tấn, cùng với một tàu chở dầu 20.000 tấn, tàu vận chuyển 10.000 tấn
và 3 tàu từ 3.000 đến 5.000 tấn, sẽ tham gia hỗ trợ 300 đến 500 tàu thuyền đánh cá trong vùng biển đang tranh
chấp, theo Wen Hui Pao, một tờ báo Hoa Ngữ có trụ sở tại Hồng Kông.
Con tàu này là tàu chế biến thủy sản lớn nhất của Trung Quốc hiện nay và là một trong bốn tàu chế biến thủy sản
lớn nhất trên thế giới. Nó mang theo bốn nhà máy chế biến, 14 dây chuyền sản xuất và 600 công nhân.Tàu mẹ và
tàu hỗ trợ khác sẽ cung cấp phương tiện cần thiết để xử lý lên đến 2.100 tấn thủy sản mỗi ngày.
Hiện nay, đội tàu đánh cá của Trung Quốc không thể ở lại lâu dài trong biển Đông do thiếu cơ sở chế biến. Các
tàu bổ sung sẽ cho phép các đội tàu cá ở lại trong khu vực cho đến chín tháng tại một thời điểm.
Cơ quan Năng lượng Quốc gia Trung Quốc tuyên bố sẽ triển khai giàn
khoan nước sâu đầu tiên ở phần phía đơng của biển Đơng ngày
9/5/2012
Trong một diễn biến khác, Cơ quan Năng lượng Quốc gia Trung Quốc tuyên bố sẽ triển khai giàn khoan nước sâu
đầu tiên ở phần phía đơng của biển Đơng ngày 9/5/2012. Động thái này đánh dấu sự khởi đầu của chiến lược khai
thác dầu khí nước sâu của Trung Quốc.
Theo đó, giàn khoan dầu khổng lồ, gọi là Ocean Oil 981 sẽ được sử dụng để khoan tại giếng Liwan 6-1-1, có độ
sâu 1.500mm với thiết kế độ sâu của giếng là 2.371m. Thông tin này được đăng tải trên trang web của cơ quan
trên.
<b>Phú nguyễn (Theo channelnewsasia, Vibay.Blogpost)</b>
<b>(Quốc phòng)- Trung Quốc đang rất kiên quyết thực hiện ý định trấn áp Philippines, trong khi đó quốc gia</b>
Trung Quốc mượn tay Pakistan nắn gân Ấn Độ
Ảnh nóng ’rồng trên khơng’ Trung Quốc sẽ đối đầu F16 Mỹ
Trung Quốc thử tiêm kích Kiêu Long mới dọa Đài Loan
Philippines quyết đương đầu với Trung Quốc
Trung Quốc đóng tàu khu trục khủng “dọa“ Philippines
<b>Trung Quốc lấy thịt đè người </b>
Theo những thông tin mới nhất, hiện Trung Quốc đã cử tới 35 tàu đến vùng biển tranh chấp xung quanh bãi đá
cạn Scarborough, trong đó có 3 tàu hải giám hiện đại nhất của nước này.
Các tàu của Trung Quốc không chỉ ngăn cản ngư dân Philippines đi vào ngư trường truyền thống của họ ở gần
khu vực bãi đá cạn tranh chấp, mà cịn cố tình đe dọa bằng cách chiếu đèn pha cực mạnh và phun nước vào các
tàu cá Philippines, gây tâm lý hoảng sợ và ức chế cho các ngư dân.
Trải qua 5 tuần căng thẳng, nhiều chuyên gia phân tích nhận định rằng: Trung Quốc thực sự đã chuẩn bị trước
cho một kịch bản trên biển Đông theo kiểu “vết dầu loang”, ban đầu là những hành động gây hấn, lấn chiếm; sau
đó là dọa nạt, xua đổi; và khả năng xấu nhất cũng đang được Trung Quốc chuẩn bị khi quân đội Nhật Bản phát
hiện ra 5 tàu chiến hiện đại nhất hạm đội Nam Hải “lặng lẽ” vòng qua eo biển Okinawa tiến về phía Philippines,
trong khi một cánh quân khác của hạm đội này diễn tập tác chiến đổ bộ ở một vùng biển khác gần Philippines.
Trên mặt trận ngoại giao, Trung Quốc cũng đã ít nhất 3 lần cho triệu quan chức ngoại giao Philippines tại Bắc
Kinh để phản đối việc Manila tuyên bố chủ quyền đối với Scarborough và tố cáo quốc gia này cố tình “chây ỳ”
khiến tình hình trong khu vực thêm căng thẳng, mặc dù theo Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển thì vùng biển
tranh chấp này thuộc hải phận Philippines.
Ở một động thái khác Trung Quốc cũng đang xem xét việc hạn chế quan hệ kinh tế với Philippines, dấu hiệu đầu
Liệu rằng một cuộc chiến sẽ nổ ra trên biển Đông?
<b>Cá lớn Trung Quốc sẽ mắc cạn trên biển Đơng?</b>
Có thể Trung Quốc muốn sử dụng vũ lực trong giải quyết vấn đề bãi đá cạn Scarborough, nhưng để thực hiện
được mưu đồ này sẽ không thực sự dễ dàng, bởi Philippines sẽ khơng đứng nhìn Trung Quốc “cướp” đi các lợi
ích của mình trên biển Đơng.
Về lý thuyết nếu xảy ra xung đột thì cuộc chiến mà Philippines phát động sẽ được xem là “chính nghĩa” qua đó sẽ
giành được nhiều sự ủng hộ từ dư luận quốc tế.
Wasington sẽ không bỏ rơi Manila, đó gần như là điều chắc chắn, bởi Mỹ đã công khai tuyên bố bốn lần rằng, họ
sẽ tuân thủ Hiệp ước phòng thủ chung 1951 quy định, quân đội Mỹ sẽ giúp bảo vệ Philippines nếu nước này bị
tấn công.
Chưa kể những tàu chiến khác của Mỹ hiện đang đồn trú trên Thái Bình Dương sẽ có mặt bủa vây Trung Quốc
khi có lệnh điều động.
Một bất lợi khác sẽ khiến Trung Quốc thua ngay sau khi phát động chiến tranh, đó là yếu tố địa lý.
Hiện quần đảo Kalayaan mà Philippines đang kiểm soát cách căn cứ hải quân Trạm Giang của Trung Quốc đến
1200 km, bởi vậy nhanh nhất phải trong 2 ngày tàu chiến của Trung Quốc mới có thể di chuyển được đến vị trí
này.
Đến khi đó, quân đội Philippines và đồng minh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để chờ tàu chiến của Hải quân
Trung Quốc.
Trong hoàn cảnh hiện tại một cuộc chiến xảy ra trên biển Đông sẽ kéo theo hàng loạt những hệ lụy trong khu vực,
(Quốc phịng) - Theo một cơng trình nghiên cứu vừa được Mỹ cơng bố, chính giới nghiên cứu Trung Quốc
<b>thấy rằng lập luận của Bắc Kinh về chủ quyền tại Biển Đông không thể đứng vững.</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Ảnh độc Trung Quốc khoan dầu ở biển Đông sáng hôm nay
Trung Quốc: Mỹ không nên can thiệp vào tranh chấp biển Đông
Trung Quốc đưa tàu khai thác thủy sản ‘khủng’ ra biển Đông
Tàu chiến khủng sẽ kiểm sốt biển Đơng?
Máy bay Trung Quốc quần thảo biển Đông
Trung Quốc đưa tàu ngầm hạt nhân ra Biển Đông
Săn cá mập– những trận hải chiến giữa biển Đơng
Chính quyền Trung Quốc ln ln khẳng định rằng họ có chủ quyền “khơng thể chối cãi” trên hầu như tồn bộ
Biển Đơng. Thế nhưng, Bắc Kinh ln ln bác bỏ các đề nghị đưa tranh chấp ra trước tòa án quốc tế hoặc mở
đàm phán đa phương về vấn đề này.
Trong một cơng trình nghiên cứu vừa được một trung tâm nghiên cứu Mỹ công bố, sở dĩ chính quyền Trung Quốc
có lập trường như trên, đó là vì chính các nhà nghiên cứu Trung Quốc đã thấy rằng lập luận của Bắc Kinh không
thể đứng vững dưới lăng kính của luật pháp quốc tế.
Ngày 03/05/2012 vừa qua, Trung tâm nghiên cứu về một nền An ninh Mới của Mỹ (Center for a New American
Security CNAS), trụ sở tại Hoa Kỳ, đã công bố đồng thời ba bài nghiên cứu của họ về các điểm nóng tại hai vùng
biển Hoa Đơng và Nam Hải (tức Biển Đông).
Đáng chú ý nhất là bài của nữ chuyên gia Tôn Vân (Sun Yun) mang tựa đề: Nghiên cứu Nam Hải: Quan điểm
Trung Quốc (Studying the South China Sea: The Chinese Perspective), nêu bật kết quả nghiên cứu của bốn định
chế nghiên cứu hàng đầu của Trung Quốc hiện nay về Biển Đông.
Bắc Kinh đang dùng sức mạnh quân sự để uy hiếp nhiều quốc gia ở biển Đơng
Kết luận đó rất rõ ràng: Nếu tôn trọng đầy đủ Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS), Bắc Kinh sẽ
phải từ bỏ tấm bản đồ chín đường gián đoạn cũng như “chủ quyền lịch sử" của họ tại vùng biển đang có tranh
chấp.
Mặt khác, nếu được tiến hành, các cuộc đàm phán đa phương về tranh chấp chủ quyền trên các hịn đảo, bãi đá
hay rạn san hơ ở Biển Đông “hầu như sẽ dẫn tới kết quả là Trung Quốc sẽ bị mất đi ít ra là một phần” các vùng
biển và lãnh thổ mà họ địi hỏi chủ quyền.
Có điều, theo bà Tơn Vân, những lời thừa nhận kể trên của giới nghiên cứu đã được giữ kín hồn tồn, khơng hề
tiết lộ ra cho công chúng biết.
Đối với bà Tôn Vân, trong cộng đồng nghiên cứu chính sách tại Trung Quốc, có một sự cơng nhận khá rộng rãi là
chính sách Biển Đơng căn cứ vào tấm bản đồ ‘hình lưỡi bị’ sẽ tạo ra nhiều vấn đề, tương tự như chủ trương
thương thuyết song phương về những tranh chấp mà bản chất là đa phương, hay là việc áp dụng Công ước Liên
Hiệp Quốc về Luật Biển UNCLOS.
Các nhà phân tích Trung Quốc đều khơng tin là các nước nhỏ trong khu
vực dám thách thức Trung Quốc trên Biển Đơng nếu khơng có sự can
thiệp của Mỹ?
Bản nghiên cứu của bà Tôn Vân ghi rõ: ‘Các nhà phân tích Trung Quốc đều khơng tin là các nước nhỏ trong khu
vực dám thách thức Trung Quốc trên Biển Đơng nếu khơng có sự can thiệp của Mỹ’.
Tác giả đã trích lời ơng Viên Bằng (Yuan Peng), Giám đốc của Viện Nghiên cứu Hoa Kỳ của Học viện Quan hệ
Quốc tế đương đại Trung Quốc cho rằng, chính sự can dự và hậu thuẫn của Mỹ đã nhào nặn phán đoán về chiến
lược cũng như quyết định của các nước trong khu vực, thúc đẩy họ ngày càng quyết đoán hơn đối với Trung
Quốc.
Xin nói thêm là bà Tơn Vân hiện là một chuyên gia thỉnh giảng tại Trung Tâm Nghiên cứu Chính sách Đông Bắc
Á, thuộc Viện Brookings ở Mỹ. Bà nguyên là chuyên gia phân tích của Tổ chức phi chính phủ nổi tiếng
International Crisis Group, làm việc tại Bắc Kinh trong đề án Đông Bắc Á của tổ chức này.
<b>Sun Yun - Studying the South China Sea: The Chinese Perspective, opensourcesinfo.org, viet.Rfi.fr</b>
(Quốc phòng)- Trước bối cảnh đang tự mình cơ lập mình, Trung Quốc vẫn quyết tâm giữ quan điểm cứng
<b>rắn trên biển Đông, bằng chứng là việc quốc gia này sắp triển khai ồ ạt tàu hải giám để tiếp tục bành </b>
<b>trướng ở biển Đông…</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Trung Quốc đang tự chặt đứt tay mình
<b>Tăng cường sức mạnh cơ bắp </b>
Theo các chuyên gia phân tích quân sự Mỹ và Châu Âu, hành động này của Trung Quốc chẳng khác nào kẻ bị rơi
vào “bước đường cùng”, ngoan cố và không biết tự lượng sức mình.
Tuy nhiên, chuyên gia quân sự Miyamoto (Nhật Bản) lại không nghĩ như vậy. Theo ông việc Trung Quốc quyết
tâm giữ quan điểm cứng rắn của mình trên biển Đơng là để kìm hãm sự lớn mạnh của các quốc gia Asean.
Về cơ bản sự đồn kết trong nội bộ khối Asean là chuyện khơng phải bàn cãi, những điều đó khơng đồng nghĩa
với việc các quốc gia trong khối lúc nào cũng đứng bên nhau trong một chiến hào.
Do có sự khác biệt khá rõ về thể chế chính trị, cũng như quan điểm và quyền lợi trên biển Đông nên chưa chắc
việc tìm được tiếng nói chung cũng như sự đồng thuận trong nội bộ khối là điều dễ dàng.
Ý thức được điều này, Trung Quốc đã áp dụng chính sách “2 mặt” để giải quyết những tranh chấp trên vùng biển
mà Trung Quốc gọi là Nam hải này.
“Củ cà rốt” của Trung Quốc tất nhiên là sự hứa hẹn giải quyết tranh chấp trên bàn đám phán, dùng cái uy của
nước lớn mà “tấn công” trên nhiều mặt trận chính trị, ngoại giao, kinh tế,…
Trung Quốc quyết tâm tăng cường sức mạnh trên biển Đông
“Cây gậy” của Trung Quốc chính là sức mạnh quân sự hùng hậu của mình, như để hiện thực hóa sức mạnh răn đe
của mình Trung Quốc quyết định bổ sung thêm lực lượng quân “tiên phong” trên biển, theo đó dự định đến năm
2013, Trung Quốc sẽ tăng cường mạnh mẽ lực lượng tàu trinh sát trong nỗ lực bảo đảm ưu thế tại các vùng biển
tranh chấp, trước hết là ở Biển Đông.
Dẫn nguồn báo tờ thời báo Trung Hoa cho hay, 36 tàu trinh sát mới sẽ được đưa vào biên chế Cục Hải giám
Trung Quốc CMS (China Marine Surveillance) đến năm 2013.
Các tàu này sẽ được phân phối cho các tỉnh và khu tự trị nằm dọc bờ biển Trung Quốc, và đặc biệt bổ sung cho
vùng biển Đông.
Dự án được thực hiện do sự gia tăng tranh chấp giữa Trung Quốc và các nước láng giềng về vấn đề chủ quyền
nhiều vùng biển và đảo ở Biển Đơng.
Tính đến tháng 3/2011, trong biên chế của CMS có gần 300 tàu trinh sát (trong đó có 30 tàu lượng giãn nước hơn
1.000 tấn) và 10 máy bay (trong đó có 4 trực thăng).
<b>Quân sự hóa hoạt động dân sự</b>
Được gọi là tàu trinh sát, hay tầu hải giám nhưng trên thực tế loại tầu xuất hiện trong hầu hết các vụ việc tranh
chấp trên biển Đông giữa Trung Quốc và các quốc gia Đơng Nam Á chính là loại tầu “bán” quân sự.
Nói cách khác, Trung Quốc đang dùng chính sách “qn sự hóa hoạt động dân sự” trên biển Đông. Tầu hải giám
loại hiện đại của Trung Quốc thường có chiều dài từ 80 đến 90m, rộng 12m, trọng tải trên 1.700 tấn. Độ dài hành
trình lớn nhất trong 1 lần nạp nhiên liệu của tàu này là 5.000 hải lý.
Trung Quốc hiện có nhiều lực lượng khác nhau nhằm phục vụ mưu đồ vươn ra biển. Trước hết là hải quân với tàu
ngầm, tàu nổi, và đang rục rịch chuẩn bị trình làng tàu sân bay cùng một số lượng khá nhiều máy bay.
Tuy nhiên, tầu hải giám mới là con bài thực sự của quốc gia này, trong bối cảnh hiện nay, vũ khí hiện đại chỉ
dùng để răn đe, chứ không dễ gì mang ra để “sử dụng”. Vậy nên khốc chiếc áo “dân sự” cho những tầu chiến
“quân sự” chính là cách Trung Quốc đang vận dụng.
Trung thành với chính sách "qn sự hóa hoạt động dân sự"
Chính vì thế, sẽ khơng lạ khi Trung Quốc đang có lực lượng tầu chuyên dụng trên biển với ít nhất 7 loại khác
nhau như: ngư chính, hải giám, hải cảnh, hải sự, hải tuần...
Nhiều thông tin cho biết các loại tàu “dân sự” này được trang bị như tàu hải quân.
Ngồi ra, nó cịn được trang bị máy dò độ sâu tới 5.000m, ACDP (thiết bị cảm ứng đo vận tốc dòng nước), xe tời
thủy lực 6.000m.
Chưa kể đến hệ thống điều khiển qua vệ tinh GPS, radar lái tàu, điện thoại khơng dây, máy dị độ sâu thế hệ mới...
Theo lời những ngư dân từng bị tầu hải giám Trung Quốc xua đuổi thì trên tầu hải giám Trung Quốc cịn được
trang bị vũ khí.
Các ngư dân Philippines còn khẳng định các tàu này được trang bị súng lớn chuyên dụng như tầu chiến.
Quyết không từ bỏ ý định bành trướng của mình, Trung Quốc sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích, chính vì thế
hơn bao giờ hết các quốc gia trong khu vực phải có cách ứng phó hữu hiệu, và câu chuyện đoàn kết nội khối sẽ là
chủ đề khiến nhiều quốc gia Asean quan tâm.
<b>>>Trung Quốc bành trướng đối phó cả Asean bằng... hải </b>
<b>giám</b>
<b>Thái Yên (Tổng hợp)</b>
<b>(Quốc phịng) - Trong những nước có tranh chấp biển đảo với Trung Quốc thì có thể nói Việt Nam gặp </b>
<b>nhiều khó khăn nhất. Thế nhưng Philippines là nước có lực lượng Hải quân yếu kém nhất.</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Philippines quyết đương đầu với Trung Quốc
Tầu tuần tra Philippines đương đầu tầu Hải giám Trung Quốc
Trung Quốc đóng tàu khu trục khủng “dọa“ Philippines
Quái ngư Trung Quốc do thám tập trận chung Mỹ-Philippines
<b>Trung Quốc đã có chiến lược mới rất linh hoạt</b>
Có lẽ quá ỉ lại liên minh quân sự với Mỹ, hơn nữa, từ đầu năm 2010 trở lại đây sự chuẩn bị của Philippines thiếu
bài bản, không phục vụ cho lối đánh của các nước nhỏ ven biển, chưa tìm kiếm cho mình những loại vũ khí trang
bị để chiếm ưu thế trên “sân nhà”.
Lính thủy đánh bộ Mỹ- Philippines diễn tập tấn công đổ bộ.
Philippines ở một khoảng cách gần khu vực tranh chấp hơn Trung Quốc đến 5 lần nhưng Philippines không tập
trung được lực lượng áp đảo để trấn áp nhanh, gọn.
Thiếu chú trọng và thiếu lực lượng “phi hải quân” thực thi chủ quyền trên biển nên khơng triển khai được thế trận
đối phó mang tính dân sự. Hoảng hốt và hoảng sợ trước chiến thuật “lấy thịt đè người” nên khơng cịn làm chủ
được khu vực tranh chấp.
Sự tính tốn của Trung Quốc rất là khôn ngoan nên họ hành động quyết liệt, dứt khoát. Họ hiểu quá rõ sức mạnh
tinh thần, vật chất của Philippines nên sẵn sàng trấn áp. Philippines khơng có gan, khơng có “trái tim nóng” để tạo
ra những “đâm va hàng hải” nên mấy tàu Hải giám to lớn của Trung Quốc tha hồ tạo nên sóng lớn khiến tàu nhỏ
Philippines hoảng sợ. Trung Quốc đã “ghi bàn trên sân nhà” Philippines.
Tình hình diễn biến những ngày vừa qua trong cuộc tranh chấp bãi cạn Scarborough giữa Philippines và Trung
Quốc đã cho thấy:
Trung Quốc đã có chiến lược mới rất linh hoạt. Đó là dùng lực lượng Hải quân để răn đe, lực lượng nịng cốt chủ
yếu giải quyết tranh chấp chính là lực lượng phi Hải quân, hải quân giả dạng, dân sự có vũ trang, với số lượng
đơng với chiến thuật “lấy thịt đè người”.
Chiến lược này đã tỏ ra hiệu quả tại Scarborough. Hiện nay đã có 34 chiếc đang qy chặn, tàu Philippines chỉ
nhìn vào mà khơng biết làm gì, trong khi ngư dân Trung Quốc thì vơ tư đánh bắt.
<b>Các nước ASEAN phải làm gì để đối phó?</b>
Để đối phó với chiến thuật mới này, mỗi nước có mỗi cách.
Chẳng hạn như Việt Nam đã không ngừng tăng cường sức mạnh cho lực lượng thực thi pháp luật trên biển như
lực lượng Cảnh sát biển.
Hỗ trợ, trang bị cho ngư dân khi cần thiết và điều đặc biệt quan trọng nhất, quyết định thành bại là trang bị cho
quân, dân tinh thần “một tấc không đi, một ly không rời”, kiên quyết bảo vệ đến cùng vùng biển và hải đảo thiêng
liêng của Tổ quốc.
Philippines đã cử tầu tuần tra ven biển lớp Cyclone tới gần bãi đá ngầm
Scarborough
Cuộc tranh chấp bãi cạn Scarborough cho đến thời điểm này Trung Quốc hồn tồn làm chủ. Cả nước Philippines
như sơi lên sùng sục.
Tuy nhiên trong tương lai gần, chắc chắn xung đột quân sự sẽ chưa xảy ra (mà nếu có xảy ra thì cũng bắt đầu bởi
Philippines) vì Trung Quốc tìm mọi cách để khơng xảy ra vì Trung Quốc khơng bao giờ muốn Mỹ có cơ hội nhảy
vào can thiệp.
Nhưng tại sao những ngày gần đây Trung Quốc liên tục đòi “tung 2 nắm đấm”, “Hải quân Trung Quốc sẽ sẵn
sàng ra tay vào cuộc…” trong khi chỉ bằng lực lượng dân sự họ đã đẩy bay Philippines ra khỏi khu vực tranh chấp
và hoàn toàn làm chủ khu vực này rồi cơ mà?
Và đây là câu trả lời: Trung Quốc răn đe, dọa dẫm Philippines ghê rợn như vậy vì sợ Philippines “làm càn” sử
dụng biện pháp quân sự trước.
Một ngư trường truyền thống nhiều hải sản, gần như trước cửa nhà, bổng dưng bị người khác chặn lại, cấm đánh
bắt như vậy Philippines không phản ứng dữ dội mới là ngạc nhiên.
Trong tình thế thực lực yếu kém so với Trung Quốc, Philippines chỉ còn giải pháp duy nhất là sử dụng Hiệp ước
với Mỹ đã kí năm 1951. Muốn vậy phải dùng biện pháp quân sự để đòi lại bãi cạn Scarborough. Chỉ có như vậy
Mỹ mới vào cuộc để thực hiện nghĩa vụ của mình theo Hiệp ước.
Nếu Philippines dùng Hải quân trấn áp, đuổi hết các tàu của Trung Quốc ra khỏi bãi cạn Scarborough thì Trung
Quốc sẽ vô cùng nan giải khi xử lý. Hoặc sẽ bị mất mặt, máu dân tộc của một bộ phận dân chúng không nhỏ sẽ
Một sự lựa chọn sẽ vơ cùng khó khăn, cho nên, Philippines “làm càn” là điều mà Trung Quốc không hề muốn.
Trung quốc sẽ làm mọi cách bao gồm đe dọa tấn công bằng quân sự với những lời lẽ hết sức hùng hồn mà thực
chất là để che đậy sự lo lắng, sợ hãi, hòng làm cho Philippines nhụt chí, ngăn chặn từ xa…mà khơng dám đụng
đến Trung Quốc.
Mỹ vào cuộc hay không?
Nếu như Philippines tỏ ra an phận, chấp nhận sự đã rồi thì rốt cuộc, cuộc tranh chấp này Trung Quốc chỉ “nhòm”
vào Mỹ để xử lý chứ không phải Philippines. Và, chủ quyền của Philippines chẳng phải là phụ thuộc vào sự “mặc
cả” Mỹ -Trung Quốc?
Lúc đó Philippines khơng cịn gì mà đàm phán hoặc phải đàm phán với Trung Quốc trong thế yếu. Yếu đến đâu
thì cịn phụ thuộc vào sự can thiệp của Mỹ.
Rõ ràng, việc chiếm bãi cạn Scarborough trong tình thế hiện nay là điều hết sức dại dột của Trung Quốc. Hành
động này có lẽ chỉ phục vụ trước mắt cho Cục đánh bắt cá Trung Quốc mà thôi. Về chiến lược, đây là một sai lầm
tai hại
Chiến thuật “lấy thịt đè người” với răn đe bằng Hải quân tỏ ra rất nguy hiểm với các nước trong khu vực có tranh
chấp chủ quyền với Trung Quốc (trừ Philippines).
Sự nguy hiểm thể hiện ở chỗ, Hải quân của họ, ỉ vào sức mạnh vượt trội, sẵn sàng để can thiệp. Nhưng nếu như
sự răn đe của Hải qn Trung Quốc khơng có hiệu lực thì chiến thuật đó sớm hay muộn cũng thất bại.
Philippines, mặc dù biết Hải quân của mình chưa là gì so với Trung Quốc, nhưng họ biết tỏng tong Hải qn
Trung Quốc khơng dám làm gì họ. Tranh chấp Scarborough, Trung Quốc đã tự đưa mình vào rắc rối khơng đáng
có khi đã dồn đối thủ vào chân tường, khơng cịn gì để mất. Hậu quả thật khơn lường.
<b>Ảnh nóng tranh chấp Trung-Phil trên biển Đơng</b>
<b>Lê Ngọc Thống</b>
<b>(Quốc phịng)- Dù yếu kém cả về kinh tế và sức mạnh quân sự so với Trung Quốc, nhưng Philippines vẫn</b>
<b>có những lợi thế so sánh nhất định để không lùi bước trong tranh chấp ở biển Đông...</b>
<b>TIN LIÊN QUAN</b>
Trung Quốc dùng Thi Lang thổi bay Mỹ khỏi biển Đơng?
Thêm Hạm đội Thái Bình Dương, Trung Quốc hết thời tác quái?
Tầu ngầm Mỹ có thể tiêu diệt nửa Hạm đội Nam Hải
Thi Lang ra biển Đông:Cuộc đua vũ trang tổng lực bắt đầu?
Mỹ đưa tàu ngầm tấn công tới giúp Philippines
<b>Philippines khiến hải quân Trung Quốc đổ như Domino?</b>
<b>Trăm con đường chết tìm ra lối sống</b>
Trước hành vi mang tính “thách thức”, Trung Quốc thường gửi lời răn đe tới các quốc gia yếu hơn. Đa phần suy
nghĩ đều nghiêng về kịch bản các nước yếu thế chọn cho mình giải pháp an toàn là nhượng bộ.
Trên thực tế, mọi thứ không diễn ra theo hướng “cá lớn nuốt cá bé”. Bản thân Philippines cũng như Trung Quốc
đều hiểu ngoại giao và chiến tranh đều là công cụ tương tác bình đẳng. Cả 2 bên trong tranh chấp đều có quyền
biểu quyết, chứ khơng phải chỉ riêng có bên mạnh.
Có thể Trung Quốc “tự hào” với những lợi thế có thể làm thiên lệch cán cân cạnh tranh theo ý muốn. Tuy nhiên,
Giống như những phe yếu thế trong quá khứ, Philippines có thể thực hiện việc khiếu nại về luật pháp, công lý và
nhờ tới những sức mạnh bên ngồi mạnh mẽ có khả năng cân đối lại cán cân đang nghiêng.
Philippines đã tìm ra cách thắng Trung Quốc nhờ tìm được lợi thế so sánh
Khơng cần phải nói cộng đồng quốc tế cũng đều hiểu rõ “hiểm ý” của Trung Quốc trong vấn đề biển Đông, vậy
nên nếu tiến hành giải quyết công việc theo hướng “đa phương” Trung Quốc sẽ là kẻ nắm đằng “lưỡi”.
Trong trường hợp xấu nhất xảy ra đụng độ trên biển Đơng thì Philippines cũng khơng phải quá lo lắng bởi ý
tưởng “lấy yếu thắng mạnh” tồn tại xuyên suốt trong lịch sử quân sự thế giới, đó chính là lợi thế thứ 2 của
Philippines.
Nhiều chun gia quân sự đã nhận định rằng, Philippines cần thực hiện kế sách “chọn trận mà đánh” bằng cách từ
chối đánh một trận quyết định với Trung Quốc. Qua đó, có thể tiến hành một cuộc huy động nguồn lực kịp thời và
đầy đủ để có thể đủ sức chống lại Trung Quốc.
Trên thực tế, Philippines đang vận dụng kế sách này một cách linh hoạt, trong những lần đối đầu với Trung Quốc
trên biển Đông, Philippines đều khôn khéo né tranh đấu trực diện, mặc dù thái độ lúc nào cũng kiên quyết.
Một mặt khác quốc gia này đang tích cực tìm kiếm nguồn vũ khí hiện đại, phù hợp với sự phát triển của quân đội,
để tập trung đủ sức lực thực hiện cuộc chiến “trường kỳ” với Trung Quốc.
Tập trung sức mạnh chủ lực quân đội Philippines có thể khiến hải quân
Trung Quốc đổ như Domino
<b>Chân kiềng thứ ba </b>
Để tạo nên một sức mạnh tổng hòa giúp quân đội Philippines có thể chiến đấu và chiến thắng Trung Quốc đó
chính là lịng tự tơn dân tộc, yếu tố cuối cùng làm nên sức mạnh của Philippines.
Quân đội Philippines bị đánh giá là một lực lượng yếu ớt rất ít cơ hội chiến thắng trong một cuộc chiến gang thép,
súng ống với Trung Quốc. Tuy nhiên, điều đó khơng đồng nghĩa với việc Philippines sẽ thua Trung Quốc trên
biển Đông.
Danh dự và nỗi sợ hãi sẽ là động lực thúc đẩy Philippines sẵn sàng chống lại Trung Quốc. Khi bị dồn vào bước
đường cùng thì một lực lượng tưởng chừng như nhỏ bé, yếu thế hơn vẫn có thể tạo ra được một sức mạnh vượt
trội “xuất thần”.
Trong tình huống này, Philippines có thể học từ ngay trong binh pháp chiến tranh của Trung Quốc. Sự “sợ hãi,
danh dự” sẽ đại diện cho “những động cơ mạnh mẽ nhất” hướng cho mọi hành động của xã hội.
Sự sợ hãi sẽ khiến cho những quốc gia nhỏ như Philippines buộc phải liều mình chống lại cường quốc như Trung
Quốc. Bắc Kinh không thể hy vọng Manila sẽ đơn giản tính tốn trên cán cân sức mạnh và nhận thức được sự vô
vọng trong tương quan này mà sớm đầu hàng.
Ngoài việc tự thân vận động, những nhà lãnh đạo Philippines có thể kêu gọi hỗ trợ từ nước ngồi, đến lúc đó kẻ bị
cơ lập lại chính là Trung Quốc và chưa biết chừng đến thời điểm đó thì sự sợ hãi sẽ trở thành nếp nghĩ của người
Trung Hoa...
<b>Thái Yên (Tổng hợp)</b>
;
01.10.2009 Khác1 phản hồi
Hải chiến Hoàng Sa là một trận chiến giữa Hải quân Việt Nam Cộng hòa và Hải quân Trung Quốc từ 17 đến 19
tháng 1 năm 1974 trên quần đảo Hoàng Sa. Sau khi Pháp rút khỏi Đơng Dương, Việt Nam Cộng hịa đã thu hồi
chủ quyền toàn bộ quần đảo này từ chính phủ bảo hộ Pháp nhưng một phần quần đảo đã bị Cộng hòa Nhân dân
Trung Hoa cho quân ra chiếm giữ khi người Pháp rút đi, Việt Nam Cộng hòa chỉ chiếm giữ và thực hiện chủ
quyền được một phần quần đảo cho đến khi cuộc hải chiến xảy ra. Sau trận chiến, Trung Quốc đã chiếm đóng
tồn bộ quần đảo cho đến nay.
Quần đảo Hồng Sa gồm hai nhóm đảo, nhóm đảo mà Việt Nam Cộng hòa bảo vệ và thực hiện được chủ quyền là
nhóm Nguyệt Thiềm hay Trăng Khuyết (Crescent group) và nhóm Bắc đảo hay An Vĩnh/Tuyên Đức (Amphitrite
group). Dưới thời Việt Nam Cộng hịa đã có đài khí tượng do Pháp xây, trực thuộc ty khí tượng Đà Nẵng và được
bảo vệ bởi một tiểu đoàn thủy quân lục chiến.
Năm 1956, Hải quân Trung Quốc chiếm đóng đảo Phú Lâm (Woody Island) thuộc nhóm Bắc đảo.
Năm 1958, Trung Quốc cho công bố bản Tuyên ngôn Lãnh hải 4 điểm, trong đó có tuyên bố chủ quyền của Trung
Quốc bao gồm các đảo Đài Loan, Tây Sa (tức Hoàng Sa của Việt Nam) và Nam Sa (tức Trường Sa của Việt
Nam), đảo Macclesfield (Trung Sa), quần đảo Bành Hồ (Pescadores)[1].
Vào giai đoạn này, Trung Quốc vẫn là đồng minh hậu thuẫn cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tiến hành cuộc
Chiến tranh Việt Nam chống lại Việt Nam Cộng hòa và Hoa Kỳ.
Ngày 22 tháng 9 năm 1958, báo Nhân Dân đăng công hàm của Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm
Văn Đồng gửi Thủ tướng Quốc vụ Viện Trung Quốc, ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm
1958 của chính phủ Trung Quốc quyết định về hải phận 12 hải lí của Trung Quốc (nhưng thực chất chỉ tranh thủ
sự ủng hộ của Trung Quốc trong cuộc chiến tranh Việt Nam chứ khơng hề có dịng nào khẳng định chủ quyền của
Trung Quốc ở 2 quần đảo này)[2].
Bức thư của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng năm 1958, tuyên bố “tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc”
Trong thời gian 1964-1970, Hải quân Trung Quốc và Hải quân Việt Nam Cộng hịa chạm súng liên tục trên hải
phận Hồng Sa, nhưng không đưa đến thương vong[3]. Trong thời điểm đó, Việt Nam Cộng hịa cũng thiết lập
một sân bay nhỏ tại đảo Hoàng Sa.
Năm 1970, Hoa Kỳ và Nhật Bản ký Hiệp ước trao trả Okinawa (Okinawa Reversion Treaty) trao trả quần đảo
Điếu Ngư (Diaoyu) (tức Sento Shosho hay Senkaku Retto của Nhật Bản) về dưới chủ quyền của Nhật Bản với sự
phản đối của Đài Loan và Trung Quốc; và cùng năm Đô đốc Elmo Zumwalt, cựu Tham mưu trưởng Hải quân
Hoa Kỳ họp báo tuyên bố tại Guam rằng Hoàng Sa và Trường Sa không nằm trong chiến lược triển khai các hải
đảo tiền đồn của Đệ thất Hạm đội Hoa Kỳ. Theo nhận định của Hải quân Việt Nam Cộng hòa thì đây là sự kiện
trao đổi giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, và là nguy cơ cho Việt Nam Cộng hịa trong việc bảo vệ Hồng Sa.[4].
Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt (HQ-16)
Việt Nam Cộng hòa tại Hồng Sa được đưa vào đất liền, chỉ cịn một trung đội địa phương quân trấn giữ nhóm
Nguyệt Thiềm.
Năm 1973, với Hiệp định Paris, Hoa Kỳ và Đệ thất Hạm đội rút quân và thiết bị của Hoa Kỳ ra khỏi quần đảo
Hoàng Sa. Như vậy Hoa Kỳ đã xem việc bảo vệ quần đảo này là việc riêng của Việt Nam Cộng hòa.
Năm 1974 Bộ tư lệnh Hải quân Việt Nam Cộng hòa quyết định thiết lập một phi trường trên đảo Hồng Sa có khả
năng chuyên chở vận tải cơ hạng nặng C-7 Caribou để chuyển quân nhanh ra nhóm Nguyệt Thiềm. Khi một phái
đồn của Qn lực Việt Nam Cộng hịa thăm dị một số đảo Hoàng Sa trong việc chuẩn bị thiết lập phi trường nói
trên thì khám phá ra sự hiện diện của Hải quân Trung Quốc, và giao tranh xảy ra sau đó.
Khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ-4)
Phía Việt Nam có Tuần dương hạm Trần Bình Trọng (HQ-5), Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt (HQ-16), Khu
trục hạm Trần Khánh Dư (HQ-4), Hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10), một đại đội hải kích thuộc Hải quân Việt Nam
Cộng hịa, một số biệt hải (biệt kích hải quân) và một trung đội địa phương quân đang trú phịng tại đảo Hồng
Sa.
Phía Trung Quốc có Liệp tiềm đĩnh số 274, Liệp tiềm đĩnh số 271, Tảo lôi hạm số 389, Tảo lôi hạm số 391, Liệp
tiềm đĩnh số 282, Liệp tiềm đĩnh số 281 và hai chiến hạm số 402 và số 407 chở quân (không rõ loại), Tiểu đoàn 4
và Tiểu đoàn 5 thuộc Trung đoàn 10 Hải quân lục chiến, và hai đội trinh sát.
Chiến sĩ Biệt hải Việt Nam Cộng hòa
Ngày 16 tháng 1 năm 1974, Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt sau khi đưa một phái đoàn của Quân lực Việt Nam
Cộng hịa thăm dị một số đảo Hồng Sa phát hiện hai chiến hạm số 402 và số 407 của Hải quân Trung Quốc gần
Cam Tuyền, và phát hiện quân Trung Quốc chiếm đóng hoặc cắm cờ Trung Quốc tại các đảo Quang Hòa, Duy
Mộng, Vĩnh Lạc.
Poster của Trung Quốc nói về trận chiến ở Hồng Sa
Sau khi cấp báo về Bộ tư lệnh Hải quân Vùng 1 Duyên hải tại Đà Nẵng, HQ-16 dùng quang hiệu yêu cầu các
chiến hạm Trung Quốc rời lãnh hải Việt Nam. Các chiến hạm Trung Quốc không rời vùng, và cũng dùng quang
hiệu yêu cầu phía Việt Nam Cộng hòa rời lãnh hải Trung Quốc.
Ngày 17 tháng 1 năm 1974, Khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ-4) đến Hồng Sa đổ bộ một tốn biệt hải và một
đội hải kích xuống Cam Tuyền để nhổ cờ Trung Quốc. Sau đó các chiến sĩ Việt Nam Cộng hịa rút trở lên tàu.
Cùng trong ngày Liệp tiềm đĩnh số 274 và Liệp tiềm đĩnh số 271 của Trung Quốc xuất hiện.
Sối hạm Trần Bình Trọng (HQ-5)
8 giờ 30 ngày 19 tháng 1, hai nhóm Biệt Hải của Việt Nam Cộng hòa gồm 74 người đổ quân đảo Quang Hòa, bị
một đại đội của hải quân Trung Quốc tấn công. Cuộc giao tranh dẫn đến thương vong của Hải quân VNCH gồm
có 2 người chết và 2 bị thương, các toán Biệt Hải được lệnh rút khỏi đảo[6].
10 giờ 22 cùng ngày, một hộ tống hạm Trung Quốc nổ súng vào khu trục hạm Trần Khánh Dư của VNCH khi đó
đang ở gần đảo Quang Hòa. Khu trục hạm Trần Khánh Dư bị hư hại nhẹ nhưng phản pháo bắn chìm hộ tống hạm
đối phương.
Đến trưa, hai bên ngừng chiến, các chiến hạm của VNCH tập trung về vùng đảo phía Tây Hoàng Sa, 30 binh sĩ đổ
bộ lên các đảo Vĩnh Lạc và Cam Tuyền. Đến lúc đó, trên đảo Hồng Sa đang có một trung đội Địa Phương Quân
thuộc tiểu khu Quảng Nam và 4 nhân viên khí tượng trú đóng.
Trong thời gian xảy ra chiến sự, Bộ tư lệnh Hải qn Việt Nam Cộng hịa nhận được thơng báo của Văn phòng
Tùy viên Quân sự Hoa Kỳ (DAO) tại Sài Gòn, cho biết radar Đệ thất Hạm đội ghi nhận một số phóng lơi hạm
(guided missile frigate) và chiến đấu cơ MIG từ Hải Nam đang tiến về phía Hồng Sa. Bộ tư lệnh Hải qn Việt
Nam Cộng hịa sau đó u cầu Đệ thất Hạm đội trợ giúp, nhưng không thành công. Các chiến hạm Việt Nam
Cộng hòa được lệnh rút bỏ quần đảo Hồng Sa[7].
Đêm hơm đó, 3 chiến hạm VNCH bị hư hại được lệnh rút về căn cứ hải quân Đà Nẵng. Hộ tống hạm HQ 10 trong
ngày 19 đã bị trúng hỏa tiễn Styx, chịu thiệt hại nặng và bị chìm, thủy thủ đồn gồm 82 người bị mất liên lạc.
10 giờ 22 ngày hôm sau, 20 tháng 1, 4 phi cơ MiG-21 và MiG-23 của Trung Quốc oanh tạc các đảo Cam Tuyền,
Vĩnh Lạc, và Hoàng Sa. Tiếp đó, qn Trung Quốc đổ bộ tấn cơng các đơn vị đồn trú của VNCH trên các đảo
này. Sau 20 phút, lực lượng của VNCH trên các đảo bị mất liên lạc, bốn chiến hạm còn lại trên vùng biển Hoàng
Sa cũng bị trúng đạn và hư hại nhẹ[8]
Hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10)
Hình:PLAN-389C.jpg
Tảo lơi hạm số 389 Hải quân Trung Quốc
Liệp tiềm đĩnh số 271 Hải quân Trung Quốc, chụp từ chiến hạm VNCH trước khi nổ súng
Theo tài liệu của Việt Nam Cộng hịa thì 274 trúng đạn, tay lái bất khiển dụng phải ủi vào bãi san hơ để thủy thủ
đồn đào thốt, 271 hoặc 389 bị chìm tại trận, và 389 và 391 bị hư hại nặng. HQ-10 trúng đạn vào pháo tháp bị
chìm tại trận, HQ-16 bị hư hại nặng nghiêng 15 độ, HQ-5 và HQ-4 bị hư nhẹ. Gần 50 thủy thủ và hạm trưởng
Ngụy Văn Thà của HQ-10 tử vong. Ngồi ra HQ-5 có 3 quân nhân tử vong và 16 bị thương. Hai ngày sau trận hải
chiến, ngày 20 tháng 1, tàu chở dầu Hòa Lan “Kopionella” vớt được 23 người thuộc thủy thủ đồn của HQ-10
đang trơi dạt trên biển. Đến mười ngày sau, ngày 29 tháng 1, ngư dân Việt Nam vớt được một tốn qn nhân
Việt Nam Cộng hịa gần Mũi Yến (Qui Nhơn), gồm 1 sĩ quan, 2 hạ sĩ quan và 12 quân nhân thuộc lực lượng đổ
bộ lên Quang Hịa, đã dùng bè vượt thốt đảo sau trận hải chiến[9].
Theo một bài “Không thể chấp nhận được!” của Bùi Thanh đăng trên báo Tuổi Trẻ Online ngày Thứ Năm,
06/12/2007, 08:14 (GMT+7}[1] “Trong trận hải chiến lịch sử và không cân sức này, 58 binh sĩ qn đội Sài Gịn
đã ngã xuống nhưng khơng giữ được mảnh đất thiêng liêng của ông cha.”
Theo tài liệu của Trung Quốc thì 274, 271, 389, 391 đều trúng đạn, 281, 282 và 402, 407 bị hư hại trung bình,
HQ-10 bị chìm tại trận. Trung Quốc bắt giữ 48 tù binh, trong đó có một người Mỹ[10]. Trung Quốc có trao trả tù
binh sau đó tại Hồng Kông qua Hội Chữ thập đỏ.
Pháp ủng hộ vì trước đây theo Hịa ước Pháp Thanh thì người Pháp đã thực hiện chủ quyền ở quần đảo này. Tuy
nhiên, Trung Quốc đã cho đập phá các bia chủ quyền tại quần đảo Hoàng Sa, đào các mộ của người Việt đã chơn
ở đây, xóa các di tích lịch sử của người Việt.
Phản ứng trước vụ việc, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chỉ tuyên bố rằng “các nước liên quan nên giải quyết mâu
thuẫn bằng đàm phán trên tinh thần bình đẳng, tơn trọng lẫn nhau, và quan hệ láng giềng”. Họ đã khơng thể làm
gì hơn, do tại thời điểm giữa cuộc chiến tranh đó, họ vẫn cần đến viện trợ quân sự và kinh tế của Trung Quốc.
Ngay sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, Việt Nam đã tuyên bố chủ quyền đối với cả hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa. Việc này đã gây ra sự bất bình lớn của Trung Quốc và bắt đầu một thời kì quan hệ căng thẳng giữa
Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay vẫn khẳng định chủ quyền hợp pháp đối với toàn bộ
quần đảo Hoàng Sa và vùng lãnh hải liên quan trên biển Đông.
<b>Hải chiến Trường Sa 1988</b>
Hải chiến Trường Sa 1988 là tên gọi của cuộc xung đột trên biển Đông năm 1988 giữa Hải quân Quân giải phóng
Nhân dân Trung Hoa với Hải quân Nhân dân Việt Nam để chiếm các đảo thuộc quần đảo Trường Sa vào ngày 14
tháng 3 năm 1988 mà kết quả thắng lợi thuộc về Trung Quốc, phía Việt Nam mất 3 hải vận hạm của hải quân Việt
Nam, 64 thủy binh Việt Nam được ghi nhận đã chết.
Trong các tài liệu của Hải quân Nhân dân Việt Nam, sự kiện này được biết đến với tên gọi CQ-88 (Chủ
quyền-88).
<b>Bố trí kiểm sốt Trường Sa của các nước</b>
Việt Nam chiếm 3 đảo: Trường Sa Lớn (Spratly), Nam Yết (Namyit) và Sinh Tồn (Sincowe). Ngoài 3 đảo, Việt
Nam còn chiếm 3 cồn là An Bang(Amboyna), Song Tử Tây (SouthWest) và Sơn Ca (Sand cay), cùng 7 đá nổi, 9
đá chìm và bãi ngầm, tổng cộng 22 đơn vị.
Philippines chiếm 5 đảo: Bình Nguyên (Flat), Vĩnh Viễn (Nanshan), Bến Lộc (West York), Loại Tá (Loaita) và
Thị Tứ (Thitu). Ngồi 5 đảo, Philippines cịn chiếm 3 cồn , 2 đá nổi và 8 đá chìm, tổng cộng 18 đơn vị.
Đài Loan chiếm Đảo Ba Bình (Itu Aba).
Đảo Trường Sa diện tích 0,13 km², bằng 1/10 Phú Lâm.
Trung Quốc chiếm 2 đá nổi (reef) là Đá Chữ Thập (Fiery Cross) và Đá Ga Ven (Gaven), cùng 6 đá chìm, tổng
cộng 8 đơn vị.
Quần đảo Trường Sa là một nhóm gần 100 đảo đá ngầm và đảo nhỏ đang trong tình trạng tranh chấp ở Biển
Ðông. Là một phần của các đảo ở Biển Ðông, quần đảo Trường Sa được bao quanh bởi những ngư trường lớn và
giàu dầu mỏ, khí đốt, hiện vùng mở rộng (diện tích) của nó vẫn cịn chưa được biết và đang trong vòng tranh cãi.
Việt Nam, Trung Hoa Dân Quốc (Ðài Loan) và Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, đều tuyên bố chủ quyền trên
toàn bộ quần đảo, trong khi Brunei, Malaysia và Philippines, mỗi nước tuyên bố chủ quyền nhiều phần.
Nhiều nước tham gia cuộc tranh cãi này có quân đội đóng trên từng phần của quần đảo Trường Sa và kiểm soát
nhiều căn cứ trên các đảo nhỏ và đảo đá ngầm khác nhau. Ðài Loan chiếm một trong những đảo lớn nhất là đảo
Ba Bình. Tháng 2 năm 1995, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa chiếm đảo đá ngầm Vành Khăn (Mischief reef),
gây nên một cuộc khủng hoảng chính trị lớn ở Ðông Nam Á, đặc biệt với Philippines. Ðầu năm 1999, những cuộc
tranh cãi lại tăng lên khi Philippines tuyên bố rằng Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đang xây dựng đồn bốt quân
sự trên đảo đá ngầm. Mặc dầu những sự tranh cãi sau đó đã giảm bớt một chút chúng vẫn là một trong những
nguyên nhân có thể gây ra một cuộc chiến lớn ở Ðơng Á có sự tham gia của Cộng Hịa Nhân Dân Trung Hoa hay
một cuộc chiến nhỏ hơn giữa các nước tuyên bố chủ quyền khác.
Chính quyền Việt Nam hiện nay đang trấn giữ 21 đảo. Nhóm đảo này được gộp vào thành một huyện Trường Sa
thuộc tỉnh Khánh Hòa. (Xem bài Trường Sa, Khánh Hòa)
Trong những tháng đầu năm 1988, Hải quân Trung Quốc cho quân chiếm đóng một số bãi đá thuộc khu vực quần
đảo Trường Sa, chiếm giữ Đá Chữ Thập (31-1), Châu Viên (18-2), Ga Ven (26-2), Huy Gơ (28-2), Xu Bi (23-3)
[2]. Hải quân Việt Nam đưa vũ khí, khí tài ra đóng giữ tại các đảo Đá Tiên Nữ (26-1), Đá Lát (5-2), Đá Lớn (6-2),
Đá Đông (18-2), Tốc Tan (27-2), Núi Le (2-3)[2], bước đầu ngăn chặn được hành động mở rộng phạm vi chiếm
đóng của hải quân Trung Quốc ra các đảo lân cận. Phía Việt Nam dự kiến Trung Quốc có thể chiếm thêm một số
bãi cạn xung quanh cụm đảo Sinh Tồn, Nam Yết và Đông kinh tuyến 1150.
Căn cứ vào tình hình xung quanh khu vực Trường Sa, Hải quân Việt Nam xác định: Gạc Ma giữ vị trí quan trọng,
nếu để hải quân Trung Quốc chiếm giữ thì họ sẽ khống chế đường tiếp tế của Việt Nam cho các căn cứ tại quần
đảo Trường Sa. Vì vậy, thường vụ Đảng ủy Quân chủng hạ quyết tâm đóng giữ các đảo Gạc Ma, Cô Lin và Len
Đao… Thường vụ Đảng ủy Quân chủng giao cho Lữ đoàn Vận tải 125 cử lực lượng thực hiện nhiệm vụ này.
Trước tình hình đó, ngày 31 tháng 3, Tư lệnh Hải quân Việt Nam lệnh cho vùng 4, Lữ đoàn 125, Lữ đoàn 146,
các hải đội 131, 132, 134 của Lữ đoàn 172 chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao. Đồng thời lệnh cho Vùng 1,
Vùng 3 và Lữ đoàn 125 ở Hải Phòng chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu tăng cường. Bộ tư lệnh Hải quân điều
động 41 tàu thuyền và phương tiện nổi của Lữ đoàn 125, Cục Kinh tế, Vùng 1,3,5, Trường Sĩ quan Hải quân Việt
Nam (nay là Học viện Hải quân Việt Nam), nhà máy Ba Son… đến phối thuộc khi cần thiết.
Lúc 19h ngày 11 tháng 3 tàu HQ-604 rời cảng ra đảo Gạc Ma để thực hiện nhiệm vụ trong chiến dịch CQ-88
(“Chủ Quyền 88″).
Ngày 12 tháng 3, tàu HQ-605 thuộc Lữ 125 do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy được lệnh từ Đá Đơng đến
đóng giữ đảo Len Đao trước 6h ngày 14 tháng 3. Sau 29 tiếng hành quân, tàu 605 đến Len Đao lúc 5h ngày 14
tháng 3 và cắm cờ Việt Nam trên đảo.
Thực hiện nhiệm vụ đóng giữ các đảo Gạc Ma và Cô Lin, 9h ngày 13 tháng 3, tàu HQ-604 của thuyền trưởng Vũ
Phi Trừ và tàu HQ-505 của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ được lệnh từ đảo Đá Lớn tiến về phía Gạc Ma, Cơ Lin.
Phối hợp với 2 tàu 505 và 604 có hai phân đội cơng binh (70 người) thuộc trung đồn cơng binh 83, bốn tổ chiến
đấu (22 người) thuộc Lữ đoàn 146 do Trần Đức Thơng Phó Lữ đồn trưởng chỉ huy và 4 chiến sĩ đo đạc của
Đoàn đo đạc và biên vẽ bản đồ (thuộc Bộ Tổng tham mưu). Sau khi hai tàu của Việt Nam thả neo được 30 phút,
tàu hộ vệ của Hải quân Trung Quốc từ Huy Gơ chạy về phía Gạc Ma, có lúc đôi bên chỉ cách nhau 500 m.
17h ngày 13 tháng 3, tàu Trung Quốc áp sát tàu 604 và dùng loa gọi sang. Bị uy hiếp, 2 tàu 604 và 505 kiên trì
neo giữ quanh đảo. Cịn chiến hạm của Trung Quốc cùng 1 hộ vệ hạm, 2 hải vận hạm thay nhau cơ động, chạy
quanh đảo Gạc Ma.
Trước tình hình căng thẳng do hải quân Trung Quốc gây ra, lúc 21h ngày 13 tháng 3, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt
Ngày 14 tháng 3, chiến sự diễn ra tại khu vực các đảo Gạc Ma, Cô Lin, và Len Đao.
Bãi Gạc Ma
Sáng ngày 14 tháng 3, từ tàu HQ 604 đang thả neo tại Gạc Ma, Trần Đức Thông, Lữ đồn phó Lữ đồn 146, phát
hiện thấy bốn chiếc tàu lớn của Trung Quốc đang tiến lại gần. Tổ 3 người gồm thiếu uý Trần Văn Phương và hai
chiến sĩ Nguyễn Văn Tư, Nguyễn Văn Lanh được cử lên đảo bảo vệ lá cờ Việt Nam đang cắm trên bãi.
Phía Trung Quốc cử 2 xuồng chở 8 lính có vũ khí lao thẳng về phía đảo. Chỉ huy Trần Đức Thông ra lệnh cho các
thủy thủ từ tàu 604 tiến về bảo vệ bãi để hình thành tuyến phịng thủ, khơng cho đối phương tiến lên.
6h sáng, Hải quân Trung Quốc thả 3 thuyền nhôm và 40 quân đổ bộ lên đảo giật cờ Việt Nam. Hạ sĩ Nguyễn Văn
Lanh bị lê đâm và bắn bị thương. Thiếu úy Trần Văn Phương bị bắn tử thương, trước khi chết ông đã hô: “Thà hy
sinh chứ không chịu mất đảo, hãy để cho máu của mình tơ thắm lá cờ truyền thống của Quân chủng Hải quân”.
[cần chú thích]
Do Hải qn Việt Nam khơng chịu rút khỏi đảo, lúc 7h30, Trung Quốc dùng 2 chiến hạm bắn pháo 100 mm vào
tàu 604, làm tàu bị hỏng nặng. Hải qn Trung Quốc cho qn xơng về phía tàu Việt Nam. Thuyền trưởng Vũ Phi
Trừ chỉ huy quân trên tàu sử dụng các loại súng AK, RPD, B-40, B-41 đánh trả quyết liệt, buộc đối phương phải
nhảy xuống biển bơi trở về tàu.
Hải quân Việt Nam vừa chiến đấu, vừa tổ chức băng bó, cứu chữa thương binh và hỗ trợ các chiến sĩ bảo vệ cờ.
Trung Quốc tiếp tục nã pháo, tàu 604 của Việt Nam bị thủng nhiều lỗ và chìm dần xuống biển. Vũ Phi Trừ –
thuyền trưởng, Trần Đức Thông – lữ đồn phó Lữ đồn 146, cùng một số thủy thủ trên tàu đã tử trận cùng tàu 604
ở khu vực đảo Gạc Ma.
Đảo Cô Lin
Tại đảo Cô Lin, 6h, tàu HQ-505 của Việt Nam đã cắm hai lá cờ trên đảo. Khi thấy tàu 604 của Việt Nam bị chìm,
thuyền trưởng tàu 505 Vũ Huy Lễ ra lệnh nhổ neo cho tàu ủi bãi. Phát hiện tàu 505 đang lên bãi, 2 tàu của Trung
Quốc quay sang tiến công tàu HQ-505. Khi tàu HQ-505 trườn lên được hai phần ba thân tàu lên đảo thì bốc cháy.
8h15, thủy thủ tàu 505 vừa triển khai lực lượng dập lửa cứu tàu, bảo vệ đảo, và đưa xuồng đến cứu thủy thủ tàu
604 bị chìm ở phía bãi Gạc Ma ngay gần đó.
Đảo Len Đao
Ở hướng đảo Len Đao, 8h20 ngày 14 tháng 3, Hải quân Trung Quốc bắn mãnh liệt vào tàu HQ-605 của Hải quân
Việt Nam. Tàu 605 bị bốc cháy và chìm lúc 6h ngày 15/3, thủy thủ đoàn của tàu bơi về đảo Sinh Tồn.
Thượng uý Nguyễn Văn Chương và trung uý Nguyễn Sĩ Minh tổ chức đưa thương binh và chiến sĩ về tàu 505
(sau khi bị bắn cháy nằm trên bãi Cô Lin). Thi hài các chiến sĩ Nguyễn Văn Phương, Nguyễn Văn Tư, cùng các
thương binh nặng được đặt trên xuồng. Số người còn sức một tay bám thành xuồng một tay làm mái chèo đưa
xuồng lết trên mặt nước để tới bãi Cô Lin.
<b>Kết quả</b>
Trong trận chiến ngày 14 tháng 3 năm 1988, Việt Nam bị thiệt hại 3 tàu bị bắn cháy và chìm, 3 người tử trận, 11
người khác bị thương, 70 người bị mất tích. Sau này Trung Quốc đã trao trả cho phía Việt Nam 9 người bị bắt, 61
người vẫn mất tích và được xem là đã tử trận.
Trong năm 1988, Hải quân Việt Nam đưa quân ra đóng giữ tiếp 11 bãi đá ngầm khác. Ngày 17 tháng 10, Tổng Bí
thư Nguyễn Văn Linh ký văn bản 19/NQ-TƯ về việc bảo vệ khu vực bãi ngầm trong thềm lục địa phía Nam (khu
DK1). Ngày 5 tháng 7 năm 1989, Thủ tướng chính phủ ra chỉ thị số 180UT về việc xây dựng cụm dịch vụ kinh tế
– khoa học – kỹ thuật thuộc tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu (DK1), xác định lại chủ quyền Việt Nam đối với khu vực thềm
lục địa này. Từ tháng 6 năm 1989, Hải quân Việt Nam bắt đầu đóng giữ các bãi đá ngầm: Tư Chính, Phúc
Nguyên, Phúc Tần, Huyền Trân, Quế Dương, Ba Kè[2
<b>Bất chấp luật lệ chiến tranh</b>
Theo các báo của Việt nam thì khi tàu của Việt Nam bị đánh đắm thì tàu chiến Trung Quốc chặn không cho tàu
của Hội Chữ thập đỏ đến cứu. Đây là một sự vi phạm những điều luật cơ bản nhất của chiến tranh.
Hải chiến Trường Sa 1988 là tên gọi của cuộc xung đột trên biển Đông năm 1988 giữa Hải quân Quân giải phóng
Nhân dân Trung Hoa với Hải quân Nhân dân Việt Nam để chiếm các đảo thuộc quần đảo Trường Sa vào ngày 14
tháng 3 năm 1988 mà kết quả thắng lợi thuộc về Trung Quốc, phía Việt Nam mất 3 hải vận hạm của hải quân Việt
Nam, 64 thủy binh Việt Nam được ghi nhận đã chết.
Trong các tài liệu của Hải quân Nhân dân Việt Nam, sự kiện này được biết đến với tên gọi CQ-88 (Chủ
quyền-88).
Việt Nam chiếm 3 đảo: Trường Sa Lớn (Spratly), Nam Yết (Namyit) và Sinh Tồn (Sincowe). Ngoài 3 đảo, Việt
Nam còn chiếm 3 cồn là An Bang(Amboyna), Song Tử Tây (SouthWest) và Sơn Ca (Sand cay), cùng 7 đá nổi, 9
đá chìm và bãi ngầm, tổng cộng 22 đơn vị.
Philippines chiếm 5 đảo: Bình Nguyên (Flat), Vĩnh Viễn (Nanshan), Bến Lộc (West York), Loại Tá (Loaita) và
Thị Tứ (Thitu). Ngồi 5 đảo, Philippines cịn chiếm 3 cồn , 2 đá nổi và 8 đá chìm, tổng cộng 18 đơn vị.
Đài Loan chiếm Đảo Ba Bình (Itu Aba).
Đảo Trường Sa diện tích 0,13 km², bằng 1/10 Phú Lâm.
Trung Quốc chiếm 2 đá nổi (reef) là Đá Chữ Thập (Fiery Cross) và Đá Ga Ven (Gaven), cùng 6 đá chìm, tổng
cộng 8 đơn vị.
Quần đảo Trường Sa là một nhóm gần 100 đảo đá ngầm và đảo nhỏ đang trong tình trạng tranh chấp ở Biển
Ðông. Là một phần của các đảo ở Biển Ðông, quần đảo Trường Sa được bao quanh bởi những ngư trường lớn và
giàu dầu mỏ, khí đốt, hiện vùng mở rộng (diện tích) của nó vẫn cịn chưa được biết và đang trong vòng tranh cãi.
Việt Nam, Trung Hoa Dân Quốc (Ðài Loan) và Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, đều tuyên bố chủ quyền trên
toàn bộ quần đảo, trong khi Brunei, Malaysia và Philippines, mỗi nước tuyên bố chủ quyền nhiều phần.
Nhiều nước tham gia cuộc tranh cãi này có quân đội đóng trên từng phần của quần đảo Trường Sa và kiểm soát
nhiều căn cứ trên các đảo nhỏ và đảo đá ngầm khác nhau. Ðài Loan chiếm một trong những đảo lớn nhất là đảo
Ba Bình. Tháng 2 năm 1995, Cộng Hịa Nhân Dân Trung Hoa chiếm đảo đá ngầm Vành Khăn (Mischief reef),
gây nên một cuộc khủng hoảng chính trị lớn ở Ðông Nam Á, đặc biệt với Philippines. Ðầu năm 1999, những cuộc
tranh cãi lại tăng lên khi Philippines tuyên bố rằng Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đang xây dựng đồn bốt quân
sự trên đảo đá ngầm. Mặc dầu những sự tranh cãi sau đó đã giảm bớt một chút chúng vẫn là một trong những
nguyên nhân có thể gây ra một cuộc chiến lớn ở Ðơng Á có sự tham gia của Cộng Hịa Nhân Dân Trung Hoa hay
một cuộc chiến nhỏ hơn giữa các nước tuyên bố chủ quyền khác.
Chính quyền Việt Nam hiện nay đang trấn giữ 21 đảo. Nhóm đảo này được gộp vào thành một huyện Trường Sa
thuộc tỉnh Khánh Hòa. (Xem bài Trường Sa, Khánh Hòa)
Trong những tháng đầu năm 1988, Hải quân Trung Quốc cho quân chiếm đóng một số bãi đá thuộc khu vực quần
đảo Trường Sa, chiếm giữ Đá Chữ Thập (31-1), Châu Viên (18-2), Ga Ven (26-2), Huy Gơ (28-2), Xu Bi (23-3)
[2]. Hải quân Việt Nam đưa vũ khí, khí tài ra đóng giữ tại các đảo Đá Tiên Nữ (26-1), Đá Lát (5-2), Đá Lớn (6-2),
Đá Đông (18-2), Tốc Tan (27-2), Núi Le (2-3)[2], bước đầu ngăn chặn được hành động mở rộng phạm vi chiếm
đóng của hải quân Trung Quốc ra các đảo lân cận. Phía Việt Nam dự kiến Trung Quốc có thể chiếm thêm một số
bãi cạn xung quanh cụm đảo Sinh Tồn, Nam Yết và Đơng kinh tuyến 1150.
Căn cứ vào tình hình xung quanh khu vực Trường Sa, Hải quân Việt Nam xác định: Gạc Ma giữ vị trí quan trọng,
nếu để hải quân Trung Quốc chiếm giữ thì họ sẽ khống chế đường tiếp tế của Việt Nam cho các căn cứ tại quần
Trước tình hình đó, ngày 31 tháng 3, Tư lệnh Hải quân Việt Nam lệnh cho vùng 4, Lữ đoàn 125, Lữ đoàn 146,
các hải đội 131, 132, 134 của Lữ đoàn 172 chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao. Đồng thời lệnh cho Vùng 1,
Vùng 3 và Lữ đoàn 125 ở Hải Phòng chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu tăng cường. Bộ tư lệnh Hải quân điều
động 41 tàu thuyền và phương tiện nổi của Lữ đoàn 125, Cục Kinh tế, Vùng 1,3,5, Trường Sĩ quan Hải quân Việt
Nam (nay là Học viện Hải quân Việt Nam), nhà máy Ba Son… đến phối thuộc khi cần thiết.
Lúc 19h ngày 11 tháng 3 tàu HQ-604 rời cảng ra đảo Gạc Ma để thực hiện nhiệm vụ trong chiến dịch CQ-88
(“Chủ Quyền 88″).
Ngày 12 tháng 3, tàu HQ-605 thuộc Lữ 125 do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy được lệnh từ Đá Đơng đến
đóng giữ đảo Len Đao trước 6h ngày 14 tháng 3. Sau 29 tiếng hành quân, tàu 605 đến Len Đao lúc 5h ngày 14
tháng 3 và cắm cờ Việt Nam trên đảo.
Thực hiện nhiệm vụ đóng giữ các đảo Gạc Ma và Cô Lin, 9h ngày 13 tháng 3, tàu HQ-604 của thuyền trưởng Vũ
Phi Trừ và tàu HQ-505 của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ được lệnh từ đảo Đá Lớn tiến về phía Gạc Ma, Cơ Lin.
Phối hợp với 2 tàu 505 và 604 có hai phân đội cơng binh (70 người) thuộc trung đồn cơng binh 83, bốn tổ chiến
đấu (22 người) thuộc Lữ đoàn 146 do Trần Đức Thơng Phó Lữ đồn trưởng chỉ huy và 4 chiến sĩ đo đạc của
Đoàn đo đạc và biên vẽ bản đồ (thuộc Bộ Tổng tham mưu). Sau khi hai tàu của Việt Nam thả neo được 30 phút,
tàu hộ vệ của Hải quân Trung Quốc từ Huy Gơ chạy về phía Gạc Ma, có lúc đôi bên chỉ cách nhau 500 m.
17h ngày 13 tháng 3, tàu Trung Quốc áp sát tàu 604 và dùng loa gọi sang. Bị uy hiếp, 2 tàu 604 và 505 kiên trì
neo giữ quanh đảo. Cịn chiến hạm của Trung Quốc cùng 1 hộ vệ hạm, 2 hải vận hạm thay nhau cơ động, chạy
quanh đảo Gạc Ma.
Trước tình hình căng thẳng do hải quân Trung Quốc gây ra, lúc 21h ngày 13 tháng 3, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt
Nam chỉ thị cho Trần Đức Thông, Vũ Huy Lễ, Vũ Phi Trừ chỉ huy bộ đội quyết giữ vững các đảo Gạc Ma, Cô
Lin. Tiếp đó Bộ Tư lệnh Hải quân chỉ thị cho lực lượng công binh khẩn trương dùng xuồng chuyển vật liệu xây
dựng lên đảo ngay trong đêm ngày 13 tháng 3. Thực hiện mệnh lệnh, tàu 604 cùng lực lượng cơng binh trung
đồn 83 chuyển vật liệu lên đảo Gạc Ma, tiếp đó lực lượng của Lữ đồn 146 bí mật đổ bộ, cắm cờ Việt Nam và
triển khai 4 tổ bảo vệ đảo.
Ngày 14 tháng 3, chiến sự diễn ra tại khu vực các đảo Gạc Ma, Cô Lin, và Len Đao.
Bãi Gạc Ma
Sáng ngày 14 tháng 3, từ tàu HQ 604 đang thả neo tại Gạc Ma, Trần Đức Thơng, Lữ đồn phó Lữ đồn 146, phát
hiện thấy bốn chiếc tàu lớn của Trung Quốc đang tiến lại gần. Tổ 3 người gồm thiếu uý Trần Văn Phương và hai
chiến sĩ Nguyễn Văn Tư, Nguyễn Văn Lanh được cử lên đảo bảo vệ lá cờ Việt Nam đang cắm trên bãi.
Phía Trung Quốc cử 2 xuồng chở 8 lính có vũ khí lao thẳng về phía đảo. Chỉ huy Trần Đức Thông ra lệnh cho các
thủy thủ từ tàu 604 tiến về bảo vệ bãi để hình thành tuyến phịng thủ, không cho đối phương tiến lên.
6h sáng, Hải quân Trung Quốc thả 3 thuyền nhôm và 40 quân đổ bộ lên đảo giật cờ Việt Nam. Hạ sĩ Nguyễn Văn
Lanh bị lê đâm và bắn bị thương. Thiếu úy Trần Văn Phương bị bắn tử thương, trước khi chết ông đã hô: “Thà hy
sinh chứ không chịu mất đảo, hãy để cho máu của mình tơ thắm lá cờ truyền thống của Quân chủng Hải quân”.
[cần chú thích]
Do Hải qn Việt Nam khơng chịu rút khỏi đảo, lúc 7h30, Trung Quốc dùng 2 chiến hạm bắn pháo 100 mm vào
tàu 604, làm tàu bị hỏng nặng. Hải qn Trung Quốc cho qn xơng về phía tàu Việt Nam. Thuyền trưởng Vũ Phi
Trừ chỉ huy quân trên tàu sử dụng các loại súng AK, RPD, B-40, B-41 đánh trả quyết liệt, buộc đối phương phải
nhảy xuống biển bơi trở về tàu.
Hải quân Việt Nam vừa chiến đấu, vừa tổ chức băng bó, cứu chữa thương binh và hỗ trợ các chiến sĩ bảo vệ cờ.
Trung Quốc tiếp tục nã pháo, tàu 604 của Việt Nam bị thủng nhiều lỗ và chìm dần xuống biển. Vũ Phi Trừ –
Đảo Cô Lin
Tại đảo Cô Lin, 6h, tàu HQ-505 của Việt Nam đã cắm hai lá cờ trên đảo. Khi thấy tàu 604 của Việt Nam bị chìm,
thuyền trưởng tàu 505 Vũ Huy Lễ ra lệnh nhổ neo cho tàu ủi bãi. Phát hiện tàu 505 đang lên bãi, 2 tàu của Trung
Quốc quay sang tiến công tàu HQ-505. Khi tàu HQ-505 trườn lên được hai phần ba thân tàu lên đảo thì bốc cháy.
8h15, thủy thủ tàu 505 vừa triển khai lực lượng dập lửa cứu tàu, bảo vệ đảo, và đưa xuồng đến cứu thủy thủ tàu
604 bị chìm ở phía bãi Gạc Ma ngay gần đó.
Đảo Len Đao
Ở hướng đảo Len Đao, 8h20 ngày 14 tháng 3, Hải quân Trung Quốc bắn mãnh liệt vào tàu HQ-605 của Hải quân
Việt Nam. Tàu 605 bị bốc cháy và chìm lúc 6h ngày 15/3, thủy thủ đoàn của tàu bơi về đảo Sinh Tồn.
Thượng uý Nguyễn Văn Chương và trung uý Nguyễn Sĩ Minh tổ chức đưa thương binh và chiến sĩ về tàu 505
(sau khi bị bắn cháy nằm trên bãi Cô Lin). Thi hài các chiến sĩ Nguyễn Văn Phương, Nguyễn Văn Tư, cùng các
thương binh nặng được đặt trên xuồng. Số người còn sức một tay bám thành xuồng một tay làm mái chèo đưa
xuồng lết trên mặt nước để tới bãi Cô Lin.
Kết quả
Trong trận chiến ngày 14 tháng 3 năm 1988, Việt Nam bị thiệt hại 3 tàu bị bắn cháy và chìm, 3 người tử trận, 11
người khác bị thương, 70 người bị mất tích. Sau này Trung Quốc đã trao trả cho phía Việt Nam 9 người bị bắt, 61
người vẫn mất tích và được xem là đã tử trận.
Trong năm 1988, Hải quân Việt Nam đưa quân ra đóng giữ tiếp 11 bãi đá ngầm khác. Ngày 17 tháng 10, Tổng Bí
thư Nguyễn Văn Linh ký văn bản 19/NQ-TƯ về việc bảo vệ khu vực bãi ngầm trong thềm lục địa phía Nam (khu
DK1). Ngày 5 tháng 7 năm 1989, Thủ tướng chính phủ ra chỉ thị số 180UT về việc xây dựng cụm dịch vụ kinh tế
Ngun, Phúc Tần, Huyền Trân, Quế Dương, Ba Kè
Theo các báo của Việt nam thì khi tàu của Việt Nam bị đánh đắm thì tàu chiến Trung Quốc chặn không cho tàu
của Hội Chữ thập đỏ đến cứu. Đây là một sự vi phạm những điều luật cơ bản nhất của chiến tranh.
Theo wikipedia và 1 số nguồn từ Internet
8:53 sáng | Tháng Tư 16, 2012
<i><b>(Petrotimes)</b></i> - Biển Đông không thuộc hoàn toàn riêng về một nước, kể cả Trung Quốc, Việt Nam, Malaysia,
Philippines hay Brunei. Vì thế, các vấn đề của Biển Đông cần được các nước trong khu vực, trên tinh thần cầu thị,
tôn trọng chủ quyền và lợi ích của nhau, tuân thủ pháp luật quốc tế, cùng nhau tìm một giải pháp cơng bằng, mà
các bên cùng có thể chấp nhận.
<i><b>>> u sách “đường lưỡi bị” của Trung Quốc và các luận điểm vô lý!</b></i>
Lên xuống giàn DK1 mùa biển động (ảnh Huy Hùng)
Thứ ba, một số học giả Trung Quốc như Triệu Lý Hải, Phan Sĩ Anh cho rằng, “đường lưỡi bò” biểu thị “đường
biên giới truyền thống” của Trung Quốc. Ta có thể thấy “đường lưỡi bị” khơng thể là một đường biên giới quốc
tế được vì nó khơng phải là con đường ổn định. Từ 11 đoạn, sau này Trung Quốc đã phải bỏ đi hai đoạn trong
vịnh Bắc Bộ vì q vơ lý. Tính chất khơng liên tục của con đường này được các tác giả Trung Quốc giải thích là
để cho “những điều chỉnh cần thiết trong tương lai”. Trong khi đó, đặc tính quan trọng nhất của một đường biên
giới quốc tế là sự ổn định và dứt khốt. “Đường lưỡi bị” khơng thể hiện được đặc tính đó, thêm nữa, vị trí của nó
lại khơng được xác định tọa độ rõ ràng, vì thế khơng thể thể hiện là một đường biên giới được.
Thứ tư, với những hành động mập mờ của Trung Quốc đối với việc xuất bản bản đồ có “đường lưỡi bị” nên chưa
thể nói đó là một yêu sách lãnh thổ để các quốc gia khác phải lên tiếng. Chưa kể các luận điểm các học giả Trung
Quốc đưa ra còn mâu thuẫn với các tuyên bố chính thức của Chính phủ Trung Quốc.
Cụ thể, Điều 1 Tuyên bố năm 1958 về lãnh hải của CHND Trung Hoa đã ghi rằng: “Chiều rộng lãnh hải nước
CHND Trung Hoa là 12 hải lý. Điều khoản này áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước CHND Trung Hoa, bao
gồm lục địa Trung Quốc và các đảo ven bờ của lục địa cũng như các đảo Đài Loan và xung quanh đó, quần đảo
Penghu (Bành Hồ) và tất cả các đảo khác thuộc Trung Quốc bị phân cách với đất liền và các đảo ven bờ biển của
nó bởi biển cả”.
Như vậy, Tuyên bố 1958 của Trung Quốc xác định rõ ràng các đảo bị tách biệt với lục địa bởi biển cả, tức là vùng
biển tự do quốc tế, chứ đâu phải là vùng biển thuộc chủ quyền của Trung Quốc.
Thứ năm, các học giả Trung Quốc còn cho rằng, cộng đồng quốc tế đã không lên tiếng phản đối để ngăn chặn sự
củng cố các yêu sách của Trung Quốc ở Biển Đông, nên đã tạo cho yêu sách này của Trung Quốc được “mặc
nhận”: “Lúc tuyên bố về đường chín đoạn, cộng đồng quốc tế không hề thể hiện sự phản đối. Không một quốc gia
lân cận nào bày tỏ phản đối ngoại giao. Sự im lặng này đối với một tun bố cơng khai có thể coi như tạo nên sự
cơng nhận và có thể nhấn mạnh rằng, đường đứt đoạn đã được công nhận trong một nửa thế kỷ qua. Tuy nhiên,
Sau khi Trung Quốc gửi hai Công hàm lên LHQ ngày 7/5/2009 (tức là thời điểm “đường lưỡi bị” chính thức xuất
hiện lần đầu tiên trước cộng đồng quốc tế), ngày 8/5/2009, Việt Nam đã gửi ngay Công hàm để phản đối: “Các
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là bộ phận của lãnh thổ Việt Nam. Việt Nam có chủ quyền không thể chối cãi
đối với các quần đảo này. Yêu sách của Trung Quốc đối với các đảo và vùng biển lân cận ở Biển Đông như được
minh họa trên bản đồ đính kèm với các Cơng hàm CML/17/2009 và CML/18/2009 khơng hề có cơ sở pháp lý,
lịch sử và thực tế, do đó vơ hiệu”.
Ngày 8/7/2010, Indonesia – một quốc gia lớn của ASEAN, khơng có những tranh chấp về chủ quyền đối với hai
quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa cũng đã gửi Công hàm No. 480 /POL-703/VII/10 lên LHQ để phản đối các yêu
sách trên vùng biển này của Trung Quốc, nêu rõ: “Cái gọi là “bản đồ đường đứt đoạn” được kèm theo Công hàm
Số: CML/17/2009 ngày 7/5/2009 nói trên rõ ràng thiếu cơ sở pháp lý quốc tế và đi ngược lại các quy định của của
Công ước Luật Biển 1982 của LHQ”.
Ngày 23/7/2010 tại Hà Nội, Ngoại trưởng Mỹ H. Clinton cũng lên tiếng phản đối những yêu sách biển không tuân
thủ Công ước Luật Biển 1982, mà “đường lưỡi bị” chính là đối tượng được nhắc tới.
Ngày 5/4/2011, Philippines cũng gửi một Công hàm tới LHQ: “…Yêu sách của CHND Trung Hoa về “các vùng
nước liên quan cũng như đáy biển và lòng đất dưới đáy biển” (được đính kèm với Cơng hàm số CML/17/2009 và
Cơng hàm số CML/18/2009) đã được nói trên ở đây, bên ngoài các cấu trúc địa chất của KIG (tức Trường Sa –
người viết chú thích), “các vùng nước liên quan” này khơng có cơ sở nào trong Luật Quốc tế, đặc biệt là Công
ước Luật Biển năm 1982”.
Trong rất nhiều hội thảo quốc tế về Biển Đông và liên quan đến Biển Đông, các học giả Trung Quốc ln bối rối
trước các chất vấn về tính chất pháp lý của “đường lưỡi bò” từ các học giả quốc tế. Hầu hết các học giả quốc tế
(trừ các học giả Trung Quốc) đều phản đối “đường lưỡi bò”.
Trước sự phản đối quyết liệt của cộng đồng quốc tế, Ngô Sĩ Tồn – Chủ tịch Viện Nghiên cứu biển Nam Trung
Với những phát biểu lập lờ kiểu như vậy, một mặt Trung Quốc có thể xoa dịu dư luận quốc tế về tính chính đáng
của “đường lưỡi bị” bằng cách dùng con đường học giả đánh tiếng có những thay đổi nhất định trong quan điểm:
chỉ yêu sách đảo, còn vùng nước là quyền lịch sử như quyền đánh cá chẳng hạn, nhưng mặt khác, Trung Quốc
vẫn có thể duy trì “đường lưỡi bị” bao gồm cả các đảo và các vùng nước, đồng thời cũng và tuyên bố sớm lệnh
cấm đánh bắt cá năm 2012, để có thể từ đó dung hịa cả quyền lịch sử và quyền tài phán trên vùng đặc quyền kinh
tế, tiếp tục duy trì tham vọng của Trung Quốc trên vùng biển này.
“quyền lịch sử” trong đó có quyền đánh cá của Trung Quốc. Thêm một bước, Trung Quốc tuyên bố đưa giàn
khoan 981 (giàn khoan nước sâu) của Trung Quốc tới vùng Biển Đơng, nhăm nhe tìm cách đặt giàn khoan này
vào vùng biển thuộc vùng đặc quyền kinh tế của một quốc gia đang tranh chấp nào đó thuộc ASEAN. Nếu các
bước này thành công, Trung Quốc sẽ tiến tới buộc tất cả các quốc gia khác phải thừa nhận “đường lưỡi bị” của
họ.
Biển Đơng đã và đang là vùng biển chung của các quốc gia trong khu vực và chứa đựng nhiều quan tâm chung
của các nước trong và ngồi khu vực. Biển Đơng khơng thuộc hồn tồn riêng về một nước, kể cả Trung Quốc,
Việt Nam, Malaysia, Philippines hay Brunei. Vì thế, các vấn đề của Biển Đông cần được các nước trong khu vực,
trên tinh thần cầu thị, tơn trọng chủ quyền và lợi ích của nhau, tuân thủ pháp luật quốc tế, cùng nhau tìm một giải
pháp cơng bằng, mà các bên cùng có thể chấp nhận. Các yêu sách biển vô lý và đi ngược lại các quy định của
Luật Biển quốc tế như “đường lưỡi bị” sẽ khơng thể có chỗ đứng trong thế giới hiện đại.
Yêu sách về “đường lưỡi bò” bắt đầu từ một bản đồ của cá nhân, sau đó
được Cộng hòa Trung Hoa xuất bản lần đầu tiên vào năm 1948. Bản chất
của yêu sách này vẫn đang bị bao phủ bởi sự bí ẩn và Trung Quốc ln
mập mờ với các tuyên bố không rõ ràng. Tuy nhiên, những hoạt động của
Trung Quốc gần đây cho thấy, Trung Quốc thực tế đang yêu sách tất cả
<b>Hoàng Việt</b>
<i>(Năng lượng mới số 111 ra ngày 13/4/2012)</i>
Posted by basamnews on 24/05/2012
<b>South Asia Analysis Group</b>
Tác giả: Bhaskar Roy
Người dịch: Trần Văn Minh
17-05-2012
Các cuộc tranh luận về chính sách ngoại giao là chuyện bình thường ở bất cứ cường quốc và quốc gia có tầm ảnh
hưởng nào. Các nhà thơng thái trong nước được chính quyền tham khảo để đánh giá những quan điểm khác nhau
hầu tìm ra điều mà dân chúng muốn, những điều mơi trường bên ngồi báo trước và cuối cùng là chuẩn bị phương
cách đáp ứng và hành động. Trung Quốc, một quốc gia độc đảng, không có vấn đề đảng đối lập theo sát gót như ở
Ấn Độ, nhưng khơng giống như thời Mao-ít, ngày nay lãnh đạo Trung Quốc phải lưu tâm đến những tiếng nói
khác biệt bên trong hệ thống qua chín ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị của Đảng.
hiện tại đang xảy ra, khảo sát nguyên tắc “<i>che dấu sức mạnh, chờ đợi thời cơ</i>” của Đặng Tiểu Bình có cịn hợp
thời hay khơng.
Đây khơng phải là lần đầu tiên chính sách của Đặng Tiểu Bình bị đặt nghi vấn. Ơng đã đặt ra chính sách này với
nhiều khuyến khích, vào khoảng năm 1991-1992 khi Trung Quốc đang bị thế giới cô lập theo sau vụ thảm sát
Thiên An Môn hồi tháng 6 năm 1989. Ông Đặng quyết xây dựng một nước Trung Quốc hùng mạnh về kinh tế và
quân sự, trong môi trường ổn định. Lời khuyên đặc biệt cho ông ta là đừng đối đầu với Hoa Kỳ. Theo các chuyên
gia Trung Quốc, Trung Quốc đã đạt được vị thế đó, nhất là sau khi thay thế Nhật Bản trở thành cường quốc kinh
tế thứ nhì thế giới trong năm nay. Một lần nữa, một phân bộ trong giới chức lo về chính sách ngoại giao Trung
Quốc, nhất là về lĩnh vực quân sự, đã bắt đầu phô trương sức mạnh vào những năm đầu của thế kỷ này. Cũng cần
nên nhắc lại rằng, vào khoảng năm 2004, một học giả Trung Quốc đưa ra đề nghị là Trung Quốc nên kiểm soát
khu vực từ Trung Đơng tới Tây Thái Bình Dương.
Tuy nhiên, hiện Trung Quốc đang đứng trước một chuyển biến lớn khác trong lịch sử, theo sau chính sách đổi
mới và mở cửa do Đặng Tiểu Bình chủ xướng năm 1978. Sự thay đổi lãnh đạo mỗi 10 năm sẽ xảy ra vào mùa thu
năm nay. Trung Quốc đã bị mất uy tín do các vụ bê bối như sự cố Bạc Hy Lai hồi tháng 2 và tháng 3 năm nay, và
trường hợp mới đây về nhà hoạt động dân chủ khiếm thị Trần Quang Thành, người đã lánh nạn trong Đại Sứ quán
Hoa Kỳ 6 ngày. Sự chuyển hướng sang khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Hoa Kỳ đã gia tăng sự quan ngại
về an ninh và thách thức tham vọng bá quyền trong khu vực của Trung Quốc.
Vì thế, việc thực thi hay bãi bỏ nguyên tắc của Đặng Tiểu Bình được đưa vào cuộc tranh luận về hai câu hỏi căn
bản, “phải chăng Hoa Kỳ đang suy thoái?” và “đường lối căn bản của chiến lược ngoại giao Trung Quốc là gì?”
Theo bài viết của ông Lý Vệ, Giáo sư Wang Yizhou, tác giả của quyển sách “Sự tham gia khôn khéo: một đường
lối mới trong chính sách ngoại giao Trung Quốc”, nhìn thấy 3 vấn đề căn bản mà Trung Quốc đang đối mặt.
Thứ nhất, sức mạnh gia tăng của Trung Quốc đã khơng có chỗ cho sự phát triển mạnh mẽ tiếp theo, và Trung
Quốc là nguyên nhân cho mối lo ngại và mong đợi ngày càng nhiều của cộng đồng thế giới. Cần có sự gia tăng về
trách nhiệm quốc tế, khi sức mạnh Trung Quốc gia tăng. Nếu Trung Quốc khơng có khả năng đáp ứng điều này,
về căn bản họ sẽ hủy hoại “sức mạnh mềm” của chính họ.
Kế đến, Trung Quốc đang đối diện với nhiều vấn đề ngoại giao cấp bách. Liệu Trung Quốc có thể giải quyết các
tranh chấp đang xảy ra bằng sức mạnh hiện có của họ?
Thứ ba, chính sách ngoại giao truyền thống về che dấu sức mạnh và chờ đợi thời cơ đã chứng tỏ không có khả
Ba vấn đề nêu trên là phát biểu ngắn gọn trong phân tích của Giáo sư Wang, nhất là khi Trung Quốc bước vào sân
khấu thế giới trong tư thế có uy quyền. Vì vậy, Trung Quốc khơng thể ở lại vị thế van nài rằng mình vẫn còn là
một nước đang phát triển và tránh né trách nhiệm với thế giới, và đồng thời đòi hỏi tư thế cường quốc để tranh
giành lợi thế trong mậu dịch, để cho những nước khác đổ vỏ.
Ông Lý Vệ diễn tả hai phía của cuộc tranh luận là “quốc tế gia” và “thực nghiệm gia”. Cả hai phía đồng ý rằng,
chính sách của Đặng Tiểu Bình khơng cịn thích hợp và ủng hộ sự tham gia tích cực vào công việc thế giới của
Trung Quốc. Hai nhóm này có những khác biệt căn bản về các cách tiếp cận ngoại giao và chiến lược tiêu biểu.
Các quốc tế gia không đồng ý với việc sử dụng vũ lực, khuyến cáo tự kiềm chế, chủ trương tuân theo các thông lệ
quốc tế, dựa vào hệ thống vận hành quốc tế để tham gia vào việc điều hành thế giới, trong lúc nhấn mạnh vai trò
trách nhiệm với xã hội – <b>không chỉ quyền tối cao. </b>
sống bộ máy phát triển (kinh tế) gia tăng. Ngày nay, Trung Quốc lệ thuộc rất nhiều vào vấn đề nhập khẩu năng
lượng và nguyên liệu thô như quặng sắt.
Điểm yếu trong các phân tích về Trung Quốc là, rất ít điều được biết về những gì xảy ra bên trong Ban Thường
vụ Bộ Chính trị gồm 9 ủy viên, là những người nắm quyền quyết định cuối cùng về những gì được thi hành. Chắc
chắn rằng Tổng Bí thư hiện nay là Hồ Cẩm Đào là người nắm giữ lá phiếu quyết định. Nhưng ông Hồ Cẩm Đào
không phải là Mao Trạch Đơng, và cũng khơng phải Đặng Tiểu Bình. Mặc dù quyết định cuối cùng của nhóm này
sẽ được thi hành, chắc chắn sẽ có những sự khác biệt. Các nhóm lợi ích ngày nay có quyền thế hơn hai thập niên
trước, và tác động lên những quyết định. Quân đội nắm giữ vị thế cao hơn và có tiếng nói mạnh mẽ về chính sách
ngoại giao chiến lược, như các vấn đề lãnh thổ, hơn là bộ ngoại giao. Theo định nghĩa của Lý Vệ thì quân đội
thuộc về nhóm thực nghiệm gia.
Sự thử nghiệm về tác động của hai nhóm có vẻ như được phản ánh phần nào qua thái độ của Trung Quốc đối với
Philippines về chủ quyền ở bãi cạn Scarborough, còn gọi là đảo Hồng Nham ở Biển Đơng.
Vào ngày 7 tháng 5, bà Phó Oánh, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Trung Quốc, đã triệu tập ông Alex Chua đại biện
Tuy nhiên, giọng điệu của Trung Quốc đã thun giảm bất thình lình. Bộ Quốc phịng đã loại bỏ khả năng về một
cuộc chiến với Philippines. Nhưng ấn tượng để lại là, Bắc Kinh không muốn tuân theo các luật lệ quốc tế về các
tranh chấp lãnh thổ mà họ tuyên bố như thể đó là của chính họ. Điều này, từ mọi phương diện, là một sự tạm
nghỉ. Philippines cũng xuống giọng.
Quyết định giảm bớt căng thẳng tình hình của Bắc Kinh bắt nguồn từ lợi ích của Hoa kỳ trong khu vực. Hoa Kỳ
và Philippines có một hiệp ước quân sự, mặc dù vẫn còn mù mờ về sự can thiệp của Hoa Kỳ trong trường hợp
Philippines bị tấn công. Hoa Kỳ và Philippines đã thực hiện một cuộc diễn tập quân sự chung hồi tháng 4, gồm
việc lấy lại một hịn đảo bị qn ngoại quốc chiếm giữ. Thơng điệp đó rõ ràng là nhắm tới Trung Quốc.
Hơn nữa, quan hệ mới giữa Hoa Kỳ và Việt Nam như mở rộng các cuộc tiếp xúc quân sự từ năm 2011 đã gây khó
chịu cho Trung Quốc. Bắc Kinh cho đây là một hành động khởi đầu của Hoa Kỳ để xây dựng liên minh với các
nước yếu kém ở Đông Nam Á nhằm chống lại Trung Quốc. Áp lực của Bắc Kinh ở khu vực biển Hoa Đông về
chủ quyền trên các đảo Senkaku với Nhật bản đã tạo nên một tình hình căng thẳng khác. Nhưng tình thế ở biển
Hoa Đơng thì khác. Các quốc gia liên hệ, Nhật Bản và Hàn Quốc không phải là các nước yếu kém. Cả hai cũng có
liên minh quân sự mạnh mẽ với Hoa Kỳ, và Hoa Thịnh Đốn có quân đội hiện diện ở cả hai nước.
Những suy xét này chắc hẳn đã tác động lên Trung Quốc và các nhà thực nghiệm trong quyết định rút lui tạm
thời. Nhưng đây là các vấn đề ung nhọt. Tương lai dường như vẫn còn mất cân bằng. Sự quan tâm của quốc tế rõ
ràng đã chuyển sang châu Á và khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
<b>Nguồn: SAAG</b>
14 ngư dân này đi trên 2 tàu cá QNg-50003TS và QNg-55003TS, đều của ngư dân xã Bình Châu, bị phía Trung
Quốc bắt giữ hơm 16.5 khi đang hành nghề lặn ở vùng biển quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, sau đó đưa về đảo
Phú Lâm giam giữ. Trưa 21.5, phía Trung Quốc thả tàu 50003TS và 14 ngư dân nhưng giữ lại tàu
QNg-55003TS.
7 ngư dân đi trên tàu cá QNg-55003TS trở về nhà trong cảnh trắng tay - Ảnh:
Hiển Cừ
<b>Cố tình đuổi bắt tàu cá</b>
Sáng 23.5, tiếp xúc với PV Thanh Niên, thuyền trưởng tàu cá QNg-50003TS Võ Minh Quân (42 tuổi, ở xã Bình
Châu), kể: Sáng 16.5, khi tàu cá QNg-50003TS với 7 ngư dân, và 2 tàu cá khác (ở cùng quê) đang neo để anh em
nghỉ ngơi lấy lại sức sau một đêm lặn mò dưới đáy đại dương săn hải sản thì phát hiện tàu của phía Trung Quốc
mang số hiệu 306, màu trắng xuất hiện từ khá xa. “Biết có chuyện chẳng lành nên cả 3 tàu lập tức nổ máy chạy 3
hướng khác nhau. Tuy nhiên, 2 tàu kia chạy thốt, cịn tàu của tôi bị tàu Trung Quốc rượt đuổi đến cùng”, thuyền
trưởng Quân nhớ lại. Chỉ trong nháy mắt, tàu 306 của phía Trung Quốc đã áp sát, dùng 2 vòi rồng phun nước xối
xả qua tàu QNg-50003TS, rồi những người đi trên tàu Trung Quốc tràn sang khống chế, buộc dây kéo về đảo Phú
Lâm. Các ngư dân chỉ kịp thông báo cho các tàu cá khác là mình đã bị bắt.
Trên đường chạy đến đảo Phú Lâm, khoảng 14 giờ ngày 16.5, tàu 306 của phía Trung Quốc gặp tàu cá
QNg-55003TS do ngư dân Trần Thế Anh (26 tuổi) làm thuyền trưởng, trên tàu có 7 ngư dân, liền rượt đuổi.
Dù cố chạy nhưng chỉ sau 2 giờ, tàu cá QNg-55003TS bị phía Trung Quốc bắt, khống chế đưa về đảo Phú Lâm
Theo thuyền trưởng Quân, tàu cá QNg-50003TS do ngư dân Nguyễn Thành Nhất (29 tuổi) đứng tên chủ phương
tiện nhưng thực ra là tài sản của 4 ngư dân. Sau nhiều năm đi bạn với các tàu cá khác, anh Quân, Nhất cùng 2 ngư
dân khác ở cùng quê dành dụm được ít vốn liếng. Cuối năm 2011, 4 ngư dân mua lại tàu cá cũ với giá 250 triệu
đồng, sau đó đầu tư thêm 100 triệu đồng để tu sửa, mua sắm thêm ngư cụ.
Những tưởng có tàu ra khơi bám biển làm ăn, cuộc sống gia đình sẽ đỡ vất vả hơn, nào ngờ từ đầu năm 2012 đến
nay, chỉ sau 4 chuyến biển thì đã có 2 chuyến bị Trung Quốc bắt giữ, lấy tài sản. “Đầu tháng 3 bị bắt, thiệt hại
hơn 100 triệu đồng, đến tháng 5 này lại bị bắt nữa, cả 4 anh em ngư dân coi như trắng tay, nợ nần”, anh Nhất nói.
Ngư dân Nhất nhẩm tính, dù được thả về nhưng con tàu giờ trống trơn bởi phía Trung Quốc không chỉ lấy hết
khoảng 3 tấn hải sản đã đánh bắt được mà còn chặt phá dây hơi dùng để lặn, lấy máy định vị, máy dò, máy quét,
máy Icom, các bộ đồ lặn, 400-500 lít dầu… với tổng thiệt hại hơn 400 triệu đồng.
Cịn ơng Trần Phương (57 tuổi), chủ tàu cá QNg-55003TS, thở dài: “Bị Trung Quốc lấy tàu, bây giờ gia đình tơi
coi như mất sạch, biết lấy gì làm ăn rồi cịn phải trả nợ vay”. Suốt mấy chục năm đi biển, năm 2009, ơng Phương
dành dụm, vay mượn mới đóng được tàu cá QNg-55003TS. Song sức khỏe yếu, thường xuyên đau ốm nên ông
giao lại tàu cho con trai là thuyền trưởng Trần Thế Anh.
“Trước khi bị Trung Quốc rượt bắt, tàu đã đánh được gần 3 tấn cá, trị giá khoảng 200 triệu đồng nhưng anh em
ngư dân bảo nhau suốt mấy tháng qua tàu đã nằm bờ rồi thì chuyến ra khơi đầu tiên của năm 2012 phải cố gắng
làm ráng ít bữa nữa. Bây giờ mỗi ngư dân về nhà chỉ còn bộ đồ trên người, điện thoại, đồng hồ đeo tay cũng
khơng cịn”, thuyền trưởng Anh buồn bã.
<b>Chiêu mới</b>
Theo trung tá Đặng Quốc Tánh, Đồn trưởng Đồn biên phịng Bình Hải (BĐBP Quảng Ngãi), đồn đã cử người đến
nhà các ngư dân ở xã Bình Châu xác minh cụ thể sự việc để báo cáo lên cấp trên. Ông Bùi Hồng Vân, Chủ tịch
Hội Nghề cá xã Bình Châu, cũng đã đến nhà các ngư dân nắm tình hình. “Qua tường trình của các ngư dân, tơi
khẳng định chắc chắn rằng tàu của phía Trung Quốc đã rượt đuổi, bắt giữ 2 tàu cá và 14 ngư dân Việt Nam khi
Theo ơng Vân, trong văn bản báo cáo các cơ quan chức năng, Hội Nghề cá xã Bình Châu đã kiến nghị nhà nước
có sự can thiệp kịp thời, yêu cầu Trung Quốc thả ngay tàu cá QNg-55003TS, đồng thời cần bảo vệ quyền lợi
chính đáng của ngư dân khi hành nghề trên vùng biển của Việt Nam.
“Việc lấy tàu, ngư cụ, hải sản rồi thả ngư dân hoặc dùng máy bay trực thăng bay cách mặt biển chừng 20 m để
gây khó cho tàu cá của Việt Nam khi đang đánh bắt ở Hoàng Sa là chiêu mới mà phía Trung Quốc đang thực
hiện. Hành động này nhằm đánh vào kinh tế khiến ngư dân kiệt quệ, khơng cịn phương tiện, ngư cụ ra biển và
làm ngư dân lo sợ không dám ra đánh bắt ở Hồng Sa nữa”, ơng Vân nhận định.
<b>Hiển Cừ</b>
Cỡ chữ : A- A A+
Trong hồi ức của mình, bà Lê Thị Lượng (mẹ liệt sĩ Lê Đình Thơ ở xã Hoằng Minh) vẫn không thể nào quên
được những ngày tháng đau thương nhất của gia đình khi bà liên tiếp mất đi cả con trai và con dâu trong cùng
năm 1988, để lại cho bà đứa cháu gái côi cút mới hơn một tuổi đầu.
Đại diện Báo Thanh Niên và Tỉnh đồn Thanh Hóa thăm hỏi động viên gia
đình liệt sĩ Cao Xuân Minh - Ảnh: Ngọc Minh
Anh Lê Đình Thơ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ đo đạc hải đồ trên tàu HQ 604. Sáng 14.3.1988, tàu HQ 604
đang neo đậu gần đảo Gạc Ma, khi thấy 4 chiếc tàu lớn của Hải quân Trung Quốc đang tiến lại gần thì chỉ huy Lữ
đoàn 146 đã cử ngay các chiến sĩ lên bảo vệ lá cờ Tổ quốc đang cắm trên đảo. Thấy vậy, phía Trung Quốc cho 2
xuồng chở đầy lính có vũ trang lao về đảo, tàu HQ 604 liền nhổ neo tiến về phía đảo để bảo vệ.
Đúng 7 giờ 30, 2 chiến hạm Trung Quốc dùng pháo 100 mm bắn xối xả vào tàu HQ 604 khiến tàu bị hỏng nặng.
Khi nhắc đến con, bà Lê Thị Lượng xúc động: “Mới đầu năm gia đình nhận được tin thằng Thơ hy sinh khi chống
lại quân Trung Quốc ở đảo Gạc Ma, ngồi Trường Sa, thì 7 tháng sau đơn vị đưa xe chở con gái hắn về giao cho
tôi và báo tin là con Thái vợ thằng Thơ bị bệnh nặng khó qua khỏi. Các bác sĩ bảo vợ hắn yếu thần kinh nên quỵ
xuống vì khơng thể chịu đựng được việc thằng Thơ hy sinh. Tôi tất tả vơ vội mấy bộ quần áo rồi theo xe của đơn
vị ra bệnh viện chăm con dâu. Nhưng cuối cùng nó cũng bỏ tơi, bỏ con nó mà đi sau hơn 1 tháng chống chọi với
bệnh tật...”.
Khác với nỗi nhớ con khắc khoải của bà Lượng, bà Nguyễn Thị Văn (mẹ liệt sĩ Cao Xuân Minh ở xã Hoằng
Quang) chỉ ngồi cười khi có khách đến thăm. Nghe mọi người hỏi chuyện xưa của anh Minh, bà kể: “Hắn đẹp
nhất nhà đấy. Giờ đang mần việc ở Hà Nội. Lâu lắm chả thấy hắn về thăm. Chắc ngồi đó bận lắm các bác nhỉ”.
Nói xong bà lại cười ngây dại rồi lục cục bước xuống nhà dưới.
Kéo vạt áo lau nước mắt, ông Cao Xuân Điền (bố liệt sĩ Cao Xuân Minh) thở dài: “Bà ấy bị bệnh tâm thần mấy
chục năm nay rồi. Sau giải phóng (1975) tơi từ Sài Gịn ra đưa bà ấy đi điều trị mấy năm liền. Bệnh tình sau đó
cũng thuyên giảm nhiều, nhưng kể từ sau khi thằng Minh hy sinh (1988) thì bệnh cũ của bà ấy tái phát và không
thể chữa trị được nữa. Khổ lắm”.
Liệt sĩ Cao Xuân Minh nhập ngũ năm 1986, khi hy sinh ở đảo Gạc Ma anh mới tròn 21 tuổi. Kỷ vật để lại của
người lính trẻ chẳng có gì ngồi vài trang thư vàng ố. Nhìn cảnh bố anh trong bộ quân phục của một người lính
từng xông pha qua 2 cuộc chiến run run thắp nén hương cho người con anh dũng đã hy sinh khi bảo vệ đảo xa,
chúng tôi đã không cầm được nước mắt.
Đến ngày hôm qua 19.5, đợt 1 của chương trình “Tri ân liệt sĩ Gạc Ma” đã kết thúc. Khởi
đầu từ ngày 15.5 đến ngày 19.5, Báo Thanh Niên và Tập đồn cơng nghiệp cao su Việt
Nam, Ngân hàng TMCP Đầu tư và phát triển Việt Nam (BIDV), Ngân hàng Nông nghiệp
Tri ân đối với
gia đình,
những người
có cơng,
những thương
binh liệt sĩ đã
hy sinh để bảo
vệ Tổ quốc,
bảo vệ chủ
quyền biển
đảo thiêng
liêng là một
việc mà nhà
nước và các tổ
chức chính trị,
xã hội cần
phải làm và
làm nhiều hơn
nữa. Quân
chủng Hải
quân rất hoan
nghênh và đánh giá rất cao tấm lòng của các tổ chức, các cơ quan, cá nhân và báo chí thực
hiện việc tri ân sâu sắc đối với các gia đình liệt sĩ, đặc biệt là chương trình “Tri ân liệt sĩ
Gạc Ma” mà Báo <i>Thanh Niên </i>thực hiện trong thời gian qua.
<b>Chuẩn đô đốc Đinh Gia Thật</b>
Phó chính ủy Qn chủng Hải qn
Khi nghe Báo
<i>Thanh Niên</i>
bàn về việc hỗ
trợ chương
trình “Tri ân
liệt sĩ Gạc
Ma”, bản thân
tôi và hầu hết
cán bộ lãnh đạo, nhân viên thuộc tập đoàn đều đánh giá rất cao chương trình mang đầy tính
nhân văn này và ủng hộ ngay. Đây là việc mà chúng ta nên làm, cần làm nhiều hơn nữa và
lẽ ra phải làm từ rất lâu.
<b>Ơng Trần Ngọc Thuận</b>
Bí thư Đảng ủy, Phụ trách Hội đồng thành viên, Tổng giám đốc Tập đồn cơng nghiệp cao
su Việt Nam
<b>Cao Ngọ - Tấn Tú - Ngọc Minh</b>
Cỡ chữ : A- A A+
Ngày 18.5, đồn cơng tác của Báo Thanh Niên và Tỉnh đồn Thanh Hóa đã xuống thăm, tặng q gia đình anh
hùng liệt sĩ, thuyền trưởng tàu HQ 604 Vũ Phi Trừ ở xã Quảng Kê, H.Quảng Xương.
Di ảnh của anh hùng liệt sĩ, thuyền trưởng tàu HQ 604 Vũ Phi
Trừ - Ảnh: N.M
Chúng tôi điện thoại cho chị Nguyễn Thị Tần để hỏi thăm sức khỏe và nghe chị kể về anh Trừ lúc chị đang giải
lao giữa giờ làm việc. Chuyện anh Trừ hy sinh với chị như chỉ mới hôm qua, giọng chị nghẹn ngào nhưng mạch
lạc: “Ngày đó, mỗi lần gửi thư về, anh Trừ chỉ toàn kể chuyện vui và hỏi thăm sức khỏe gia đình chứ tuyệt nhiên
khơng thấy anh ấy nói gì đến chuyện đi biển gian khổ thế nào… Năm 1987, được về quê nghỉ phép tới gần 3
tháng trời, anh cũng chỉ động viên tơi n tâm ở nhà vì “bộ đội thời bình có gì đâu mà gian khổ”. Anh cịn dặn
sau này cu Đăng lớn lên nhất định sẽ cho vào hải quân. Hóa ra anh chỉ nói để tơi n lịng, chứ thực sự đó là
những ngày tháng mà anh và các đồng đội đang phải hằng ngày đối diện với hiểm nguy trước sự gian tham của kẻ
thù. Rồi chị Tần nhận được tin anh Trừ hy sinh ở Trường Sa. Đất trời
như sụp đổ. Nhưng chị đã vượt qua nỗi đau, thay chồng chăm sóc bố mẹ
già và con dại. Nhớ lời anh dặn, năm Vũ Hải Đăng 18 tuổi, chị đã chấp
thuận cho Đăng vào bộ đội hải quân, vào chính đơn vị mà xưa kia anh
Trừ công tác.
Được biết, ngày ấy tàu HQ 604 do đại úy Vũ Phi Trừ làm thuyền trưởng
nhận nhiệm vụ chở quân, lương thực và vật liệu ra bảo vệ và xây dựng
đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa trong chiến dịch CQ-88. Trong
hải trình từ đảo Đá Lớn đến Gạc Ma, tàu HQ 604 gặp phải sự khiêu
khích và ngăn chặn của các tàu Trung Quốc. Nhưng với bản lĩnh của
người thuyền trưởng kiên gan, Vũ Phi Trừ đã chỉ huy, điều khiển HQ604
giữ nguyên hướng và tốc độ tiến thẳng đến vị trí đã định, thả neo và chốt
giữ đảo Gạc Ma. Đêm 13.3.1988, Vũ Phi Trừ đã cùng với chỉ huy chốt giữ đảo và lực lượng công binh tổ chức
4 giờ 30 ngày 14.3.1988, khi Vũ Phi Trừ đang chỉ huy bộ đội chuyển vật liệu xây dựng và đưa bộ đội lên đảo, thì
hai tàu cỡ lớn của địch tới bao vây chĩa pháo uy hiếp, đồng thời dùng loa gọi ta rút ra khỏi đảo Gạc Ma. Không
chịu lùi bước, Vũ Phi Trừ đã lớn tiếng trả lời: “Hãy ra khỏi khu vực này, đây là lãnh thổ Việt Nam". Trước tình
hình cấp bách ấy, Vũ Phi Trừ đã cùng với Trần Đức Thơng báo cáo tình hình về sở chỉ huy và xây dựng phương
án đánh trả địch nếu chúng tấn cơng ta.
Ngay sau đó, địch đã đổ quân lên đảo để nhổ cờ, trước sự chống trả quyết liệt của bộ đội ta. Một cuộc chiến
không cân sức đã diễn ra giữa những người lính Việt Nam với lũ giặc hung bạo và đơng đúc. Tàu địch sau đó lùi
ra xa, và nã đạn khiến tàu HQ 604 bị hư hỏng nặng. Trước tình hình đó, Vũ Phi Trừ đã trực tiếp dùng AK, B40
chiến đấu và chỉ huy điều khiển tàu che chắn những làn đạn cho đồng đội trên đảo Gạc Ma. Rồi anh bị thương
nặng và hy sinh, con tàu HQ 604 cũng chìm dần xuống biển. Ghi nhận công lao bảo vệ Tổ quốc của anh, năm
1989, Chủ tịch Hội đồng Nhà nước đã truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho đại úy Vũ
Phi Trừ.
Rời nhà anh Trừ, chúng tơi đến thăm gia đình đồng đội của anh là liệt sĩ Đỗ Viết Thắng (ở nhà gọi là Thanh),
người lái trưởng quả cảm của tàu HQ 604. Anh Thắng hy sinh khi mới 23 tuổi, để lại người vợ trẻ mới 22 tuổi và
đứa con gái mà anh chưa một lần được nhìn mặt.
Dù đã 81 tuổi và là thương binh chống Pháp, ông Đỗ Viết Cơng (bố anh Thắng) vẫn cịn nhanh nhẹn lắm: “Nhà
tơi có 12 đứa con, trai gái chi tơi cũng cho vô bộ đội hết. Thắng là người sáng dạ lắm, mới 22 tuổi đã làm lái
trưởng rồi. Tết năm 1988, nó báo tin được nhà nước tuyển chọn cho đi đào tạo về hàng hải ở nước ngoài. Thời
gian đi được ấn định vào tháng 7.1988. Gia đình mừng lắm, nhất là vợ nó, nhưng rồi nó đã nằm lại ở Gạc Ma. Chỉ
khổ vợ nó cứ ở vậy vị võ ni con…”.
Con gái của anh Thắng là Đỗ Thị Thu đang làm việc tại Công ty cao su Thanh Hóa và đã có chồng cùng một đứa
con xinh xắn. “Từ bé, em đã khơng có được sự nâng niu, chăm sóc của bố, nhưng lúc nào em cũng rất tự hào là
con gái của bố. Sự hy sinh của bố đã góp phần cho Tổ quốc mình giữ vững được chủ quyền”, Thu nói. Hơm nay
19.5, đồn cơng tác tiếp tục gặp gỡ, trao quà cho 4 gia đình liệt sĩ Gạc Ma tại huyện Hoằng Hóa và Tĩnh Gia.
PV Thanh Niên đang nghe ơng Hồng Sỹ và cụ bà Hồng Thị Giỏ kể về các
liệt sĩ hy sinh ở đảo Gạc Ma - Ảnh: Nguyễn Phúc
Trong danh sách các chiến sĩ có mặt ở sự kiện tại đảo Gạc Ma năm 1988, tỉnh Quảng Trị có 3 người. Ngồi 2 liệt
sĩ hy sinh trong trận đánh đó, cịn một người là anh Trần Thiên Phụng mất tích do bị Trung Quốc bắt, 3 năm sau
mới thả. Hiện anh Phụng đang sống tại Đông Hà, suốt ngày bươn chải kiếm gạo nuôi con, rất vất vả.
Một điều khá bất ngờ với chúng tôi trong suốt mấy ngày qua là chỉ có 2 liệt sĩ ở Quảng Trị được gia đình xây mộ,
tức “mộ gió”, ngay trong nghĩa trang của gia đình. “Có tìm thấy xương cốt chi mơ mà đưa vào nghĩa trang liệt
sĩ!”, cụ Hoàng Thị Giỏ, thân mẫu liệt sĩ Tống Sỹ Bái đã nói như vậy khi chúng tơi hỏi vì sao khơng đưa anh Bái
vô nghĩa trang liệt sĩ Đông Hà. Cụ Giỏ nay đã 83 tuổi, đang sống với người con cả, cũng là một cựu binh, vẫn còn
nhớ như in cái ngày anh Bái xung phong vào bộ đội: “Hắn là con út, hai anh trai đã đi bộ đội, chưa tới lượt hắn
nhưng dạo ấy (1987), nghe nói người ta tuyển hải qn, hắn xung phong, lại cịn nói với tui, thôi mạ để con đi
sớm về sớm. Nhưng rồi hắn có về mơ!”. Anh Bái mãi mãi không về, dừng lại ở tuổi 21 sau trận chiến bảo vệ đảo
Gạc Ma năm 1988.
Ngay sau khi nghe thông báo anh Bái hy sinh, cụ Giỏ ngày nào cũng đợi tin con, với hy vọng sẽ mang được thi
hài về. Ba tháng sau, thấy khơng cịn có thể trơng mong gì nữa, gia đình làm một cái lễ cầu siêu rồi xây cho anh
Bái một ngôi mộ ngay trong nghĩa trang của dịng tộc. Chúng tơi hỏi cụ Giỏ sẽ sử dụng 20 triệu đồng mà các nhà
hảo tâm đã nhờ chúng tôi chuyển cho cụ hơm nay vào việc gì. Cụ rưng rưng: “Tui chừ già rồi, có tiêu pha chi nữa,
nên sẽ sử dụng số tiền ni xây cho hắn cái lăng kẻo tội nghiệp”. Chúng tơi chẳng biết nói gì trước quyết định của
đã hy sinh. Còn người em trai của liệt sĩ tên là Hoàng Ánh Thùy (SN 1981), tốt nghiệp khoa âm nhạc của Đại học
Sư phạm Huế, ra trường đã 8 năm nhưng đến nay vẫn chưa có việc làm. Mới đây, một em trai khác của liệt sĩ
Đông bị đột tử, qua đời. Hồn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn. Cũng như cụ Hồng Thị Giỏ, ơng Sỹ cũng đắp cho
con một ngơi mộ gió.
“Tri ân liệt sĩ Gạc Ma” là chương trình do T.Ư Đồn, T.Ư Hội LHTN Việt Nam, Báo
<i>Thanh Niên</i> tổ chức với sự đồng tài trợ của Tập đồn cơng nghiệp cao su Việt Nam, Ngân
hàng TMCP Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV), Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển
nông thôn (Agribank) và đại diện Ban tài trợ Hội Thầy thuốc trẻ Việt Nam.
Chương trình nhằm giáo dục tinh thần yêu nước, ý thức về chủ quyền biển đảo, toàn vẹn
lãnh thổ quốc gia cho thế hệ trẻ. Theo dự kiến từ ngày 15.5 đến 27.7, Báo Thanh Niên cùng
các nhà tài trợ sẽ trao số tiền 1,28 tỉ đồng cho gia đình 64 liệt sĩ (20 triệu đồng/gia đình) góp
phần trợ dưỡng cha mẹ các liệt sĩ đã tuổi cao sức yếu.
<i><b>Định Ngun, thơng tín viên RFA</b></i>
<i><b>2012-03-27</b></i>
“Bộ phim Một đời người nghiên cứu Hoàng Sa” của Tiến sĩ Nguyễn Nhã, do Phạm Xuân Nghị đạo diễn, vừa
nhận được giải thưởng Cánh Diều Bạc của Hội Điện Ảnh Việt Nam về thể loại phim tài liệu truyền hình.
Photo courtesy of vietbao
Tiến Sĩ Nguyễn Nhã tại buổi triển lãm hình ảnh, tài liệu liên quan đến Hồng Sa - Trường Sa tại TPHCM.
Thơng tín viên Định Ngun của Ban Việt Ngữ RFA có cuộc trị chuyện với TS Nguyễn Nhã xung quanh vấn
đề này.
<b>Phổ biến sự thật lịch sử</b>
<b>Định Nguyên: Bộ phim Một Đời người nghiên cứu Hoàng Sa do Phạm Xuân Nghị làm đạo diễn, nói về thành </b>
<i>quả nghiên cứu hơn 30 năm về Hoàng Sa của TS, vừa được trao giải Cánh Diều Bạc của Hội Điện Ảnh VN. Xin </i>
<i>TS cho biết cảm nghĩ của mình về giải thưởng này?</i>
đó nó xảy ra nên ban tổ chức nói rằng khơng chấm nữa. Tơi nghĩ nếu chấm thì chắc là được giải. Trong lúc đó
khơng tiện cơng bố. Tơi nghĩ như vậy. Tôi biết vào thời gian cắt cáp (Trung Quốc cắt cáp tàu thăm dị dầu khí của
VN), ngày 11 hay 12 tháng 5 thì đã phát sóng trên HTV7 hay là HTV9 gì đấy. Sau đó mùng 1 Tết thì phát lại
nhưng khơng phải là phim như lúc đầu.
Vừa rồi anh Phạm Xuân Nghị có đến báo tin, cảm ơn và như vậy tôi cũng mừng cho anh làm cái phim rất là hay.
Bạn tơi có xem bộ phim, mặc dù phim đã rút ngắn lại, nói là rất hay. Như vậy là rất vui, bây giờ mình tuổi già rồi
mà. Thế thì cái vui đó là vui chung của mọi người phải không ạ.
<b>Định Nguyên: Việc trao giải thưởng cao quý cho bộ phim tài liệu này trong tình hình nhạy cảm hiện nay, ngồi </b>
<i>việc biểu dương sự đóng góp của TS, có phải đằng sau là một thơng điệp mà chính quyền muốn gởi tới mọi </i>
<i>người?</i>
<b>TS Nguyễn Nhã: Tơi nghĩ tình hình hiện nay nó có khác tình hình trước đây nhiều năm và khác nhiều đó là một </b>
điều mừng. Tơi đã nói nhiều lần là trong thời điểm có nhiều thách thức thì có nhiều thời cơ thật tốt. Tôi nghĩ như
vậy.
Tôi nghĩ sắp tới tôi đi các trường đại học, tơi sẽ nói chuyện ở các thư viện về vấn đề Hoàng Sa Trường Sa thì như
vậy rất là tốt. Tất cả những gì là sự thật khi đã phổ biến thì nó sẽ có tác động đến nhiều mặt khác.
TS Nguyễn Nhã
<b>TS Nguyễn Nhã: Tôi đã đi nhiều nước, như là ở Hoa Kỳ chẳng hạn, vai trò của học thuật rất là quan trọng. Học </b>
thuật nó ảnh hưởng đến nhiều mặt như xã hội, kinh tế cũng như chính trị. Chính vì vậy năm vừa rồi tôi cũng đã
tập trung một hồ sơ tư liệu bằng tiếng Anh về chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa để đưa cho các nơi Quốc Hội
Mỹ, Hội Chuyện Gia (Hội Địa Lý Quốc Gia Hoa Kỳ) cũng như Trung Tâm Quốc Tế Tiếng Việt của Mỹ. Tôi
cũng làm chưa đủ vì những nơi đó tơi chỉ mới đưa những bản sơ khởi thôi, bây giờ tôi đang tính, nhất là Anh Văn
làm sao cho người bản xứ họ đọc cho dễ thì tơi đang chuẩn bị. Tôi nghĩ sắp tới tôi đi các trường đại học nếu mà
hỗ trợ tơi, tơi sẽ nói chuyện ở các thư viện về vấn đề Hoàng Sa Trường Sa thì như vậy rất là tốt. Tất cả những gì
là sự thật khi đã phổ biến thì nó sẽ có tác động đến nhiều mặt khác.
<b>Nhiều khó khăn phải vượt qua</b>
<b>Định Nguyên: Thưa TS, việc nghiên cứu của TS và cơng bố tất cả những </b>
<i>tư liệu đó mang tính cách cá nhân. Cịn về phía chính quyền, Nhà Nước của chúng ta có bộ phận chuyên trách </i>
<i>nào nghiên cứu để mà phản biện lại Trung Quốc khơng?</i>
nghiên cứu cho đến năm 2002. Ngồi ra có đề tài cấp Quốc Gia thì là Ban Biên Giới, bây giờ thuộc Bộ Ngoại
Giao, là nơi có rất nhiều cơng trình để sưu tầm tài liệu. Bây giờ tơi thấy có một trang web về biên giới, lãnh thổ
đã công bố rất nhiều những Châu Bản. Nhưng có điều tài liệu mà in ấn ra thì nó chưa được. Rất tiếc nghiên cứu
rất nhiều nhưng phổ biến chưa được bao nhiêu đâu.
<b>Định Nguyên: TS có cho biết đã gởi hai bộ hồ sơ tư liệu về Hoàng Sa và Trường Sa cho Quốc Hội và Hội Địa Lý</b>
<i>Quốc Gia Hoa Kỳ. Xin TS cho biết vì lý do nào ơng chọn hai nơi này để gởi?</i>
<b>TS Nguyễn Nhã: Do bạn bè của tôi thấy nơi đó là những nơi rất là quan trọng để phổ biến sự thật lịch sử của </b>
người Việt mình ra sao, vì tơi đi với tính cách hồn tồn cá nhân và nhân dịp tạo điều kiện cho tôi đến những nơi
đó. Có người thắc mắc tơi đi với tính cách gì nhất là bên đó. Tơi nghĩ ở bên Việt Nam thì người ta khơng cản trở
<b>Định Ngun: Trong q trình nghiên cứu để lập hồ sơ tư liệu xác định chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa là </b>
<i>của Việt Nam, TS có gặp chuyện gì khó khăn khơng?</i>
<b>TS Nguyễn Nhã: Khó khăn thì nhiều lắm. Khi tơi làm đề cương bảo vệ luận án Tiến Sĩ thì có nhiều câu hỏi đặt ra</b>
tơi làm vì mục tiêu gì? Rồi mọi người thấy tôi là người từ nghề học thuật khi mà củ biên Tập San Sử Địa trước
đây phải nói là đường hướng học thuật rất là rõ. Tất cả những người chính trị bên này hay bên kia đều thấy tôi đi
con đường học thuật. Và chính vì thế, tơi đi con đường học thuật hồn tồn thì những khó khăn dù khó đến đâu
tơi cũng vượt qua không sao cả. Và đến bây giờ thì càng ngày tơi thấy những khó khăn lùi dần đi.
Tơi đi con đường học thuật hồn tồn thì những khó khăn dù khó đến đâu tơi cũng vượt qua khơng sao cả. Và đến
bây giờ thì càng ngày tơi thấy những khó khăn lùi dần đi.
TS Nguyễn Nhã
<b>Định Nguyên: Thưa TS ngay trong số Tập San Sử Địa, số 29, xuất bản đầu năm 1975, TS cũng đã ngỏ những lời</b>
<i>tâm huyết đối với bà con, đối với trí thức và trong bảo vệ luận án Tiến Sĩ cũng có nhắc đến điều này. Vậy hơm </i>
<i>nay TS có lời tâm huyết nào đó để nói với bà con dân tộc Việt Nam chúng ta nói chung và những giới trí thức, </i>
<i>giới khao khát với đất nước nói riêng?</i>
<b>TS Nguyễn Nhã: Tôi rất là nghẹn ngào, không phải là một lần mà nhiều lần. Ngày hôm qua tức là ngày 24 tôi rất </b>
cảm động. Vào lúc bấy giờ có một nhóm thanh niên khi mà các anh nghe nói phóng sự đọc cái lời tơi kính dâng
hương hồn các anh hùng dân tộc thì các anh tìm kiếm tơi ngay. Hơm qua kéo hàng chục người đến nhà tôi. Tôi rất
cảm động. Những vấn đề này nó đã trở thành thiêng liêng. Các anh nói là tích cực hỗ trợ tâm nguyện của mình.
Cả trong ngồi nước như thế tơi mừng lắm. Đó là tâm nguyện của mình xưa rồi bây giờ mới nhận được.
<b>Định Nguyên: Xin trân trọng cảm ơn Tiến Sĩ đã cho Đài Á Châu Tự buổi phỏng vấn hơm nay.</b>
Vì sao Mỹ cần phê chuẩn UNCLOS?
Trung Quốc và Iran là các mối lo ngại về giao thông hàng hải đối với Mỹ.
Ngày 23-5 (giờ địa phương), Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ tổ chức điều trần về Công ước LHQ về Luật
Biển (UNCLOS). Lý do lâu nay Mỹ chưa phê chuẩn UNCLOS bởi nhiều ý kiến cho rằng UNCLOS sẽ hủy hoại
chủ quyền của Mỹ và hạn chế hoạt động của hải quân Mỹ.
Báo Wall Street Journal (Mỹ) ghi nhận mối quan tâm đến UNCLOS gia tăng trong vài tháng gần đây ở Mỹ. Theo
báo, có ba yếu tố để Mỹ sẽ phải phê chuẩn UNCLOS.
Từ đó, Mỹ quan tâm hơn đến các quy định quốc tế liên quan đến bảo vệ quyền tự do hàng hải, đồng thời mong
muốn bảo vệ quyền tự do lưu thông thương mại qua biển quốc tế vốn được UNCLOS bảo đảm và không muốn
doanh nghiệp Mỹ mất phần.
<i>Tàu Trung Quốc ngăn chặn tàu USNS Impeccable của Mỹ năm 2009. Ảnh: ARMYBASE.US</i>
Tuần trước, Phòng Thương mại Mỹ đã lên tiếng ủng hộ phê chuẩn UNCLOS với lý do UNCLOS sẽ bảo vệ quyền
lợi hợp pháp của doanh nghiệp Mỹ đối với các nguồn tài nguyên lớn dưới đại dương.
Thành phần điều trần trước Thượng viện Mỹ ngày 23-5 cho thấy có khả năng Thượng viện Mỹ sẽ phê chuẩn
UNCLOS.
Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện John Kerry, Ngoại trưởng Hillary Clinton, Bộ trưởng Quốc phòng Leon
Panetta và Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân Martin Dempsey đều ủng hộ phê chuẩn UNCLOS.
Bốn nhân vật này đều nhận định UNCLOS sẽ hỗ trợ cho an ninh quốc gia, bảo đảm giao thông hàng hải và thúc
đẩy phát triển kinh tế. Họ cho rằng với bờ biển dài và hải quân mạnh, Mỹ sẽ hưởng lợi từ UNCLOS nhiều hơn
hầu hết các nước đã phê chuẩn UNCLOS.
Theo hãng tin Reuters (Mỹ) ngày 22-5, Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện John Kerry nhận định Mỹ chỉ có
lợi nếu phê chuẩn UNCLOS vì:
- UNCLOS chính là phương tiện để Mỹ kiềm chế tham vọng bành trướng của Trung Quốc và giải quyết bất đồng
- Nếu Mỹ khơng muốn thực hiện chính sách ngoại giao dựa trên vũ lực để giải quyết bất đồng thì cần phải có hệ
thống pháp lý vững chắc và UNCLOS là một trong hệ thống đó.
- Mỹ có nhiều lợi ích kinh tế lớn ở nhiều vùng biển, tuy nhiên Mỹ khơng thể bảo vệ các lợi ích đó triệt để nếu Mỹ
khơng phải là nước thành viên UNCLOS.
- UNCLOS sẽ đóng góp tích cực cho nền kinh tế Mỹ (thêm việc làm, thêm năng lực cạnh tranh) chứ không phải
trao quyền nhiều hơn cho các tổ chức quốc tế và xâm phạm đến chủ quyền Mỹ.
Reuters ghi nhận nếu phê chuẩn UNCLOS, Mỹ sẽ tránh được tình huống bẽ mặt như vụ tàu thăm dò USNS
Impeccable của Mỹ va chạm với năm tàu Trung Quốc trên biển Đông năm 2009 trong lúc tàu thực hiện chiến dịch
thăm dò vật cản dưới lòng đại dương.
Nordquist, Phó Giám đốc Trung tâm Chính sách và Luật biển tại ĐH Virginia (Mỹ) nhận xét Mỹ không thể yêu
cầu một nước tuân thủ UNCLOS khi chính Mỹ chưa phê chuẩn UNCLOS.
Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta đã từng nhấn mạnh đến tầm
quan trọng đặc biệt của UNCLOS khi Mỹ chuyển trọng tâm chiến
lược sang các khu vực Tây Thái Bình Dương, Đông Á và Ấn Độ
Dương. Ngoại trưởng Hillary Clinton cũng đã từng khẳng định phê
chuẩn UNCLOS là một trong những ưu tiên trong nhiệm kỳ của bà.