HOA LAN DẠ ĐIỆP HAI LÁ
Lanhít trở dậy, mặc quần áo và thận trọng men theo con đường sống trâu đi
về khu rừng tùng đen. Rừng tùng rậm rạp, tối sẫm. Những cây thông đỏ chót, ngạo
nghễ có tuổi hàng thế kỷ đang dạo những bản nhạc buồn bã của mình.
Chính Lanhít cũng không hiểu sức mạnh nào đã lôi cuốn anh đi vào rừng. Đi
về nơi còn lưu truyền nhiều truyền thuyết kỳ lạ. Trước đây, Lanhít vốn rất sợ
những câu chuyện hoang đường về rừng tùng đen, nhưng từ khi Danê người vợ
chưa cưới của chàng biến mất thì đôi chân của chàng đã cưỡng lại ý nghĩ của
chàng và đưa chàng đến đây.
Nỗi lo lắng trong ngày lễ thánh luôn luôn dày vò Lanhít. Chàng làm sao hiểu
được đó là tiếng rừng ồn áo, tiếng chim hót hay hương thơm kỳ ảo của các loài
hoa, tất cả đang lôi cuốn bước chân chàng vào rừng. Có thể tất cả đó chính là loài
hoa rừng mà ba mươi năm nay chàng đã đem lòng yêu.
Gần tới ngày lễ thánh, khi hoa Lan Dạ Điệp hai lá bắt đầu toả hương thơm, Lanhít
lại bị một mối lo âu khó hiểu hành hạ. Đêm nào chàng cũng bị mất ngủ. Chàng đi
lang thang trong rừng và khi tìm thấy một khu rừng thưa có một bông hoa Lan Dạ
Điệp hai lá chàng liền nằm xuống bên cạnh và bị thứ hương quyến rũ của nó hút
hết tâm sức. Nhưng chàng chẳng nỡ hái hoa, dù chỉ là một bông Lan Dạ Điệp.
Những cánh nhỏ trong suốt của nó trông thật dịu dàng và mảnh dẻ, những bông
hoa trắng thật tuyệt vời, hương của nó ngọt ngào đến nỗi Lanhít cảm thấy mình sẽ
có tội nếu dám chạm bàn tay thô ráp, xấu xí vào chúng.
Lanhít yêu hoa đến độ cuồng nhiệt có thể vì Danê của chàng cũng yêu hoa.
Chàng lấy làm sung sướng vuốt ve từng bông hoa. Những bông hoa gợi cho chàng
nhớ tới những sớm, những chiều Danê đã đưa vào phòng chàng những bó hoa
thơm ngào ngạt.
Chính bởi vậy mà đêm nay Lanhít đi sâu mãi vào trong rừng, nơi có một
bông Lan Dạ Điệp hai lá. Chàng phát hiện ra một khoảng rừng thưa với cơ man
những hoa là hoa.
Lanhít nằm xuống đất và suy nghĩ về Danê của mình. Đã ba mươi năm trôi
qua kể từ khi nàng biến mất, nhưng cho đến tận bây giờ, những ý nghĩ về nàng cứ
đeo đẳng chàng suốt cả ngày lẫn đêm.
- Danê, Danê ơi, cuộc sống đang reo vui quanh ta, bây giờ em đang ở bên ta -
Lanhít thì thào và ghé sát cặp môi vào một bông hoa Lan Dạ Điệp.
Và Lanhít lại nhớ tới cái thời cách đây đã hai mươi năm. Dạo ấy, bà mẹ Vaiđune
và cô con gái Danê đến định cư ở buôn làng chàng. Ngày mới đến Danê còn e lệ,
rụt rè lắm, chỉ thỉnh thoảng mới dám liếc nhìn Lanhít.
Bà Vaiđupe biết chế biến thuốc chữa được các loại bệnh khác nhau, nhưng bà đã
tuổi cao, sức yếu, Danê phải đi hái lượm các loại cỏ làm thuốc. Cô gái ra khỏi nhà
lúc mặt trời lặn, toàn thân ướt đẫm song hai bên vạt áo đầy những cỏ và hoa.
Khi Lanhít kết bạn với Danê, chàng cũng đi hái cỏ với nàng. Đó là những chuyến
du ngoạn không sao quên được. Chỉ có điều Danê không kể chuyện về các loài cỏ
và hoa, nàng gọi tên từng loài chim qua giọng hót của nó. Khi hết chuyện, họ bắt
đầu huýt sáo hoặc cất tiếng hát vang. Chiều đến, nàng đem hoa đặt vào phòng
Lanhít, sáng hôm sau nàng lại đòi chàng phải kể lại giấc mơ đêm qua của mình.
Trước ngày lễ thánh không lâu, Danê bỗng thay đổi một cách khác thường, nàng
trở nên đăm chiêu và đêm đêm thường đi lang thang trong rừng tùng đen. Lanhít
gạn hỏi, nàng cũng không biết trả lời ra sao. Có lần nàng nói: "Khoảng nửa đêm
hoặc giữa trưa khi em đi vào rừng kiếm cây cỏ làm thuốc em thường nghe có tiếng
người gọi. Lúc đó em thấy trong người sảng khoái một cách khác lạ, bởi lẽ em
không biết người vừa gọi mình đó là ai".
Đúng vào buổi dạ hội, Lanhít và Danê cùng nhóm một bếp lửa nơi bìa rừng.
Ngồi bên bếp lửa họ nói cười vui vẻ và tung hoa vào người nhau.
Bỗng Danê đứng dậy và nói:
- Lanhít ơi, em biết trong khu rừng rậm rạp này có một loài hoa bí ẩn đã nở. Gió
đang đưa mùi hương của nó tới đây, và mùi hương ấy đang làm em ngây ngất còn
hơn là những cái hôn của chàng. Đêm nay em muốn mang bông hoa đó về tặng
chàng.
- Ta sẽ chờ em, -Lanhít đáp và ở lại canh chừng bếp lửa.
Chàng chờ Danê thật lâu, cuối cùng không chờ được nữa, chàng đành phải đi tìm
nàng.
Chàng lên tiếng gọi, rồi đích thân đến tận chỗ có tiếng nàng đáp lại thì chỉ
thấy ở đây bao trùm một bầu không khí yên lặng, và ở một phía khác vang lên
tiếng cười của một cô gái.
- Danê, đừng làm khổ ta nữa – Lanhít hét lên nhưng vẫn không thấy Danê xuất
hiện.
Sáng ra, Lanhít trở về nhà trong tâm trạng mỏi mệt và giận dữ. Đêm sau rồi
đêm sau nữa Danê vẫn không quay lại.
Lanhít cùng đám gia nhân lên đường đi tìm kiếm. Họ lục soát khắp rừng,
song vẫn không gặp nàng ở đâu, Lanhít đành ở lại rừng một mình. Chàng lại tiếp
tục tìm kiếm Danê, cuối cùng thì chàng lạc vào một khu rừng rậm. Bỗng dưng có
một bông hoa lạ toả ra một mùi hương đầy quyến rũ khiến chàng phải chú ý.
- Đúng rồi, đây chính là loài hoa đã toả ra thứ hương thơm có sức quyến rũ mãnh
liệt hơn tất cả những cái hôn của ta, và chính nó đã vẫy gọi nàng vào rừng! - Lanhít
thốt kêu lên và tức giận lao vào chực ngắt bông hoa, song chàng vấp ngay phải một
khúc gỗ và ngã sóng soài, chân tay sây sát tứa đầy máu.
Lanhít đi tìm nơi có nước để rửa sạch vết thương. "Thật là kỳ cục - chàng
nghĩ - sao lại giận dỗi một bông hoa khi nó toả hương?
Một năm, hai năm rồi mười năm trôi qua, vẫn không thấy Danê trở lại.
Lanhít thương nhớ nàng như thương nhớ người vợ hiền, song chàng không thể bắt
đầu lại cuộc sống đã tan nát của mình được. Có những giây phút chàng muốn chết
đi cho lòng thanh thản, nhưng chàng đã thắng được những ý nghĩ đen tối của mình.
"Cuộc sống mà thiếu Danê khác nào địa ngục - chàng tự nhủ - Song ta nỡ nào tước
bỏ cuộc sống khi nó không còn thuộc về riêng ta nữa. Vì có sống thì ta mới được
trông thấy Danê, dù chỉ là trong mơ..."
Hương hoa Lan Dạ Điệp quả thật kỳ diệu. Lanhít có cảm giác hương của
loài hoa này đang dần cô đặc lại, biến thành làn khói nhẹ thấp thoáng một bóng
hình. Bóng hình ấy mỗi lúc một rõ hơn và bỗng dưng Lanhít nhìn thấy Danê, vợ
chưa cưới của mình. Nàng đang tiến lại gần, quỳ xuống và khẽ chạm hai làn môi
mát lạnh vào đôi mắt chàng.
- Danê ! Danê của ta! - Lanhít kêu lên - cuối cùng ta cũng đã tìm được nàng. Nàng
biến đi đâu mà lâu vậy? Tóc ta đã bạc hết rồi, và ta dường như đã thành một ông
già.
Hương hoa thơm cứ quấn quýt bên chàng.
- Hỡi người tình chung thủy của em! Vì sao chàng không ngắt được hoa khi chàng
ngã xuống, chàng còn nhớ không? Tóc chàng bạc trắng vì một nỗi buồn khôn dứt,
giá như em đày đọa ở đây vĩnh viễn dưới cái lốt bông hoa Lan Dạ Điệp hai lá.
Lanhít không sao hiểu được những lời nói lạ lùng của nàng, vì thế Danê bèn cắt
nghĩa cho chàng hiểu tất cả:
- Chàng ơi, vào cái đêm xa xôi ấy, con Quỷ rừng đã đến quyến rũ em. Từ trước đó,
nó đã dụ dỗ em rồi, nhưng em đi theo tiếng gọi với một tâm trạng sợ hãi , vì em
không hiểu ai đã gọi em. Lúc đó nó nghĩ ra một quỷ kế: trồng một bông hoa có
hương thơm quyến rũ mãnh liệt hơn cả những cái hôn của anh. Nó biết rằng em
yêu hoa cũng mãnh liệt chẳng kém gì yêu anh. Trước ngày lễ thánh, làm cho anh
một tặng phẩm, đó là đi tìm một bông hoa bí ẩn. Và thế là Quỷ rừng bèn phả vào
hoa Lan Dạ Điệp một thứ hương huyền ảo và em thì chạy đi tìm bông hoa kỳ lạ ấy.
Chính ngay tại chỗ này, Quỷ rừng đã bắt được em. Nó nói rằng nó đã để ý đến em
đã lâu, nó muốn em làm vợ nó và vĩnh viễn ở trong rừng. Em đáp lại rằng không
thể có chuyện đó, rằng em chỉ yêu một mình chàng thôi. Nó vật vã cầu xin em hết
một đêm nhưng em vẫn cưỡng lại, vì em tin chắc rằng chàng sẽ đi tìm em, và khi
ấy tà phép của nó sẽ mất hết sức mạnh.
Tới đêm thứ hai, khi chàng một mình đi vào rừng sâu, Quỷ rừng bèn biến
em thành hoa Lan Dạ Điệp hai lá để che mắt chàng. Nếu lúc đó chàng ngắt được
hoa, em đã trở lại thành Danê của chàng rồi, nhưng Quỷ rừng đã hoá thành khúc gỗ
khô, ngáng chân chàng, chàng đã ngã và sau đó chàng đi lại phía bờ suối.
Đã ba mươi năm nay em mong chàng tới ngắt hoa, nhưng chàng thì lại chỉ rủ
lòng thương bông hoa mảnh dẻ. Ba mươi năm nay em không chịu làm vợ Quỷ
rừng. Nó dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ, đe doạ em nhưng em chỉ một lòng chờ đợi,
mong ngóng chàng.
Nhưng ba mươi năm ấy trôi qua, con người không đủ sức chiến thắng tà
phép của Quỷ rừng, em đành phải chấp nhận số phận ở lại rừng sâu vĩnh viễn cùng
với những cô gái sắp sửa xuất giá cũng bị bỏ bùa mê như em. Chàng thấy đấy, ở
đây rất đông các cô gái ấy, nhưng tất cả họ đều một lòng chung thuỷ với người
chồng chưa cưới của mình. Quỷ rừng thì đã già lại xấu xí như một khúc gỗ khô
cong queo.
Hỡi người bạn tình chung thuỷ của em, vì sao chàng không hái hoa ngay sau
đêm lễ thánh ấy?...
Hương hoa thơm làm say lòng Lanhít, và hình ảnh người con gái chợt lóe lên trước
mắt chàng rồi biến mất!
- Danê, đừng bỏ anh! - Lanhít gào lên, như muốn cố níu người vợ bị hóa kiếp của
mình lại để được ôm ấp nàng. Nhưng trong tay Lanhít chỉ còn là một bông hoa
trắng muốt, đầy vẻ dịu dàng đang toả ngát hương thơm kỳ ảo như bao bọc lấy
chàng.
..............................................................