Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Chuyện của Ếch cốm

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (109.21 KB, 4 trang )

Mặt trời trên đầu, nụ
cười trên môi, trái tim
hùng mạnh
Nguyễn Quyến


Cuộc sống hiện đại náo nhiệt, thực tế đã làm mất chất anh
hùng ca lãng mạn trong xã hội. Nhiều người đã nói thế và
"yên tâm" sống như những kẻ tiểu nhân chỉ vì... chất anh
hùng ca đã mất. Nhưng với các bạn trẻ, những người mà tự
thân trong dòng máu "xuân thì" của mình đều cảm thấy rõ
điều đó. Chất anh hùng ca không chỉ có trong thời chiến mà
thời nào cũng có và tồn tại ở bất cứ mô hình xã hội nào từ
cổ đến kim. Có điều nhiều khi con người không nhận thấy
(hoặc không muốn nhận thấy) những lối sống hùng mạnh,
đậm chất hùng ca ấy.

Ðể khẳng định rằng bản hùng ca của thời hiện đại không
những bền bỉ toả sáng mà nó còn chỉ cho chúng ta thấy
rằng, một dặm ngắn trên đường vinh quang ấy cũng hơn
bay mệt mỏi ngàn năm trong cái cô độc, ích kỷ của những
mưu lợi cá nhân, tôi muốn kể cho các bạn nghe hai câu
chuyện đang diễn ra ngay trong cuộc sống hiện nay của
chúng ta, ngõ hầu để các bạn nhận ra rằng ai cũng có thể
sống theo lối sống hùng mạnh, đậm chất anh hùng ca dù đó
là người nhỏ bé nhất. Trước hết, để những ai mơ hồ về lý
tưởng anh hùng ca tôi xin khẳng định lại rằng, tinh thần anh
hùng ca xuất hiện ở nơi khi con người hy sinh thân mình cho
cộng đồng, cho người bên cạnh một cách trọn vẹn nhất và
vô vị lợi nhất.


Ở Quảng Ninh có một người đàn bà già không có con cái.
Nhưng bà không sống một mình mà nhận những đứa trẻ về
nuôi (Ðài truyền hình đã làm một bộ phim về người mẹ
này). Ðiều đáng nói là những đứa trẻ ấy đều bị nhiễm HIV.
Chúng như thiên thần, chỉ sống với bà vài năm rồi lại ra đi.
Bà đau đớn, lập bát hương thờ những đứa trẻ ấy. Ai có thể
cầm lòng nghe những câu thơ xé ruột của bà "Mẹ nhìn con
cười trong khói hương bay". Nguôi ngoai, bà lại tiếp tục nhận
một đứa trẻ tương tự để chăm bẵm, chịu đựng tất cả nỗi dằn
vặt bệnh tật của trẻ gây ra, rồi lại chịu đau đớn bất lực nhìn
căn bệnh hiểm nghèo cướp thiên thần của mình đi.

Nếu theo cách tính toán thông thường thì bà sẽ nhận nuôi
một đứa trẻ khoẻ mạnh để sau này về già thì có người nuôi
nấng, chăm sóc trả ơn (Hầu như người bình thường đều làm
theo cách này). Nhưng bà không làm vậy. Bà biết rất rõ về
căn bệnh ấy, về sự mong manh của những đứa trẻ mình
nhận nuôi. Nhưng bà vẫn dồn những đồng tiền (những đồng
tiền ít ỏi định để dành cho sự yên ổn tuổi già) để nuôi
chúng. Sự huy sinh của bà có thể ít người thấy được nhưng
nó xứng đáng là một trong những bản hùng ca tuyệt đẹp
của cuộc sống hiện đại đầy toan tính này.

Câu chuyện thứ hai về một người đàn bà buôn bán ve chai ở
thành phố HCM (Ðài Truyền hình cũng làm một chương trình
về cuộc sống của chị)). Chị Ðơn cũng có mấy đứa con
nhỏ.Theo cách người bình thường "tính toán" thì gánh ve
chai cực nhọc, mỗi ngày chỉ kiếm được mươi ngàn tiền lẻ
như vậy chỉ có thể "co víu" tàm tạm những nhu cầu tối thiếu
của ngần ấy con người. Ðiều này cũng đáng ngợi khen rồi.

Nhưng có lẽ ngay lập tức chúng ta nhận ra được chất anh
hùng ca trong cuộc sống của chị vì ngoài gánh nặng gia
đình, chị còn là nơi cuối cùng mà mấy chục đứa trẻ lang
thang cơ nhỡ nữa có thể nhận được một bát cơm, một miếng
bánh... hàng ngày.

Hành động của chị Ðơn khiến cho những người ích kỷ, khép
lòng với người khác không thể "thanh minh" cho sự ích kỷ,
thiếu lòng nhân ái của mình rằng "Tôi còn có gia đình cần
phải lo", hay"Tôi làm việc này (tự họ cũng nhận thấy là
không tốt) cũng chỉ vì gia đình thôi". Những đứa con của chị
cũng tươi cười, sẵn sàng chia mẩu bánh của mình cho một
đứa trẻ khác.

Có thể khi mới đọc qua chúng ta không hiểu hết những hành
động của hai người đàn bà anh hùng này. Có người chặc lưỡi
rằng như thế cũng "bình thường" thôi, ai mà chả làm được!
Ðúng! Hàng động như vậy thật "bình thường" nhưng ai làm!
Sao không phải là tất cả chúng ta! Trong khi chúng ta có
điều kiện, có khả năng hơn hai người mẹ trên để làm một
cách rất nhẹ nhàng tất cả những điều ấy thì chúng ta lại nói
rằng "ai làm" chả được nhưng không phải tôi!

Một người anh hùng ngăn sông lấp biển, xả thân vì lý tưởng
của mình cũng giống như hai bà mẹ kia xả thân vì tình yêu
nhân loại. Hành động của những người anh hùng đó có thể
khác nhau nhưng lý tưởng bao la của tình yêu nhân loại của
họ đều giống nhau và đều khiến cho mọi người cảm động và
tin vào những điều thiêng liêng trong cuộc sống này.


Bạn trẻ! Hãy thức dậy từ cái tôi biếng nhác và ích kỷ của
mình. Hãy bắt đầu một ngày mới với mặt trời trên đầu, nụ
cười trên môi và tình yêu nhân loại nồng cháy trong tim. Bạn
sẽ thấy khi bạn sống vì một người khác (như bản chất thiêng
liêng của con người là thế), tất cả mọi người, tất cả cỏ cây,
tạo vật sẽ mỉm cười với bạn và sẵn sàng trao cho bạn bí mật
của cuộc sống. Niềm vui sẽ đến và đổ tràn trong tâm hồn
bạn, trong cuộc đời bạn chính ở lúc bạn trao tặng niềm vui
ấy cho một người bên cạnh.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×