Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

HƯƠNG NHU

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.95 KB, 2 trang )

HƯƠNG NHU

Truyện ngắn của Thu Diệu
Nghỉ hè . Tôi về Bắc thăm người bà họ ở tỉnh miền núi TQ , cũng là nơi ba
mươi năm trước tôi dạy học . Bà là mợ ruột của bố tôi và rất thương chúng tôi .

Buổi trưa oi ả , bà dẫn tôi đi quanh làng dưới bóng tre . Rẽ khỏi lũy tre , bà đưa
tôi tới khu gò chỉ có một dãy phi lao cao vút , còn toàn cây sim mua lúp súp .
Trong làn gió đồng mát rượi tôi bỗng nghe thoang thoảng mùi hương nhu . Chợt
bà tôi hỏi :
- Anh còn nhớ nơi này không ?
- Dạ , con nhớ . Đây là gò Gió .
- Bao nhiêu đời gò Gió hoang vắng , nay sắp mở đường lớn qua đây đấy anh ạ
Chợt nghe phía xa vẳng lại tiếng cười lanh lảnh . Tôi hướng mắt trông theo thì
thấy một ngôi nhà nhỏ ba gian mái lá nép dưới tán cây bàng cổ thụ . Bà tôi bảo
đó là nhà chị Ngoan , lâu lắm bà chưa tới . Bà dẫn tôi vào . Nhà trống trải nhưng
sạch sẽ . Gian trước nền láng xi măng trải một chiếc chiếu , gian trong có chiếc tủ
đứng và chiếc giường gỗ nhỏ , tất cả trông đều cũ kỹ nhưng chắc chắn .
Thấy người vào , chủ nhà ra tiếp , trên môi vẫn thoảng tiếng cười khi nãy . Chị
mang ra một chai lít và hai chiếc bát sứ . Tôi tỏ vẻ chưa hiểu . Bà tôi khoát tay
vui vẻ :
- Chị Ngoan quý bà cháu mình nên mang rượu ra đấy .

Chị Ngoan từ từ rót rượu , không hề nói lời nào nhưng nét mặt chị rất vui . Đó
là nét mặt xanh xao nhưng thanh tú , còn đọng lại nhiều nét nhẹ nhàng của tuổi
thanh xuân . Người chị gầy nhưng khuôn ngực khá đầy . Chị chỉ tay vào từng bát
rượu rồi nhìn bà cháu tôi , miệng mấp máy khẽ phát ra những lời ú ớ . Tôi chợt
hiểu . Chị là người câm . Rồi tôi nhớ . Cô Ngoan Câm xinh đẹp từ ba mươi năm
trước vẫn ở giá cô đơn đến hôm nay .
Tôi nói lời mời chị rồi cầm bát rượu lên nhấp môi . Tôi thoáng nhăn mặt . Chị
chợt hồng đôi má và lại khẽ ú ớ . Bà tôi là người thông dịch tài tình , bà nói chị


ấy đang bảo anh đừng chê rượu nhạt , anh là khách trong Nam ra nên chị ấy quý
lắm . Nói rồi bà bảo tôi ngồi chơi với chị Ngoan để bà ra sau vườn xin nắm lá
hương nhu .
Còn lại tôi ngồi với chị . Chị rót thêm rượu vào bát cho tôi rồi lại hồng đôi gò
má , tay khẽ chỉ vào bát rượu , vào chị rồi vào tôi , miệng mấp máy u ơ . Tôi thật
lòng cảm động vì lòng hiếu khách của chị , cảm động vì hoàn cảnh chị nên tôi
đưa tay chạm tay chị để tỏ ý cám ơn . Thật không ngờ , chị đưa cả hai tay nắm
chặt tay tôi , khuôn mặt chị bừng đỏ và đôi mắt long lanh đôi giọt lệ . Rồi một tay
chị nắm chặt bàn tay tôi , tay kia xoa nhẹ quanh cổ tay bắp tay tôi . Tôi hiểu . Tôi
nhìn sâu vào mắt chị để mắt tôi nói với chị rất nhiều .
Chợt chị lấy ngón tay vạch một đường ngang trên chiếu giữa tôi và chị rồi lại
khẽ u ơ . Tôi hiểu chị muốn nói chị rất yêu mến tôi , nhưng bị giới hạn . Hai bàn
tay chị đưa nhẹ dần lên đôi vai tôi , mái đầu chị ngả sang . Tôi thoáng nghe
hương thơm của lá hương nhu …
Bà tôi vừa bước vào vừa tấm tắc khen chị Ngoan ở một mình mà căn cơ nề nếp ,
trồng đủ loại cây thơm để đun nước gội đầu chứ không dùng dầu gội . Chị Ngoan
ngồi thẳng lại phía bên kia đường kẻ vô hình . Còn tôi ấp úng nói với bà :
- Con nhận ra Ngoan rồi bà ạ . Thế là Ngoan vẫn ở một mình từ hồi ấy đến
nay.
- Anh không nhận ra nó mới là chuyện lạ . Từ ngày anh chuyển vào Nam , cứ
Gặp tôi là nó hỏi thăm anh rồi nhắc lại chuyện ...
Một cơn gió mạnh ngoài hiên thổi những giọt sương đọng trên lá cây bưởi
trước sân rớt xuống rào rào . Tôi giật mình tỉnh giấc . Hương thơm của hương
nhu trong giấc mơ đã qua còn thoang thoảng làm tôi trăn trở không sao ngủ tiếp
...
Cao Nguyên – Tháng 7 năm 2010
THU DIỆU

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×