Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bâng khuâng chút nắng xuân Tây Nguyên

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (112.07 KB, 3 trang )

Bâng khuâng chút nắng xuân Tây Nguyên
Bài đăng báo Vietnamnet.vn ngày 07-2-2008
/>Mùa xuân thường được nói đến với mai vàng, đào đỏ, với những cơn mưa bụi giăng
giăng trắng mờ thôn xóm, với cái rét đài rét lộc giêng hai. Bởi thế, mùa xuân Tây
Nguyên đã khiến bao người ngỡ ngàng đến ngơ ngẩn: mùa xuân nơi đây đầy ắp
nắng vàng, ngăn ngắt trời xanh, lồng lộng từng cơn gió…
Tôi đi trong trưa nắng của ngày cuối năm trên đất Tây Nguyên, lòng bâng khuâng
bao nhiêu suy tư, nhung nhớ. Nắng vàng thế! Vàng như gì nhỉ? Vàng như mật ong
rừng, vàng như hoa cải bến sông nơi cố hương, vàng như đồng quê bịn rịn lúa chín,
vàng như ánh chiều vàng hoe trên mái rạ thuở xa xưa...
Mà cái nắng ở đây kể cũng lạ. Chói chang mà không gay gắt, cứ nồng nàn, ấm sực.
Cả bầu trời kia nữa, chỗ thì xanh như nước biển, chỗ thì xanh lơ lơ. Cuối trời xa,
núi nhấp nhô xanh mờ, mây trắng đùn lên cuồn cuộn, bồng bềnh. Nắng ấy, núi ấy,
màu trời ấy như thực mà như hư, tựa như khung cảnh trong huyền thoại, chàng Đam
San dũng mãnh vượt núi băng rừng, đi tìm bắt Nữ Thần Mặt Trời; chàng Đam B’Ri
quả cảm hy sinh thân mình bảo vệ buôn làng để dòng thác Búk So ngàn năm còn
ngân mãi khúc ca bi tráng…
Lại thầm nhớ mùa xuân nơi đất Bắc. Lòng người xa quê, mỗi độ xuân về ai chẳng
nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn! Cỏ ven đê giờ này chắc đã lún phún xanh, đồng làng
đã cấy hết? Bến sông nhộn nhịp tiếng nói cười của các cô thôn nữ đang đãi gạo, rửa
lá, chuẩn bị cho nồi bánh chưng ngày Tết.
Nếp trắng thế, lá dong xanh thế! Cây đào vườn xưa, lớp vỏ đen đúa xù xì đã rộp lên,
bong tróc ra từng mảng để lộ ra làn da mới mịn màng, và trên những cành gầy guộc,
xương xẩu đã mưng mưng những nụ hồng như hạt cườm?
Ta lại ước ao, thèm thuồng được đi trong mưa bụi như thuở ấy. Ôi những cơn mưa
bụi ngày áp Tết. Mưa như sương như khói, mịt mờ, tơi tả. Lũy tre làng lờ mờ in trên
màn trời đùng đục, khói bếp nhà ai bò trên mái ngói thâm nâu, la đà vấn vít rồi lẫn
vào màn mưa mỏng. Ta muốn được đi trong màn mưa dịu dàng ấy, để những hạt
mưa li ti phả vào mặt lành lạnh, bám trên mi trên tóc, phủ lấm tấm bờ vai, để được
rùng mình xuýt xoa, nghe cái rét ngọt ngào đang thấm vào da thịt, nghe mùa xuân
thương nhớ đang về.


Tôi lang thang qua những vườn cà phê đang nở hoa trắng xóa. Hoa ban làm nên
mùa xuân Tây Bắc. Hoa mận, hoa đào điểm tô núi rừng Việt Bắc. Tây Nguyên cũng
có mai vàng như Nam Bộ nhưng có lẽ hoa cà phê mới là vẻ đẹp riêng của vùng đất
đỏ bazan này. Tạo hóa cũng khéo sắp đặt để cà phê nở hoa vào mùa xuân. Những
chùm hoa xinh xinh như những quả ngù bông, cánh hoa từa tựa như hoa cúc, ken
dày đặc trên cành. Trắng tinh, trắng ngần, trắng xóa. Miên man những vườn cà phê,
bạt ngàn những đồi cà phê. Tôi không biết rừng Tai-ga của nước Nga xa xôi mùa
đông đẹp nhường nào, chỉ biết rừng cà phê Tây Nguyên kỳ hoa nở trông xa như có
tuyết phủ trên cành, như có ngàn vạn cánh bưởm trắng đậu rợp tán lá. Hương hoa
dịu ngọt, phảng phất. Ong mật vo ve tấu bản nhạc réo rắt. Ngỡ như ta đang lạc vào
vườn tiên vậy.
Tết đến, xuân về. Không khí rộn rực của mùa xuân cũng ngập tràn tới tận những
buôn nhỏ. Người Ê Đê vốn không có tục ăn Tết Nguyên đán, chỉ có tục ăn Tết Cơm
mới, Lễ hội đâm trâu, cầu mùa…, những lễ hội “ăn năm uống tháng”. Nhưng từ
nhiều năm nay, bà con cũng hồ hởi đón xuân, cùng vui Tết với các dân tộc anh em
khác.
Lúa ngoài đồng đã cấy xong rồi, trải một màu xanh non dịu mát. Cà phê cũng đã
tưới xong nước đầu rồi, đang bung hoa trắng xóa. Mọi người tíu tít chuẩn bị mừng
năm mới. Đường thôn ngõ xóm được phát dọn quang quẻ, quét tước sạch sẽ. Cờ Tổ
quốc được treo trước những ngôi nhà dài. Các mẹ, các chị, váy áo thổ cẩm lật phật,
vừa đi chợ sắm Tết về, tay xách nách mang: bộ quần áo mới cho trẻ nhỏ, cặp rượu
mầu, cân kẹo, hộp mứt, gói chè... đủ cả.
Tôi đã từng được uống rượu vui Tết cùng đồng bào. Chén rượu cần được cột vào
cây tre tươi dựng giữa nhà sàn. Người vít cần đầu tiên, hút hơi rượu đầu tiên phải là
khách. Phong tục của người Ê Đê là thế, rất quí khách. Cùng nhau uống, cùng nhau
vui. Đêm đến, già làng sẽ cho đánh chiêng. Đêm cao nguyên mùa xuân, tiếng
chiêng bay cùng gió, khi dập dồn hối hả, lúc chậm rãi khoan thai. Gió đưa tiếng
chiêng khi đi xa, lúc lại gần… Bập bùng, mênh mang, vang vọng mà sâu lắng.
Tiếng chiêng sẽ khiến người miền núi phía Bắc nhớ tới những đêm mùa xuân thiết
tha câu hát lượn, người miền Kinh Bắc nhớ câu Quan họ tình tứ trẩy hội tháng

Giêng, người vùng châu thổ sông Hồng nhớ những đêm hát chèo say mê với tới
tiếng trống chèo giục giã.
Mùa xuân Tây Nguyên ắp đầy những dấu yêu, nhung nhớ. Và ta càng thêm yêu
mảnh đất này.
HOÀNG MINH SƠN -Trường PTDTNT Krông Ana
/>

×