Tải bản đầy đủ (.docx) (15 trang)

van

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (162.38 KB, 15 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Hạt giống tâm hồn – Những mẫu truyện </b>


<b>nhỏ 2</b>



Một thày giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi mà có lần ơng được mời làm giám khảo. Mục đích
của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào có lịng quan tâm đến người khác nhất. Người đoạt giải
cuộc thi này là một cậu bé mới bốn tuổi.


Gần nhà cậu bé có hai vợ chồng già luôn yêu thương và nương tựa lẫn nhau. Cho đến một
ngày kia khi bà cụ qua đời, ông cụ đau buồn khơn xiết. Nhìn thấy ơng cụ đau đớn, cậu bé đi
qua nhà và leo vào ngồi trong lịng ơng cụ, và cứ ngồi n ở đó. Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói
gì để an ủi ơng cụ, cậu bé trả lời:


- Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ơng khóc được thơi mà.
——————————————


Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến cau chuyện của một cậu
bé gần nhà.


Ngày đó, em đang tranh tài với các bạn cùng lớp trong một vai diễn trong vở kịch của trường.
Mẹ em nói với tơi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm
tâm bà biết rằng con trai bà không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai
vào vai, tôi theo mẹ em đến trường để đón em sau giờ tan học.


Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:
- Mẹ ơi mẹ thử đốn xem nào?


Em la tống lên và như khơng thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói ln câu
trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:


- Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
————————————————



<b>Thư bố gửi con gái</b>


Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà
con vốn khơng thích mặc. Bực bội với đơi mắt một mí “hàng độc” của mình. Bố thấy con
buồn nhiều hơn là vui, con khơng tự tin khi là mình nữa.


Đúng là thật dễ để “quyến rũ” một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta khơng
hồn hảo.


Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ
đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người khơng có gì đặc biệt? Có lần mẹ
nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười “khủng khiếp” của mẹ. Bởi mẹ biết
bố yêu nụ cười ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của
mình.


Con có thể phải lịng một người con khơng tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với
họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ
chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta u trong buổi ban đầu hị hẹn, thì
tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.


Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con – con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản
lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ khơng phải u cái hình ảnh
hồn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.


Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng khơng? Có một cảnh mà Mark Darcy nói
với “tiểu thư” Jones rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cơ ấy hồn tồn bị chinh
phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu


“tỏ-tình-khơng-hề-lãng-mạn”? Bởi vì Mark nói với cơ ấy rằng anh ta thật sự nhìn cơ ấy và anh ta u những cái anh
ta nhìn thấy. Anh ta khơng nói anh thích cơ ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn
chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cơ ấy như cơ ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy
không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời
gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp
nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu
bố như bố vẫn vậy.


Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là
chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi “vũ khí”. Nó cho phép con được thực sự là
mình mà khơng hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.


Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình khơng lãng mạn : ” Anh u em , như em vẫn vậy ”
—————————————————


<b>Người thầy và những tờ tiền cũ </b>


Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thơng báo tin quan trọng ấy khơng
phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính u của nó…


Nhà nó nghèo, lại đơng anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến
chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì q nghèo, phần là vì nghĩ đến điều
kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho
nó niềm tin rằng “mình có thể”.


Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng
trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc khơng có ai để


khóc.


Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gịn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng
10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển cơng tác. Hai năm, thỉnh thoảng
nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như
nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện
lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống
khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa
thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi
thăm thì thầy đã…”.


Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đị. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó
thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đơi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp
lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày
xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào
lên nức nở: “Thầy ơi… sao khơng đợi con về…!?”. Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng
10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về…


——————————————————–
<b>Có một ngày…</b>


Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự rang buộc
một tâm hồn.


Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình u khơng cịn là điểm tựa và bên nhau khơng có nghiã là
bình yên.


Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa
thật lòng.



Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.


Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sang, với sự cao thượng
của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.


Có ai đi khơng vấp ngã một đơi lần.


Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của
những ngày hơm nay và khơng trơng chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ?


Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn
mỏi đợi chờ ai mang đến.


Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc sống sẽ them phần ý nghĩa
Tự do mơ về những điều sẽ đến


Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn các vì sao
Cảm nhận thật rằng bạn đang sống


Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng
Dù bất kỳ điều gì xảy ra


Tất cả là bắt đầu , với tất cả những gì vốn có
Chờ đón bạn phía truớc.


Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin
Của ngày mới mang đến.



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

You always lose by holding back
( Barbara De Anggels )



<b>————————————————-Mẹ và cuộc hành trình của bạn</b>


Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc
như một nữ thần báo tử.


Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách khóc
suốt đêm dài.


Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi mẹ gọi.


Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách
quăng đĩa cơm xuống sàn.


Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn
ăn.


Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào
đống bùn gần nhất.


Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cám ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”
Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả bóng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà
bên cạnh.


Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem. Bạn cám ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào lịng
bàn tay.



Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học piano. Bạn cám ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng
đến việc thực hành.


Khi bạn 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, từ đi chơi bóng đến tập thể dục rồi hết tiệc
sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. bạn cám ơn mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy ra khỏi xe
và chẳng bao giờ quay lại.


Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê. Bạn cám ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng
ghế khác.


Khi bạn 12 tuổi, mẹ răn bạn rằng khơng được xem những chương trình ti vi nào đó. Bạn cám
ơn mẹ bằng cách đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.


Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo mẹ rằng không biết
thế nào là sành điệu.


Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quên
chẳng viết lấy một lá thư.


Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. bạn cám ơn mẹ bằng cách
khố cửa phịng ngủ.


Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất
cứ lúc nào có thể.


Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tán dóc
trên điện thoại đến giữa đêm. Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày tốt nghiệp của bạn. Bạn
cám ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.


Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn, lái xe đưa bạn đến trường đại học, mang túi sách


cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ bên ngồi dãy phịng tập thể để khỏi lúng
túng trước mặt bạn bè.


Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó khơng phải
là chuyện của mẹ”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem mẹ có
thể tặng bạn một chuyến du lịch Châu Âu không?


Khi bạn 23 tuổi, mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng
cách nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.


Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch tương lai của bạn. Bạn
cám ơn mẹ bằng cách giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.


Khi bạn 25 tuổi, mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và bảo mẹ yêu bạn biết bao. Bạn cảm ơn mẹ
bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa tít.


Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi bạn và khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con. Bạn cảm ơn mẹ bằng
cách bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.


Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ một sinh nhật của người thân. Bạn cảm ơn mẹ
bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.


Khi bạn 50 tuổi, mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tìm đọc sách
về đề tài :” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.


Và rồi, một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan
tành.” Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài. Bàn tay đưa nơi… có thể cai trị cả thế giới.”
Ta hãy dành một giây phút nào đó để báo hiếu và tỏ lịng kính trọng đối với người ta gọi là


Mẹ, dù rằng một số người có thể sẽ khơng nói điều đó thẳng thắn với mẹ mình. Chẳng có
điều gì có thể thay thế mẹ được. Hay trân trọng từng giây phút, dầu rằng đôi khi mẹ không
phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể khơng đồng ý với những suy
nghĩ của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ bạn!!!


Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những phiền muộn, niềm vui cũng như nỗi thất vọng của
bạn. Hãy tự hỏi chính mình:” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền
muộn và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp khơng???”.


u thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ. Khi mẹ ra đi,
những kỉ niệm yêu mến của qua khứ và cả nuối tiếc sẽ ở lại.


Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển nhiên. Yêu mẹ hơn bản thân
mình, vì cuộc đời bạn sẽ vơ nghĩa nếu khơng có Người


Ý nghĩa công việc


Một người khách đi ngang qua nơi những người thợ hồ đang xây một bức tường và hỏi về
công việc họ đang làm. Người thợ thứ nhất chẳng cần suy nghĩ gì đáp ngay:


- Chúng tơi đang trộn hồ, đặt các viên gạch và xây tường. Chẳng có gì lạ cả.
Người khách đến hỏi người thợ thứ hai, ông đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi trả lời:
- Tôi đang làm công việc mà một ngày có thể kiếm được 5 Bảng Anh.


Người thợ thứ ba đang làm việc hăng say đến nỗi không để ý đến sự có mặt của người khách
lạ. Người khách tới gần hỏi:


- Xin lỗi, ơng có thể cho biết ơng đang làm gì?
Người thợ dừng tay và chậm rãi trả lời:



- Tôi đang cùng mọi người xây một trong những bức tường của một nhà thờ lớn mà sau này
tơi có thể dẫn con cháu của mình đến thăm và tự hào nói với chúng rằng cha ông chúng là
người góp phần xây nên những bức tường của nhà thờ đó.


Cùng một cơng việc, cùng một sự kiện, ý nghĩa của nó trở nên cao đẹp hay bình thường là tùy
thuộc vào cách nhìn của mỗi chúng ta.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Chúng ta sẽ chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc
sắp sửa mất nó.


Vị vua nọ đang đi cơng du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét
như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu.


Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ.
Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Khơng ai trên tàu có thể trấn an
anh ta được.


Trong cơn giận dữ nhà vua hét lên:


- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?


Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng, có một
người bước ra – ông ta là một hành khách trên tàu.


- Tơi nghĩ là tơi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tơi được tồn quyền làm điều đó.


Một thống do dự, nhưng vì nóng lịng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua
ra lệnh:


- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.



Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá
sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt
nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt
rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.


Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tại sao
anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:


- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà q giá đang có trong mọi tình
huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.


Trên con đường đất đỏ hướng về thị trấn, một cậu bé khoác túi nải hồn nhiên bước đi, xa xa
là những ngôi nhà cùng những cánh rừng bạt ngàn. Cách đây ít ngày, người chú của cậu nhắn
tin cần người phụ trông nom một cửa hàng gần


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

nhàng, thơ mộng. Sau khi uống vài ngụm nước suối mát lành, cậu bé cảm thấy mỏi chân và
muốn nghỉ ngơi một chút. Tiếng suối róc rách, tiếng chim líu lo đã đưa cậu bé vào


Một cơ bé xinh xắn làng bên đang đuổi bắt bướm. Đến bờ suối, cơ dừng chân ngắm nhìn cậu
bé và chợt thốt lên:


Anh ấy có gương mặt mới dễ thương làm sao, thật đúng như những gì mình từng mơ ước.
Phải chi... bây giờ anh ấy tỉnh dậy nhỉ...


- Anh ấy có gương mặt mới dễ thương làm sao, thật đúng như những gì mình từng mơ ước.
Phải chi... bây giờ anh ấy tỉnh dậy nhỉ...


Một thoáng suy nghĩ làm cô gái đỏ bừng mặt. Nhưng cậu bé vẫn ngủ. Một lát sau, dường như
cảm thấy e ngại, cô gái cất bước đi, lâu lâu lại ngối nhìn và bước chân cơ dường như khơng


cịn vẻ hồn nhiên như trước nữa.


Câu bé vẫn ngủ ngon lành.


Chợt có tiếng chó sủa. Từ ngơi làng gần đó, tiếng chân chạy gấp mỗi lúc một gần. Hai tên
cướp vừa thực hiện xong một phi vụ. Một tên to cao nhìn thấy chiếc túi mà cậu bé đang gối
dưới đầu, hắn rút dao ra nói với tên cịn lại:


- Chắc chắn thằng này có thứ gì trong đó. Tao sẽ đâm nó một nhát và mày giật lấy cái túi của
nó.


Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần hơn khiến tên kia lo lắng:
- Thôi, bỏ đi. Chạy kẻo không kịp.


Trong thoáng chốc cả hai tên cướp đã biến mất sau những bụi cây của rừng già. Cậu bé vẫn
say ngủ và khơng hề biết chuyện gì đã xảy ra.


Một lát sau có tiếng xe ngựa dừng cạnh bờ suối. Bước xuống xe là hai vợ chồng lớn tuổi dáng
vẻ giàu sang. Người xà ích tháo dây cho ngựa uống nước. Hai vợ chồng dạo quanh bờ suối và
chợt nhìn thấy cậu bé đang ngủ. Người vợ ngắm nhìn hồi lâu rồi nói với chồng:


- Cậu bé này thật tuấn tú khơi ngơ. Ước gì chúng ta có thể nhận cậu ấy làm con nuôi. Hay là
chúng ta đánh thức cậu ta dậy và xin nhận làm con ni. Chúng ta khơng có con cái và đã
từng có ý định vào cơ nhi viện xin một đứa bé để sau này thừa hưởng gia tài kia mà.
- Ư, cậu bé trông khá dễ thương! - Người chồng trả lời - Mình đánh thức cậu ta dậy nhé.
Đúng lúc ấy, tiếng người xà ích vọng đến:


- Thưa ơng bà, ngựa đã uống nước xong. Chúng ta lên đường kẻo còn xa lắm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Đến trưa, cậu bé tỉnh giấc, khoan khoái vốc nước suối rửa mặt và tiếp tục quảy túi bước đi


trên con đường hướng về thị trấn. Cậu khơng hề biết những gì đã xảy ra khi mình ngủ. Cậu
đã khơng biết có một tình u đẹp vừa hé nở, cũng khơng hề biết cái chết và hiểm nguy có
lúc kề bên và một cuộc sống giàu sang phú quí đã ghé đến.


Cuộc sống chúng ta ln có những điều sẽ đến, có thể đến và đơi khi chúng xảy đến dường
như băng qua sát chúng ta. Đó có thể là điều may mắn hoặc bất hạn - điều lành hay điều dữ.
Và rất may là chúng ta không thể biết tất cả những điều đó. Nếu khơng, cuộc sống chúng ta
sẽ đầy những suy tư, lo lắng, sợ hãi và cả nuối tiếc – và chúng ta sẽ khó mà thanh thản, tĩnh
tâm trong cơng việc, vững bước mạnh dạn vượt qua những thử thách cuộc sống để đạt được
mục đích, ước mơ hay ít nhất là một giấc ngủ thật bình an như cậu bé kia.


Viên đá quan trọng


Xin đừng ngắm các vì sao, khi mặt đất còn nhiều điều chưa hiểu hết Tương lai ngày mai
thuộc về những người có tầm nhìn hơm nay.


Ngày cịn học lớp quản trị kinh doanh, tơi đã được học một bài học không thể quên từ người
thầy của mình. Đó là tiết học về quản lý thời gian. Thầy đặt lên bàn một chiếc bình miệng
rộng và những viên đá to cỡ nắm tay. Sau đó, thầy cẩn thận đặt từng viên đá vào trong bình
cho đến khi khơng thể bỏ thêm được nữa, thầy nhìn cả lớp và hỏi:


- Cái bình đã đầy chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Đầy rồi.


Thầy lại hỏi “Thật không?” rồi cúi xuống bàn lấy ra một túi sỏi. Thầy bỏ một vài viên sỏi vào
những khoảng trống giữa các viên đá lớn rồi hỏi một lần nữa:


- Cái bình đã đầy chưa?



Lần này, cả lớp bắt đầu hiểu ý thầy. Một bạn trả lời có lẽ cái bình chưa đầy.


-Tốt lắm! - Nói rồi, thầy lấy ra một xơ cát và bắt đầu đổ cát vào bình để lấp đầy những
khoảng trống còn lại giữa đá và sỏi. Lần này, thầy chưa kịp hỏi, cả lớp đã lên tiếng:
- Thưa thầy, chưa đầy. Cái bình vẫn chưa đầy.


Một lần nữa, thầy khen: "Giỏi lắm!" và lại lấy ra một bình nước. Thầy bắt đầu đổ nước vào
bình cho đến khi đầy tới miệng bình. Cuối cùng, thầy ngước nhìn cả lớp và hỏi:


- Ý nghĩa của những cơng việc vừa rồi là gì?
Một bạn nam ngồi cuối lớp hăm hở trả lời:


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

gắng, chúng ta vẫn có thể làm thêm được một số việc khác.


- Đó khơng phải là điều thầy muốn chia sẻ với các em. Thực tế từ ví dụ trên cho thấy rằng
nếu không xếp những viên đá lớn vào trước, chúng ta sẽ không thể đặt thêm các thứ khác vào
được nữa. Mỗi người trong chúng ta đều cần phải xác định những viên đá tảng quan trọng
của cuộc đời mình. Hồn thành một chương trình học mà mình muốn? Tìm được người mà
mình u thương? Có được một cơng việc mà mình thích?...Hãy lựa chọn, cân nhắc thật kỹ
điều gì là phù hợp với mình nhất trong từng giai đoạn và đặt vào chiếc lọ của mình những
viên đá quan trọng trước rồi hãy nghĩ đến và thực hiện những việc khác tiếp theo.


Câu chuyện của hai hạt mầm


Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: Tơi muốn
lớn lên thật nhanh. Tơi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xun qua lớp
đất cứng phía trên...


Tơi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm
nhận sự ấm áp của ánh mặt trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá.


Và rồi hạt mầm mọc lên.


Hạt mầm thứ hai bảo:


Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lịng đất sâu bên dưới, tơi khơng biết sẽ gặp phải
điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tơi có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo
đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bơng hoa của tơi có thể nở ra được
thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây
cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.


Và rồi hạt mầm nằm im và chờ đợi.


Một ngày nọ, một chú gà đi loanh quanh trong vườn tìm thức ăn, thấy hạt mầm nằm lạc lõng
trên mặt đất bèn mổ ngay lập tức.


Trong cuộc sống sẽ ln có những cơ hội cho những ai dám chấp nhận mạo hiểm, trải
nghiệm những thử thách, mạnh dạn vượt qua những khuôn khổ lối mòn để bước lên những
con đường mới.


Phép màu giá bao nhiêu?


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

kém mới cứu sống được em trai


Cơ bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: “Chỉ có phép màu mới cứu sống
được Andrew”. Thế là cơ bé vào phịng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ.
Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận.


Rồi cơ bé lẻn ra ngồi bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt tồn bộ số tiền mình có
lên quầy.



Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì?”


Cơ bé trả lời: “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu.”
Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.


- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép màu
mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?


- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười
buồn và tỏ vẻ cảm thông với cơ bé.


- Cháu có tiền trả mà. Nếu khơng đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao
nhiêu?


Trong cửa hàng cịn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi
xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép màu gì?”


- Cháu cũng khơng biết nữa – Cơ bé trả lời, rơm rớm nước mắt.“Nhưng em cháu rất cần phép
màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có
thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành
của mình để đi tìm mua phép màu đó.”


Cháu có bao nhiêu? – Vị khách hỏi. Cơ bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.


Một tay ông cầm tiền của cơ bé, tay kia ơng nắm tay em và nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé.
Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần
không.”


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Mẹ cơ bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật khơng thể tưởng


tượng nổi. Thật là vô giá!”. Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một
đơ la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác
sĩ.


Vâng! Niềm tin, sự chân thành và lòng trắc ẩn của con người có thể khiến phép màu xảy ra!


<b>"Cái ơm"</b>


<b>Cái ơm gần như là hồn hảo về mọi mặt. Nó không cần Pin để rồi hết năng </b>
<b>lượng, không lạm phát, khơng gây béo phì, khơng cần lương tháng, chống </b>
<b>được chộm cướp và khơng phải tính thuế.</b>


<b>Cái ơm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức</b>
<b>mạnh kỳ diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vịng tay của mình cũng chính</b>
<b>là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.:8:</b>


<b>Hãy nghĩ đến những người thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có</b>
<b>điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vịng tay của mình cho họ? Hay </b>
<b>là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy chủ động làm điều đó? Đừng chờ đợi!</b>
<b>Hãy là người khởi đầu:3:!</b>


<b>"Một người anh như thế"</b>



<b>Tôi được tặng một chiếc xe đạp rất đẹp nhân dịp sinh nhật của mình. Trong </b>


<b>một lần đạp xe ra cơng viên dạo chơi, có một cậu bé cứ quẩn quanh ngắn nhìn</b>


<b>chiếc xe với vẻ thích thú và ngưỡng mộ.</b>


<b>"Chiếc xe này của bạn đấy à?", cậu bé hỏi.</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

<b>vẻ tự hào và mãn nguyện.</b>


<b>"Ồ, tớ</b> <b>ước gì...", cậu bé ngập ngừng.</b>


<b>Dĩ nhiên là tôi biết cậu bé đang ước điều gì rồi. Cậu ấy hẳn đang ước ao có </b>


<b>được một người anh như thế. Nhưng câu nói của cậu thật bất ngờ đối với tơi.</b>


<b>"Ước gì tớ có thể trở thành một người anh như thế!", rồi cậu chậm rãi và </b>
<b>gương mật lộ rõ vẻ quyết tâm. Sau đó, cậu đi về phía chiếc ghế đá sau lưng </b>


<b>tôi, nơi đứa em trai nhỏ tàn tật của cậu đang ngồi và nói:</b>


<b>"Đến sinh nhật nào đó của em, anh sẽ mua tặng em chiếc xe lăn, em nhé!" </b>


<b>"Những điều vô giá"</b>



<b>Người mẹ đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp, bất ngờ cậu con trai bé bỏng </b>
<b>chạy ùa vào, đưa cho mẹ một mẩu giấy nhỏ. Sau khi lau tay vào chiếc tạp dề,</b>
<b>người mẹ mở tờ giấy ra và đọc:</b>


<b>Cắt cỏ trong vườn : 5 đơ la</b>
<b>Dọn dẹp phịng của con: 1 đơ la</b>
<b>Đi chợ cùng với mẹ: 50 xu</b>
<b>Trông em giúp mẹ: 25 xu </b>
<b>Đổ rác: 1 đô la</b>


<b>Kết quả học tập tốt: 5 đô la</b>
<b>Quét dọn sân: 2 đô la</b>



<b>___________</b>


<b>Mẹ nợ con tổng cộng 14,75 đô la</b>


<b>Sau khi đọc xong, người mẹ đứng nhìn con với vẻ mặt đầy hy vọng. Bà cầm </b>
<b>bút lên, lật mặt sau của tờ giấy và viết:</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

<b>Những lúc mẹ bên cạnh chăm sóc, cầu nguyện mỗi khi con ốm: Miễn phí</b>
<b>Những giọt nước mắt con làm mẹ khóc trong những năm qua: Miễn phí</b>
<b>Những đêm mẹ khơng ngủ vì lo lắng cho tương lai của con: Miễn phí</b>


<b>Tất cả những đồ chơi, quần áo, thức ăn mà mẹ đã nuôi con trong suốt mấy </b>
<b>năm qua: Miễn phí</b>


<b>Và đắt hơn chính là tình u của mẹ dành cho con: Cũng miễn phí ln con ạ.</b>
<b>Khi đọc xong những dịng chữ của mẹ, cậu bé vơ cùng xúc động, nước mắt </b>
<b>lưng trịng. Cậu nhìn mẹ và nói: "Con u mẹ nhiều lắm!" Sau đó cậu đặt bút </b>
<b>và viết thêm và tờ giấy dòng chữ thật lớn: "MẸ SẼ ĐƯỢC NHẬN LẠI TRỌN</b>
<b>VẸN!"</b>


<b>"Điều bí ẩn giản dị của hạnh phúc"</b>



<b>Chúng ta thường ngĩ rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn sau khi việc học </b>


<b>hành hoan tất hay khi có gia đình,cơng việc ổn định. Nhưng khi đã có được </b>


<b>những điều ấy rồi,chúng ta lại bị chi phối bởi nhiều mối bận tâm và lo lắng </b>


<b>khác nữa. Chúng ta thường khơng hài lịng khi cuộc sống khơng như những gì </b>



<b>mình mong muốn.</b>


<b>Có mấy ai nhận ra rằng khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là những giây </b>


<b>phút hiện tại mà chúng ta đang sống? Cuộc sống vốn chứa đựng nhiều thử</b>


<b>thách, khó khăn và nghịch cảnh. Cách thích ứng tốt nhất với cuộc sống này </b>


<b>là chấp nhận thực tế và tin vào chính mình. Tự bản thân mỗi chúng ta, trong</b>


<b>bất kì hồn cảnh nào, phải biết cảm nhận và tự tìm lấy niềm hạnh phúc cho </b>


<b>riêng mình.</b>


<b>Đừng trơng đợi vào một phép màu hay một ai đó sẽ mang hạnh phúc đến cho </b>


<b>bạn. Đừng đợi đến khi bạn thật rãnh rỗi hay đến lúc tốt nghiệp ra trường, </b>


<b>đừng đợi đến khi kiếm đc nhiều tiền, thành đạt, có gia đình hoặc đến khi được</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

<b>Đừng đợi đến mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, hay mùa đông rồi mới cảm thấy </b>


<b>hạnh phúc. Đừng đợi tia nắng ban mai hay ánh hồng hơn bng xuống mới </b>


<b>nghĩ là hạnh phúc. Đừng đợi đến những chiều thứ 7, những ngày cuối tuần, </b>


<b>ngày nghỉ, ngày sinh nhật hay một ngày đặc biệt nào mới thấy đó là ngày </b>


<b>hạnh phúc của bạn. Tại sao không phải là lúc này?</b>



<b>Hạnh phúc là một con đường đi, một hành trình. Hãy trân trọng từng khoảnh</b>


<b>khắc quý giá trên chuyến hành trình ấy. Hãy dành thời gian quan tâm tới </b>


<b>người khác và luôn nhớ rằng, thời gian không chờ đợi một ai! Nhưng chắc </b>


<b>chắn không bao giờ là quá muộn - và thời gian là người bạn tốt nhất của bạn,</b>


<b>của tất cả mọi người.</b>


<b>Hãy làm việc say mê như thể bạn khơng cịn cơ hội đẻ làm lại một lần nữa.</b>
<b>Hãy yêu chân thành và trọn vẹn như thể bạn chưa từng đau khổ vì u.</b>
<b>Bạn hãy đón nhận cuộc sống với tất cả những điều bình dị, tinh khơi nhất của</b>
<b>nó, như thể bạn chưa từng trải qua những năm tháng khổ đau, những phút </b>


<b>giây tuyệt vọng. Như thể bạn vừa khám phá ra chính mình, khám phá đc ý </b>


<b>nghĩa thật sự của tình yêu, và hơn ai hết là điều bí ẩn giản dị nhất của hạnh </b>


<b>phúc.</b>


Khát vọng của nàng Violet


<i>Khao khát là khởi đầu của mọi thành cơng.</i>


<i>Ước mơ là khởi đầu hành trình vượt ra khỏi những khn khổ</i>
<i>-Napoleon </i>


Hill-Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống


hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.


Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn,
nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia,
mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thơi để
khơng phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".


Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bơng hoa bé nhỏ :


- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa
Hồng !


Bà tiên chăm chú nhìn bơng hoa :


- Con có bóêt mình đang địi hỏi điều gì khơng ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.


Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên
đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến
thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.


Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao
to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lịai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất
như Violet.


Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một
nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :


- Các bạn nhìn kìa, cơ ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !



Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi
thở cuối cùng thều thào :


-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tơi
cảm thấy thỗi mái và hài lịng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tơi chợt thấy mình nhỏ
bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám
mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa.
Hơm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế
nào là thế giới mn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao
nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tơi
có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi
đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là
điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×