Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

Bài tập làm văn tả ông Bụt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.56 KB, 13 trang )

Tả ông Bụt
Buổi tối hôm đó, nằm thiu ngủ trên đùi của bà. Sau khi nghe kể một
câu chuyện cổ tích: Ngày xửa ngày xưa…..cái thuở hồng hoang ấy,
cái hồi mà thần tiên sống lẫn lộn giữa loài người. Rồi mơ đến với tôi
tự lúc nào và điều kì lạ là trong giấc mơ tôi đã gặp một ông tiên giống
hệt ông ngoại tôi đã mất.
Ông bụt có bộ râu thật đẹp, năm chòm suôn đuột, bạc trắng như râu
mấy chú hát tuồng hay đeo. Da dẻ ông hồng hào, tôi quan sát kĩ thấy
ông chưa có nếp nhăn nào cả. Không biết ông đã bao nhiêu tuổi rồi
mà đôi mắt ông còn tinh anh lắm. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ,
nhìn tôi như nhìn thấy cháu ruột của mình. Ông mặc bộ đồ trắng,
trắng lắm, không phải bằng vải mà hình như bằng mây khói thì phải.
Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xoã xuống hai bên.
Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây
giăng tứ phía. Như có cảm giác gặp lại ông ngoại, tôi vòng tay cúi đầu
thật thấp và lí nhí : “Chào ông ạ!” Ông cười thật to, làm tôi giật cả
người. Cây phất trần đưa qua đưa lại trên đầu tôi làm cho tôi có cảm
giác thật dễ chịu. ông ôn tổn, tình cảm: “ Ta không phải là ông ngoại
của con, ta là ông Bụt trong truyện Tấm Cám đây. Ta đã giúp đỡ rất
nhiều người bằng phép thuật của mình. Đó là những người đau khổ,
chịu nhiều áp bức bất công. Nhiệm của ta đấy con ạ!”Tôi ông giúp đỡ
những đứa trẻ nghèo khổ chưa được đến trường, những đứa bé bất
hạnh, mồ côi, những mảnh đời tội nghiệp đang cần những bàn tay phù
trợ như ông.Và một điều nữa nhờ ông nhắn lạ với ông ngoại tôi rằng:
tôi rất nhớ ông ngoại và cố gắng học thật giỏi, sống thật ngoan để ông
ngoại dưới suối vàng được yên lòng và vui vẻ. Ông tiên cười thật hiền
và nói sẽ làm được những điều tôi mong muốn.
“Chà! Muỗi cắn thế mà con bé ngủ ngon thật”Tiếng bà ngoại tôi kéo
tôi trở về với thực tại. Tôi rất tiếc vì chưa được nói chuyên nhiều với
ông tiên, nhưng qua giấc mơ nầy tôi lại thêm quí mến ông , dù trong
tôi vẫn còn lảng vảng một câu hỏi: có thật là đã có ông tiên không


nhỉ?


Tả ông Bụt
Vừa đọc xong tập truyện cổ tích, em ngủ khiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, em thấy mình bồng bềnh rồi lạc vào một sứ sở lạ kì.
Ồ, đẹp chưa kì! Trước mắt em là cảnh vật chưa từng thấy bao giờ.
Mây trắng như tuyết sà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó
là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa lan. Không
có nắng những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoàng
không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm
giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ.
Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu
trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây
nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em
chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Chú bé đừng sợ! Ta là
Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm
đốt.
Trông Bụt Thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác
lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay
ông cầm chiếc gậy trúc. Mõi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn
theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em
thích được nhìn vào mắt ông. Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao.
Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ.
Ông khẽ nói: "cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt tathưởng
cho đóa hoa này!" Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thât! Đóa hoa từ từ bay
đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này.
Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của
em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây
biến

mất.
Có tiếng gọi mẹ. Em tỉnh dậy. Thì ra, đó chỉ là giấc mơ. Nhưng em cứ
nghĩ mãi về đóa hoa của ông Bụt. Làm nhiều việc tốt thì hoa sẽ tỏa
hương và mọi điều ước sẽ thành. Em sẽ nghe theo lời Bụt.


Tả ông Tiên
Hôm qua, em được đọc câu chuyện “ khắc nhập khắc xuất” về một
anh chàng nhà nghèo nhưng luôn cần cù, chịu khó được ông tiên hiện
lên giúp đỡ để giúp đỡ anh làm được những công việc mà phú hộ giao
cho mình. Đọc xong câu chuyện, em cũng rất muốn được gặp ông
Tiên một lần trong đời.
Gặp được ông em sẽ kể cho ông nghe những tâm sự của mình, để biết
ông sẽ làm những gì. Thế rồi, một ánh sao băng bay lướt qua, em vội
chắp tay cầu nguyện vì chị gái em thường bảo: cầu nguyện trước sao
băng thì điều ước của mình sẽ trở thành sự thực. và bỗng nhiên, một
làn khói trắng hiện lên trước mắt em. Và mọi người có đoán được là
chuyện gì không? Không thế tin được ông Tiên đã thực sự hiện lên ở
trước mắt em.
Ông hiện lên với em cũng giống như những gì mà em đã hằng tưởng
tượng về ông. Ông chưa nói gì mà chỉ nở nụ cười rất mực hiền từ.
hình ảnh của ông cười làm em cảm thấy cực kì thân thiết và an lành,
như thế đó là nụ cười của một người ông dành cho cô cháu gái nhỏ
của mình. Đôi mắt của ông Tiên sáng như những ánh sao trên trời.
ánh mắt như thể nhìn được những suy nghĩ của những người đối diện
vậy. làn da hồng hào, khỏe mạnh.
Đặc biệt nhất là ông có một bộ râu dài thật dài và có màu trắng như
những cước. Bàn tay của ông khẽ vuốt bộ râu ấy. Mái tóc màu trắng
của ông được búi lên một cách gọn gàng bằng một chiếc trâm cài
bằng gỗ màu nâu nhạt. Đúng như những gi em tưởng tượng. lúc ấy,

em đã không biết phải làm gì, cứ như mình đang nằm mơ vậy. mọi
thứ hiện lên trước mắt mà em vẫn không thể ngờ được. Thấy em
không nói gì, ông chỉ cười hiền rồi bảo:” con muốn gặp ta phải
không?” Lúc này em mới tỉnh táo lại em vội cười rồi chào ông. Ông
đáp lại bằng những cái gật đầu cùng nụ cười hiền từ, đầy ấm áp như
ánh nắng mùa xuân. Em vôi chỉ cho ông thấy căn nhà của mình. Giới
thiệu cho ông những thành viên trong gia đình, em thấy thật hạnh
phúc vì đã được năm bàn tay của ông.
Em khoe cho ông thấy những cố gắng của mình trong học tập. Em
bảo với ông rằng vì muốn gặp ông mà em đã cố gắng như thế nào cho
năm học và những điều mà em sẽ làm để được nhận những phần


thưởng từ ông giống như những điều mà trong truyện cổ tích đã được
kể lại. Bởi em biết ông Tiên chỉ yêu những người ngoan ngoãn và
chăm chỉ mà thôi. Kể chuyện cho ông nghe mà em cảm thấy thật là
hạnh phúc. Ông hỏi em những chuyện ở trường như thế nào, em kể
cho ông nghe những chuyện ở trường, chuyện thầy cô và bạn bè. Ông
tiên đa bảo với em rằng, được đi học và gặp thầy cô và bạn bè là một
trong những niềm hạnh phúc của con. Sao đó ông đã cổ vũ và động
viên em hãy cố gắng học tập cho thật là tốt.
Bỗng tiếng chuông reo vang. Em đang không hiểu chuyện gì cả bởi
hình ảnh của ông tiên bông như nhạt mất. Sau đó là âm thanh mẹ bảo
em dậy để chuẩn bị đi học. Mở mắt, lúc này em mới hiểu hóa ra đó
chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng df chỉ là trong giấc mơ em
cũng thấy rất vui rồi bởi em biết, co thể ông đã đi vào trong giấc mơ
của em để động viên cho em.
Từ khóa tìm kiếm: Tả lại ông tiên theo trí tưởng tượng của em, tả lại
ông tiên theo trí tưởng tượng, ta lai ong tien theo tri tuong tuong cua
em, ta lai ong tien theo tri tuong tuong, ta ong tien trong tri tuong

tuong cua em lop 6, ta ong tien trong tri tuong cua em, ta ong tien
trong truyen co tich, ta ong tien trong truyen co dan gian.


Tả ông Bụt
Trong truyện cổ tích dân gian Việt Nam thường hay có sự xuất hiện
của những nhân vật được gọi là ông Tiên (Phật, Bụt). Đó là những
nhân vật đại diện cho công bằng trong xã hội. Ông Tiên (Bụt) thường
là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và
trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa.
Ông bụt có bộ râu thật đẹp, năm chòm suôn đuột, bạc trắng như râu
mấy chú hát tuồng hay đeo. Da dẻ ông hồng hào, tôi quan sát kĩ thấy
ông chưa có nếp nhăn nào cả. Không biết ông đã bao nhiêu tuổi rồi
mà đôi mắt ông còn tinh anh lắm. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ,
nhìn tôi như nhìn thấy cháu ruột của mình. Ông mặc bộ đồ trắng,
trắng lắm, không phải bằng vải mà hình như bằng mây khói thì phải.
Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xoã xuống hai bên.
Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây
giăng tứ phía. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường,
giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khôn khổ trong bước đường
cùng.
Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông
giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh
Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông. Tiên ông chính là
nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi
trong xã hội cũ. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào
thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc.
Tiên ông không chỉ là nhân vật cứa giúp người nghèo mà còn là nhân
vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: “Ở hiền gặp lành, ác
giả ác báo” của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ

đoạn ông thường thẳng tay trừng trị:
“Tưởng rằng hóa đẹp như tiên
Ngờ đâu bỗng nổi ngứa điên, gãi hoài.
Khắp mình lủng lá mọc dùi,
Thành tiên chẳng thấy, hoá loài đông sơn.


Còn đối với những người hiên lành, tốt bụng thì lại được đền đáp
xứng đáng. Có thể là trở nên xinh đẹp, giàu có hay đạt được những
ước muốn của mình.
"Ta là Phật Tổ Như Lai,
Trời sai xuống thử lòng người trần gian,
Ai hiền ta sẽ ban ơn
Cho người tích đức tu nhân nức lòng"
Để thử lòng người trần gian, ông Tiên thường biến thành những hình
dáng khác nhau. Có khi là trong hình dáng một ông lão ăn mày rách
rưới, xác xơ; người cùng đường lỡ bước hay nguời mẹ bồng con đang
trong cơn hoạn nạn bơ vơ xin nương nhờ.
“Một ông cụ già nua tuổi tác,
Râu rườm rà, tóc bạc phất phơ
Nói rằng: nhỡ bước sa cơ,
Xin ăn một bữa, ngủ nhờ một đêm..."
Hay
"Hoá ra người mẹ tay bồng con thơ.
Gặp cơn hoạn nạn bơ vơ,
Đến xin làm giúp ăn nhờ nương thân”
Ông Tiên trong truyện cổ tích Việt Nam luôn đại diện cho lẽ phải, cho
những con người yếu đuối trong xã hội. Chính bởi vậy mà hàng ngàn
năm nay trẻ em vẫn mong ước một lần được gặp ông Tiên, được ông
Tiên ban cho phép màu. Và em cũng rất mong như thế.



Miêu tả hình ảnh ông tiên
Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một
thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có
anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng
cảm. Nhưng người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông
Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm.
Trong trí tưởng tượng của tôi, ông tiên chắc cũng chẳng khác gì ông
nội là mấy. Ông cũng có mái tóc trắng, búi củ tôi như các cụ ngày
xưa. Ông có đôi mắt to, tròn nhìn hết cả thế gian xem ai khó khăn,
đau khổ thì giúp đỡ. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con
người ông. Ông tôi ngày xưa có chùm râu dài đến rốn, bạc trắng nên
tôi nghĩ bụt cũng vậy thôi. Da dẻ bụt hồng hào, trắng trẻo vì ăn nhiều
đào tiên trên thiên đình. Ông tiên hay đi giúp đỡ người khác. Mỗi lần
ông xuất hiện là lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra mà
chúng tôi thường gọi là "cân đẩu vân" của ông. Xung quanh ông tiên,
những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian. Ông thường mặc bộ
quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và gần gũi như ông
mình. Giọng nói của ông ấm áp và ôn tổn xoa dịu hết mọi nỗi đau.
Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. "Ông tiên
tốt bụng", "cụ già mang đến nhiều điều ước" là những cái tên mà tôi
đặt cho ông. Ông tiên giúp đỡ chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị
Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến đống xương
cá ở bốn chân giường thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ
thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy
cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con
gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng” ông tiên đã chỉ
đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông
còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia…

Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ
hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé
ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông


giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ
phải chịu hình phạt thích đáng.
Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy. Đã mấy
nghìn năm nay, ông đi đủ mọi miền, giúp đỡ bao người. Từ hồi còn
nằm nôi, tôi đã được các bà các mẹ kể về ông tiên. Đến trong mơ, tôi
cũng nhìn thấy những việc mà ông đã làm để giúp đỡ bà con nghèo,
người gặp hoạn nạn. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Đôi lúc tôi
còn lười biếng và cãi lại mẹ nhưng tôi sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng
chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn để một lần được nhìn thấy ông tiên –
cụ già tốt bụng

BÀI THƠ : "LÍNH BIỂN"
"Đêm nay anh canh gác
cho tổ quốc thân yêu
với màu xanh áo lính
giữa biển trời bao la ...
Nắm chặc dữ tay súng
cho non song việt nam
mãi mãi vẫn xanh tươi
như bầu trời rực lữa
Đón bình minh hé mỡ
cấc bước đoàn quân đi
trùng trùng cùng nhịp trống
hùng dũng giữa quân kỳ
Đêm nay anh đứng gác

cho ban bè gần xa
trọn vẹn trong ký ức
hành khúc ngày và đêm"
Source:
nghiên cứu


Có một mùa xuân xưa
Khi nắng vàng óng ả
Mây trắng trời xanh ngắt
Con trở về thăm mẹ
Đường xa, người cách biệt
Tình mẹ sống trong con
Tình yêu thật lớn lao
Ngàn trùng sao tránh kịp
Tuổi xuân mẹ dành cho.
Có một mùa xuân xưa
Khi mai vàng hé mở
Trăm hoa đua sắc thắm
Con ngồi bên cạnh mẹ.
Tuổi xuân đã đi qua
Lấm tấm mái tóc bạc
Vết nhăn ẩn vẻ đẹp
Ngàn hoa sao sánh bằng
Sắc đẹp vì đời con.
Những khi con cô đơn
Muốn được gần bên mẹ
Được nghe lời mẹ ru
Được nghe lời mẹ khuyên
Được nghe mẹ thì thầm

Tâm hồn con đã lớn
Nhưng vẫn còn trẻ con.
Thèm vòng tay âu yếm
Như thuở thước mẹ ơi!
Mùa xuân chẳng tàn phai


Mùa xuân là đời con
Mùa xuân là đời mẹ
Khi mẹ cười, con biết
Mùa xuân đã về rồi.
Gửi những đứa con phương xa và các bậc làm cha làm mẹ !
Nguồn:
Những vần thơ của Gabriel - Bài thơ số 4, 15/3/2010

tình anh giành cho biển
để mặc sóng nổi trôi
tại vì nỗi đơn côi
đã theo anh vĩnh viễn
và khi đứng trước biển
anh mới thấy yêu đời
vì đã mất em rồi
nên mình anh đứng đó
ơ kìa con sóng nhỏ
sao cứ mãi trôi xa.......
.........................................
xuân bên em rồi đó
hòa cùng gió cùng mây
cũng khúc hát ngất ngây
và tiếng cười trong sáng

.........................................
chào xuân đi em hỡi
cho anh thấy yêu đời
bởi vì thương mất rồi
nên tương tư em đó


.........................................

làm thơ 5 chữ khó lắm hix, mình chỉ bít làm thơ tự do
thui.....nhưng mà làm thử bài này bạn đừng cười nha
mỗi khi đứng trước biển
lòng chợt thấy dạt dào
và bỗng nhớ ngày nao
khi tôi còn thơ bé
quê tôi ở vùng biển
có sóng vỗ rì rào
mặt biển màu xanh ngắt
ôi chợt thấy yêu sao
này những cơn gió biển
gửi cảm xúc dùm tôi
bởi vì nơi xa xôi
không thể về với biển
ôi biển sóng quê nhà
suốt đời tôi yêu dấu
( Lòng Mẹ, Tình Xuân, Lời Biển..)
Mẹ đẹp như mùa xuân
Mẹ xinh như mặt biển
Mặt trời khi xuất hiện
Sánh sao được mẹ hiền

Mắt mẹ chiếu mọi miền
Theo bước chân con tiến
Mẹ ơi người đất Việt
Con hảnh diện vô biên
Một đất nước thiêng liêng
Đem con vào đời mẹ


Mẹ ơi dù con trẻ
Xuân này chẳng về thăm
Mẹ đừng khóc âm thầm
Mai vàng là con đó
Biển mùa xuân lọng gió
Con ngồi ngó trời mây
Lòng nhớ mẹ đêm ngày
Mặt biển đầy tình mẹ
Gió đưa lời ru khẻ
Lời ru của mẹ hiền
Cho con giất ngủ yên
Bờ cát viền tay mẹ.
TẢ CẢNH KHU VƯỜN VÀO BUỔI SÁNG
Thứ bảy tuần trước, tôi cùng bố mẹ về quê thăm ông bà. Tôi rất háo
hức vì đã hơn một năm rồi tôi chưa về thăm ông bà. Tôi nhớ ông bà,
nhớ căn nhà nhỏ và cả khu vườn thân yêu.
Sáng chủ nhật, tôi chạy ra vườn chơi. Quả là một buổi sáng đẹp trời!
Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, Mặt Trời uy nghi ngự trị trên
cung điện lộng lẫy những tia nắng ngắm nhìn vạn vật.
Bây giờ tôi mới cảm thấy khu vườn này quả là đẹp và có lẽ đẹp nhất
vào những buổi ban mai như thế này. Anh Trống đã cất tiếng gáy, sân
nhà rộn rã nhưng trong vườn còn náo nhiệt hơn. Chị Mái mơ dẫn dàn

con đi kiếm mồi. Đàn gà con chạy líu ríu quanh chân mẹ, đôi chân
phải bước dài ra trông vừa buồn cười, vừa tội nghiệp. Mẹ con chị cặm
cụi tìm mồi quanh những đám cỏ còn đẫm sương. Đàn vịt lạch bạch
chạy ra ao rỉa lông, rỉa cánh. Tôi ngồi chễm chệ trên đống rơm, ngắm
nhìn khu vườn kỳ diệu.
Cây cối lóng lánh sương đêm nên đang rạng rỡ tắm ánh nắng thu chan
hòa.
- Chào anh ổi! Khỏe chứ?
- Tôi vẫn khỏe! Còn chú thế nào, chú Mít?
Thì ra cây cối trong vườn đang hỏi thăm nhau. Tôi phải công nhận
vườn ông bà tôi nhiều cây thật đấy. Tôi thích nhất là cây ổi, thân cây


khẳng khiu, nứt nẻ. Tuy hình dáng vậy thôi nhưng đến mùa ổi cây lại
cho những trái chín vàng ươm, trái ương phơn phớt xanh rờn và ngọt
lịm nữa. Dường như trông thấy tôi, nó xòa cành lá như muốn chào
mừng.
Cuối vườn, các luống hoa trao đổi hương thơm và khoe sắc. Giàn
thiên lý trổ hoa vàng lốm đốm đang nằm dưới nắng trên chiếc giàn
xinh xắn mà ông tôi làm. Hoa lan nở từng chùm trắng xóa. Chùm hoa
còn đọng lại những giọt sương long lanh như những hạt châu ngọc.
Những ngọn lửa cháy lên hập hùng trong tán lá xanh của hàng râm
bụt. Hoa hồng kiêu sa. hoa cẩm chướng mùi thơm nồng nồng. Ánh
sáng mạ vàng những đóa cúc giản dị làm cho nó sáng rực lên như
những viên kim cương.
Quanh các luống hoa, bướm bay chập chờn. Ong mật, ong vò vẽ đánh
lộn nhau để kiếm mật. Rồi Chích chóc bắt đầu huyên náo, vang vang
khắp khu vườn là tiếng hót du dương của một cô Họa Mi. "Chích!
Chích! Chích!". Chim Chích Bông chăm chỉ bắt sâu trên từng chiếc
lá. Bỗng có tiếng cãi nhau chí chóe từ đâu đó:

- Miếng này là của tớ mà! - Một con bồ câu kêu lên.
- Không! Của tớ chứ! Tớ nhìn thấy trước! - Con còn lại nhanh nhảu.
Thì ra chúng đang cãi nhau vè chuyện thức ăn! Ông tôi bảo sáng nào
chúng cũng cãi cọ om sòm kể từ khi ông làm chiếc chuồng chim xinh
xắn bằng gỗ thông này. Ông thường xuyên đặt thức ăn vào chuồng
cho những chú chim mỗi buổi sớm. Trên tán lá, những chú gõ kiến
leo dọc thân cây bửa mỏ lách cách trên vỏ.
Chà! Bây giờ tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của khu vườn
này. Một cảnh vắng mà dung hòa nghìn thứ âm nhạc: Tiếng gió thổi
vi vu, chim khẽ gù dưới lá, lá rì rào...
Một tuần trôi qua thật là nhanh. Nhưng trong suốt thời gian này tôi đã
hiểu biết thêm về thiên nhiên và nhất là tôi lại thêm yêu khu vườn của
tôi.



×