HOÏC + LAØM = GIAØU
TAÏP CHÍ
Tạp chí tháng 7 năm 2011
Chủ đề kết nối
TP CH HC + LM = GIU
HOẽC + LAỉM = GIAỉU
TAẽP CH
Tp chớ thỏng 7 nm 2011
Ch thỏng 7
Chu trỏch nhim ni dung
Biờn tp
Phũng qun tr ni dung
Thit k
Trn Nhõm
Thụng tin chi tit xin liờn h
Phũng qun tr ni dung
Email:
Tel: (04) 22414802 - Fax: (04) 62812765
Giy phộp s
001/GP...
Kt ni
Trong th gii ca chỳng ta hin nay, mi ngi nhỡn nhn
thnh cụng ch yu da trờn ba yu t: tin bc, quyn lc
v danh ting. Cú mt trong ba yu t ny, thnh cụng
ca bn s c ngi i tha nhn. Tuy nhiờn, liu s
thnh cụng ny cú em li cho bn s thoi mỏi v hnh
phỳc tht s hay khụng li l mt cõu hi rt ln.
Mi con ngi l mt cỏ th vi s mnh, tm nhỡn v
nhng chun mc riờng. Vi ngi lm kinh doanh, thnh
cụng ca h l k tớch to ln vi mt doanh nghip trng
tn cựng thi gian. Ngi ph n thng li cú thiờn
hng vun p tỡnh cm, mi quan h hụn nhõn; nuụi dy
con cỏi trng thnh v xem ú l mc tiờu sng. Nhng
ngi khỏc, thnh cụng ca h c nhỡn nhn qua giỏ tr
o c, tõm luụn thanh thn, an lc v bỡnh an. Tiờu
chun thnh cụng ca ngi khuyt tt l vt lờn chớnh
mỡnh cú th lm nhng cụng vic m ngi bỡnh
thng vn lm...
Khụng nht thit bn phi cú ti khon ln trong nh
bng, cú quyn uy hn ngi hay c thiờn h tung hụ
khi i ngoi ph... mi l ngi thnh cụng. Din gi
Nguyn Tun Anh cho rng: Mi ngi nh ngha thnh
cụng theo cỏch ca mỡnh. Con ngi l nhng tiu v tr
thu nh, m mi ngi l mt ngụi sao trờn bu tri. Bn
ta sỏng ra sao l nh vo tim lc ca chớnh bn.
Vy cũn bn, iu gỡ n vi tõm trớ khi bn ngh v thnh
cụng?
* Mt nh cao ngh nghip?
* S giu cú vi vụ vn ca ci?
* S ni ting vi nhng vũng ho quang rc r?
* S phiờu du n nhng min t l?
* Nm trong tay vn mnh ca c mt quc gia?
* Hay n s ch l mt mỏi m vi ngi chng y
trỏch nhim v nhng a con ngoan v hiu tho?
* ...
Thõm tõm ang thỡ thm vi bn iu gỡ v tng lai m
c? Tt c u vn cũn l nhng cõu hi m!
Ban biờn tp
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
03
CUỘC THI
“SÁNG TẠO TƯƠNG LAI”
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo tại khu phố
cổ Hà Nội. Hãy khoan nói về tương lai, bởi tương
lai chưa biết chắc được gì. Nhưng hãy nói một
chút về quá khứ của bản thân mỗi người, bởi đó
là thứ duy nhất chúng ta có thể biết, nhưng
không bao giờ có thể chỉnh sửa được. Việc này
giống như bạn có một gáo nước, hất đi rồi bạn
chỉ còn một cái gáo, nước vẫn còn đó nhưng nó
không còn là của bạn nữa. Cuộc sống như một
cái gáo đặt nghiêng và nước từ từ chảy. Khi chảy
hết cái gáo vẫn là cái gáo, nước vẫn còn đó, có thể
đọng thành vũng, có thể thấm vào đất nhưng
cũng có thể chỉ là những làn hơi mờ ảo, và chẳng
bao giờ vẫn cái gáo đó, vẫn lượng nước đã bị hắt
đi đó bạn có được một gáo nước giống như gáo
nước ban đầu.
Cuộc sống của tôi mười năm trước đây khác xa
cuộc sống bây giờ. Một căn gác nhỏ mười mét
vuông và một gia đình. Tài sản quý giá nhất chỉ là
một bếp điện Liên Xô và chiếc tivi Sony 14 inch
BÀI DỰ THI
cũ. Bố tôi đâu có tiền mua chúng, đó là của hồi
môn ông ngoại cho mẹ mang về nhà chồng.
Thừa nhận là nghèo, nhưng chính những năm
tháng đó là những năm tháng tôi cảm thấy hạnh
phúc, một hạnh phúc thực sự, một thứ quá giản
đơn nhưng tôi thật sự tin rằng nhiều người đồng
ý đánh đổi mọi khoản tiền mình có để đạt được
nó. Những bữa cơm luôn có đầy đủ thành viên.
Những trưa hè nắng gắt không có quạt điện, hai
bố con đạp xe quanh hồ Tây câu cá kiếm bữa ăn
tối. Những món ăn mà giờ đây khi có nhiều tiền
chưa chắc đã mua được vị ngon của nó. Chính vì
lúc đó gia đình tôi quá nghèo, nên tôi thấy được
vị ngon và sự mát lạnh của những que kem bình
dân. Chính vì gia đình nhà tôi thiếu thốn, nên tôi
thấy được giá trị của những đồng tiền nhỏ lẻ
mình bỏ ra lớn tới đâu. Chính vì đã từng sống
trong cái nghèo, tôi hiểu được rằng hạnh phúc
quá giản đơn, giản đơn tới mức chỉ một cái bắt
tay, chỉ một lời chào, chỉ một nụ hôn cũng đã đủ
để ai đó cảm thấy ấm lòng.
Hạnh phúc thật giản đơn,
nhưng cũng thật mong manh
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
04
Nếu có dịp, mời các bạn qua khu nhà số 3 Nguyễn
Siêu, Hà Nội để ngắm nhìn căn gác nơi tôi đã sinh
ra và lớn lên, ngắm nhìn căn phòng 8 mét vuông,
vẫn còn đó chiếc giường, bàn máy khâu cũng là
bàn học, chạn bát đĩa dưới gầm giường vv và vv.
Nhưng đã lâu rồi không còn ở đó một gia đình
hạnh phúc. Và hi vọng vẫn còn những con thạch
sùng và những con nhện già, đó là những loài vật
thủa nhỏ bố hay bắt cho tôi vì không có tiền mua
siêu nhân hay robot.
Tôi đã chia tay ngôi nhà tuổi thơ của mình để
sống trong một ngôi nhà khác sang trọng hơn,
tiện nghi hơn, ăn những món ăn chất lượng hơn
và học ở những trường được cho là danh giá hơn.
Nhưng sẽ không còn nữa vị ngon ngọt của cây
kem gia công ngày nào, không còn nữa những
con nhện già hay giăng tơ và những con thạch
sùng cũng sẽ chẳng còn những chiều cùng bố
đạp xe đi vòng quành hồ Tây.
Nguyên tắc đánh đổi buộc chúng ta vứt bỏ một
số thứ và nhận lại một thứ khác. Khi bước những
bước chân đầu tiên tới căn nhà mới, mọi thứ thật
tuyệt, nhưng nhận ra mình thiếu một thứ gì. Đến
khi quay trở lại thăm ngôi nhà cũ, tôi thấy rằng ở
nơi đây thật tuyệt vời. Điều ước đã thành sự thực,
chúng tôi đã có một căn nhà khá đẹp và tiện
nghi, nhưng những thứ chúng tôi vứt bỏ để có
được căn nhà này lại bao gồm một phần nào đó
giá trị của hạnh phúc.
Mơ ước ư, ai cũng có cho mình những mơ ước,
những khát khao. Như căn nhà hiện tại tôi đang
sống là một giấc mơ của cả gia đình trong quá
khứ đã thành hiện thực. Ai bảo đó không phải là
một điều tuyệt vời nào? Tuyệt vời quá đi chứ nếu
bạn đã được xem những tài liệu viết về các khu ổ
chuột. Tuyệt, tuyệt vời, quá tuyệt, tuyệt vời tới nỗi
khi đạt được giấc mơ, tôi lại có một giấc mơ một
ngày nào đó sẽ lại quay về khu ổ chuột đó sống
nốt quãng đời còn lại trong yên tĩnh, và lạy Chúa
điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra nhưng
hạnh phúc cũng quá mong manh.
Nếu nói về giấc mơ và tương của tôi ư, 2000 từ
không thể diễn tả hết, nhưng chỉ nằm gọn trong
hai chữ “hạnh phúc”. Tại sao, tôi muốn mình có
nhiều tiền? Tại sao tôi muốn một môi trường
sống tuyệt như thiên đàng? Tại sao tôi muốn
mình có một cô vợ đẹp và đảm đang? Tại sao tôi
muốn mình trở thành một người có địa vị trong
xã hội? Và tại sao tôi cống hiến cho xã hội? Vì tôi
muốn mình hạnh phúc, tôi muốn làm một thằng
đàn ông hạnh phúc, tôi muốn những người tôi
yêu thương cũng trở nên hạnh phúc. Đó là điều
tôi mơ, tôi mong muốn, và tôi đã từng đạt được.
Nhưng để giữ được hạnh phúc lại là cả một vấn
đề.
Khi yêu, ai cũng muốn tình yêu của mình sẽ bền
vững và khi mối tình tan vỡ sẽ có nhiều người
cảm thấy khổ đau. Khi chia tay người yêu, tôi
cũng đau, đau lắm chứ bởi mối tình của tôi cũng
đẹp; cũng mộng mơ; cũng lãng mạn, đùng một
cái cô ta đi yêu người khác. Rơi vào tình huống
này ai không đau có lẽ chỉ có thể là những kẻ vô
cảm. Và rồi một tuần sau tôi lại thấy mình thực sự
hạnh phúc. Tôi thực sự cảm thấy mình hạnh phúc
bởi khi nhìn lại chính mình tôi thấy anh chàng
thứ ba thực sự hơn tôi quá nhiều thứ. Anh ta có
tiền bạc; bằng cấp; địa vị; nghệ sỹ; óc khôi hài;
một tình yêu đủ lớn để theo đuổi đối tượng trong
suốt bao nhiêu năm học sinh, và ít ra anh ta có
một bờ vai vững chắc hơn tôi. Một bờ vai đủ chắc
để khi bất kỳ một cô gái nào cần cũng đều có thể
tựa đầu vào. Còn tôi ư, tiền không; bằng cấp
không; nhà lầu không; xe đẹp không; may tôi
cũng là người chứ không phải ma quỷ nên cũng
có vai, nhưng bờ vai tôi quá nhỏ và gầy. Tôi nặng
50 kg và cao 1m65. Cũng không tệ vì đủ tiêu
chuẩn và đã nhiều lần được đi hiến máu. Khi
nhận ra tất cả những điều này, tôi thực sự cảm
thấy mình thực sự hạnh phúc vì ít nhất người
mình yêu thương trong suốt ba năm học cấp ba
đã có được cho mình một người yêu chân thành
và lý tưởng.
Khổ đau cũng hạnh phúc, nghèo cũng hạnh
phúc, giàu có cũng hạnh phúc, và… có lẽ tôi nên
dừng tại đây, dẫu theo thể lệ chưa đến 2000 từ.
Có một người đàn anh đã chia sẻ cho tôi cuộc
sống như là một vở kịch không hồi kết, bạn phải
diễn đúng vai mới có thể hạnh phúc. Mười năm,
hai mươi, hay ba mươi năm nữa tôi mong muốn
trở thành một người đàn ông hạnh phúc. Nhưng
trước khi đạt được điều đó, tôi cần phải diễn cho
đạt và đúng với vai diễn của cuộc đời mình:
Tôi biết yêu
Tôi yêu những cơn mưa mùa hạ,
Và yêu cả chút ánh nắng mùa đông.
Tôi còn yêu cả những cánh đồng,
Ở trên đó,
Đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ.
Tôi yêu luôn mặt biển xanh chẳng êm ả,
Ở nơi đây có ánh mặt trời
Ló rạng đằng đông tự bao giờ?
Tôi yêu chiều hồ Tây lộng gió,
Thu vàng se lạnh, man mác nỗi chờ mong.
BÀI DỰ THI
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
05
Vũ Triệu Bảo Ngọc trong vai một con người hạnh
phúc có tên Vũ Triệu Bảo Ngọc.
Tình cờ đạp xe, tà áo dài tha thiết,
Chùa xưa còn đó,
Nóc gác chuông vẫn còn đó,
Chợt vọng vang một tiếng chuông trầm.
Tôi cũng yêu hồ Gươm xanh cổ tích,
Có tự bao giờ nào tháp bút đài nghiên.
Quán nhỏ liêu xiêu,
Mái ngói, rêu xanh buồn man mác.
Lá vàng rụng rơi, xơ xác những con đường.
Tôi yêu nhiều,
Chẳng hiểu tại sao nữa.
Yêu mẹ yêu cha, yêu đất nước con người.
Yêu dòng máu nóng hằn in trên cờ đỏ.
Mưa rơi nặng hạt,
Vẫn phất phới tung bay.
Yêu nhiều quá, chẳng biết ghét gì nhỉ?
Và cần thiết không,
Sao người lại ghét người?
Sợ lắm chiến tranh nào mưa bom bão đạn.
Nhà tôi đây,
Đã qua rồi cái thời phải oằn lưng.
Cổ kính cây đa.
Chim về tìm tổ ấm.
Khói bay nghi ngút.
Từ gác bếp.
Chợt hiện lên một bữa cơm chiều.
BÀI DỰ THI
Tôi luôn biết rằng tương lai là không biết trước,
và ta chỉ sống tốt ngày hôm nay để mong cho có
một tương lai tốt hơn thế. Vì vậy để vẽ một bức
tranh về tương lai thì tôi sẽ vẽ nó như thế này:
Tôi đã rất may mắn hơn nhiều người là đã từ rất
lâu tôi luôn được làm những điều mình thích, tự
mình quản lý mình, mặc sức sáng tạo và thời gian
rảnh tôi lại kể lể những việc mình làm với bạn bè
khắp nơi. Nhờ đó, tôi đã kết nối được với rất
nhiều người bạn. Họ mang công việc tới cho tôi
hoặc tôi mang vất vả đến cho họ. Và tôi chẳng
phải đi đâu hết để tìm kiếm công ăn việc làm.
Chưa phải đi cầu canh ai để xin làm cho đầy nồi
cơm. Tôi cứ làm việc chăm chỉ và mọi thứ rồi cũng
có. Chỉ vậy thôi là tôi biết tôi đã quá hạnh phúc
hơn nhiều người.
Ngoài ra nhờ làm việc độc lập tôi đã có thời gian
chăm lo cho gia đình mình lúc nào cũng ấm áp,
người thân của tôi luôn hạnh phúc mỗi khi trở về
nhà.
BÀI DỰ THI
Ngôi nhà hạnh phúc
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
06
Và mọi người thường hay nói tại sao gia đình tôi
ít đi du lịch, nhưng tôi biết sau mỗi ngày làm việc
mệt nhọc chồng con tôi chỉ mau chóng muốn trở
về nhà. Được ăn món ăn tôi nấu, nghe nhạc, xem
phim... Tôi rất tự hào vì mình đã làm tốt điều này.
Tại sao tôi phải kể lể như vậy vì tôi đã tiếp xúc với
rất nhiều mảnh đời mà họ không may mắn hơn
tôi. Họ sống cô đơn, họ mất vợ, mất mẹ, họ không
có gia đình, họ không có công việc yêu thích và
họ không bao giờ được hưởng cái hơi ấm của
một không gian hạnh phúc. Tôi luôn muốn chia
sẻ với họ tình cảm ấm áp mà tôi vẫn luôn dành
cho chồng con tôi, mong họ cũng được hạnh
phúc như tôi. Tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, say
mê sáng tạo, làm ra nhiều sản phẩm hữu ích và
mong nó được mọi người đón nhận. Tôi sẽ tạo
được nhiều giá trị gia tăng hơn cho cả tôi và
những người lao động quanh tôi.
Sau này khi tôi không còn làm việc được nữa, tôi
sẽ dọn gia đình mình đến một vùng đất mới, có
thể là Đà Lạt. Ở đó, tôi sẽ trồng hoa cùng với
những người bạn và dựng một Ngôi nhà Hạnh
phúc mới. Tôi sẽ lập một website về ngôi nhà của
tôi, kết nối với bạn bè cả thế giới. Những người
bạn cô đơn, những người bạn không được sống
trong tình yêu thương của mẹ, những người bạn
kém may mắn...
Tôi sẽ lần lượt mời họ ghé qua vườn hoa của tôi
và ngôi nhà hạnh phúc ấy. Tôi sẽ mời họ cuốc đất
trồng hoa, tự tay hái những bông hoa đẹp nhất
từ sáng sớm cắm vào bình để trang hoàng nhà
cửa, tự tay vợ chồng tôi sẽ nấu cơm, làm những
món ăn ngon mời các bạn. Các bạn sẽ được sống
trong một không gian tràn ngập tình yêu thương
mà không phải như đi ăn tiệc ở nhà hàng. Các
bạn có thể mang đến cho chúng tôi những câu
chuyện từ khắp nơi trên thế giới.Và khi đó tôi tin
rằng cả thế giới sẽ muốn ghé qua ngôi nhà hạnh
phúc của chúng tôi.
Và tôi còn biết một điều rất kỳ diệu nữa là có đến
chết mà tôi vẫn không ra khỏi nhà thì tôi cũng
chẳng bao giờ cô đơn, chẳng bao giờ thiếu công
việc.
Vì tôi đã biết kết nối cả thế giới xung quanh tôi.
Vì tôi biết chia sẻ tình yêu thương với họ
Tôi chẳng nghĩ nhiều đến tiền.
Nếu bạn chịu khó chăm chỉ làm việc thì tiền nó
chạy khỏi bạn sao?
Tình yêu thương con người sẽ hóa giải mọi hận
thù, mọi khó khăn, xóa mờ mọi khoảng cách, lứa
tuổi, màu da.
Và chúng ta sẽ xích lại gần nhau, thế giới là một
nhà.
Khi đó nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh chỉ sau
một ngày bạn có thể được nếm món cá hồi của
một người bạn bên kia địa cầu.
Sau nửa ngày được ngắm một bó hoa tuy líp từ
Hà Lan
Sau hai giờ bạn có thể ôm trên tay những bông
hồng Đà Lạt
....
BÀI DỰ THI
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
07
Và chẳng có gì là không thể khi bạn biết trải tình
yêu khắp thế gian này.
Nghe thì viễn tưởng nhưng các bạn hãy thử mà
xem. Các bạn sẽ thấy hạnh phúc ùa đến như thế
nào .
Nếu bạn nào còn quá yêu tiền thì khi đó hãy nhổ
hoa trong vườn nhà tôi đi bán, còn tôi lại tiếp tục
gieo hạt và những vườn hoa khác lại mọc lên.
Đây là bức tranh tương lai của tôi đấy! Mời các
bạn hãy tô màu thêm cho nó nhé.
Ba mẹ yêu dấu của con!
Một buổi chiều se lạnh trên xứ người, con ngồi
đây và gõ lóc cóc lên chiếc laptop một cái mail về
cho ba mẹ trong cái lạnh 15 độ C bên tách cafe
nóng hổi nghi ngút khói.
Los Angeles về chiều lãng mạn và đượm buồn,
con nhớ quê hương, nhớ những buổi chiều gia
đình mình vẫn quây quần trong bếp và huyên
náo về một ngày làm việc mệt mỏi. Nhớ ba, nhớ
mẹ, nhớ bé Vi bé bỏng của con, nhớ tất cả mọi
người trong đại gia đình.
Con xin lỗi ba mẹ vì khởi đầu bức thư quá buồn,
nhưng đây chỉ là cảm xúc thật sự trong lòng con,
chẳng có gì da diết trong lòng hơn khi phải rời xa
nơi chôn nhau cắt rốn, xa những bạn bè thân yêu,
xa những kỷ niệm từ thời con còn ở Việt Nam.
Con nhớ lời ba dặn dò thật kỹ ở sân bay Tân Sơn
Nhất, nhớ tiếng mẹ thút thít không muốn con rời
xa, nhớ bà ngoại dồn vào tay con một lô sữa đặc
có đường và dặn dò: "Cái này ở bển không có bán
đâu con". Bà ngọai vẫn như ngày nào dù bao
nhiêu năm có thay đổi, ở tuổi hơn 80 mà còn suốt
ngày lo cho con cháu đến phát sợ.
Con còn nhớ bé Vi huyên thuyên: "Anh hai đi nhớ
mua quà về cho Vi đó, nếu không là Vi không
thương anh hai đâu".
"Vi không thương anh hai đâu", cái câu này con
nghe từ khi nó mới 5 tuổi, bây giờ khi đã là một
thiếu nữ 16 tuổi mà nó vẫn còn làm con không
quên bởi cái tính lanh chanh và lọt chọt của nó.
Và con nhớ cả gia đình bên ngoại lẫn bên nội ra
tiễn con đi.
Con cũng nhớ là con đã rất bực khi cánh nhà báo
và người hâm mộ cứ chen chúc vào đòi phỏng
vấn và xin chữ ký. Làm người nổi tiếng thật mệt
ba mẹ ạ, đời sống riêng tư của con lúc nào cũng
bị quấy rầy, chỉ đáp một chuyến bay sang Mỹ thôi
mà báo giới làm rầm rộ lên.
Nếu con đoán không lầm thì mấy tờ báo ở Việt
Nam đang nhí nhố đăng lên mấy tin tức đại loại
như: "Phi Vũ đã kí hợp đồng hợp tác với Holly-
wood" hay "Phi Vũ sẽ kết hôn sau chuyến làm việc
ở Mỹ", hoặc là "Chuyện tình của Phi Vũ như một
câu chuyện cổ tích".
đã sống một cuộc đời không phí uổng, một đời
người thật xứng đáng và một đời trai thật hiên
ngang.
Con cảm thấy tự hào vì con đã thay đổi cuộc sống
của nhiều người trên thế giới với vai trò là một
doanh nhân, một chính trị gia, nhà sản xuất
phim, ca sĩ, đạo diễn, diễn viên, nhà biên kịch.
Tiếng nói của con sẽ còn ảnh hưởng rất nhiều khi
sắp tới sẽ hỗ trợ kinh phí là 100 tỷ VND để cải cách
nền giáo dục Việt Nam, điều mà con đã khát khao
từ khi con chỉ mới là một cậu thanh niên 18 tuổi.
Giờ đây con đã là một tỷ phú dollar với tổng tài
sản là 20 tỷ USD và là một ngôi sao Hollywood với
nhiều bộ phim làm nên tên tuổi.
Người ta biết đến con như một vị thánh sống khi
hỗ trợ rất nhiều tiền để phát triển kinh tế và cứu
BÀI DỰ THI
Thư gửi ba mẹ
năm 2022
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
08
BÀI DỰ THI
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
09
đói những người dân châu Phi, và người ta biết
đến con như một người luôn cổ vũ vì hòa bình
nhân loại và phản đối chiến tranh thông qua
những bộ phim làm rúng động lòng người.
Nói đến đây, con chợt nhớ đến bản Heal the
world và Earth song của cố ca sĩ Michael Jackson,
là hai bài hát truyền cho con nhiều cảm hứng
nhất để đi lên từ đống tro tàn đổ nát của chiến
tranh và xây dựng lại tất cả để có được như ngày
hôm nay.
Chiến tranh đã qua đi nhiều năm, nhưng hình
ảnh của sự chết chóc và tiếng gào thét trong
tuyệt vọng làm con không bao giờ quên. Nhớ
hình ảnh người mẹ ôm đứa con nhỏ trong đống
gạch đổ nát chết dần chết mòn, nhớ hình ảnh
người cha dùng thân mình che chắn cả gia đình
trong tiếng súng nổ lên chua chát, khi đối diện
với cái chết mà trái tim họ vẫn ấm lên tình người,
cho dù bom đạn có lạnh lẽo và mạnh mẽ nhưng
không bao giờ có thể chiến thắng được sức
mạnh của lòng nhân ái, một trái tim, tỷ tấm lòng
cùng góp sức lại để xây dựng một nền hòa bình
vĩnh cửu.
Ba mẹ thân mến!
Con đi xa rồi con sẽ về. Ba mẹ hãy giữ gìn sức
khỏe nhé, đừng lo nhiều quá cho mấy dự án bất
động sản và cái sân bay của con. Ba mẹ cứ nghỉ
ngơi đi, để cho bé Vi nó làm là được rồi, bên đây
có nhiều triệu phú từ khi chỉ mới 12 tuổi, bé Vi
nhà ta còn thua kém lũ nhóc bên đây nhiều lắm.
Con phải tập cho nó làm để quen và con cũng rất
tự hào khi nó nói là nó sẽ trở thành triệu phú
dollar vào năm 18 tuổi. Con mừng là nó có mục
tiêu như vậy và chắc chắn nó sẽ thành công, như
chính anh hai nó đã từng.
Ba mẹ cũng đừng lo lắng nhiều về chuyện con sẽ
lập gia đình, báo chí đã đăng rầm rộ lên rồi, mà
cũng chẳng hiểu tại sao cái tin con sắp kết hôn lại
lọt ra ngoài, ba mẹ phải kiểm tra coi chừng nhà
mình có máy nghe trộm.
Và con dâu tương lai của ba mẹ đấy, ngày nào
con cũng đều bị cô ấy nhéo lỗ tai khi ngó
nghiêng các nữ diễn viên Hollywood xinh đẹp và
càm ràm bên tai: "Em đẹp hơn tụi nó sao anh lại
không nhìn?". Khổ đời con lắm ạ, phụ nữ đẹp để
làm gì mà không ngắm nhìn?
Nói vậy thôi chứ trong mắt con, cô ấy luôn là
người đẹp nhất thế gian này, một người phụ nữ
tài giỏi, thủy chung và nhất là đồng quan điểm và
chí hướng với con.
Sắp tới, sau khi quay xong bộ phim và một số dự
án kinh doanh ở đây, chúng con sẽ về lại Sài Gòn
yêu dấu và kết hôn, chắc chắn tuần trăng mật sẽ
rất là lãng mạn đây. Chúng con đang bàn tính với
nhau cũng khá nhiều, cô ấy muốn đi Roma,
nhưng con lại thích Ai Cập, cô ấy lúc nào cũng
càu nhàu: "Anh đưa em về cái xứ nóng chảy mồ
hột đó để hưởng tuần trăng mật à? Roma có đấu
trường La Mã và dòng sông Venice hiền hòa lãng
mạn với khí hậu thoáng mát thì không đi, tự
dưng lại dẫn xác vào mấy cái kim tự tháp để xông
hơi".
Viết đến đây thì con đã thấy cô ấy đi từ phía xa với
hai hộp thức ăn nhanh cầm trên tay và đang nhìn
con cười thật tươi, thôi con phải kết ở đây thôi ba
mẹ ạ vì thư cũng khá dài rồi.
Chúc ba mẹ luôn mạnh khỏe. Cho con gửi lời
thăm đến cả gia đình nội ngoại và nhất là nhớ
dặn bé Vi làm ăn cho thật tốt, khi về con sẽ kiểm
tra doanh số của nó.
Con trai bé bỏng của ba mẹ.
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011 10
Mỗi con người là một tiểu hành tinh đầy bí ẩn
trong vũ trụ bao la. Ai cũng mang trong mình
những dự định và mong muốn biến chúng thành
hiện thực. Tuy nhiên xuất phát điểm của mỗi
người là khác nhau. Có ai đó vươn lên từ hai bàn
tay trắng. Có những người bước ra từ nền tảng
vững chắc. Mỗi người một vẻ, tưởng như xa lạ mà
lại gần gũi bởi chúng ta đều gặp nhau ở một
điểm là: Khát vọng.
Trong thế giới 3.0, sự no đủ, sung túc về vật chất
là một điều kiện cần của sự hạnh phúc. Cũng
chính bởi vậy có hàng triệu con người vẫn từng
ngày khát khao vươn lên làm giàu (làm giàu chân
chính). “Mỗi con đường đều chẳng tự nhiên mà
có, do con người đi nhiều mà nên thôi”, “All road
lead to Rome” (Mọi con đường đều đi tới thành
Rome). Thật vậy, dù đi con đường nào bạn cũng
sẽ tới được thành Rome - nơi chứa đựng những
kho báu bí ẩn. Có bấy nhiêu con người là bấy
nhiêu ngả đường, bấy nhiêu quyết định. Ai cũng
vạch ra cho mình những kế hoạch hoàn hảo nhất
để thực hiện ước mơ lập nghiệp, làm giàu cho
mình và cho xã hội. Vậy con đường nào là con
đường ngắn nhất? Cách thức nào là khoa học
nhất để chinh phục thành Rome? Làm giàu phải
chăng cũng vận dụng những quy luật, nguyên lý
nào đó?...vv.
Tôi không phải là người nuôi ước mơ kinh
doanh, thành lập một công ty hay một doanh
nghiệp… nhưng cũng như bao người khác tôi có
khát khao làm giàu chính đáng. Mặc dù vậy điều
đó chỉ dừng lại ở suy nghĩ, niềm khát vọng không
tưởng. Bởi bước vào đời tôi nhận ra mình thực sự
hoang mang khi lựa chọn con đường lập nghiệp,
đúng như Wallace Wattles nói “Bạn có thể chẳng
bao giờ giàu có hay vận dụng thành công sức
sáng tạo và hành động nếu như cái mà bạn có chỉ
là những ước mơ, những ý tưởng mập mờ, chưa
định hình”. Từ những điều quan sát thuần túy, tôi
nghĩ rằng làm giàu có rất nhiều cách chứ không
hề có một công thức chung nào cả. May mắn và
cơ hội là những yếu tố không thể thiếu để trở
thành người giàu có.
Sau mỗi bài giảng bạn nhận được những gì?
Điều gì khiến bạn trăn trở nhất? Với tôi, đó là
mình nghiệm thấy giá trị cốt lõi. Sau bài học
"Nhập môn khoa học làm giàu" của anh Phạm
Thanh Hải, có những điều thực sự khiến tôi bị ám
ảnh. Có một định nghĩa cho rằng “Khoa học là
một tập hợp tri thức đã được kiểm chứng bằng
thực nghiệm về các sự kiện, sự vật và hiện tượng
tuân theo một quy luật xác định”. Và giờ đây Học
làm giàu cũng trở thành một môn khoa học. Tôi
tạm gọi đó là Giáo trình lập nghiệp- giáo trình mà
chúng tôi không được học ở Đại học. Tôi đã được
làm quen với những khái niệm, định nghĩa:
Người giàu, Tư duy của người giàu, Bản đồ tư duy,
7 cấp độ đầu tư…Đó là những kiến thức nhập
môn đầu tiên tôi nghiệm thấy. Tôi cảm ơn anh Hải
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Bài học từ: “NHẬP MÔN KHOA HỌC LÀM GIÀU”
HỌC LÀM GIÀU 360
O
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
11
vì anh đã đánh thức trong tôi một điều tưởng
như rất quen thuộc: “Kiếm tiền và cách sử dụng
đồng tiền” nhưng ít ai tìm ra cách thức vận hành
của nó. Điều này cũng đòi hỏi có một lộ trình
khoa học.
Thực tế cho thấy để tìm ra phương pháp khoa
học, nguyên lý có tính phổ quát cho một vấn đề
nào đó cũng là một quá trình gian nan. Tôi đã
từng bật khóc khi cầm tờ nhận xét khóa luận tốt
nghiệp của thầy hướng dẫn với những lời nhắn
gửi tâm huyết: “Dấn thân vào con đường nghiên
cứu khoa học là chấp nhận những khó khăn,
chông gai. Khoa học chân chính là sáng tạo, tìm
tòi, khám phá, phát hiện những vấn đề có tính
chất mới mẻ để tìm ra phương pháp giải quyết
đúng đắn…”. Và ở đây tôi nghĩ rằng việc xây dựng
Giáo trình khoa học làm giàu ở Việt Nam cũng là
một bước đi tiên phong. Những người mạnh dạn
chứng minh việc làm giàu có thể học được và đưa
vấn đề dạy học làm giàu đi vào quỹ đạo là sự đột
phá. Tôi tin rằng thực tiễn dần sẽ chứng minh
tính đúng đắn của khoa học làm giàu. Lĩnh hội
được những kiến thức đó đồng nghĩa với việc
chúng ta tìm ra được con đường ngắn nhất dẫn
tới thành Rome.
“Có một Bí Mật về tiền bạc trong tâm thức mà hầu
hết mọi người không biết. Đó là lý do tại sao hầu
hết mọi người không đạt được thành công về tài
chính. Thiếu tiền không phải là vấn đề. Vấn đề
chính là những gì đang diễn ra trong suy nghĩ của
bạn” (T. Harv Eker).
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
12
Đây là một vấn đề
nghiêm túc và hết sức
tế nhị - chỉ dành cho
đối tượng 18+. Không
comment cợt nhả và
có thái độ phân biệt
đối xử.
Cùng thế giới thứ 3
học cách làm giàu
I
Hiện tại tôi đang tư vấn cho một nhóm thành
viên của diễn đàn Táo Xanh và hội thanh thiếu
niên Phật Tử chùa X. Họ là những con người
thuộc thế giới thứ ba. Khi viết bài viết này, tôi đã
xin phép và nhận được sự đồng ý, chia sẻ của cả
nhóm. Tôi tư vấn cho mười con người này các vấn
đề về tâm sinh lý, tâm linh lẫn cuộc sống thường
ngày. Không phải bởi những bất ổn về giới tính
khiến tôi nhận lời làm tình nguyện viên. Tôi cũng
chẳng phải là gay, trong mắt họ tôi cũng đâu có
nhan sắc. Sự thật quan trọng hơn, tôi thích phụ nữ
hơn nam giới.
Mục đích chính của công việc không ăn lương
này, là giúp những người có cái cuống đàn ông
mang tâm hồn một người con gái được sống và
trở thành con người họ muốn hướng tới. Khi đó,
họ sẽ thực sự trở nên hạnh phúc với chính con
người mình chứ không phải giả dối và bất hạnh
khi diễn một vai diễn ngoài đời thường. Tôi cũng
rất hạnh phúc khi đã đem sẻ chia giá trị của bản
thân mình cho những người xung quanh.
II
Bạn sẽ chỉ hạnh phúc khi bạn là chính bạn, còn
nếu bạn hạnh phúc với một vai diễn ngoài cuộc
sống bạn vẫn là chính bạn nhưng đồng thời bạn trở
thành chính vai diễn nào đó.Ai cũng nghĩ rằng
mình đúng, tôi và các bạn cũng như vậy cả thôi.
Ai cũng đúng. Bản thân những người bị xã hội coi
là pê-đê, gay, đồng tính, biến thái, họ cũng đúng,
ít nhất là với bản thân và những người giống như
họ. Khi chưa làm qua công việc này, tôi hiếm có
những dịp được tiếp xúc và chia sẻ quan điểm
sống của mình với nhóm giới tính thứ ba. Tư vấn
giúp một người đàn ông, không khó lắm. Tư vấn
cho phụ nữ, có khó hơn một chút. Nhưng để tư
vấn cho gay và lesbian lại là cả một vấn đề quá
phức tạp. Bạn không thể biết họ bao nhiêu phần
trăm là xx, bao nhiêu phần trăm là xy. Việc đầu
tiên khi tiếp xúc với nhóm người này, tôi phải
học, học rất nhiều, kể cả cách trở thành một dân
gay.
Trong đầu mình đang nghĩ rằng mình là một
thằng con trai độc thân, chưa vợ, chưa người yêu,
yêu mến phụ nữ, nay phải biến đổi đi một chút,
quả là đáng sợ. Độc thân vẫn độc thân, chưa vợ
con, chưa người yêu vẫn vậy. Nhưng thay vì thích
phụ nữ, tôi phải học cả cách thích cả nam giới.
Học cách trang điểm của chị em phụ nữ, học cách
sơn sửa móng tay rồi nấu ăn vv và vv. Chắc các
bạn nam cũng hiểu việc hôn một người phụ nữ
tuyệt diệu đến đâu, nhưng cũng nên hiểu hôn
một người nam giới tuyệt diệu như thế nào. Tôi
không biết bởi tôi chưa hôn bất cứ ai ngoài mẹ
cùng các em nhỏ và đứa cháu hai tuần tuổi, nên
vấn đề này tôi không dám chia sẻ. Còn ai muốn
biết cứ thử sẽ thấy.
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
13
III
Chúng ta bị kìm kẹp bởi những khuôn khổ của mọi
người trong gia đình và xã hội định sẵn. Đôi lúc
chúng ta thấy rằng mình cần phải phá bỏ những
khuôn khổ đó để cảm thấy hạnh phúc. Có người
nghĩ rằng mình cần phải trở thành doanh nhân
thay vì trở thành giáo sư như cha mẹ bạn mong
muốn, bạn không sai khi bạn thấy điều đó cần
thiết và quan trọng đối với cuộc đời bạn. Đời bạn
là của bạn, bạn có quyền định đoạt lấy nó hoặc
giao lại cho một ai. Bạn mong muốn cưới một cô
vợ đẹp hoặc một anh chồng giàu trong khi gia
đình vẫn giữ thói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Tôi ủng hộ bạn nếu bạn thấy rằng một nửa đó
giúp bạn đạt được điều mình thực sự mong
muốn. Và những người các bạn gọi là gay hay les
cũng vậy, tôi ủng hộ những người đó nếu họ
muốn yêu và kết hôn với người cùng giới tính với
mình. Mặc dù gia đình ngăn cản, mặc dù xã hội
đàm tiếu, nếu họ cảm thấy rằng đó mới thực sự là
hạnh phúc. Và không chỉ vậy, tôi còn phải cảm
phục họ. Không phải vì kinh nghiệm tình dục đồng
giới nhưng bởi họ có nghị lực vượt qua mặc cảm
của bản thân, sự chống đối của dư luận để trở
thành con người mình mong muốn. Làm tất cả nếu
bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc, còn nếu không
hạnh phúc mọi người vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.
Tôi không phải gay, nhưng tôi ủng hộ tình yêu và
kết hôn đồng giới.
IV
Xin lỗi mọi người, bởi tôi không phải là người đi
đòi sự bình đẳng cho thế giới thứ ba, cũng không
muốn bài viết của mình trở thành một giáo trình
môn giáo dục giới tính. Nhưng quả thực, đây là một
trong những điều hết sức quan trọng và cần thiết
khi chúng ta làm giàu.
Trong hồ sơ xin việc, trong sơ yếu lý lịch của mỗi
cá nhân, mọi người phải khai đầy đủ mọi thông
tin cần thiết như họ tên, nguyên quán, giới tính,
số chứng minh nhân dân, cùng rất nhiều bằng
cấp, chứng chỉ. Nhưng những tờ giấy đó có thực
sự phản ánh đúng con người bên trong bạn hay
không, hay chỉ một khía cạnh nào đó. Giống như
việc một con voi bị chia nhỏ từng bộ phận rồi xếp
theo đúng thứ tự ABC từng bộ phận một để đưa
vào từ điển sinh học. Thế giới thứ ba ở Việt Nam
cũng như trên mạng hoclamgiau.vn chưa từng
được công nhận. Mọi hành vi tình dục đồng giới
bị coi là dâm ô, là biến thái và bị chính quyền cấm
đoán. Đơn giản trong mục đăng ký thành viên,
phần giới tính vẫn chỉ có hai ô nam – nữ (Male –
Female). Tất cả những điều này có mục đích gì?
Nhiều bạn làm kinh doanh đa cấp, nhất là
những người đã từng có thâm niên trong ngành
cũng hiểu rõ sự khó khăn khi MLM có mặt tại Việt
Nam ra sao.
Tôi không phải là người trong ngành, và đã
tuyên bố không bao giờ theo ngành này, nhưng
tôi tôn trọng tất cả thủ lĩnh của các công ty kinh
doanh mạng cũng giống như việc tôi tuyên bố
tôi không, sẽ không bao giờ trở thành gay và chỉ
yêu và kết hôn với người phụ nữ mình thực sự
mong muốn, nhưng bản thân tôi sẵn sàng trở
thành một người bạn với những người đồng giới.
Khi kinh doanh mạng ở Việt Nam, những người
đi tiên phong trong ngành bị cho là những kẻ lừa
đảo, những kẻ xấu xa. Hình thức kinh doanh mới
này cũng gặp rất nhiều trở ngại từ hàng rào pháp
lý. Nhưng sự thực cho thấy có quá nhiều người đã
trưởng thành và đạt được những thành công lớn.
Chúc mừng những vị thủ lĩnh đó, lời chúc mừng
của tôi chưa thấm vào đâu so với những gì các vị
đáng nhận được.
Khi chúng ta nhìn một vấn đề dưới một góc
cạnh của cuộc sống, chúng ta sẽ chỉ thấy được
một mặt của một vấn đề. Có thể ổn, có thể
không. Một ông bác học khi nhìn vào cây thập
giá sẽ bảo rằng: “Ồ không, làm gì có chúa, làm gì
có chuyện chúa làm ra con người. Tôi tin vào
thuyết tiến hóa. Chỉ có khoa học mới đủ sức
chứng minh mọi việc trên thế gian và làm cho
cuộc sống con người thêm tốt đẹp”. Ngược lại, khi
một mục sư hay linh mục nhìn vào cây thập giá
đó là thái độ cung kính, với đôi mắt yêu mến và
những gì thiêng liêng nhất các vị đó có thể cảm
nhận được.
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
14
Thập giá trong họ không phải là chúa, nhưng là
biểu hiện lòng thương của thiên chúa. Ngay lúc
đó, trong não bộ của họ làm gì còn thuyết tương
đối hay thuyết tiến hóa mà chỉ có ơn cứu độ của
chúa Giêsu kitô. Và trong tác phẩm Ruồi Trâu nổi
tiếng, với cách nhìn về cây thập giá của nhân vật
chính hay ông tác giả “Chúa chỉ là một tượng đất,
đập một búa là vỡ.”
Ông linh mục đúng, nhà bác học đúng, hay tác
phẩm Ruồi Trâu đúng đây. Tôi không biết, và
cũng không nên biết ai đúng ai sai. Bởi nếu thập
giá hay khoa học có thể đem lại hạnh phúc cho
tôi thì đều có giá trị cả. Chúng ta cũng giống như
những thầy bói mù, cố đoán xem hình dạng một
con voi. Và xét đoán mọi việc đều chỉ dựa vào
cảm giác hay nói đúng hơn là dựa vào những sự
phản hồi của sự vật sự việc chúng ta muốn xét
đoán. Cảm nhận được nhiều, chúng ta thấy nhiều
mặt của một vấn đề, không cần nói ra nhưng quả
thực trong não bộ đã lưu trữ một tệp tin chứa
những gì chúng ta biết. Thầy bói cũng vậy, các vị
đó không thể nhìn thấy sự vật nên phải dùng
cảm giác để xét đoán hình giáng con voi. Mỗi vị
sờ một bộ phận, và tả con voi giống với con vật
mà họ có thể cảm nhận được..
Thế giới thứ ba, kinh doanh đa cấp, kinh doanh
truyền thồng, làm giàu, hay thất bại cũng đều
như vậy cả thôi. Bạn xét đoán mọi thứ chỉ bằng
việc cảm nhận những thông tin mình đón nhận
được bằng suy nghĩ, bằng tai, bằng mắt. Nhưng
đó là những cảm nhận không trọn vẹn. Vì nó
không trọn vẹn, thành ra bạn đúng nhưng vẫn
sai. Làm giàu có thể học được đúng với một số
người, nhưng vẫn sai. Giàu do số định trước,
đúng nhưng vẫn sai, tư duy triệu phú, đúng
nhưng vẫn sai, và ngay cả bài viết này đúng
nhưng vẫn sai.
V
Đúng sai hỗn độn, thành ra các bạn sẽ chẳng biết
đâu mà lần. Vậy chúng ta hãy thử làm một ví dụ
nho nhỏ thôi. Nhắm mắt lại và tưởng tượng Peter
khai trương một nhà hàng cỡ năm sao, và bạn sẽ
là một khách mời của Peter:
Ngày hôm đó, Peter đích thân nấu những món ăn
sở trường để đãi khách và sẽ đưa ra bốn món
miễn phí trong mâm để tặng mọi người. Nhưng
mỗi người sẽ chỉ được chọn 1 trong bốn món đó.
Yên tâm, đồ ăn Peter làm món nào cũng ngon và
đầy đủ dinh dưỡng. Nhưng bạn sẽ chọn món nào
làm món miễn phí trong bốn món sở trường của
Peter:
- Ốc cuốn lươn.
- Vịt hầm thuốc bắc.
- Cua nướng ướp rượu vang trắng.
- Bạch tuộc chiên.
Nói lên món ăn mình sẽ chọn, và nhớ comment ở
dưới, bạn có thể sẽ là một trong nhưng người
may mắn được dùng món ăn đó trong tương lai
bằng chính tay nghề của Peter. Nhưng chỉ được
chọn một trong các món ăn đó, và giải thích tại
sao bạn lại thích món ăn đó (Viết đến đây cũng
đã 1 giờ sáng rồi, bụng đói meo. Có lẽ tôi xin
phép xuống bếp làm một món ăn tạm rồi sẽ thức
đêm để viết tiếp).
Cuộc sống cho ta khá nhiều sự lựa chọn, và mỗi
tình huống sẽ khiến chúng ta có những phương
án khác nhau. Ví dụ trên cho thấy bạn cũng có
quyền đưa ra một phương án duy nhất. Với
những người đang đói như tôi, sẽ không mấy khó
khăn khi đưa ra quyết định đêm nay mình sẽ lót
dạ bằng món gì: mỳ ý sốt bò băm; cơm gà; bánh
mỳ trứng; hay đồ ăn fastfood. Và đêm nay tôi
chọn cơm rang thập cẩm. Nhiều người cũng
chẳng phải đắn đo nhiều khi quyết định xem tối
nay gia đình ta sẽ ăn món gì, bởi ăn gì cũng sống
được qua ngày. Với việc thi trắc nghiệm sẽ căng
thẳng hơn một chút. Chỉ có một phương án
đúng. Sự lựa chọn trong cuộc sống vừa giống
như làm một bài trắc nghiệm chỉ có một phương
pháp đúng, nhưng đôi lúc làm cách nào cũng
đúng.
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
15
Chính vì vậy mới sinh ra những yếu tố như may
rủi, đỏ đen, và một lần nữa tôi lại khuyến khích
mọi người thêm khoản đánh bạc, nếu quả thực
các bạn có thể giàu bằng lĩnh vực này. Khi up bài
này lên mạng tôi đoán lô về 42. Đánh bạc cũng là
chọn lựa, một sự chọn lựa, chưa cần biết đúng sai
nhưng khá nhiều người đã lao vào thay vì đi đầu
tư bất động sản. Ở đó kiểu gì cũng chỉ có hai kết
quả thắng hoặc thua. Vậy hãy thử làm một con lô
42 xem sao, biết đâu tôi sẽ thắng đậm bằng con
lô này. Nhưng nói trước là số tôi không giàu lên
bằng bài bạc.
Cuộc đời có vô số sự lựa chọn, và chúng ta buộc
phải chọn lựa một lối đi cho cuộc sống của mình.
Khi cảm thấy mình đang đi đúng đường, có thể
bạn vẫn sẽ rơi xuống hố. Khi vướng vào vũng
sình, có thể dưới đó là cả một mỏ kim cương. Đi
theo kiểu nào chăng nữa, với tác động của thời
gian, tác động của môi trường, tác động của xã
hội, chúng ta cũng đều lôi nhau xuống mồ cả. Kết
cục kiểu gì cũng như nhau, nhưng chỉ có cách
chết có thể khác nhau thôi. Thành ra làm kiểu gì
cũng đúng, và nhìn nhận vấn đề kiểu gì cũng
đúng, ít nhất là với tôi hoặc bạn. Lo gì thất bại, khi
bạn thất bại bạn thấy rằng lựa chọn của mình
trong quá khứ là sai, khi biết lựa chọn đó là sai,
bạn sẽ thức tỉnh. Lấy vợ cũng vậy, khi hôn nhân
biến đổi từ hạnh phúc trở thành địa ngục, có nên
tiếp tục sống với địa ngục hay không hay tìm cho
mình những hướng đi mới hơn, như hòa giải, ly
dị, tuyệt vời hơn nữa là cặp bồ.
VI
Vậy có thực sự cần thiết khi nghĩ rằng bản thân
mình đang làm đúng hay sai và khi kết quả của
mọi con người đều như nhau, và kết quả của
hành động nằm ở tương lai chứ không ở hiện tại.
Chính vì kết quả nằm ở tương lai chỉ có thầy bói
mới biết tốt xấu ra sao. Và tôi bói luôn cho mọi
người một quẻ rằng sau này bạn sẽ chết, quá
chuẩn còn gì nữa. Còn chết thế nào lại phụ thuộc
vào nhiều yếu tố. Nhưng chết là hết, đi kiểu gì
cũng sẽ tới đích, dù đi bộ đi xe hay đi máy bay.
Quan trọng là bao lâu bạn tới đích mà thôi. Bạn
làm kiểu gì cũng sẽ giàu trong mắt nhiều người,
quan trọng là giàu tới mức độ nào mà thôi. Và dù
bạn nhận ra mình giàu hay nghèo, bạn cũng hiểu
rằng mình là một sinh vật sống, là con người và
mình phải trải qua mọi giai đoạn của cuộc đời
như theo quan niệm của nhà Phật là sinh lão
bệnh tử.
Không phê phán hành động đúng hay sai nếu
những gì mình nhận được chưa thể hiện được
điều đó có tốt với bản thân mình hay không.
Chẳng nên dại dột từ bỏ những lựa chọn đó để
gượng ép bản thân mình trở thành một con
người khác, khi bạn hiểu rằng những giá trị bên
trọng bạn thức sự đêm lại lợi ích cho một số
người trong đó có bạn.
Chúng ta lệ thuộc vào nhiều người và hãy thử
tưởng tượng sự biến đổi dần dần, chậm rãi của
một con người từ từ sẽ khiến mọi người xung ta
không kịp phản ứng với những biến đổi khác, và
khi người đó thực sự thay đổi não bộ của mọi
người đã kịp thích nghi và điều chỉnh để nghĩ
rằng người này vẫn thế. Trong khi chúng ta và
những người xung quanh đổi thay từng ngày
nhưng không biết rõ ràng mình đang thay đổi.
Khi có một thay đổi quá nhanh, người xung
quanh rất dễ sốc với những thay đổi đó và sẽ đi
kèm là những phản ứng mạnh mẽ dẫn tới việc
bất bình, chống đối, cảm thông, khích lệ. Dù
những thay đổi đó có cần thiết hay không.
Chính vì vậy, một bà mẹ sẽ rất bất ngờ trước việc
con mình đang ở trên thành phố điện về cho gia
đình và nói:
- Mẹ à, con thua nợ cá độ bóng đá năm mươi
triệu, con sẽ bỏ học để kiếm tiền trả nợ.
Không cần biết phản ứng của người mẹ ra sao,
nhưng chắc chắn bà đã bị sốc khi nghe tin này. Bà
biết rằng: “Con bà đang đi học và trong suốt một
thời gian đủ coi là dài qua con bà chỉ đi học”.
Đùng một cái nghe tin con mình từ môi trường
sinh viên nhảy ra môi trường ăn chơi. Một thay
đổi quá nhanh.
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011 16
LÀM GIÀU CÓ THỂ HỌC ĐƯỢC
Nhưng nếu bà ở cùng con mình hàng ngày,
phản ứng của bà chắc chắn sẽ thưa thớt hơn rất
nhiều, bởi trong não bà dần dần có chỗ cho sự
nhượng bộ và chấp nhận với con người mới của
con mình, hoặc việc kiên quyết giữ nguyên con
mình như cũ. Khi có sự thay đổi, đó chỉ là những
điều chắc chắn sẽ phải xảy đến mà không ai có
thể ngăn cản được. Cũng giống như việc một
người đang sống khỏe mạnh nhận được tin mình
bị ung thư, ông ta và gia đình sẽ rất sốc. Nhưng
khi gia đình cùng bản thân người đàn ông này
biết được chính xác mình còn sống được bao lâu,
cái chết sẽ ít đau đớn hơn rất nhiều với người
thân của ông, ít nhất là so với việc ông bất ngờ
đột tử. Đơn giản là gia đình đã có sự chuẩn bị tinh
thần từ trước, nên nỗi đau dẫu có nhưng không
còn quá bi thảm và chúng ta hãy gọi đó là sự
thanh thản.
Khi thay đổi mỗi bản thân mình bên trong cũng
như bên ngoài, ai cũng đều phải bước qua một
giai đoạn trung gian. Giống như việc bỏ một bộ
đồ ngủ và thay vào một bộ công sở. Trước khi
mặc bộ đồ công sở, chúng ta phải cởi bỏ bộ đồ
ngủ. đây chính là quá trình trung gian. Sự thay
đổi không phải là luôn luôn nhưng đó là cột mốc
của những cuộc đời hay nói chính xác hơn đó là
ranh giới của những thứ nghịch và thuận chiều
nhau. Ranh giới giữa giàu và nghèo, ranh giới
giữa hai giới tính bình thường và giới tính thứ ba,
danh giới giữa độc thân và việc có gia đình vv và
vv
Nghĩ rằng một người nghèo trở thành một người
giàu khó lắm ư, không quá ư đơn giản. Bởi chỉ cần
một bước tiến mọi người nghèo đều có trở thành
giàu. Cũng giống như sau một ca phẫu thuật, mọi
người đàn ông đều có thể trở thành đàn bà trên
phương diện tâm lý lẫn thể xác.
Tôi biết ơn và xin cám ơn những người ở giới tính
thứ ba. Chỉ biết cảm ơn và chân thành cảm ơn.
Nhờ họ tôi đã thấy được rõ con đường tiến tới
làm giàu chỉ bằng có mấy gạch đầu dòng hay
chính xác hơn là những bước đi ngắn gọn:
- Trả lời xem thế nào là hạnh phúc đối với bản
thân mình.
- Trả lời xem mình đã hạnh phúc hay chưa.
- Trả lời xem mình còn thiếu gì; đã có gì; nên có gì,
và nên vứt bỏ cái gì.
- Kiếm tìm và vứt bỏ chỉ bằng vài bước chân qua
vài cột mốc của cuộc đời.
- Giữ lại mọi giá trị tuyệt vời mình nhận ra được ở
cuộc sống này và tận dụng một các tối đa.
Tôi là một người tham lam quá chăng khi giữ quá
nhiều thứ mình nhận được.
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
17
Cách nghĩ để thành công
Quản trị cuộc đời - Cách nghĩ để thành công
Khi tìm hiểu những quy tắc để thành công, tôi thường dành thời gian để ngẫm
nghĩ xem thành công đối với mình là gì và nó có ý nghĩa như thế nào với từng
người. Tôi đã phỏng vấn rất nhiều người cũng như đọc tiểu sử những người
thành công. Tôi nhận ra rằng, thành công đối với người này thì có ý nghĩa thế này,
với người kia lại có ý nghĩa thế khác. Và sự thật là, thành công không hề có định
nghĩa phổ quát để áp dụng cho tất cả mọi người.
Bên cạnh đó, tôi còn nhận ra rằng đằng sau mỗi
giấc mơ, tầm nhìn và khát vọng của mỗi con
người thì điểm chung nhất với tất cả chính là sự
toại nguyện. Vậy sự toại nguyện là gì? Đó chính là
cảm giác xuất phát từ nội tâm của bạn, chỉ có bạn
cảm nhận được mà thôi.
Một trong những vấn đề mà tôi không thể
không đặt ra đó chính là câu hỏi: “Đâu là sự khác
nhau giữa Thành Công và Toại Nguyện?”. Thành
công là những kết quả mà bạn đạt được đến từ
bên ngoài, sự toại nguyện là cảm giác xuất phát
đến từ bên trong.
Bạn muốn mình có một biệt thự ở giữa trung
tâm thành phố, bạn muốn luôn có mặt ở trang
bìa của những tạp chí ăn khách nhất hay bạn
muốn mình là chủ nhân của một gia đình hạnh
phúc đầy ắp tiếng cười trẻ thơ hoặc trở thành
một thầy giáo được học sinh yêu thương bởi
những bài giảng hấp dẫn? Tất cả những mong
muốn đó đều tốt và đều đúng, quan trọng là nó
có xuất phát từ chính cuộc sống của bạn hay
không mà thôi.
Thông thường, thành công thường được đo bởi
cái nhìn của xã hội. Bạn cần phải đạt một cái
chuẩn nào đó mà xã hội công nhận như là sự giàu
có, danh vọng, địa vị, tiền bạc hoặc sự nổi tiếng.
Tất cả những điều đó cũng rất tốt nhưng nếu
chúng ta dựa vào nó để làm thước đo của sự
thành công thì có vẻ quá hẹp và bạn sẽ không
thể nào có con đường riêng cho mình.
Bạn đánh giá thế nào về một nhà thơ, một nhạc sĩ
sáng tác ra những bài thơ tình rồi được phổ nhạc
thành những bài ca bất hủ hàng triệu người được
hưởng lợi từ nó nhưng họ lại rất nghèo? Trong khi
đó, một ông trùm bất động sản có hàng tỷ đồng
và thao túng nền kinh tế? Ai thành công hơn ai?
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
18
Nếu bạn không biết rõ định nghĩa của mình,
bạn sẽ theo đuổi những mục tiêu và ước muốn
của người khác, bạn theo đuổi những chuẩn mực
của người khác và cuối cùng bạn sẽ phải trả giá
cho nó. Rất có thể trong hành trình đi đến đích
bạn sẽ tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy trống
rỗng. Chúng ta không chỉ thường theo đuổi
những điều không phải thực sự mình mong
muốn mà còn có xu hướng áp đặt cho người
khác, đặc biệt là những người thân yêu nhất
những mong muốn của chính mình. Vô hình
chung, chúng ta thường xuyên tạo áp lực cho
con cháu, nhân viên, bạn bè những áp lực không
đáng có bởi cái gọi là “hảo ý”. Geoger Berne Show
đã nói rất hay “Con đường xuống địa ngục lại
thường được lát bằng những hảo ý”.
Một trong những điều khác biệt nhất giữa
những người thành công và kẻ bại trận đó chính
là cách nghĩ. Bởi cách nghĩ chính là khởi nguồn
của kết quả mà bạn sẽ có. Chính vì vậy bạn phải
hiểu rất rõ bạn nghĩ gì. Biết và hiểu rõ về bản thân
là con đường duy nhất đưa bạn đến đích. Bạn cần
phải hiểu rõ sự thật về con người mình, mỗi một
bước tiến gần đến con người bạn sẽ giúp bạn đi
gần tới đích và ngược lại, mỗi bước tiến xa dần
với con người bạn sẽ hủy hoại hạnh phúc của
chính bạn.
Để hiểu rõ về con người mình bước đầu tiên là
bạn phải luôn xuất phát từ trái tim tinh thần của
mình, đó chính là nội tâm. Bạn cần xem cảm xúc
của mình mách bảo, mình làm điều này có vui
hay không. Bước thứ hai là bạn phải tìm ra con
đường của riêng mình, con đường đó cần phải
bắt đầu từ tài năng riêng có của bạn, bằng những
gì bạn thật sự tài giỏi hơn người.
Tôi có một người bạn, anh đã sẵn sàng từ bỏ
một công việc kinh doanh rất thuận lợi nơi thành
phố và về miền quê để “trồng cây ao cá”, đơn giản
chỉ vì anh ấy thích mùi cây cỏ và cảm thấy dễ chịu
mỗi khi gần gũi với thiên nhiên. Cũng có người
bạn bỏ cả một chức vụ quan trọng trong nhà
nước chỉ để về được “gõ đầu trẻ” vì đối với chị ấy
“niềm vui là được nghe tiếng ê a của con trẻ”.
Niềm tin của bạn chính là cội nguồn sức mạnh
đưa bạn vượt qua những thác ghềnh trên con
đường thành công. Bunker Hunt, một tỷ phú
người Mỹ ở Texas đã nói rất hay: “Thành công thật
là đơn giản, đầu tiên bạn phải biết rõ mình thực
sự muốn gì, sau đó phải biết rõ mình sẽ trả giá
cho điều gì và cuối cũng hãy trả giá cho nó”.
Quan trọng là bạn phải biết rõ bạn muốn gì và
có dám trả giá cho nó hay không. Trả giá bằng
thời gian, công sức, sự can đảm vượt qua những
lời dèm pha của thiên hạ. Thậm chí bạn cần phải
rất dũng cảm khi mình đạt được một điều gì đó
bởi vì không phải ai cũng thích sự thành công
của bạn đâu, đáng tiếc đó lại luôn là một thực tế.
Cách nghĩ để thành công là hãy hưởng thụ cuộc
sống trên từng centimet trong hành trình đi về
phía chân trời của mỗi chúng ta. Vâng, bạn hãy
hưởng thụ từng giây từng phút của cuộc sống.
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
19
Chạm vào chính mình
Tôi ước gì có thể dùng lời để diễn tả toàn bộ
trạng thái cuộc sống của tôi cho ai đó hiểu được.
Điều này là rất khó, bởi vì có những điều không
thể được truyền trao bằng lời. Những ai để cho
tâm hồn và trái tim mở cửa thì rất dễ nhìn thấy
thế giới của tôi mà chẳng cần tôi phải nói gì. Bằng
ngược lại, thì họ chỉ thấy một kẻ gàn dở nào đó;
thậm chí một kẻ ngốc nào đó đang lạc trong một
vùng đất mà sự tinh ranh và vỏ bọc được ca tụng,
được tôn thờ.
Nhiều người phản đối gay gắt cách tiếp cận của
tôi với cuộc sống, vì họ nghĩ nó không hiệu quả,
vì họ nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi của họ,
vì nó có thể làm cho họ thua cuộc, mất an toàn…
Phải cố mà gồng mình lên để tỏ ra khôn ngoan
chứ, phải cố mà tạo ra hình ảnh nào đó cho mình
chứ! Phải được tôn trọng, phải được công nhận,
phải thế này và thế nọ…Nói tóm lại, làm gì thì
làm, họ phải thắng trong bất kì chuyện gì thì mới
được! Cách tiếp cận của tôi là hoàn toàn ngược
lại, trên thế gian chỉ có một người mà chúng ta
luôn tranh đấu và đương đầu, đó là chính mình.
Và chỉ có một cách duy nhất để đối diện với chính
mình, đó là chấp nhận thua, chấp nhận thua cuộc
toàn bộ; chỉ khi bạn và tôi chấp nhận, cúi mình
trước tạo hóa và thôi không còn chạy bên đông
bên tây để cố mà chứng tỏ cái gì đó, hoặc trốn
chạy cái gì đó thì ánh sáng mới rọi vào chỗ mà
chính mình đang đứng!
Tôi là người đã chạy đông chạy tây khá nhiều chỉ
để chứng tỏ mình là ai, và có thể nói tôi làm rất
tốt việc chứng tỏ đó. Thế mà khi ở trên vinh
quang cũng như lúc thảm bại tôi cũng chẳng biết
mình là ai cả. Đơn giản là tôi không chịu thua, tôi
cố chống lại dòng chảy của cuộc sống, tôi luôn ở
trong trạng thái mà các “bậc hiểu biết” về thành
công của con người gọi là “không chấp nhận thất
bại”.Hẳn bạn chẳng xa lạ gì cảm giác căng thẳng
mà chúng ta phải đối diện khi “không cam tâm
thất bại”, cảm giác đó sẽ kéo chúng ta đi, bắt
chúng ta liên tục tranh đấu để khuất phục cuộc
sống. Điều đó đang là xu hướng, điều đó đang là
công thức chung cho những ai muốn thành
công, muốn khẳng định mình! Nghe có vẻ rất
đúng, người theo hướng đó trông có vẻ là con
người của thành công, mạnh mẽ và sẵn sàng cho
chiến thắng. Nhưng kết quả chung cuộc, bạn sẽ
thua hoàn toàn, bạn sẽ thua một cách thảm hại
nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra. Hàng triệu
người, thậm chí hàng tỉ người đang cố gắng mọi
cách để chiến thắng, hoặc thậm chí bằng mọi
cách để không thua, chẳng ai cam tâm tình
nguyện thua cuộc cả!
Người khác có kiến thức hơn thì ta phải học để
tích lũy nhiều hơn.
Người khác có nhiều tiền hơn thì ta phải nỗ lực để
có nhiều tiền hơn.
Người khác hạnh phúc hơn thì ta phải cố để hạnh
phúc hơn.
Người khác có 1 thì ta phải có hơn 1.
…
Có thể nhiều người sẽ phủ nhận mình là người
như thế! Nhưng rõ ràng cách sống của chúng ta
bị ràng buộc một cách hoàn hảo vào điều này.
Khi chúng ta ngừng lại, chúng ta cảm thấy mình
không là ai cả. Phải làm một cái gì đó thì chúng ta
mới có được cảm giác mình còn hiện diện trên
thế giới này. Phải luôn hành động, vươn lên và
chiến thắng; đó chính là cách chúng ta nghĩ có
thể chứng tỏ được mình là ai!
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
20
Đáng tiếc là khi chúng ta càng là ai đó trong mắt
người khác thì chúng ta lại càng xa lạ với chính
mình. Điều tôi nói nghe có vẻ vô lí nhưng bạn đã
bao giờ có cơ hội lặng im trong 1 hoặc 2 tuần lễ
chẳng làm gì, chỉ tập trung vào chính bản thân
mình chưa? Bạn có dám bỏ ra 1 đến 2 tuần để
chẳng làm gì, chẳng còn mục tiêu gì, chẳng còn
tương lai gì, chẳng còn động cơ gì hay không?
Bạn có dám chịu thua hoàn toàn dù là trong bất
cứ chuyện gì, thản nhiên chấp nhận thua cuộc
hoàn toàn, không còn bất cứ ý nghĩ muốn thắng
nào trong tâm trí nữa?
Tôi đã dành ra một thời gian dài chấp nhận rằng
tôi là kẻ thua cuộc lớn nhất thế giới. Trong bất cứ
tình huống nào, tôi cũng thua cuộc. Ban đầu thì
cách nghĩ đó thật sự làm tôi căng thẳng và khó
chịu đến cực độ. Nhưng khi quen với nó rồi, cách
nghĩ này hóa ra lại mở ra những cánh cửa mà
trước giờ tôi chưa bao giờ biết. Bỗng nhiên sẽ
xuất hiện chiếc gương thần giúp tôi có thể nhìn
thấy rõ mình là ai! Tôi chỉ thật sự biết mình là ai
khi tôi hoàn toàn chấp nhận là người thua cuộc,
khi tôi cúi đầu hoàn toàn trước tạo hóa. Thiên
tính đã trở lại với tôi.
Đã bao giờ bạn bật khóc khi quá đỗi vui mừng
vì biết mình là ai chưa? Tôi thì có. Dẫu tôi có cố
gắng ngăn dòng cảm xúc đó thì nó cũng nổ tung
theo cách mãnh liệt nhất. Biết bao điều mà xã
hội, giáo dục và người khác đã phủ lên bạn, và
giây phút bạn phủi sạch nó đi, con người chân
thật của bạn bỗng nhiên xuất hiện với sự thuần
khiết đến ngỡ ngàng. Bao nhiêu lớp vỏ được bóc
đi, bao nhiêu bụi bặm được rửa sạch. Giây phút
đó không gì khác hơn chính là lần sinh ra thứ hai
của bạn, lần sinh ra với bản tính đích thực của
bạn. Chỉ khi đó bạn mới biết đến mùi vị của tự do,
mùi vị của sự khoáng đạt hoàn toàn. Bầu trời bao
la sẽ không tồn tại bên ngoài trên cao kia nữa,
bầu trời bao la bây giờ tồn tại bên trong sâu thẳm
của bạn.
Giây phút biết mình là ai, bạn chẳng cần phải
làm gì để tìm kiếm hạnh phúc nữa. Nguồn của
dòng suối viên mãn đã được khai thông, và nước
sẽ chảy, chảy mãi, qua núi, qua rừng, qua thảo
nguyên, qua thung lũng, qua đồng bằng và hòa
vào biển khơi bao la. Bạn có uống đến hàng triệu
năm thì cũng không cạn được nữa!
Khi tôi chạm được vào chính mình, toàn bộ con
người tôi đã không còn khô cứng, không còn
khuôn mẫu nào quy định được tôi nữa. Mọi tế
bào, mỗi cơ quan là một người bạn đáng mến. Tôi
biết rằng mình đã từng đối xử xa lạ với chính
mình một cách nhẫn tâm như thế nào! Tôi biết
rằng tôi đã đi tìm ý nghĩa của cuộc sống theo
hướng sai, hoàn toàn sai!
Từ giây phút đó trở đi, cuộc sống của tôi chưa
bao giờ xa rời 2 từ Tận Hưởng. Rất đáng để nhảy
nhót, ca hát, mở tiệc hàng ngày vì được sống với
tư cách là một con người. Cuộc sống của tôi từ đó
trở đi tự nó đã là niềm vui, tự nó đã là bản trường
ca thiêng liêng và tôi chẳng cần phải làm gì để
biến nó trở nên đẹp như thế.
…
Còn công việc, sự nghiệp thì sao, cuộc sống phải
có gì hơn thế chứ?
Tất nhiên là cuộc sống còn có nhiều hơn như
thế! Nhưng bạn và tôi cần biết mình là ai, đó
chính là nền tảng cho mọi thứ còn lại. Khi nền
tảng đã có, khi tôi đã biết mình là ai, khi tôi đã
biết đến bản chất vui vẻ của đời sống thì công
việc tôi làm, sự nghiệp của tôi, ước mơ của tôi sẽ
có những phẩm chất hoàn toàn khác trước. Tôi
không còn cảm thấy áp lực, tôi không còn cảm
thấy xung đột, bởi tôi chẳng còn phải lựa chọn
giữa A hay B, giữa cao hay thấp, giữa đúng và sai,
giữa thật và giả…Đơn giản tôi đã là dòng suối,
dòng suối tự nó biết chảy như thế nào, dòng suối
đâu cần gì ai dạy bảo cho nó biết phải chảy như
thế nào!
Nhiều người đã hỏi tôi chiếc chìa khóa nào có thể
mở cánh cửa của cuộc sống đích thực, cuộc sống
tuyệt diệu. Chiếc chìa khóa đó đang nằm trong
tay bạn, bạn đang cầm chiếc chìa khóa ấy bao lâu
nay, chỉ có một việc đáng buồn là bạn đã không
dám mở cửa!
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
21
Thời gian bạn dùng để làm gì?
Sáng hôm nay tôi có dịp chia sẻ với các bạn sinh
viên trường Đại học Nguyễn Trãi (Hà Nội) về chủ
đề “Quản trị thời gian”. Quả thực, tôi không thích
và không đồng ý với cụm từ này lắm nhưng cũng
đành chấp nhận sử dụng nó vì dù sao người ta
cũng đã chấp nhận nó từ lâu rồi.
Khi nói đến “quản trị” chúng ta thường nghĩ đến
việc làm thế nào “điều khiển” được cái gì đó
nhưng sự thực là thời gian thì bạn không thể điều
khiển được. Dù muốn hay không muốn thì thời
gian vẫn cứ trôi, bạn chỉ có thể làm một cái gì đó
trong khoảng thời gian mà bạn có.
Thứ hai, cho dù bạn là ai thì tất cả chúng ta đều
có một tài khoản ATM giống nhau về thời gian.
Không giống như tiền bạc, giàu sang, địa vị, nổi
tiếng, thành công, thời gian công bằng với tất cả
mọi người. Mỗi ngày ông tỷ phú hay anh bạn
đánh giày cũng đều có 24h, khác hay chăng là
bạn “rút tài khoản” để làm gì mà thôi. Ai rồi thì
cũng “rút hết thời gian trong tài khoản” nhưng có
người thì tập trung cho những việc “vớ vẩn”, có
người dành cho việc “quan trọng”. Đó là sự khác
biệt lớn nhất giữa người thành công và người
thất bại, giữa người hạnh phúc và người đau khổ
triền miên…
Vậy thời gian là gì? Tôi xin
phép được đưa ra mấy quan
niệm của tôi như sau:
Thứ nhất, thời gian là một
“dòng chảy”, nó cứ thế trôi,
ngay khi tôi đang viết những
dòng chữ này thì từng giây
từng phút đang trôi đi. Việc
“dòng chảy” đó “trôi” nhanh
hay chậm phụ thuộc rất
nhiều vào tâm trạng của
từng người trong những
khoảnh khắc đó.
Chẳng hạn, nếu bạn đang chờ người yêu đến,
bạn thấy thời gian sao trôi đi chậm thế. Nhưng
khi hai người yêu thương ở bên nhau thì bạn lại
thấy thời gian sao mà nhanh thế. Nếu bạn đang
chờ được nhận vào làm việc tại một nơi nào đó,
thời gian quả là “một ngày bằng cả thế kỷ” nhưng
nếu đội bóng của bạn yêu thích đang thắng đối
thủ “ngang cân” 1 – 0, bạn chỉ mong trọng tài sớm
kết thúc trận đấu.
Với tôi, khi đã gần 50 tuổi, tôi thấy “vèo một cái
đã hết năm” nhưng tôi biết, rất nhiều các bạn trẻ
lại đang nghĩ, thời gian sao mà chậm thế, chỉ
mong sớm ra trường, sớm có việc làm, sớm thành
công, sớm có tiền, lập gia đình…Ôi! Biết đến bao
giờ mình mới có những thứ đó nhỉ, khi ấy mình sẽ
hạnh phúc. Trong khi đó, tôi lại muốn đánh đổi
hầu hết mọi thứ để được như các bạn thì không
thể được.
Vậy tại sao bạn lại không yêu quý từng giây phút
bạn đang sống? Tại sao bạn lại không yêu quý
những gì bạn đang có? Tại sao con người lại cứ
thích “nếu…thì…”?
Thứ ba, thời gian là chiều
dài của cuộc đời. Nếu bạn
coi chiều dài của cuộc sống
giống như một hành trình từ
Hà Nội đến TP Hồ Chí Minh.
Có người đi trên hành trình
đó với sự đau khổ và mệt
mỏi, có người lại coi là vui
thú và nhẹ nhàng... âu cũng
là do con người suy nghĩ.
Thứ tư, thời gian là những
khoảnh khắc của những sự
lựa chọn. Vào khoảnh khắc bạn đang đọc những
dòng chữ tôi viết, bạn không thể làm việc khác.
Tại sao bạn lại làm thế?Mỗi chúng ta đều lựa chọn
trong khoảng thời gian mà mình có để làm một
cái gì đó. Nếu bạn làm cái này thì bạn phải hy sinh
cái khác thôi. Cũng giống như lúc bạn dành thời
gian cho việc “yêu” thì làm sao lại dành cho việc
“học” được. Không thể vừa “yêu” lại vừa “học”
được đâu :). Đó chính là sức mạnh của sự tập
trung.
Nói chung, ý của tôi muốn nói là hãy luôn tập
trung cho điều quan trọng nhất.
Nói về “quản trị thời gian”, các bạn nên biết về “ma
trận thời gian”. Ma trận này có 4 ô. Ô phần tư thứ
nhất (quan trọng và khẩn cấp), ô phần tư thứ hai
(quan trọng và không khẩn cấp), ô phần tư thứ 3
(không quan trọng và khẩn cấp), ô phần tư thứ tư
(không quan trọng và không khẩn cấp).
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
21
Thời gian bạn dùng để làm gì?
Sáng hôm nay tôi có dịp chia sẻ với các bạn sinh
viên trường Đại học Nguyễn Trãi (Hà Nội) về chủ
đề “Quản trị thời gian”. Quả thực, tôi không thích
và không đồng ý với cụm từ này lắm nhưng cũng
đành chấp nhận sử dụng nó vì dù sao người ta
cũng đã chấp nhận nó từ lâu rồi.
Khi nói đến “quản trị” chúng ta thường nghĩ đến
việc làm thế nào “điều khiển” được cái gì đó
nhưng sự thực là thời gian thì bạn không thể điều
khiển được. Dù muốn hay không muốn thì thời
gian vẫn cứ trôi, bạn chỉ có thể làm một cái gì đó
trong khoảng thời gian mà bạn có.
Thứ hai, cho dù bạn là ai thì tất cả chúng ta đều
có một tài khoản ATM giống nhau về thời gian.
Không giống như tiền bạc, giàu sang, địa vị, nổi
tiếng, thành công, thời gian công bằng với tất cả
mọi người. Mỗi ngày ông tỷ phú hay anh bạn
đánh giày cũng đều có 24h, khác hay chăng là
bạn “rút tài khoản” để làm gì mà thôi. Ai rồi thì
cũng “rút hết thời gian trong tài khoản” nhưng có
người thì tập trung cho những việc “vớ vẩn”, có
người dành cho việc “quan trọng”. Đó là sự khác
biệt lớn nhất giữa người thành công và người
thất bại, giữa người hạnh phúc và người đau khổ
triền miên…
Vậy thời gian là gì? Tôi xin
phép được đưa ra mấy quan
niệm của tôi như sau:
Thứ nhất, thời gian là một
“dòng chảy”, nó cứ thế trôi,
ngay khi tôi đang viết những
dòng chữ này thì từng giây
từng phút đang trôi đi. Việc
“dòng chảy” đó “trôi” nhanh
hay chậm phụ thuộc rất
nhiều vào tâm trạng của
từng người trong những
khoảnh khắc đó.
Chẳng hạn, nếu bạn đang chờ người yêu đến,
bạn thấy thời gian sao trôi đi chậm thế. Nhưng
khi hai người yêu thương ở bên nhau thì bạn lại
thấy thời gian sao mà nhanh thế. Nếu bạn đang
chờ được nhận vào làm việc tại một nơi nào đó,
thời gian quả là “một ngày bằng cả thế kỷ” nhưng
nếu đội bóng của bạn yêu thích đang thắng đối
thủ “ngang cân” 1 – 0, bạn chỉ mong trọng tài sớm
kết thúc trận đấu.
Với tôi, khi đã gần 50 tuổi, tôi thấy “vèo một cái
đã hết năm” nhưng tôi biết, rất nhiều các bạn trẻ
lại đang nghĩ, thời gian sao mà chậm thế, chỉ
mong sớm ra trường, sớm có việc làm, sớm thành
công, sớm có tiền, lập gia đình…Ôi! Biết đến bao
giờ mình mới có những thứ đó nhỉ, khi ấy mình sẽ
hạnh phúc. Trong khi đó, tôi lại muốn đánh đổi
hầu hết mọi thứ để được như các bạn thì không
thể được.
Vậy tại sao bạn lại không yêu quý từng giây phút
bạn đang sống? Tại sao bạn lại không yêu quý
những gì bạn đang có? Tại sao con người lại cứ
thích “nếu…thì…”?
Thứ ba, thời gian là chiều
dài của cuộc đời. Nếu bạn
coi chiều dài của cuộc sống
giống như một hành trình từ
Hà Nội đến TP Hồ Chí Minh.
Có người đi trên hành trình
đó với sự đau khổ và mệt
mỏi, có người lại coi là vui
thú và nhẹ nhàng... âu cũng
là do con người suy nghĩ.
Thứ tư, thời gian là những
khoảnh khắc của những sự
lựa chọn. Vào khoảnh khắc bạn đang đọc những
dòng chữ tôi viết, bạn không thể làm việc khác.
Tại sao bạn lại làm thế?Mỗi chúng ta đều lựa chọn
trong khoảng thời gian mà mình có để làm một
cái gì đó. Nếu bạn làm cái này thì bạn phải hy sinh
cái khác thôi. Cũng giống như lúc bạn dành thời
gian cho việc “yêu” thì làm sao lại dành cho việc
“học” được. Không thể vừa “yêu” lại vừa “học”
được đâu :). Đó chính là sức mạnh của sự tập
trung.
Nói chung, ý của tôi muốn nói là hãy luôn tập
trung cho điều quan trọng nhất.
Nói về “quản trị thời gian”, các bạn nên biết về “ma
trận thời gian”. Ma trận này có 4 ô. Ô phần tư thứ
nhất (quan trọng và khẩn cấp), ô phần tư thứ hai
(quan trọng và không khẩn cấp), ô phần tư thứ 3
(không quan trọng và khẩn cấp), ô phần tư thứ tư
(không quan trọng và không khẩn cấp).
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
22
Sống là phục vụ
Tối thứ sáu (15/07/2011) tôi có được tham dự
một chương trình “Gala Dinner – Hiểu về Trái tim”
tại khách sạn Melia (Hà Nội). Đây là một ý tưởng
về từ thiện rất tốt mà Chi Bảo và Quyền Linh là
người sáng lập. Mục đích của Hiểu về Trái tim là
giúp mọi người biết rõ nội tâm của mình hơn với
ý nghĩa cao cả nhất của cuộc sống, từ đó chung
tay quyên góp để giúp đỡ những trẻ em có hoàn
cảnh đặc biệt. Đã có cuốn sách “Hiểu về Trái tim”
của Thiền Sư Hoàng Minh Niệm và chương trình
Hiểu về Trái tim đang được phát sóng trên HTV9
và StyleTv (chương trình được phối hợp sản xuất
bởi StyleTv và Hiệp hội HVTT). Các bạn rất nên
đọc cuốn sách và xem chương trình này.
Ý tưởng của dự án thật đáng khen ngợi. Đó là
nơi kết hợp sức mạnh của giới ShowBiz (những
người nổi tiếng nhất) với trái tim nhân từ (lòng từ
thiện) cùng với chủ đề khám phá nội tâm. Đến dự
chương trình này tôi có dịp gặp lại rất nhiều
người bạn của mình như MC Quyền Linh (đã có
lúc chúng tôi định mở công ty chung) và ông chủ
nhà sách First News – Anh Phước. Tôi có dịp được
chiêm ngưỡng những ngôi sao - diễn viên điện
ảnh Minh Tiệp, Trí Trung, Jennifer Phạm, Bình
Minh, các hoa hậu, người mẫu, giới truyền thông
và các đại gia khác nhau tại Việt Nam…
Là người làm việc lâu năm trong giới truyền
thông nhưng bản thân tôi lại không thích đến
những nơi như vậy nếu đó không phải là sức hút
của Hiểu về Trái tim, một sứ mệnh mà rất phù hợp
với triết lý cũng như sứ mệnh và công việc của
tôi. Đứng một mình ở cuối khán phòng rộng lớn,
tôi tự hỏi: “Vì sao mọi người lại có mặt ở đây?”. Tôi
nghĩ, mỗi người đều có một lý do nào đó của
riêng mình nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tất cả
đều xuất phát từ một nhu cầu cao đẹp nhất mà
mỗi con người đều có, đó là cống hiến – sống
một cuộc sống có ý nghĩa và để lại di sản nào đó
cho đời sau.
Đây là một trong 4 nhu cầu cơ bản nhất của con
người mà Stephen R Covey, trong tác phẩm “Tư
duy tối ưu” đã đúc kết nên. Đó là nhu cầu sống,
học tập, yêu và được yêu, để lại di sản cho đời sau.
Tôi rất thích một câu nói đã trở thành được trích
dẫn đến mức được coi là một trong số câu nói
hay nhất mọi thời đại, đó là câu hỏi mà Tổng
thống Mỹ F. Kenedy đã nói: "Đừng hỏi tổ quốc đã
làm gì cho bạn, mà hãy tự hỏi bạn đã làm được gì
cho tổ quốc?” Chính câu nói này đã đánh thức
những gì sâu thẳm nhất trong mỗi con người, đó
là chúng ta sống không phải chỉ cho chính bản
thân mình mà còn phải làm cái gì đó vượt ra khỏi
bản ngã. Đó là cái gì? quốc?”
Thực tế cuộc sống, những người thành công
trong bất cứ lĩnh vực nào lại không phải là những
gì họ làm cho họ mà là những gì họ làm cho người
khác. Một ông chủ kinh doanh thành công là ông
chủ đó làm ra những sản phẩm tốt nhất phục vụ
được nhiều người nhất. Nếu lúc nào ông cũng
nghĩ đến bản thân mình, ông không thể sáng tạo
ra những sản phẩm tốt nhất mà con người đang
cần. Một nhà chính trị thành công (theo đúng
nghĩa) là người có tư tưởng và cách sống thuyết
phục được nhiều người nhất bởi những gì họ làm
đem lại lợi ích cho nhiều người theo họ nhất.
Tôi đã từng có trải nghiệm rất rõ ràng về việc này.
Công việc chính của tôi trong các công ty là lo việc
bán hàng. Tôi nhớ rằng, hình như mình ít khi nghĩ
đến việc bán hàng hay phải ký được “hợp đồng”.
Khi tôi ít nghĩ về những điều này nhất là khi tôi
thành công nhất, đó chính là sức mạnh của ý định.
Ý định của tôi là “làm thế nào giải quyết được vấn
đề cho khách hàng”. Nếu tôi tìm ra một ý tưởng,
sản phẩm hay giải pháp nào đó trả lời được cho
câu hỏi đó, hầu như khách hàng đều ký hợp đồng
với tôi và thường sẵn sàng trả tiền nhiều hơn là so
với thực tế.
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
23
Cuộc sống hiện đại đem lại cho con người rất
nhiều sự lựa chọn. Chúng ta có nhiều tiện nghi
hơn, nhiều phương tiện hiện đại hơn nhưng hình
như tâm hồn chúng ta ngày càng nghèo nàn
hơn. Chúng ta sống vị kỷ hơn và ít quan tâm đến
người khác. Tôi được sống trong khoảng thời
gian khi đất nước có chiến tranh và thời kỳ bao
cấp. Thời đó, mọi người yêu thương nhau, đùm
bọc giúp đỡ lẫn nhau và có những lý tưởng sống
vô cùng cao đẹp.
Lúc còn học phổ thông, tôi nhớ lại một kỷ niệm
đọc trộm nhật ký “tình yêu” của bố mẹ mình. Tôi
thấy trong nhật ký và các thư tình của các cụ,
ngoài những lời yêu thương là những suy nghĩ về
lý tưởng, cống hiến và phục vụ. Bố tôi là kỹ sư cầu
đường. Ông thường rong ruổi trên những con
đường của cuộc chiến. Mẹ tôi là dược sĩ, khi
những quả bom Mỹ đang rơi như mưa trên thành
phố Hà Nội thì mẹ tôi đang ở dưới hầm của trung
tâm thành phố mà không đi sơ tán.
Gần đây tôi có đọc một bài báo có nhắc đến một
công dân Hàn Quốc. Ông sống ở khu Tập thể
Thành Công. Cứ mỗi chiều, ông lại cầm một cái
bao tải và đi dọc công viên Thành Công nhặt rác.
Sau một thời gian thì có một đoàn người theo
ông cũng làm như vậy. Khi ông chuyển đi thì
cũng chẳng nhìn thấy đoàn người ấy nữa. Tại sao
họ lại làm như vậy nhỉ?
Hằng năm, tại Việt Nam có hàng chục, hằng
trăm các cuộc thi hoa hậu, người mẫu… Tôi tin là
hầu hết mọi người thường chỉ thấy bề nổi của nó
mà không đặt sự cống hiến lên hàng đầu. Tôi nhớ
khi tôi bắt đầu làm công việc diễn giả vào năm
2009, tôi có ngồi nói chuyện với một người. Anh
là người chịu trách nhiệm tổ chức các cuộc thi
Hoa hậu Việt Nam. Anh rất thích tôi, nhưng khi tôi
đề cập đến việc cần phải xác định mục đích sống
rõ ràng cho các thí sinh thì anh không còn gặp lại
tôi nữa. Chắc anh nghĩ tôi “vẽ vời và vớ vẩn…”
Hằng tháng, cứ vào dịp mùng một hay ngày
rằm (theo lịch âm), hàng triệu người bỏ ra hàng
ngàn tỷ đồng để đến những nơi linh thiêng đền
chùa lễ bái. Tôi rất hiểu nhu cầu tâm linh và
không dám bình luận gì về lĩnh vực này nhưng tôi
luôn tự hỏi có bao người thực tâm sống với trái
tim nhân hậu. Tôi lại nhớ đến vị Đạt-lại Lạt-ma
của xứ Tây Tạng trong một lần phỏng vấn, ông đã
nói “Theo tôi, chẳng có một thứ tôn giáo nào cả,
mà chỉ có một tôn giáo “phổ quát” đó chính là
lương tâm của con người. Mà lương tâm thì ở đâu
cũng vậy”. Bạn có thể tỏ vẻ sùng đạo đến đâu
nhưng tâm của bạn không thực sự sáng thì tôi
nghĩ bạn cũng không thể sống có ý nghĩa.
Có một câu chuyện mà tôi rất thích:
Có hai người phụ nữ vào thăm một khu nghĩa
trang rộng lớn ở bờ tây nước Mỹ. Bỗng một bà
thốt lên: “Bà xem kìa, trên bia mộ này chôn một
người và được ghi dòng chữ: “Nơi đây yên nghỉ
một nhà chính trị lỗi lạc và một người trung thực”.
Bà kia cười “Ôi! Làm sao lại có hai người như vậy
chôn chung một mộ nhỉ?”.
Qua câu chuyện này, người ta muốn nói đến sự
chính trực, những ước muốn truyền thống đó
chính là sự cống hiến và sự phục vụ. Tôi nghĩ rằng
lãnh đạo không phải là bạn có chức có quyền,
lãnh đạo thường khổ hơn người khác nhưng bạn
lại sống hạnh phúc hơn khi và chỉ khi bạn coi lãnh
đạo chính là phục vụ. Bạn có đồng ý với tôi
không?
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
24
Bài học quan trọng từ
“Tư duy triệu phú”
Có một sự thật duy nhất, đó là dường như
chúng ta sống mà chúng ta chẳng biết sự thật là
gì. Tôi nói “dường như” là điều này đúng với
không chỉ tiền bạc mà còn đúng với tất cả mọi
thứ. Bởi vì hầu hết những gì chúng ta làm, chúng
ta có là do trước đó chúng ta tin và chúng ta
nghĩ. Tuy nhiên những niềm tin và suy nghĩ của
bạn chỉ là của bạn, nó chỉ phản ánh một phần rất
nhỏ thực tế cuộc sống.
Tôi nhớ rằng, lần đầu tiên đọc cuốn sách dịch
“Tư duy thịnh vượng” (The secrets of Milionare
Mind) của T.Harv Eker mà diễn giả Trần Thành
Nam tặng tôi, tôi đã đem tặng cuốn sách này
cho anh Lê Đắc Sơn, Chủ tịch HĐQT của Trường
Đại học Đại Nam. Khoảng một tuần sau thì anh
ấy gọi lại và nội dung cuộc nói chuyện điện thoại
rất ngắn gọn: “Anh cảm ơn chú! Cuốn sách thật
tuyệt, anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần và anh
nghĩ rằng cuốn sách này áp dụng tốt cho tất cả
mọi lĩnh vực của đời sống”.
Đúng là những người tài giỏi họ thường có
những nhận xét rất sâu sắc, “áp dụng tốt cho tất
cả lĩnh vực của đời sống”. Trong bài viết này, tôi
xin phép được chia sẻ một vài suy nghĩ của mình
về cuốn sách này.
Tôi có một đặc điểm, đặc điểm này các ông chủ
thuê tôi làm việc thường họ không thích. Họ
thường rỉ tai nhau và mỉa mai tôi với biệt danh
rằng tôi là “Tuấn Anh Giáo sư”. Ý họ muốn nói
rằng, tôi làm kinh doanh và công việc điều hành
nhưng lại thường ít chú ý đến công việc cụ thể.
Tôi thừa nhận rằng nhận xét này của họ là đúng.
Tôi thích quan tâm những gì thuộc về bản chất
hơn là hiện tượng. Tôi thường tìm hiểu cái bên
trong hơn là bề mặt, tôi thường chú ý những
điều trừu tượng rồi mới đến những gì cụ thể
nhất. Mỗi người một cách sống biết làm sao
được!
TƯ DUY THỊNH VƯỢNG
Tạp chí Học + Làm = Giàu Tháng 7 năm 2011
25
Khi đọc sách và đi nghe hội thảo cũng vậy. Tôi
thường không quan tâm đến “chiêu” hay “ý
tưởng” mà thường tìm hiểu đằng sau nó là cái gì.
Với cuốn sách này cũng thế, 17 tâm thức của
người giàu chẳng có gì mới nhưng phần một
của nó thì tuyệt làm sao, đó là phần Harv nói về
“Kế hoạch tài chính trong tâm thức”.
Mỗi con người chúng ta thường có những kết
quả bên ngoài như tiền bạc, sức khỏe, tình yêu,
học hành, địa vị và các mối quan hệ. Khi chúng
ta mất việc thì lại đi tìm việc khác; khi chúng ta
ốm đau mệt mỏi thì lại tìm thuốc khác; khi tình
yêu tan vỡ chúng ta lại đi tìm người yêu và người
vợ người chồng khác; khi trượt trường này
chúng ta thi trường khác… Chúng ta tưởng
rằng vấn đề là ở chỗ mất việc, mất tiền hoặc mất
vợ mất chồng. Không phải, vấn đề nằm ở trong
chính mỗi con người chúng ta. Chúng ta bị một
“phần mềm” chi phối.
“Phần mềm” đó chính là những hồ sơ trong trí
não của mình. Trong bộ não của bạn có những
ngăn về tiền bạc, tình yêu, hôn nhân, sự nghiệp
và muôn vàn những thứ khác. Khi có một kích
thích nào đó từ bên ngoài, chỉ trong một phần tỷ
giây, các thông tin này đã được xử lý và ngay lập
tức bạn có lời giải đáp. Tại sao bạn lại chỉ có thu
nhập 5triệu/tháng mà cậu bạn cùng phòng lại
có thu nhập 20triệu/tháng? Chẳng phải anh ta
giỏi giang hay may mắn gì hơn bạn đâu mà vì
anh ta có phần mềm được cài đặt là
“20triệu/tháng”, còn bạn thì được cài đặt là “5
triệu/tháng” đấy.
Điều này cũng tương tự cho tất cả mọi điều khác
trong cuộc sống của bạn. Vậy bạn làm gì đây?
Thông thường chúng ta thường chạy đi đâu đó,
làm việc gì đó hay gặp ai đó, học thêm cái gì đó
để có thể nâng mức thu nhập từ 5 triệu lên 20
triệu hay có một cái bằng “giống nó”, vv và
vv…Nhưng sự thật là bạn cũng chẳng thể nào
thay đổi được và nếu có thay đổi được thì bạn
cũng chẳng thể hạnh phúc hơn đâu. Vấn đề là ở
chỗ bạn chỉ thay đổi cái bên ngoài mà bên trong
vẫn thế.
Tại sao chúng ta không dừng lại để “khám phá
bản thân”, với những lúc như vậy tốt nhất bạn
đừng làm gì cả, đừng thay đổi gì cả, bởi vì nếu
thay đổi thế giới bên ngoài rồi cũng vậy thôi. Suy
ra từ bản thân mình, khi tôi có thu nhập 2
triệu/tháng và cho đến khi tôi có 20 triệu/tháng
tôi cũng chẳng hạnh phúc hơn chút nào, chẳng
qua là cái “phần mềm” nó tự điều chỉnh mức thu
nhập của tôi về đúng vị trí mà thôi. Tôi đang
trong hành trình khám phá bản thân, tôi mới
nhận thấy bên trong tôi có đầy vấn đề cần phải
xử lý.
Thứ nhất, tôi luôn tin rằng mình không thể nào
thay đổi được cuộc đời mình, mọi thứ chỉ là may
mắn và sắp đặt. Thứ hai, tôi luôn nghĩ rằng phải
chăm chỉ hơn nữa và có thái độ tích cực nhiều
hơn với tất cả mọi vấn đề. Thứ ba, có một cái gì
đó mách bảo “mày cần phải khéo léo hơn nữa,
không mọi người ghét đấy”. Thứ tư, tôi nghĩ
mình chẳng thể nào điều khiển được tiền bạc,
nói chung là tôi ngại vì nó quá khó…
Nói chung tôi nhận ra những tư duy kiểu này
chẳng giải quyết được việc gì, nó đã níu kéo
cuộc đời của mình lùi lại và những gì mình đang
sống đang lùi xa so với tiềm năng thực sự của
mình.
Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần phải thay đổi.
Nhưng thay đổi gì đây, thay đổi thế nào, ai có thể
giúp mình. Bạn giúp tôi nhé? Không, tôi phải
giúp tôi thôi. Chắc chắn phải có cách.
Cuối cùng, đối với tôi bài học quan trọng nhất
của “Tư duy triệu phú” không phải là “17 Tâm
thức của người giàu” mà chính là “phải cài đặt lại
kế hoạch tài chính trong tâm thức của bạn”.