Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Bãi Bụt Đà Nẵng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (88.9 KB, 2 trang )

Lên rừng xuống biển tìm Bụt
04/09/2007
Hạ vô tư thả nắng ngập mọi ngóc ngách. Không thể để thêm một ngày nữa phải giam
mình chịu đựng những cơn nóng lột da người. Thế là tôi đi. Hành trang mang theo:
chiếc máy ảnh, chai nước suối, chiếc khăn tắm và hộp đồ ăn trưa. Cực kỳ đơn giản,
phù hợp cho một cuộc du ngoạn lên rừng xuống biển.

Từ trung tâm thành phố Đà Nẵng chạy chưa đầy chục
cây số, tôi đã chạm mắt với con dốc dài xuống lên liên
tục. Mấy tấm biển hiệu báo cho biết đây là bãi Bụt. Phía
bên tay trái, ngọn núi Sơn Trà cao chót vót. Nhưng tôi
thích chạy xe thật chậm để được say sưa ngoảnh mặt về
bên phải hơn. Phía ấy là biển. Hướng ngược lại về phía
tây nơi xuất phát, thành phố Đà Nẵng nằm gọn trong
tầm mắt. Những tòa nhà cao, cột truyền hình... như
muốn vươn lên đón bắt mây trời. Chếch về phía nam
một chút, dãy núi Ngũ Hành Sơn oai phong hiện ra đầy
kiêu hãnh. Đó là biểu tượng nổi bật nhất của thành phố mà.
Rồi cũng từ trên con dốc dài, tôi thu vào máy ảnh bờ biển cong cùng dòng nước xanh
trong ánh lên dưới nắng. Sóng nhè nhẹ đẩy từng đợt nước xanh vào bờ hóa thành
dòng trắng xóa. Trên bãi cát, từng cụm rau muống biển bò ngoằn ngoèo, vẽ nên
những hình thù là lạ, xanh um, điểm xuyết lên đó vài bông hoa màu tím. Rồi mấy khu
du lịch nữa, những chiếc xe đạp nước hình thiên nga trắng xinh xắn nhẹ nhàng lướt đi,
mang trên mình nó từng đôi uyên ương hạnh phúc. Nhiều người khác tung tăng nhảy
sóng.
Dọc lối đi, hoa dại mọc đầy tràn cả hai bên đường. Từng cọng dây hoa thả xuống vực
sâu dưới biển. Hoa trắng, hoa tím, hoa vàng... vận xiêm áo bình dị mà duyên dáng
đến yêu. Ngay cả người trần mắt thịt như tôi còn mê, huống hồ gì... Bụt!
Chụp ảnh đã đời, tôi lao mình vào biển. Tôi thích tắm chỗ có những tảng đá, có thể
trèo lên hụp xuống giỡn mình với từng đợt sóng ập vào kè đá. Tôi muốn thách thức
sóng, thi gan với đám hàu bám chặt vào đá kia, dẫu cho những dấu vết bị bào mòn


của đá hiển hiện ra đó. Một sức sống mãnh liệt mà con người không phải ai cũng có.
Tắm biển đã đời, tôi ăn uống. Xong, nằm soài trên một
tảng đá to che khuất ánh mặt trời. Trong lúc nghỉ ngơi,
tôi bỗng nhớ đến sự tích về bãi Bụt. Có chàng đánh cá
nghèo hứa hôn với cô thôn nữ xinh đẹp. Rồi chàng ra
khơi. Và mãi mãi không trở về. Cô gái chờ đợi trong mòn
mỏi. Vô vọng. Cô lên núi đi tu. Thoát tục, nhưng trong
trái tim vẫn luôn luôn có một tình yêu ngự trị. Sau đó,
cô chết và biến thành những tảng đá, để chàng trai là
sóng vỗ về, chắp lại mối tình xưa. Nhưng rồi tôi tự nhủ:
không đâu, chính những ông Bụt đã vẫy chiếc đũa thần,
để ngày nay chúng ta có được một “tiểu vịnh” mê hồn. Đó là món quà Bụt ban tặng
cho con người miền Trung chịu thương chịu khó.
Một góc Bãi Bụt
Toàn cảnh Bãi Bụt
Rồi trên tảng đá ấy, tôi ngước mặt về phía núi. Núi cao lớn nằm phía sau như che chở,
bảo vệ cho bãi Bụt mãi hoang sơ. Núi to lớn là thế, biển rộng lớn là thế, như xa mà
bỗng chốc hóa gần gũi, thân quen đến lạ. Giữa khung cảnh hùng vĩ như thế, thấy mình
thư giãn hoàn toàn, cả người như được xoa dịu, thoát khỏi cái oi bức của thành phố.
Chiều, tôi trở về, mang theo vị mặn mòi của biển.
Sóng biển tiễn chân tôi. Núi nhìn theo tiếc nuối. Rồi tôi sẽ quay lại. Nhất định thế. Vì
tôi còn muốn gặp lại Bụt mà.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×