Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64.59 KB, 2 trang )
MÃI NHỚ VỀ CÔ
Ngày ấy - niên học 1981-1982, khi lên mười sáu tuổi, bản thân còn khờ khạo lắm,
chỉ được cái hồn nhiên ngây thơ của tuổi học trò. Những kỷ niệm của tuổi thiếu niên làm
sao quên được! Năm đó, tôi học lớp 9/2 trường Bình Lãnh, được cô dạy môn toán làm
chủ nhiệm. Tính siêng năng, chăm học của tôi đã gây được sự chú ý của cô và từ đó
chức lớp trưởng được cô ủy thác, nhưng tôi không nhận mà nhường cho bạn Trương Tấn
Nam - một bạn trai - nay dạy ở Nam Giang, còn mình giữ chức lớp phó học tập. Năm
học cuối cấp khó quên, tôi yêu cô từ đấy.
Năm đó, cô khoảng 26 tuổi nhưng chưa lập gia đình. Cô là con cả của một gia
đình có 7 người con, cha cô mất sớm, Cô cùng mẹ vất vả chăm nuôi 6 em ăn học. Trách
nhiệm ở gia đình cô nặng nề là thế, nhưng đến lớp cô rất nhiệt tình trong công tác được
nhà trường giao cho. Cô dạy rất hấp dẫn nên thu hút được tất cả học sinh yêu thích. Đến
bây giờ tôi mới hiểu ra, không có môn nào khó học mà chủ yếu là do thầy, cô giáo dạy
mà thôi. Bài giảng của cô lúc nhẹ nhàng, lúc sôi nổi, có lúc chậm, lúc nhanh lôi cuốn
chúng tôi chăm chú lắng nghe. Tuy cô là giáo viên Toán, nhưng vào cuối tiết học hoặc
giờ chủ nhiệm, cô thường kể cho chúng tôi nghe những mẫu chuyện vui, những mẫu
chuyện ấy khắc ghi trong tâm khảm chúng tôi cho đến bây giờ.
Nhưng kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên, luôn nhớ mãi, đó là : Có một lần được
cô chở đi chợ mua các thứ để tổ chức liên hoan cuối cấp, bằng xe máy từ Bình lãnh lên
Chợ Việt An ...
Ngày hè năm đó, tôi dậy sớm phụ giúp cha nấu những nồi khoai cuối mùa làm
khoai chà. Sương mai dày đặc, nhìn xa không rõ. Tiếng xe nổ từ xa, rõ dần, từ từ chạy
men theo lũy tre tiến vào ngõ nhà tôi. Tôi chạy ra và reo lên: Cô giáo chủ nhiệm!... Cô
đến xin phép cha tôi cho tôi được đi chợ với cô để lo tiệc liên hoan lớp (chả là chiều
hôm qua, tôi bị cảm không đi học nên không biết kế hoạch này). Tôi mừng rơn lên vì
được đi cùng cô, lại hãnh diện được cô chọn chở đi chợ trong khi các bạn (Bích Đào, Ba
Lựu, Minh, Thanh Nga,…) nhà ở gần trường nhưng không được cô cho phép. Nhưng cái
hạnh phúc nhất là lần đầu tiên được ngồi trên xe máy. Cảm giác ấy sao mà khó tả.
Con đường bờ ruộng ngoằn ngoèo từ nhà tôi ra đường quốc lộ 14E bây giờ, rất
hẹp, men theo lũy tre làng, hai bên đường những giọt sương mai óng ánh như vẫy chào
tôi. Gió sớm lùa từng cơn buốt lạnh. Hương đồng nội quyện chặt, lòng tôi nao nao. Ngồi