Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Kịch " TỈNH NGỘ"

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (42.57 KB, 4 trang )

kịch bản: "tỉnh ngộ"
( Đỗ Đức Hạnh Trờng THCS Chiềng Hắc Mộc châu Sơn
La)
cảnh 1:
"Tại nhà ông bà Phúc - bà Hạnh"
+ Bà Hạnh ngồi trên ghế têm trầu đang ăn trầu bỏm bẻm.
(Ông Phúc trong nhà - thơng binh bị cụt 1 tay trái - Ông Phúc gọi
vọng ra):
+ Ông Phúc: - Bà nó ơi! Thằng Cờng nó bảo hôm nay nghỉ phép mà
giờ này chửa thấy nó về bà nhỉ?
+ Bà Hạnh: Tôi cũng đang mong nó đây, một năm nay rồi cha đợc
nhìn thấy mặt mũi nó ra sao. Sốt cả ruột!
( Ông Phúc từ trong nhà đi ra mặt tái bớc loạng choạng).
+ Bà Hạnh: Ông làm sao vậy! Lại đau vết thơng phải không? ( bà
Hạnh dìu ông phúc ngồi vào ghế, xoa nhẹ lên cánh tay cụt)
+ Ông Phúc: Mấy hôm nay dở trời vết thơng cũ nó tái phát. cứ nh
hàng trăm, hàng ngàn cái kim châm một lúc. Bà châm cho tôi điếu
thuốc lào đi bà.
( Bà Hạnh mồi thuốc châm lứa ông Phúc hút tiếng điếu cày sòng sọc
và nhả khói thuốc sảng khoái).
+ Ông Phúc: Bà nó à. Kể cả tuổi mụ thằng cờng nó hăm mấy rồi bà
nhỉ?
+ Bà Hạnh: Ông chẳng bảo nó cầm tinh con Hùm, con báo thì chẳng
21-22 rồi còn gì.
+ Ông Phúc: 21 - 22 mà chẳng thấy yêu mới đơng gì. cái tuổi con hùm
này lắm tài mà cũng nhiều tật lắm đấy. Nó nghỉ phép đợt này bà xem
còn đám nào cứ hỏi sớm cho nó một đám đi bà. để tôi với bà còn có
cháu bồng cháu bế chứ!
( Đang nói chuyện thì Cờng mặc quan phục vai đeo ba lô buớc vào
chào bố mẹ theo kiểu nhà binh).
+ Cờng: Bao cáo Bố- mẹ trung sĩ Vơng Đức Cờng đã về.


+ Bà Hạnh: Cha "bố" nhà anh! tôi mong anh đến mỏi cả mắt.
+ Cờng: Bố mẹ đang có chuyện gì đấy?
+ Bà Hạnh: Đang nó chuyện về anh chứ chuyện gì nữa!
+ Cờng: Lại chuyện lấy vợ chứ gì! con biết mà.( Cờng bỏ ba lô và nói
tiếp, Bố mẹ già yếu rồi nghỉ phép đợt này con giúp bố mẹ làm song n-
ơng ngô, nơng sắn trên đồi đã, lấy tiền cới vợ vào cái phép sau.
Cảnh 2:
(Trên nơng Cờng cuốc đất, mệt nghỉ ngồi uống nớc. Một thanh niên
gầy gò đi đến).
+ Thanh Niên: Chào chú Cờng! Em không biết anh đâu nhỉ? Anh con
bà La xóm Đông. Chó đợc rèn luyện trong quân đội về làm tí nơng mà
trông phờ phạc ra vậy. Đây em cho anh ít bột tăng lực, uống vào khoẻ
lắm chú làm chỗ này chỉ loáng là song. ( Thanh Niên đổ ít bột màu
trắng vào chai lắc lắc, đa cho Cờng uống. Uống song Cờng cuốc đất
thấy khoẻ hẳn lên).
+ Thanh niên: Trông anh gầy thế này thôi chứ chỗ nơng này anh chỉ
làm vài ngày là song nhờ dùng bột tăng lực này đấy.
+ Cờng: ừ nhờ có nó mà ngời khoẻ thật. Lúc nào anh cho em dùng thử
nữa nhé.
+ Thanh niên: Chú thích anh bày cho cách khác, chẳng cần uống mà
chỉ cẫn ngửi cũng thấy đã.
( Thanh niên hít thử cho Cờng và hớng dẫn Cờng làm. hít song cờng bị
phê).
+ Cờng: Chà em nghe nói nhiều về bột tăng lực này rồi - Có phải Hê rô
in không? Dùng nhiều món này là nghiện đấy.
+ Thanh niên: Nhiều mới nghiện chứ, dùng ít nh anh em mình sao mà
nghiện đợc. Mà chỉ có khoẻ thôi.
+ Thanh niên: Thôi anh về nhé, mai hẹn gặp lạị.
( Ngày nào lên nơng đều đợc Thanh niên cho hít dần dần thiếu " bột
tăng lực" là Cờng buồn bã, nh dòì bò trong ngời. Cờng đã biết mình bị

lừa.)
Cảnh 3:
( Tại đơn vị Cờng đang tham gia huấn luyện đội hình, đội ngũ, lên cơn
vật ngã ngửa, chân tay co gật mồm xùi bọt mép).
+ Đồng đội1: Các cậu ơi Cờng bị trúng gió rồi
+ Đồng đội 2: Không phải nó nh bị động kinh thì có. Thôi khiêng nó
vào quân y của đơn vị đi. Mà hình nh bố mẹ cậu ấy cũng vừa lên thăm,
đang ở phòng khách đơn vị.
+ Đồng đội 1: Bọn mình đa Cờng xuống viện, còn cậu lên báo chính trị
viên, và đa bố mẹ cờng vào thăm luôn nhé.
+ Đồng đội 2: nhất trí ( gật đầu ).
Cảnh 4
Tại quân y viện đơn vị. Cờng vẫn trong tình trạng vật vã, do thiếu
thuốc. Bác sĩ Hải quân y viện đang kiểm tra sức khoẻ của cờng. Bố mẹ
Cờng cùng chính trị viên đi vào.
+ Chính trị viên (CTV): Bác sĩ Hải - Đ/C báo cáo luôn tình hình sức
khoẻ của Đ/C Cờng, để bố mẹ đ/c ấy đợc biết.
+ Bác sĩ Hải: Báo cáo chính trị viên và hai bác, Anh Cờng có biểu hiện
lên cơn vật do thiếu thuốc
+ chính trị viên & Bố mẹ: Thiếu thuốc gì!
+ Bác sĩ Hải: Thuốc thuốc Hê - rô - in ạ.
+ Chính trị viên và Bố mẹ Cờng: Trời!
+ Ông Phúc: Cờng con hãy nhìn lại đây. nhìn vào bố đây.( ông chỉ vào
cánh tay đã mất) vì tơng lai của các con mà bao ngời đã phải hy sinh
ngoài chiến trờng, có ra đi mà không bao giờ trở lại. Bao ngời nh bố đã
phải để lại một cơ thể mình, đổ máu trên các chiến trờng để đem lại
cuộc sống cho các con ngày nay. Vậy mà con báo đáp lại lớp ngời đi
trớc nh thế đấy ( ông Phúc chỉ vào Cờng). Nhục, nhục quá đi bà ơi, các
anh ơi.
+ Chính trị viên: Hai bác hãy bình tĩnh, Việc đã đến thế này cháu rất

mong hai bác cùng chúng cháu giúp đỡ Cờng vợt qua thử thách này.
Bác sĩ Hải trớc mắt hãy giữ kín việc này, giao cho cậu trực tiếp điều trị
giúp cho cậu Cờng cắt cơn trong thời gian sớm nhất.
+ Cậu Cờng: ( Lúc này cờng đã tỉnh táo hơn ) Cậu hãy nói gì về việc
này?
+ Cờng: Con xin lỗi bố mẹ. Chính trị viên và anh em hãy thứ lỗi cho
Tôi. rất vô tình tôi đã bị kẻ xấu rủ rê. Tôi biết mình có lỗi với với bố,
mẹ; với lớp ngòi đi trớc; với đồng đội, nhng đợc sự giúp đỡ của chính
trị viên và mọi ngời và gia đình. Tôi xẽ quyết tâm vợt qua để trở
thành ngời con tốt, ngòi đồng đội tốt, xứng đáng là một quân nhân g-
ơng mẫu của đơn vị quân đội anh hùng.
+ Chính trị viên: Đợc! Chúng tôi và gia đình tin tởng ở sự quyết tâm
của cậu. Hãy cố gắng - chúc cậu vợt qua.
Tất cả cùng chào khán giả.
Mộc Châu, Ngày 25 tháng 5 năm 2008
Nguyễn Văn Thành

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×