Ễnh ương, Bươm
bướm và Bố
Ký ức là nhật ký mà tất cả chúng ta mang theo quanh mình.
(Oscar Wilde)
TTO - Tôi đặt chiếc ghi-ta bên cạnh mình trên băng ghế ở
công viên và nhìn chăm chăm vào dòng Detroit cuồn cuộn
chảy qua. Ba tuần nữa là đám cưới của Susan. Con bé muốn
tôi viết một ca khúc cho buổi lễ. Lòng tôi chùng xuống. Tôi
đã nghĩ con gái thường có khuynh hướng kết hôn với những
gã giống như bố của chúng. Rich và tôi lại chẳng có gì giống
nhau hết.
Lực của tôi không thể đọ với Rich. Thằng nhóc đã dám chọn
học ở MSU (Đại học Bang Michigan) hơn hẳn ngôi trường U
of M (Đại học thành phố Michigan) mà tôi đã học. Nhưng lời
bào chữa của Susan là gì chứ? Làm sao đứa con gái đầu lòng
cực kỳ ngoan cố của tôi lại có thể phải lòng cái thằng đó? Tôi
cầm cây ghi-ta lên và bập bùng bản “Kẻ phản bội.”
Tôi nhớ lần đầu tiên Susan đưa Rich về nhà. Tôi đã bấu chặt
ngực mình và chỉ vào chiếc áo lạnh cộc tay của con bé.
“Chẳng có gì đâu bố,” con bé nhanh nhảu giải thích, kiểm
tra cái logo MSU trên ngực nó. “Con lạnh, chỉ thế thôi. Rich
cho con mượn áo của anh ấy.”
Ngay lập tức tôi chộp lấy chiếc áo khoác cộc tay U of M ưa
thích của mình.
“Đây nè, công chúa.” Tôi vừa nói vừa mở cái áo ra. “Cái này
sẽ giữ ấm cho con.” Con bé nhìn Rich và nhún vai tỏ vẻ xin
lỗi.
Sau đó tôi dẫn mọi người vào bếp. Trong khi họ tham quan,
tôi lén cất ngay mấy cái tô đựng bánh snack của vợ và thay
thế bằng những chén đĩa dành cho tiệc tùng của mình. Lát
sau, tôi nghe thấy Mare lặng lẽ kiếm chén đĩa của nàng.
Cuối cùng, nàng chịu thua và bắt đầu đổ bánh quy xoắn và
khoai tây rán vào mấy cái tô của tôi rồi đặt phịch chúng
xuống ngay trước mặt tôi. Tôi chẳng cần phải nhìn lên mà
vẫn cảm thấy được Susan và mẹ nó đang nhìn mình với ánh
mắt hình viên đạn. Rich chỉ cười khúc khích.
Cuối cùng, hai đứa chúng nó phải đi. Tôi cười qua kẽ răng
khi thấy cái nhãn rất kêu “MSU” được đính vào chiếc Ford
Explorer của thằng nhỏ đó.
“Anh không tin. Nó không chỉ học đại học của Bang
Michigan, mà còn lái chiếc Ford ư.”
Mare nói nàng không nghĩ thằng nhỏ có ý nghĩa gì cả qua
chuyện đó. Có thể cậu ta không có những thứ đó, nhưng
Susan là đứa rất hiểu chuyện mà. Chính những đồng lương
tôi có được từ công ty General Motors đã giúp trang trải chi
phí học đại học của con bé đó chứ.
Vài tháng sau, Susan gọi điện nói Rich cho con bé mượn vài
thứ đồ đạc. Tôi có thể giúp chuyển đồ không ư? Rich hả?
Trời ơi! Tôi không ngờ con gái tôi vẫn còn quen với thằng
nhóc đó.
“Chắc chắn rồi.” Tôi đồng ý.
“Tuyệt vời, Rich sẽ rất cảm kích cánh tay vạm vỡ của bố
đấy.”
Tôi cười và gồng cơ bắp lên khi cúp điện thoại. Là cha của 5
cô con gái, tôi là chuyên gia chuyển dời và sắp đặt mọi thứ.
Tôi sẽ cho Rich thấy vài chiêu.
Ngày di chuyển đồ đạc là một ngày mưa và oi bức, và tôi
cảm thấy lờ đờ uể oải. Vậy mà Rich lại háo hức muốn bắt
đầu ngay. Thằng nhóc chất những chiếc thùng trên đôi vai
lực lưỡng của mình và bước một lần hai bước một. Bày đặt!
Khi mọi việc đã xong, Rich mời chúng tôi đến nhà mình chơi.
Tôi cau mày khi thằng nhóc phục vụ nước uống trong những
chiếc ly sang trọng dùng cho tiệc tùng. Nếu không phải vì
quá khát thì tôi đã từ chối từ lâu rồi.
Trên đường về, tôi cố moi thông tin từ vợ. “Vậy thằng Rich
với con bé Susan là sao thế? Chúng nó nghiêm túc đấy
chứ?”
“Susan nói chúng nó là bạn nghiêm túc đấy.” Tôi có thể thấy
vợ mình đang lảng tránh.
“Thế thằng Rich nói gì?”, tôi chất vấn.
Vợ tôi bắt đầu rền rĩ. “Thì nó bảo nó muốn biết con đường
đến trái tim Susan. Nó nói nó yêu con bé nhà mình.”
Tôi im lặng suốt 3 tiếng đồng hồ còn lại cho đến khi về tới
nhà. Cái tên địch thủ MSU tinh quái đó đã yêu nàng công
chúa đầu lòng quý giá của chúng tôi, đứa bé xinh đẹp nhất
trong nhà bảo sanh.
Vài tháng sau, thằng nhỏ ngỏ ý muốn lấy con gái tôi, và con
bé đã nói, “Vâng”. Khi con bé về nhà báo tin, tôi biết mình
đã mất cô con gái bé nhỏ về tay tên MSU rồi.
Năm tháng trôi đi khi tôi ôm chặt cây đàn ghi-ta và khẽ gảy
nhẹ một hợp âm. Bất chợt, tôi nhớ lại những ngày đầu tiên
Susan đi nhà trẻ.
“Bố sẵn sàng chưa ạ?” Con bé hỏi khi nhảy cẫng vào chiếc
xe Buick Skylark 1972 màu xanh lam cũ kỹ của chúng tôi.
“Sẵn sàng, thưa Công chúa!” Tôi vừa nói và hôn lên trán con
bé và ném chiếc cặp đựng tài liệu xuống dưới chân cô nhóc.
Chúng tôi dừng xe lại ba lần để đón mấy đứa nhóc bạn của
con bé đi học chung. “Các con cứ nói chuyện đi,” tôi nói với
chúng. Chúng nhìn qua cửa sổ xe một cách căng thẳng.
Susan lấy trong túi xách ra chiếc băng cát-xét. “Bố ơi, bố
cho chúng con nghe cái này được không ạ?”
“Được chứ.” Đó là một bài hát về chiếc rương của Noah.
Susan ngâm nga theo, Jimmy thì không ngừng đạp chân lên
lưng ghế của tôi, hai nhóc còn lại lắc lư đầu. Chẳng mấy
chốc, tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào điệu nhạc, “Ễnh ương
và bươm bướm, cả hai lại hồi sinh!”
Một cơn gió lạnh buốt thổi đến từ chiếc tàu chạy ngang sông
kéo tôi ra khỏi chốn mơ màng. Nhờ ký ức đó mà lời bài hát
cho lễ cưới của Susan cuối cùng đã hiện ra.
Ba tuần sau, nghệ sỹ dương cầm bắt đầu đánh khúc nhạc
cưới. Susan ngước nhìn tôi với đôi mắt xanh mọng nước và
thì thầm, “Bố sẵn sàng chưa ạ?” Tôi kéo đôi vai đang run rẩy
của con gái nép vào vai mình và dẫn con bé về phía cổng
chào đang mở rộng. Ánh đèn nhấp nháy, mọi người cùng
đứng dậy vỗ tay chúc mừng khi bố con tôi bước xuống lối đi.
Tôi liếc qua để trấn an con gái, nhưng ánh mắt của con bé
đã bị cài chặt vào Rich rồi.
Tại bàn thờ Chúa, vị mục sư hỏi, “Ai trao người phụ nữ này
cho cuộc hôn nhân này?” Cả nhà thờ im lặng đến mức bạn
có thể nghe thấy tiếng nến nổ lách tách. “Mẹ cô ta và tôi,”
tôi nói một cách tự hào, như thể tôi vừa mới trao gởi một
món quà vô giá.
Tôi cầm lấy cây ghi-ta và cất tiếng hát. Đến đoạn cuối cùng,
tôi bắt đầu nghẹn giọng.
Bởi vì, giống như ễnh ương và bươm bướm và cách chúng
sống hai cuộc đời khác nhau,
Cô gái nhỏ vui chơi, một ngày kia lớn khôn, với trái tim hóa
thành nguời vợ.
Tại sảnh tiếp tân lớn cỡ sân vận động, Susan vội thay một
bộ váy cưới khác. Cuối cùng, ánh đèn được vặn dịu bớt khi
người điều khiển chương trình thông báo tiết mục nhảy của
bố và con gái. Tôi không thể tin vào tai mình. “Bài ca ễnh
ương và bươm bướm!” Tôi xoay con gái một vòng và con bé
đập đập “hai cánh”, rồi chúng tôi nhảy lên ở phần chú ếch
phóng lên thềm hoa huệ tây. Và sau đó, như thời thơ ấu của
con bé, bản khiêu vũ kết thúc quá sớm.
Sau cùng, Rich bắt tay tôi và cám ơn tôi vì đám cưới này -
và vì Susan, món quà quý báu hơn tất cả. Đột nhiên tôi
nhận ra rằng, có lẽ tôi và Rich cũng đâu quá khác nhau. Có