Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

BẰNG LĂNG TÍM

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (169.16 KB, 2 trang )

Bằng lăng tìm một nhành đưa theo gió
Mai tàn theo chút nắng hè rơi
Ta vội vã lần về bên lối nhỏ
Nhặt giùm ai chút kỷ niệm bỏ quên
Trưa nay, tình cờ đọc lại dòng tin nhắn đã gửi cho ấy nơi xa chợt thấy mình nông
nỗi, chút vô tâm. Gần năm rồi không gặp, giờ này ấy đã khác nhiều hơn trước_ Mái
ấm gia đình trẻ, sẻ chia nhiều hơn niềm vui và cả lời yêu thương tử tế nữa ... Ấy giờ
hạnh phúc! Lạ thật, khi con người ta có được tất cả thì lại đặt mình vào vị trí của
những ai đang khao khát nụ cười tự tế, vững chải một bờ vai? Ấy cũng đôi lần
khuyên tôi nên đến với ai đó đi, ấy mới thực sự trưởng thành. Và tôi cũng hy vọng
rằng mình sẽ tìm được điều gì đó ý nghĩa để làm và mong chờ sự kỳ diệu nào đó,
một phép màu sẽ trở thành hiện thực khi tôi đang ấp ủ một bóng hồng sau thời gian
xa ấy. Nhưng rồi lại một lần nữa ...
Tình yêu có thể ví như nàng trăng trên trời vậy, đâu xa mà chỉ cách mình bằng
những sải tay. Rất gần, nhưng sao không thể với tới? Tôi và cô cùng làm một chỗ,
về cùng một ngày, học cùng ngành, cùng nhau một tính và giống nhau cả về sở
thích... Tôi yêu ai cũng dè chừng, luôn giữ khoảng cách, ít thể hiện ra ngoài. Tôi
luôn mang cho cô ấy những niềm vui, đơn phương qua tin nhắn sẻ chia mà chưa
hẹn hò gì nhiều, chuyện trò mỗi khi cô ở lại. Hơn năm trời tin nhau, ngàn lời yêu
vẫn còn nguyên lưu giữ... Thế rồi một ngày kia tôi hay rằng cô ấy sắp lấy chồng
(một người ở cạnh nhà tôi và do đồng nghiệp tôi mai mối) chẳng một lời giải thích,
yêu ghét được mất. Chưa bao giờ nói về tôi ưu khuyết, tôi chưa bao giờ khiến cô ấy
giận hờn, trách cứ cũng không vì lý do chính đáng mà ... Trời ạ! Ôi những cái giật
mình ...!!!
Trôi về đâu một nhành hoa đơn chiếc
Đời buồn vui nơi xứ lạ lạc loài
Dập dìu đưa từng ngày trôi quên tuổi
Gầy guộc từng ngày không biết yêu thương.
Mai tôi lại đi chúc phúc cho người khác, thiệp hồng cầm tay sao cứ mãi nghẹn
lòng. Nhìn mặt trời mọc lại nghĩ đến lặn, sao niềm vui với tôi qua nhanh thoáng
chốc và không thể chôn vùi ký ức thẳm sâu.


Tôi lại về xa nơi ấy cách ngăn
Thoáng bóng người xưa chập chờn cuối xóm
Con đường qua nhau tôi em chia nửa
Cố nhân ơi lạc mất một bóng hồng.
NS

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×