Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.95 KB, 2 trang )
HƯƠNG NHU
Truyện ngắn của Thu Diệu
Nghỉ hè . Tôi về Bắc thăm người bà họ ở tỉnh miền núi TQ , cũng là nơi ba
mươi năm trước tôi dạy học . Bà là mợ ruột của bố tôi và rất thương chúng tôi .
Buổi trưa oi ả , bà dẫn tôi đi quanh làng dưới bóng tre . Rẽ khỏi lũy tre , bà đưa
tôi tới khu gò chỉ có một dãy phi lao cao vút , còn toàn cây sim mua lúp súp .
Trong làn gió đồng mát rượi tôi bỗng nghe thoang thoảng mùi hương nhu . Chợt
bà tôi hỏi :
- Anh còn nhớ nơi này không ?
- Dạ , con nhớ . Đây là gò Gió .
- Bao nhiêu đời gò Gió hoang vắng , nay sắp mở đường lớn qua đây đấy anh ạ
Chợt nghe phía xa vẳng lại tiếng cười lanh lảnh . Tôi hướng mắt trông theo thì
thấy một ngôi nhà nhỏ ba gian mái lá nép dưới tán cây bàng cổ thụ . Bà tôi bảo
đó là nhà chị Ngoan , lâu lắm bà chưa tới . Bà dẫn tôi vào . Nhà trống trải nhưng
sạch sẽ . Gian trước nền láng xi măng trải một chiếc chiếu , gian trong có chiếc tủ
đứng và chiếc giường gỗ nhỏ , tất cả trông đều cũ kỹ nhưng chắc chắn .
Thấy người vào , chủ nhà ra tiếp , trên môi vẫn thoảng tiếng cười khi nãy . Chị
mang ra một chai lít và hai chiếc bát sứ . Tôi tỏ vẻ chưa hiểu . Bà tôi khoát tay
vui vẻ :
- Chị Ngoan quý bà cháu mình nên mang rượu ra đấy .
Chị Ngoan từ từ rót rượu , không hề nói lời nào nhưng nét mặt chị rất vui . Đó
là nét mặt xanh xao nhưng thanh tú , còn đọng lại nhiều nét nhẹ nhàng của tuổi
thanh xuân . Người chị gầy nhưng khuôn ngực khá đầy . Chị chỉ tay vào từng bát
rượu rồi nhìn bà cháu tôi , miệng mấp máy khẽ phát ra những lời ú ớ . Tôi chợt
hiểu . Chị là người câm . Rồi tôi nhớ . Cô Ngoan Câm xinh đẹp từ ba mươi năm
trước vẫn ở giá cô đơn đến hôm nay .
Tôi nói lời mời chị rồi cầm bát rượu lên nhấp môi . Tôi thoáng nhăn mặt . Chị
chợt hồng đôi má và lại khẽ ú ớ . Bà tôi là người thông dịch tài tình , bà nói chị