Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Quà tặng từ cuộc sống

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (163.75 KB, 16 trang )

Quà tặng từ cuộc sống !

Mục lục

1. Bạn có nghèo không ?
2. Chút suy tư trong ngày.
3. Những vết đinh.
4. Sự bình yên.
5. Sức mạnh của nụ cười.
6. Trở về.
7. Một câu chuyện cảm động.
8. Trái tim hoàn hảo.
9. Cái chậu nứt.
10. Hai viên gạch xấu xí.
11. Công thức làm món chúc mừng năm mới !
12. Chuyện về cây đại thụ.


1.

Bạn có nghèo không ?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một
vùng quê đ

thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như
thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất
nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết quý trọng những
người có cuộc sống cơ cực hơn mình” - Người cha nghĩ đó là
bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.


Sau khi ở lại và tìm hi

u đời sống ở đây họ lại trở về
nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười :
“Chuyến đi như thế nào hả con ?”

- Thật tuyệt vời bố ạ !

- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !

- Ồ vâng.

- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?

- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà
mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông
dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào
vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên
nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta
có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng
trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục
vụ người khác. Chúng ta phải mua thực ph

m, còn họ lại trồng
ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung
quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…

Đến đây người cha không nói gì cả.

“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…” -

cậu bé nói thêm.

Rất nhiều khi chúng ta quên mất những gì mình đang có
và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ
không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của
người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá
của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì
bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn dâng có, dù là chúng rất
nhỏ nhoi.

Lê Phương
2. Chút suy tư trong ngày

M
ột bác thợ mộc đến tuổi về hưu nói cho ông chủ thầu
biết những dự tính của mình trong thời gian sắp tới. Bác sẽ
nghỉ hưu để vui hưởng tuổi già với con cháu. Bác biết rằng
nếu nghỉ việc thì tài chính của gia đình sẽ có phần nào
thiếu hụt nhưng bác tin rồi đây gia đình sẽ có cách xoay xở
được.

Ông chủ thầu tỏ ra tiếc khi người thợ lành nghề xin
thôi việc. Ông ta đề nghị bác cố xây giúp cho hãng thêm một
ngôi nhà nữa rồi nghỉ coi như là vì ông. Bác thợ đồng ý làm
nhưng ai cũng hiểu rằng bác miễn cưỡng nhận lời chứ không
thực lòng muốn nhận công việc này.

Bác ta gọi đại một nhóm thợ có tay nghề kém và mua
những loại vật tư chất lượng kém để xây dựng căn nhà ấy.
Khi ngôi nhà được xây xong, ông chủ thầu đến tiếp nhận công

trình và trao vào tay bác chiéc chìa khóa nhà. Ông nói với
bác : “Đây là nhà của anh. Tôi biếu anh món quà này đ

cảm
ơn anh đã làm việc cho công ty trong bấy lâu nay”.

Chúng ta thì có khác gì bác thợ ấy. Chúng ta xây dựng
cuộc đời mình một cách c

u thả, tùy tiện với tâm lý đối phó
thay vì tích cực và chủ động làm cho nó thật tốt đẹp.

một
vài thời đi

m trong cuộc đời mình, chúng ta không hề dốc sức
lực đ

thực hiện mọi việc cho thật tốt. Thế rồi khi trông
thấy tình trạng tồi tệ và nhận ra rằng mình đang sống trong
căn nhà chính tay ta dựng lên thì chúng ta cảm thấy bị sốc.
Giá như được biết trước, hẳn chúng ta đã hành động khác đi.

Hãy hình dung mình là bác thợ mộc, còn cuộc đời chúng
ta chính là ngôi nhà. Mỗi ngày bạn đóng đinh, hoặc lát sân
hoặc xây tường, bạn xây nhà mình một cách khôn ngoan. Bạn
chỉ có một cuộc đời mà thôi. Ngay cả trong trường hợp bạn
chỉ còn sống một ngày, ngày sống đó cũng đáng để bạn sống
sao cho tử tế và có tư cách.


Tấm bảng trên tường ghi rằng : “Sống là thực hiện một
kế hoạch do chính mình vạch ra”. Cuộc sống của bạn hôm nay
là kết quả từ thái độ sống và những chọn lựa của bạn trong
quá khứ. Cuộc sống của bạn ngày mai sẽ là kết quả từ thái
độ sống và những chọn lựa của bạn ngày hôm nay.

Đàm Thư
3. Những vết đinh

M
ột cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một
hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu :
“Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và
đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.”.

Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên
hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn
giận của mình và số lượng đinh đóng lên hàng rào ngày một
ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn
là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.

Đến một ngày cậu, đã không nổi giận một lần nào trong
suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo : “Tốt lắm,
bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề giận với ai dù chỉ
một lần, con hãy nhổ cây đinh ra khỏi hàng rào”.

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã
vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn cái
đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào.



đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu :

“ Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ
đinh đ

lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa
nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời
nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những
vết thương khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó
con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn
còn lại mãi Con hãy luôn nhớ, vết thương tinh thần còn đau
đớn hơn cả những vết thương th

xác. Những người xung quanh
ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và
giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó
khăn, c

vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho
con. Hãy nhớ lấy lời cha…”.


Mai Văn Khôi
4. Sự bình yên

M
ột vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được
một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố
công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có

hai bức và ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương
tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên
trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất
cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là một bức
tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, những ngọn núi
này trần trụi và lởm chởm đá.

bên trên là bầu trời giận dữ
đ

mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đ

xuống bên vách núi là
dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng
bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng
thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá.
Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây t

.

đó, giữa dòng
thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên
đậu trên tổ của mình… Bình yên thật sự.


“Ta chấm bức tranh này ! - Nhà vua công bố - Sự bình
yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không
khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi
đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh
trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình
yên.”.


Đào Thị Diễm Tuyết

5. Sức mạnh của nụ cười

T
ôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một
ngày nọ, mệt mỏi sau một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm
về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người ch

ng quen
biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi
cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường
như tan biến.

Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc
được. Những người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả
cuốn Hoàng tử bé. Ông từng là phi công tham gia chống phát
xít trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Từ những năm tháng
này ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự
truyện hay một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật.
Trong truyện, Saint Exupéry là một tù binh bị đối xử khắc
nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử bắn như những

người khác. Ông viết :

“Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ
túi ra một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua
chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh ta không thấy
tôi nên tôi đành gọi :

- Xin lỗi, anh có lửa không ?

Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình
cờ mắt của anh nhìn vào mắt tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm
cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình làm thế. Có lẽ vì khi
muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.

Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ
hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người.
Tôi biết anh ta không muốn, song do tôi cười nên anh ta
phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi hơn, nhìn
thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi
không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ là một con
người.

- Anh có con không ? – Anh ta hỏi tôi.

- Có. – Tôi đáp và lôi ra từ túi chiếc bóp có tấm hình
gia đình mình. Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra tấm hình của
những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng của anh đối với
chúng.


Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×