Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.23 KB, 2 trang )
Sự làm việc tránh cho ta ba cái hại lớn tật xấu nỗi
buồn và cảnh nghèo túng
November 15, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: “Sự làm việc tránh cho ta ba cái hại lớn: tật xấu,
nỗi buồn và cảnh nghèo túng”
Em hãy giải thích nhận định trên.
Sống ở trên đời, ai cũng phải làm việc. Đó là một sự thật hiển nhiên. Nhưng hiểu cho hết ý nghĩa của
sự làm việc, không phải ai cũng biết. Nhà văn, nhà tư tưởng Von-te người Pháp đã giúp ta có một cái
nhìn toàn diện về vấn đề này. Ông nói: “Sự làm việc tránh cho ta ba cái hại lớn: tật xấu, nỗi buồn và
cảnh nghèo túng”.
Chúng ta hãy cùng làm sáng tỏ ý kiến của Von-te. Làm việc là một hoạt động liền tục, ít nhiều có sự cố
gắng, nhằm đạt một kết quả có ích nào đó. Như vậy, sự làm việc đòi hỏi con người tham gia phải có sự
nỗ lực nhất định. Có thể đó là sự nỗ lực về mặt vật chất: bỏ công, bỏ sức ra. Có khi đó là sự nỗ lực về
mặt tinh thần: bỏ tâm trí, suy nghĩ tinh toán.
Có khi lại bỏ cả công sức vật chất lẫn tâm trí suy nghĩ mới có thể hoàn thành được công việc. Xã hội
càng phát triển càng đòi hỏi sự cố gắng toàn diện, nhiều mặt của con người trong công việc. Làm vườn,
làm ruộng đương nhiên là phải bỏ sức làm đất, cày sâu, cuốc bẫm. Nhưng nếu không biết ứng dụng
những tiến bộ khoa học để tính toán xem mảnh đất cằn được sử dụng như thế nào cho có hiệu quả cao,
năng suất lớn thì làm sao vàng cầm tay ngay trên mảnh đất đầy kẽm gai và mìn trái như anh Cao
Trường Sơn ở Bình Chánh. Hay như anh Lê Văn Hai ở phường 4, quận 8 đã làm giàu ngay trên mảnh
đất ngập mặn. Hay như anh Nguyễn Văn Được ở ấp Thống Nhất, xã Tân Thới Nhì, Hóc Môn đã trở
thành triệu phú từ 5 công đất loại xấu, hạng 6.
Việc cố gắng trong lao động làm cho cuộc sống của con người trở nên có mục đích rõ ràng. Mục đích
đó thôi thúc người ta vươn tới, làm cho cuộc sống trở nên có ý nghĩa. Nó làm cho người ta xa rời nỗi
buồn vẩn vơ của những người không có việc để làm. Nó làm cho người ta thoát khỏi những tật xấu của
những người không có mục đích đeo đuổi.
Cha ông chúng ta đã nói thật chí lí “nhàn cư vi bất thiện”. Con người vốn năng động. Con người càng
trẻ, sức lực càng dồi dào thì lại càng đòi hỏi hoạt động nhiều hơn. Nếu hướng được hoạt động đó và
một mục đích tốt đẹp, cao cả thì con người và xã hội sẽ gặt hái được kết quả mĩ mãn. Còn nếu mất
phương hướng bởi không có việc làm có ích, hoặc bởi “nhàn cư”, sống không có việc gì để làm, thì cái
sức tràn ứ trong người sẽ thôi thúc người ta phải “bung” nó ra, phải làm một cái gì đó chợt nảy sinh