Bắt Đền
Hạt Cát
Bắt đền ai đó! Bắt đền
Tan trường, lẽo đẽo hỏi tên hỏi nhà
Làm hồng đôi má người ta
Biết là tại nắng hay là tại ai?
Bắt đền ngọn gió loay hoay
Quẩn quanh trên tóc, hương bay ngợp lòng
Để cho ai nói lòng vòng
Giữ mùi hương ấy mãi trong tim mình.
Bắt đền đôi guốc xinh xinh
Cứ khua lóc cóc... Ai nhìn rồi khen
Học trò mà cũng "gót sen"
Ai mà chẳng biết... muốn quen nói bừa!
Bắt đền... "cái mặt khó ưa!"
Ai xui mà đứng giữa trưa đón chờ
Nhỡ người ta cũng... mộng mơ
Học bài rồi cứ thẫn thờ... làm sao?
Mai kia bạn hỏi : "người nào?"
Bắt đền ai đó... nói sao cho tường?
Tình Thứ Nhất
Xuan Diệu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, kèm với một lá thư
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ
Thư tình mỏng như suối đời mộng ảo
Tình thì buồn như tất cả chia ly
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi
Lòng e thẹn cũng theo lời vụng dại
Tới bên em, chờ đợi mãi không về
Em đã xé lòng non cùng giấy mới
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê
Cũng may mắn lòng anh còn trẻ quá
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa,
Vườn mưa gió còn bao chim rộn rã,
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà
Những giây phút đẫu say hoa bướm thắm
Đã nhiều lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ
Len tỉ tê thấm trộm chảy qua vào
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ
Hương mới thắm bền ghi như thiết thạch
Sương Nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi
Anh chỉ còn một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, nên anh đã mất rồi.
Cảm Ơn Cơn Gió Vô Tình
Trần Nhật Tuấn
Cảm ơn cơn gió vô tình
Mang bài thơ đến kề bên chân nàng
Lạy trời... khoang!... chớ vội vàng...
Tôi đi xa.. hãy khẽ khàng nhặt lên
Xin em hãy đọc thật êm
Lời thơ tôi mỏng như viền áo ai
Xin em đừng nhếch môi cười
Thơ tôi đổ mặt ngượng hoài hôm sau...
Xin em đừng quẳng đi mau
Thơ tôi chắc sẽ đau sầu lặng thinh
Cảm ơn cơn gió vô tình
Giúp tôi khỏi đứng một mình... trước em!
Trách Mái Tóc Nào
Dương Ngọc Uyên
Ngẩn ngơ kia suối tóc dài
Mượt mà chạy suốt bờ vai thon gầy
Ai ngồi trước mặt tôi đây!
Tóc ai xoã dòu thơm đầy sách tôi
Nhòa lời thầy giảng, bồng trôi
Bảng đen đưa giữa khung trời tóc mây?
Ôi giảng đường, những phút giây.
Trái tim tôi đã phủ đầy tóc ai
Thế rồi có một sớm mai
Vào thi tôi biết làm bài ra sao?
Lòng buồn cắn bút nghẹn ngào
Lẽ chăng, trách sợi tóc nào vương tim?
Hỡi ai sao cứ lặng im
Đời sinh viên dễ chi tìm được nhau?
Vô Duyên
Huỳnh Kỳ Thai
Muốn quen không biết làm sao
Mượn cái ống khóa, khóa vào hai xe.
Tan trường nón lá nghiêng che,
Nàng đang đứng đợi lặng nghe điều gì?
Nắng vàng làm ngại bước đi
Thênh thang sân rộng, tim si bồi hồò
Mắt nàng dìu dòu trách tôi.
Tay run mở khóa, ngỏ lời phân minh.
Thật tôi có ý "vô tình"
Khóa xe hai đứa để mình quen nhau...
Dẫn xe, nàng chẳng lời nào.
Ngó theo - con mắt nghẹn ngào - ngó theo.
Sân trường lạnh ngắt buồn teo...
Thôi rồi cái phận o mèo vô duyên!
Ăn Hiếp
Lê Quang Đông
Mười hai con giáp rong chơi
Ứng vào năm cọp ra đời, mới oai!
Nên em ăn hiếp tôi hoài
Lỡ sinh năm chuột, đêm ngày tôi lo!
Gặp em chẳng dám cười to
Em liếc một xíu... ốm o mấy ngày
Lỡ cầm điếu thuốc trên tay
Khói tan phận khói, em rầy, phát run!
Chờ em, trể học một lần
Em lại mắng vốn!... quá chừng là đau!
Thật là xui rủi làm sao
Xui chi Cọp - Chuột gặp nhau, hở trời?
Ngại Ngùng
Nguyễn Tấn Phong
Đầu năm vào lớp gặp nhau
Em làm nỗi nhớ cồn cào tim ta
Bây giờ đã học cấp ba
Mà sao ta cứ thật thà hiền ghê
Thương thì lại sợ em chê
Ngỏ lời lại ngại em trề đầu môi,
Đến trường ta ngó xa xôi
Vào trong lớp học lại ngồi làm thơ
Đôi khi mắt gặp tình cờ
Ta thương muốn chết, lại vờ quay đò
Tan trường ta hóa cây si
Cây si biết được lầm lì theo em.
Chao ôi cái sợi tóc mềm
Và hai con mắt dòu êm vô bờ
Em là cô bé làm thơ
Ta là thằng ngốc ngu ngơ một thờò
Hoa Phượng
Nguyễn Hoài Nhơn
Đi trong một sớm mai sương
Mùa hoa phượng nở đỏ đường em ơi
Dòu dàng nhặt cánh hoa rơi
Cớ sao bổi hổi bồi hồi con tim
Vân vê một cánh hoa xinh
Giấu trong túi áo để dành tặng nhau
Bây giờ em ở nơi đâu?
Để trời phượng đỏ một màu môi em
Sương tan cho mặt trời lên
Cho mùa hoa phượng gợi thêm sắc màu
Nhớ nhau ta hãy tìm nhau
Xin đừng đợi để mùa sau nhạt nhoà.
Tâm Sự
Võ Viết Lập
Cánh Phượng đầu tiên đã nỡ hồng
Mùa hè lại đến, "ấy" buồn không?
Năm nay nữa là năm cuối cấp
Không biết "người ta" có bận lòng?
Riêng tôi lòng bỗng thấy nao nao
"Người ta" đăng ký thi trường nào?
Bao lần ngập ngừng không dám hỏi
Lỡ "người ta" giận biết làm sao?
Sáng nay trường đã bán hồ sơ
Mua tặng "người ta" và bất ngờ
Vì sẵn dòp này tôi mới biết
"Ấy" thi cùng trường, thật như mơ!
Bước đường đại học lắm chông gai
Không biết "còn" ai, biết "mất" ai?
Mong "ấy" và mình cùng thi đậu
Cùng học chung trường để... sánh v
Khi Xa
Nguyễn Liên Châu
Giữ giùm nhau sắc phượng hồng
Để trang lưu bút xanh dòng thơ hoa
Con đường đến lớp hôm qua
Ngày mai thôò.. sẽ nhạt nhòa nắng mưa!
Chia tay câu nói bâng q
Sao lòng đuối giữa đôi bờ nhớ thương?
Phượng còn đứng lại sân trường
Chìa tay vẫy tiễn biệt buồn mùa tan
Giữ giùm nhau dẫu muộn màng
Những buồn vui, những riêng mang ngày đầu
Giờ xa nhớ chữ vụng câu
Tiếc thời gian chẳng chờ nhau một lần
Giữ dùm nhau một khoảng sân
Mai xa nhớ tiếc gọi thầm! Trường ơi!
Giữ giùm nhau một chỗ ngồi
Còn nguyên mơ ước của người đi xạ..
Giữ Cho Em
Lê Hồng Hải
Giữ cho em một khoảng trời
Một dây hoa tím, một thời ngày xưa
Giữ cho em một thoáng mưa
Trống trường ta học mà chưa muốn về.
Giữ cho em một tiếng ve
Con đường ngợp nắng, trưa hè mênh mang.
Giữ cho em chút thu sang
Đi tìm lá rụng, lang thang bóng chiều
Giữ cho em những tình yêu
Giữ cho em để mang theo suốt đờò..
Áo Lụa
Phạm Só Sáu
Buổi mai đi học mờ sương
Trong thân áo lụa con đường chợt quen
Chi mô mà anh cũng khen
Cô tê xinh tệ nghe răng lạ kỳ
Nắng vừa xuống ngập đường đi
Áo bay với gió, gió chi thổi hoài
Cặp sau yên với ô mai
Chân thon đẹp nhẹ trên hai bánh vòng
Xe qua mấy rặng sầu đông
Tóc bay phất phới, quai hồng xinh ghê
Nón bài thơ, suối tóc thề
Dáng con gái Huế đi về tuổi thơ
Đâu phải mình em biết mơ
Theo em đã mỏi mấy chờ đợi nhau
Chân đi guốc mộc hai màu
Tạ về lót ván bắc cầu em qua.
Em Chỉ Ước
Phan Thò Vàng Anh
Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng
Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nữa thật, đùa trao em
Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em
Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghó không còn gặp nhau
Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dó vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh
Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.
Trường Huyện
Nguyễn Bính
Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ
Lá sen vương phấn hương sen ngát
Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tûng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ.
Em đi phố huyện tiêu điều quá
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi.
Ngày Xưa
Bích Thủy
Em đã về đây anh có hay?
Sân trường lá rụng bước em say
Vắng nhau đã mấy mùa vôi trắng
Nắng nhẹ mà sao mắt vẫn cay
Em đứng bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Gió trở mình con sâu nhỏ ngoi lên
Chiều sắp tắt tình ơi còn hắt nắng
Và ngày mai... mùa thu hay sang đông?
Anh đứng đó mơ màng bên bục giảng
Em bâng khuâng cắn bút nghó thơ tình
Này xưa ấy thả hồn mây qua cửa
Vương tim em bài hát của ai buồn
Ngày xưa ấy ai đùa : hoa khôi lớp
Gieo lòng em rừng xa xuyến mưa tuôn
Ngày xưa ấy em còn thơ dại quá
Chưa biết nghe tình khúc của ve sầu
Anh cũng thế sao ơ hờ cao ngạo
Quên ngắm mùa son hoa phượng năm nào
Ôm mặt khóc em tạ từ dó vãng
Lá mùa nay rơi nhẹ xuống vai gầy
Em thảng thốt! Bàn tay nào rất nhẹ
Anh ở đâu chốn ấy co 'vui đầy?
Nỗi Niềm
Trần Kim Thoa
Anh đến như ngày đến
Em đợi từng phút giây
Từng phút từng phút trể
Kim giờ không thèm quay
Càng gần khi gặp gỡ
Thời gian càng chậm thêm
Đêm dài bao trăn trở
Dằng dặc bao nỗi niềm
Quyển vở trên bàn đợi
Em cất lên giá rồi
Làm sao mà học nỗi
Khi chiều như ngừng trôi
Gió len qua song cửa
Kẽ khàng tấm rèm bay
Kẽ khàng không chòu nỗi
Thà gió đừng vào đây.
Những sớm chiềm trể nải
Chưa từng thấy bao giờ
Nắng cũng không thèm nắng
Mưa cũng chẳng thèm mưa.
Trời mùa thu xanh mướt
Sông mua thu lững lờ
Ở bên ngoài lớp học
Con nhện vàng chăng tơ.
Giấy Trắng
Hoàng Minh Tường
Em trong trắng quá như trang giấy
Chưa kòp chia ô, chửa kẻ giòng
Anh thì bụi bặm như đời vậy
Mực đã bao lần đục lẫn trong.
Giá như giấy ấy đừng trắng quá
Thì anh viết tiếp số phận mình...
Đời lắm khó khăn, nhiều cay nghiệt
Em còn trong trắng đến rưng rưng!
Giả Vờ
Hồ Thanh Hà
Tôi chưa thốt được câu nào
Giữa tôi - em có bức rào lửng lơ
Đột nhiên em nói ngây thơ :
"Coi như hai đứa giả vờ yêu nhau."
Trăng in bóng đợi bên cầu
Vờ thôi! mà nhớ mà sầu nỗi chi?
Ngày qua đi, tháng qua đi
Em yêu tôi thật, có gì vờ đâu!
Bây giờ ta ở trong nhau
Cảm ơn em nhé, "giả vờ" năm xưa
Một Thời Áo Trắng Và Hoa
Kiều Kim Loan
Một thời áo trắng yêu hoa cúc
Câu thơ em viết chỉ riêng mình
Và riêng ai đó thôi... được đọc
Tiếng chim tròn như giọt mực xanh.
Một thời áo trắng tay cầm hoa
Một thời mới đó thôi mà xa
Ai ném thư hồng qua cửa sổ
Gió đưa hương ý tứ qua nhà.
Hồn nhiên em cứ như chim ấy
Lá chanh thơm thêm nước gội đầu
Người đứng bên đường như cây vậy
Mặc ngoài trời lắc thắc mưa ngâu.
Rồi một ngày kia thương thật thương
Rồi một ngày kia không bình thường
Ngước mắt một trời hoa đỏ lắm
Nhặt tiếng ve rón rén cổng trường.
Áo trắng ngây thơ... giờ kỷ niệm
Tiếng ve xưa ấy ngủ trên bàn
Hoa cúc có nhờ hoa phượng đếm
Mỗi ngày thương nhớ lật thêm trang.
Nhánh Tường Vi
Phạm Công Luận
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi
Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi
Tóc em thơi, giọt nắng hóa bông quỳ.
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi
Chiều tan lớp có một người chung lối
Muốn làm quen không thốt được nên lời.