Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Đề văn tự sự: Kể một tấm gương học tốt hay giúp đỡ bạn bè mà em biết

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.49 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>A - CÁC BÀI VĂN TỰ SỰ</b>


<i>Đề số 11: </i>Kể một tấm gương học tốt hay giúp đỡ bạn bè mà em biết.


<b>Bài làm</b>
<i>Bài 1</i>


Đến bây giờ, dù hai đứa học hai trường khác nhau nhưng tôi vẫn đến nhà và
chơi với Sinh. Tơi rất cảm phục Sinh vì những việc mà Sinh đã làm cho Mai -
người hàng xóm và cũng là bạn học của tôi và Sinh hồi tiểu học.


Ngày ấy tơi lên lớp Năm. Lớp tơi học có nhiều bạn chuyển đến lắm, nên lớp
khơng được đồn kết. Giờ ra chơi, ai mới chuyển đến, không quen biết bạn thì phải
chơi một mình, cịn những người học lớp cũ thì có bạn cũ để chơi. Tơi chơi thân
với Mai từ hồi học mẫu giáo. Hai đứa nhà ở gần nhau, bố mẹ lại là bạn thân nên tơi
coi Mai như em. Gia đình hai nhà khá giả nên tôi và Mai được đi học thêm ở nhiều
nơi và tham gia nhiều câu lạc bộ thể thao, văn hoá. Lúc nào hai đứa cũng liền với
nhau. Trong số những bạn mới vào lớp có bạn tên là Sinh, vừa ở quê ra. Chắc vì
hay đi chơi nên da bạn đen nhưng khoẻ. Sinh lầm lì, ít giao tiếp nhưng học rất giỏi
và có tài. Sinh biết đánh đàn oóc-gan. Cứ đến giờ hát là Sinh lên đánh đàn, lại hát
mẫu cho cả lớp. Chúng tôi phục Sinh lắm. Một lần tôi và Mai ra Hồ Tây chơi.
Thấy nước mát, Mai đi xuống những bậc thang dưới hồ múc nước rửa tay. Mai cúi
xuống bỗng trượt chân ngã. “Mai không biết bơi”. Tôi nhớ ra. Tôi định đi xuống,
bơi cứu Mai thì chân tơi bị chuột rút. Tơi sợ q, kêu to : “Cứu, cứu với, có người
chết đuối”. Chưa kêu hết câu, tơi thấy có bóng đen lao xuống nước. Tôi lết ra,
Sinh, đúng là cậu ấy. Sinh dìu Mai vào bờ. Mai ngất đi. Tơi phải hơ hấp nhân tạo
cho Mai và hét to : “Đi gọi bác sĩ”. Sinh vù đi. Năm phút sau, bác sĩ đến... Mai



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nằm khóc, bố mẹ Mai cũng thế. Tôi ngồi nắm chặt tay Mai. Mẹ Mai dựa đầu vào
vai bố Mai nấc lên từng tiếng rõ rệt. Bác sĩ đã cố hết sức, nhưng cánh tay phải của
Mai đã vĩnh viễn không cử động được. Từ đó Mai lầm lì, mặc cảm với chính mình.
Chỉ có tơi và Sinh - ân nhân của Mai - là có thể lại gần Mai. Làm sao Mai có thể đi
học ? Tơi hỏi Sinh, Sinh trả lời ngay : Tập viết lại bằng tay trái. Hằng ngày, dưới
sự hướng dẫn của Sinh và góp ý của tôi, Mai phải tập viết. Năm tháng trôi mau,
Mai phục hồi nhanh chóng và chẳng bao lâu đã thích ứng với hồn cảnh. Tơi ln
bên Mai an ủi và Sinh ln có mặt kịp thời, khi có kẻ nào chế giễu Mai hay trêu
chọc hai chúng tôi. Mai vui dần lên, cười nhiều hơn và học vẫn giỏi như xưa. Cho
đến cuối năm học, tôi và Sinh được nêu gương tốt toàn trường. Tất nhiên cả ba đứa
đều là học sinh xuất sắc. Vài hôm sau đó, Sinh hớt hải chạy đến nhà Mai, vui
mừng giơ tờ giấy vẫy vẫy, hét to : “Có tin mừng, Mai, Lan ơi !”.


Tôi giật giấy, đọc lướt nhanh và hét lên : “Mai ơi ! Bác sĩ bảo nếu cố gắng
luyện tập, tay phải của cậu sẽ cử động được đấy”. Khỏi nói bạn cũng biết sự vui
mừng của tôi và Mai, cả Sinh nữa. Tôi cảm ơn Sinh, cảm ơn bác sĩ là ba Sinh. Mai
cố bóp tay, động tác đơn giản nhất. Rồi dần dà, Sinh cho Mai tập gập tay, cử động
ngón tay và cuối cùng là cầm bút viết. Mai đã thành công.


Qua năm lớp 6, Mai đã hồn tồn bình phục. Bây giờ, tuy khơng học cùng
Mai, Sinh nữa, nhưng tôi sẽ nhớ mãi kỉ niệm đẹp của ba đứa chúng tôi.


Bài 2


Hôm nay khi đi xe bt, em thấy có hai bạn gái trơng rất quen. Nhìn kĩ, em
mới nhận ra đó là Hà và Lan. Hà và Lan trước học cùng lớp và hai bạn rất thân
nhau. Em chưa kịp hỏi thăm thì hai bạn đã xuống xe. Em chợt nhớ lại kỉ niệm
khiến cho Hà và Lan thân nhau.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

có thời gian học bài, càng ngày sức học Lan càng giảm sút. Hôm nay, cô giáo trả
bài kiểm tra Tốn. Lan bị điểm 4 vì sai q nhiều và chỉ đúng một bài. Ai cũng có
thể nhận thấy những giọt nước mắt chảy dài trên mặt Lan. Em nhận thấy Hà đến
gần bên Lan an ủi. Hà là lớp trưởng của lớp em, Hà học rất giỏi, được các bạn
trong lớp yêu mến. Do ngồi gần Lan nên em nghe thấy tiếng Hà an ủi rất rõ :


- Thơi, đừng khóc nữa Lan ạ ! Ngày mai mình sẽ giúp đỡ và giảng lại bài
cho bạn !


Lan cảm động và nhận lời cùng học với Hà. Hôm sau, khi em đến lớp, đã
thấy Hà giảng bài cho Lan. Có vẻ như Hà đang cố giúp Lan vượt qua khó khăn,
vươn lên trong học tập. Nhiều bạn trong lớp cịn nói xấu là Hà sĩ diện. Em không
nghĩ như thế, em thấy Lan đã hiểu bài hơn trước và tiến bộ rất nhiều nhờ sự giúp
đỡ của Hà. Hôm nay, cô trả bài kiểm tra môn Văn. Trước khi trả bài, cơ giáo nói :


- Hơm nay, cơ rất khen ngợi Lan vì Lan rất tiến bộ. Bài này, cơ cho bạn Lan
tám điểm. Đồng thời, cô cũng khen bạn Hà đã giúp bạn Lan vươn lên. Các em
xứng đáng với danh hiệu “Đơi bạn cùng tiến”.


Nhờ có việc này mà Lan và Hà chơi thân với nhau hơn, học chăm hơn. Cũng
sắp hết học kì hai, chúng em chuẩn bị đi thi học sinh giỏi Thành phố. Thật bất ngờ,
đến khi trao giải thì Lan và Hà đều được giải rất cao. Ngày bế giảng, bạn nào trong
lớp em cũng xúc động không muốn xa nhau. Hôm đó, thầy hiệu trưởng đã trao
danh hiệu : “Đơi bạn cùng tiến” cho Lan và Hà.


Đến bây giờ em vẫn không thể quên tấm gương sáng của Hà và tình bạn
thắm thiết giữa Hà và Lan. Em mong sẽ có nhiều tấm gương tốt như Hà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Chuyện xảy ra đã khá lâu nhưng em vẫn còn nhớ rõ câu chuyện về chiếc áo
-câu chuyện tuy nhỏ nhưng đã giúp em và Vân - bạn học hồi lớp hai của em thêm


thắt chặt tình bạn.


Hơm đó là một ngày mùa đơng lạnh giá, lớp em tràn ngập trong những màu
sắc của nhiều chiếc áo ấm, những tiếng cười giịn tan. Hơm đó em mặc hơi nhiều
áo nên để thừa ra một chiếc áo len và một chiếc áo bu-dông trong ngăn bàn. Khi
trống trường vang lên báo hiệu đến giờ vào học thì cũng là lúc Vân bước vào lớp
với vẻ mặt tím tái và người ướt sũng. Chúng em xúm vào hỏi Vân nguyên nhân
nhưng Vân cứ lắp ba lắp bắp vì lạnh khơng nói nên lời. Em thấy thế, bèn bảo Vân
cởi bỏ những chiếc áo ướt ra, duy nhất chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng của bạn là
không bị ướt. Sực nhớ là mình vẫn cịn hai chiếc áo để ngăn bàn, em bèn lấy đưa
cho Vân mặc vào cho đỡ lạnh. Cũng may là quần của Vân là loại quần không thấm
nước nên chỉ cần giũ đi là khô. Em mở cặp lấy lọ dầu mà em thường xuyên mang
theo mình bơi mỗi khi đau bụng để xoa tay cho Vân. Vừa xoa em vừa hỏi :


- Tại sao cậu lại ướt thế,này ?


- Tớ đi giặt giẻ lau bảng thì bị trượt chân ngã xuống vũng nước mưa tối qua.
- Lần sau cậu phải đi đứng cho cẩn thận. Cũng may là tớ mang thừa áo đấy.
- Ừ!


Và thế là cả hai cùng cười với nhau. Vừa lúc đó thì cơ giáo chủ nhiệm lên
lớp em và nói :


- Cơ xin lỗi các em vì cơ bị xịt lốp xe nên đến muộn.


Sau đó chúng em bắt đầu một buổi học mới rất vui vẻ và thích thú. Cũng từ
đó em và Vân càng thân nhau hơn.


</div>

<!--links-->

×