Về khái niệm dân tộc và chủ nghĩa dân tộc
Trong bài viết này, tác giả đã phân tích, lý giải để làm rõ thêm các khái niệm dân tộc
và chủ nghĩa dân tộc. Theo tác giả, dân tộc là cộng đồng những người cùng chung
một lịch sử, nói chung một ngôn ngữ, sống chung trên một vùng lãnh thổ và có
chung một nền văn hoá. Chủ nghĩa dân tộc là ý thức của mỗi người về cội nguồn dân
tộc, ý thức về quyền dân tộc, về phẩm giá dân tộc,… Chủ nghĩa dân tộc có nhiều loại
khác nhau, song chỉ có chủ nghĩa dân tộc của nhân dân lao động là chủ nghĩa dân
tộc chân chính. Chủ nghĩa dân tộc trong tư tưởng Hồ Chí Minh là chủ nghĩa dân tộc
của nhân dân lao động, luôn thống nhất với chủ nghĩa quốc tế trong sáng.
Dân tộc là tên chỉ cộng đồng người hình thành và phát triển trong lịch sử, sau khi xã
hội đã có sự phân chia giai cấp và xuất hiện nhà nước. Trong xã hội nguyên thuỷ đã
có thị tộc, rồi bộ lạc. Những thành viên trong thị tộc gắn bó với nhau bằng quan hệ
huyết thống. Bộ lạc bao gồm những người cùng họ và những người khác họ, cùng
sinh sống trên một địa bàn. Sản xuất phát triển thì bản thân con người cũng phát
triển theo, cùng với những đặc trưng như ngôn ngữ, văn hoá vật chất (thể hiện trong
phương thức sản xuất, phương thức sinh hoạt) và văn hoá tinh thần (thể hiện thành
ý thức và các hình thái ý thức). Hình thức của cộng đồng người cũng có sự tiến hoá:
từ phân tán đến tập trung, từ thấp đến cao, kết quả là hình thành nên những tộc
người và những dân tộc khác nhau như chúng ta thấy hiện nay. Có thể quan niệm
dân tộc là cộng đồng những người cùng chung một lịch sử (lịch sử hình thành và
phát triển của dân tộc), nói chung một ngôn ngữ, sống chung trên một lãnh thổ, có
chung một nền văn hoá hiểu theo nghĩa rộng nhất của từ này là tổng hợp các giá trị
vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra, tiêu biểu cho trình độ văn minh đã
đạt được. Văn hoá của các dân tộc có những nét chung giống nhau (thí dụ như đều
trải qua nền văn minh nông nghiệp tiến lên nền văn minh công nghiệp), nhưng cũng
có những nét đặc thù gọi là tính cách dân tộc hay bản sắc dân tộc (các phong tục,
tập quán sinh hoạt và ứng xử, các nếp tâm lý và tư duy, các ưu thế phát triển về
mặt này hay mặt khác) tạo ra tính đa dạng, vô cùng phong phú của văn hoá nhân
loại.
Về mặt xã hội, khái niệm dân tộc không phải bao giờ cũng trùng hợp với khái niệm
quốc gia theo nghĩa là một cộng đồng chính trị - xã hội được quản lý bằng bộ máy
nhà nước. Có quốc gia chỉ gồm một dân tộc (hiếm có, như trường hợp Triều Tiên
trước khi bị chia cắt), song phần lớn là những quốc gia nhiều dân tộc (nhiều dân tộc
nhỏ quy tụ xung quanh một dân tộc chủ yếu, thường là đông hơn và phát triển hơn
trong lịch sử). Cũng có tình hình là những người cùng một dân tộc nhưng sống phân
tán ở những quốc gia khác nhau. Trong lịch sử, các dân tộc hình thành và phát triển
rất không đồng đều cả về thời gian, quy mô, sức sống lẫn trình độ phát triển. Đã có
tình hình nhiều dân tộc tự phát liên kết với nhau, hoà nhập vào nhau hoặc đồng hoá,
thôn tính lẫn nhau. Xu thế lịch sử của dân tộc là cần có nhà nước để bảo vệ lãnh thổ
của mình. Ý thức về chủ quyền lãnh thổ phát triển thành ý thức quốc gia dân tộc hay
chủ nghĩa yêu nước. Bản thân nhà nước, đến lượt nó, lại có tác động trở lại củng cố
sự đoàn kết dân tộc, sự thống nhất nhiều dân tộc trong biên giới của mình. Bộ máy
nhà nước trung ương tập quyền của nhà Tần ở Trung Quốc chẳng hạn, khi ban hành
những pháp luật thống nhất trong cả nước, bắt mọi người cùng viết một kiểu chữ,
cùng đi một cỡ xe (thư đồng văn, xa đồng quỹ) đã đẩy nhanh sự cố kết của dân tộc
Hán ngay từ trước Công nguyên.
Trước đây, các học giả phương Tây chưa nghiên cứu nhiều về vấn đề dân tộc nói
riêng. Các sách báo mácxít cũng dựa chủ yếu vào tình hình của châu Âu mà cho
rằng, dân tộc chỉ trở thành dân tộc khi có sự xuất hiện của chủ nghĩa tư bản, khi
xuất hiện thị trường dân tộc(1). Thực ra, trên thế giới, tính cố kết dân tộc có thể bắt
nguồn từ nhiều nguyên nhân kinh tế, chính trị khác, như nhu cầu có những công
trình trị thuỷ lớn ở các vùng trồng lúa nước, nhu cầu chống lại sự xâm lược, đô hộ và
đồng hoá của ngoại tộc. Việt Nam đã từng bị ngoại tộc đô hộ hơn một nghìn năm mà
không bị đồng hoá, sở dĩ như vậy là vì con người (Việt Nam) đã có ý thức về bản sắc
của dân tộc mình và nổi dậy chống lại sự đồng hoá ấy. Ý thức về quốc gia - dân tộc
đã thể hiện rõ trong hành động lịch sử của Lý Bí khi ông tự xưng là Nam Đế, lập ra
nước Vạn Xuân thế kỷ thứ VI, hoặc trong câu thơ "Nam quốc sơn hà Nam đế cư" thế
kỷ thứ XI, trong áng văn bất hủ "Bình Ngô đại cáo" thế kỷ thứ XV. Vậy mà cho đến
thế kỷ thứ XX, Việt Nam vẫn chưa đạt đến trình độ một nước tư bản chủ nghĩa. Rõ
ràng là, người Việt Nam đã hình thành nên dân tộc của mình ngay từ thời cổ đại, có
thể là ngay từ khi bị ngoại tộc đô hộ mà không sao đồng hoá nổi, chứ không phải đợi
đến khi lập ra nhà nước phong kiến độc lập bền vững vào thế kỷ thứ X.
Có dân tộc hình thành rồi, sau đó mới có ý thức dân tộc. Con người được sinh ra
trong cộng đồng, từ cộng đồng. Chỉ có thông qua cộng đồng, ở đây là cộng đồng dân
tộc, cá nhân con người mới được xã hội hoá, mới trở thành người. Đứa trẻ sơ sinh chỉ
mới là “con người dự bị”; nó phải tập ăn, tập nói như người, cảm xúc, ứng xử và suy
nghĩ như người. Nắm được ngôn ngữ dân tộc - vừa là phương tiện giao tiếp, vừa là
phương tiện nhận thức - đứa trẻ càng nhanh chóng đi vào những khuôn nếp của xã
hội, những tục lệ, tín ngưỡng, đạo lý, pháp luật sẵn có của một trình độ văn hoá nhất
định. Đến tuổi thành niên, nó mới được xã hội công nhận là một thành viên đủ tư
cách. Một cách rất tự nhiên, mỗi cá nhân con người đều cảm thấy rất rõ, trong cả thể
xác và tâm hồn mình, là người của một dân tộc nhất định. Đó chính là ý thức dân
tộc, tinh thần dân tộc hay là chủ nghĩa dân tộc.
Như vậy, ý thức dân tộc trước hết là ý thức về cội nguồn dân tộc của mỗi con người:
mình từ đâu đến? Sau đó là ý thức về quyền dân tộc: quyền làm chủ lãnh thổ (đất
nước), làm chủ đời sống vật chất và tinh thần của dân tộc mình. Đó là tinh thần độc
lập, tự chủ của mỗi dân tộc. Đó là quyền tự nhiên, mỗi thành viên của dân tộc đều
thấy có nghĩa vụ thiêng liêng phải giữ gìn và bảo vệ. Chủ nghĩa dân tộc còn là ý thức
về phẩm giá dân tộc. Dân tộc tồn tại và phát triển là thành quả của sức lao động và
đấu tranh sáng tạo của nhiều thế hệ tiền bối. Họ đã tạo ra tất cả những giá trị vật
chất và tinh thần hợp thành nền văn hoá dân tộc, vừa có bản sắc riêng, vừa là bộ
phận hợp thành nền văn hoá chung của nhân loại.
Song, điều phức tạp của lịch sử là ở chỗ, các tộc người, các dân tộc hình thành và
phát triển khi đã có sự phân tầng xã hội thành các giai cấp. Sự xuất hiện giai cấp
không làm tan rã cộng đồng dân tộc, mà chỉ chia rẽ con người trong cộng đồng dân
tộc, thậm chí đến mức đối kháng. Trong cùng một dân tộc, ý thức dân tộc của mỗi
giai cấp lại được chiết quang qua ý thức về lợi ích giai cấp; vì vậy, nó không thể
không mang thêm những sắc thái riêng bắt nguồn từ tính giai cấp.
Việc cải tiến công cụ lao động tuy chậm chạp nhưng liên tục trong xã hội nguyên
thủy làm tăng dần năng suất lao động của con người; đến một độ nhất định (thời đại
đồ đồng, đồ sắt), sản xuất xã hội đủ sức tạo ra những sản phẩm thặng dư. Tiền đề
này đã dẫn đến một tất yếu lịch sử là sự hình thành giai cấp và kèm theo nó là sự
phân công lao động xã hội thành lao động chân tay và lao động trí óc. Một số người
có điều kiện chiếm dụng những sản phẩm thặng dư và sống trên lưng người khác, trở
thành giai cấp ăn bám và thống trị. Đa số người còn lại vẫn buộc phải sản xuất trực
tiếp đổ mồ hôi kiếm miếng ăn, đó là những giai cấp bị bóc lột và bị trị, là nhân dân
lao động. Đồng thời, cũng chỉ có người nào không buộc phải trực tiếp lao động sản
xuất mới có thì giờ rảnh để chuyên làm lao động trí óc, phát triển mọi năng khiếu
tinh thần của con người và trở thành những nhà trí thức. Trong xã hội có giai cấp,
tầng lớp trí thức phần nhiều xuất thân từ giai cấp thống trị hoặc phụ thuộc vào họ.
Tình hình này đưa đến sự lầm lẫn cho rằng, kẻ lao tâm thì trị người và được người
nuôi, còn kẻ lao lực thì nuôi người và bị người trị (Mạnh Tử). Thực ra, những thành
viên của các giai cấp thống trị trong lịch sử trước đây không phải đều là trí thức hoặc
bắt đầu từ chỗ là trí thức. Sở dĩ họ thống trị là vì họ đã nắm được quyền lực, mà cơ
sở vật chất của quyền lực là sự chiếm đoạt, chủ yếu bằng bạo lực.
Sự hình thành các giai cấp và tầng lớp trí thức đánh dấu sự xuất hiện của bất bình
đẳng xã hội giữa con người với nhau, xâm hại tính cộng đồng gắn liền với bản chất
của con người là một động vật xã hội, có tính xã hội. Trong đấu tranh giai cấp, hiện
tượng mạnh được yếu thua, cường quyền át công lý, “cá lớn nuốt cá bé” chẳng qua
là biểu hiện của quy luật đấu tranh sinh tồn, của "luật rừng" trong giới sinh vật. Các
giai cấp đấu tranh với nhau, song vẫn dựa vào nhau cùng tồn tại: đấu tranh giai cấp
không làm tan rã được xã hội. Nó không phủ định bản chất con người đã bắt đầu
định hình, mà chỉ ¬minh hoạ cho thấy rằng, việc hình thành con người là một quá
trình tiến hoá trường kỳ, từ tính động vật đơn thuần đến tính người hoàn thiện hơn,
thực sự là con người. Tính động vật hay thú tính là cái nền tảng ban đầu nhưng được
cải biến dần dần, còn tính người hay nhân tính thì ngày càng được trau dồi và nâng
cao. Sự đối kháng giai cấp không điều hoà, tuy đã biến con người thành "chó sói đối
với người"; nhưng cũng chính đấu tranh giai cấp lại là động lực làm cho xã hội tiến
hoá đi lên, từ hình thức bóc lột và thống trị tàn nhẫn và thô bạo của chế độ chiếm
nô, đến chế độ phong kiến hết sức chuyên chế nhưng đã ít tàn bạo hơn, đến chế độ
tư bản bóc lột tinh vi hơn và thống trị một cách "dân chủ”, nghĩa là che đậy hơn.
Tính động vật đơn thuần đã từng bước chuyển hoá, mở đường cho tính người được
nâng lên dần dần một cách không thể đảo ngược được.
Mặt khác, giai cấp xuất hiện cũng có nghĩa là con người đã làm gia tăng một cách
đáng kể năng lực sản xuất và khai thác tự nhiên của mình. Con người đã vượt qua
được giai đoạn tiền sử - giai đoạn dã man và tiến vào giai đoạn văn minh. Việc lao
động trí óc được tách ra thành một dạng hoạt động chuyên biệt là thêm một đòn bẩy
hết sức mạnh mẽ để phát triển năng lực nhận thức của con người: năng lực quan
sát, chiêm nghiệm, năng lực tư duy, phân tích và tổng hợp, tổng kết, nâng nhận thức
từ trình độ cảm ¬tính lên trình độ lý tính. Tất cả những điều đó đã xây dựng nên nền
văn hoá đặc trưng cho loài người: nền văn hoá dân gian rất phong phú của quần
chúng nhân dân và cả một nền văn hoá bác học đồ sộ do những nhà trí thức các thế
hệ sáng tạo ra. Sự phát triển tất cả các hình thái ý thức của con người: tư tưởng, các
môn khoa học tự nhiên, các môn khoa học xã hội giúp con người không chỉ ngày
càng nhận thức được và làm chủ tự nhiên, mà còn vươn lên nhận thức được và làm
chủ xã hội và cả bản thân mình. Có thể nói, con người đã và còn tiếp tục sáng tạo ra
cả một thế giới mang tính người, được "người hoá". Thành tựu rực rỡ này làm vinh
quang cho con người, đồng thời cũng là điểm tới của một lộ trình vô cùng gian nan
và đau khổ, đẫm mồ hôi và máu: cái giá phải trả cho quá trình lịch sử mấy nghìn
năm của xã hội có giai cấp.
Cho đến nay, xã hội loài người vẫn chưa thoát ra ngoài khuôn khổ của xã hội có giai
cấp. Vậy, ý thức giai cấp đã tác động như thế nào tới ý thức cộng đồng, cụ thể ở đây
là ý thức dân tộc?
Nhìn một cách đại thể thì xã hội có giai cấp gồm hai lớp người: lớp trên là những giai
cấp bóc lột, thống trị và lớp dưới là những giai cấp lao động, bị trị. Là thành viên của
dân tộc, dĩ nhiên các giai cấp lớp trên cũng có ý thức về dân tộc mình, có tư tưởng
dân tộc chủ nghĩa. Là giai cấp thống trị, nắm bộ máy nhà nước, họ đồng hành với
dân tộc mình và hiểu rằng, không có dân thì làm sao có nước. Lợi ích giai cấp của họ
thời kỳ đầu nằm trong lợi ích của dân tộc. Vô số những anh hùng dân tộc trong lịch
sử là những vua sáng, tướng tài, những nhà tư tưởng, nhà văn hoá thuộc thành phần
lớp trên. Nhưng khi một triều đại phong kiến nào đó đã suy đồi thì cũng có những
ông vua bán nước cầu vinh, “cõng rắn cắn gà nhà” hòng giữ lại lợi ích nhỏ nhen của
triều đại mình. Bản thân giai cấp tư sản đã từng giương cao ngọn cờ cách mạng dân
chủ, làm rung chuyển châu Âu phong kiến các thế kỷ XVII, XVIII. Đại cách mạng
Pháp đã đem lại thống nhất, tự do và vinh quang cho dân tộc Pháp. Nhưng từ giữa
thế kỷ XIX, chính giai cấp tư sản Pháp đã trở thành bảo thủ và phản động; nó đã ký
hiệp ước đầu hàng quân Phổ xâm lược trong khi công nhân và nhân dân lao động
Pari ngoan cường chống lại (1871). Mặt khác, các giai cấp lớp trên đều là giai cấp
thống trị, đều có tham vọng mở rộng sự thống trị của giai cấp mình ra bên ngoài.
Trong tư tưởng của họ, ý thức về quốc gia, chủ nghĩa quốc gia luôn lấn át chủ nghĩa
dân tộc. Đó là nguyên nhân của những cuộc chiến tranh xâm lược, chinh phục triền
miên trong lịch sử của chủ nghĩa sô vanh, chủ nghĩa bá quyền, chủ nghĩa thực dân,
chủ nghĩa đế quốc.
Ngược lại là những giai cấp lao động ở lớp dưới. Họ không những duy trì được tính
người, một động vật biết tạo ra công cụ lao động và lao động bằng công cụ, mà còn
phát huy và hoàn thiện tính người với tư cách một động vật xã hội, nương tựa vào
nhau mà sống, có tình thương đồng loại và đạo lý làm người: đó chính là chủ nghĩa
nhân đạo. Dĩ nhiên, nhân dân lao động cũng có thể có biểu hiện tư tưởng dân tộc
hẹp hòi, vị kỷ, và ở thân phận bị trị có thể nhiều ít nhiễm tư tưởng của giai cấp thống
trị; nhưng cùng với sự tiến bộ về dân trí, họ dễ hiểu ra rằng, lợi ích của mọi người lao
động là thống nhất: suy ta ra người, vì thương thân nên cũng thương người, vì trọng
dân tộc mình nên cũng biết trọng dân tộc khác. Chủ nghĩa dân tộc của họ không đối
kháng với các dân tộc khác. Giai cấp vô sản trong chế độ tư bản chủ nghĩa không
vướng chút nào vào tư tưởng tư hữu, lại càng có điều kiện vật chất để đi tới tư tưởng
chủ nghĩa quốc tế thực sự(2) - hoàn toàn đối lập với mọi dạng chủ nghĩa quốc gia
từng có trong lịch sử. V.I.Lênin trước đây đã nhận xét: "Mỗi nền văn hoá dân tộc đều
có những thành phần, thậm chí không phát triển, của một nền văn hoá dân chủ và
xã hội chủ nghĩa, vì trong mỗi dân tộc đều có quần chúng lao động và bị bóc lột mà
điều kiện sinh sống của họ nhất định phải sản sinh ra một hệ¬ tư tưởng dân chủ và
xã hội chủ nghĩa. Nhưng trong mỗi dân tộc, cũng còn có một nền văn hoá tư sản (…)
không phải chỉ ở trong tình trạng là những “thành phần” mà là dưới hình thức nền
văn hoá thống trị"(3).
Như vậy, trong xã hội có giai cấp, chủ nghĩa dân tộc cũng có tính giai cấp. Có chủ
nghĩa dân tộc tiến bộ, cách mạng, cũng có chủ nghĩa dân tộc lỗi thời, phản động.
Chủ nghĩa dân tộc của các giai cấp lớp trên thay đổi tính chính trị của nó tuỳ theo
từng thời kỳ lịch sử, khi giai cấp đó còn vai trò tiến bộ hay đã lỗi thời. Chỉ có chủ
nghĩa dân tộc của nhân dân lao động là trước sau như một, đó là chủ nghĩa dân tộc
chân chính.
Ra đi tìm đường cứu nước từ năm 1911, Nguyễn Tất Thành bôn ba hải ngoại và hoạt
động cách mạng với bút danh Nguyễn Ái Quốc. Trở về nước năm 1941, Người đã trực
tiếp lãnh đạo Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công và trở thành vị Chủ tịch
đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Đầu năm 1946, Người công khai bày
tỏ tâm tư của mình: "Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho
nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có
cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành"(4). Năm 1969, 50 ngày trước lúc đi xa,
Người đã nhìn lại cả cuộc đời mình khi trả lời một phóng viên: "Tôi hiến cả đời tôi cho
dân tộc tôi"(5). Động lực làm nên chí khí và sự nghiệp Hồ Chí Minh chính là điều mà
Người đã mạnh dạn gọi là chủ nghĩa dân tộc. Đó là tư tưởng nền tảng, nhất quán
trong tư tưởng chính trị Hồ Chí Minh, nhưng đó là chủ nghĩa dân tộc đã được làm
giàu thêm bằng những tinh hoa trong tư tưởng chính trị của loài người: chủ nghĩa
dân chủ và chủ nghĩa xã hội.
Hồ Chí Minh đấu tranh vì độc lập, tự do cho dân tộc mình và cũng vì tất cả các dân
tộc bị áp bức khác trên thế giới. Chủ nghĩa dân tộc trong tư tưởng Hồ Chí Minh là chủ
nghĩa dân tộc của nhân dân lao động; nó không tách rời mà trái lại, luôn thống nhất
với chủ nghĩa quốc tế trong sáng.