Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Nhớ về cha

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.85 KB, 3 trang )

Nhớ về cha
November 19, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
NHỚ VỀ CHA – NỤ CƯỜI VĂN HỌC
Nhà thơ Nguyễn Thái Dương có viết:
Cha là bầu trời, còn con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến bây giờ
Cha tôi có phải là bầu trời chăng? Tôi có phải là hạt bụi nhỏ nhoi không? Tôi không biết. Nhưng mỗi lần nhớ
đến cha là trong tôi lại hiện ra một hình ảnh đôn hậu và vĩnh cửu.
Nhớ đến cha là tôi nhớ đến tấm ảnh chụp toàn thân hồi cha còn trẻ: Đó là một chàng trai Hà thành có gương
mặt trái xoan, mặc sơ mi trắng, quần tây, nghiêng nghiêng mái đầu gảy đàn Hạ Uy cầm. Khi đã già, cha vẫn
thỉnh thoảng vừa đàn vừa hát bài Bên Xuân cho cả nhà nghe. Khi tôi lên mười, tôi đã đông em lắm. Lúc nào
cha cũng cặm cụi sớm hôm. Một vài người bạn rủ cha làm việc cho CIA, nhưng cha lắc đầu bảo: “quan nhất
thời, dân vạn đại”. Rồi một hôm; có một “ỏng tướng" lái xe zeep đâm sầm vào cửa hàng ăn của cha. Tôi không
biết hết cha mẹ tôi đã xoay sở khổ sở đến thế nào để tiếp tục buôn bán ở đấy một thời gian nữa, sau mới
chuyển sang một chỗ khác.
Tôi thuộc loại trẻ con ốm yếu, chẳng bao giờ phải phụ giúp việc gì. Thỉnh thoảng sáng sớm, tôi được đánh
thức dậy. Đang ngái ngủ không biết chuyện gì thì cha đã nấu cho tôi một tô phở tái nước tiết hột gà.
Cha là bầu trời, còn con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến bây giờ
Một buổi xế chiều, (không rõ năm ấy tôi học lớp mấy) cha tôi bỏ cửa hàng-một việc rất hiếm hoi. Người chở
tôi lẽo đẽo trên một chiếc xe đạp, đến nhà một người bạn hoạ sĩ tên là Văn Trạch. Nhà bác ấy ngổn ngang
tranh và tượng, có một số tranh được in lịch xuân. Hôm ấy, bác vừa vẽ xong hình một con chim phượng hoàng
lấp lánh, hai cánh dang ra như chực bay lên. Nhìn xa khoáng 10 mét, nó chói ngời, rực rỡ như lồng vào một
lớp kính trong; nhưng đến gần mới biết bác vẽ trên một tấm lưỡi kẽm-loại lưới ngày xưa người ta dùng đóng
“gardemanger”. Tôi khen bức tranh, rồi khen bác hoạ sĩ không hết lời. Thấy tôi say mê, cha phấn khởi hỏi:
“Con thích học vẽ không? Cha sẽ cho con học”. Nhưng tôi lại từ chối và không nói lí do!
Một ngày khác, cha dắt tôi đến một tiệm đàn tranh, cửa tiệm trưng bày một bức tượng mặc áo gấm xanh gương
mặt như tiên nga, đang cúi xuống gẩy đàn tranh. Cha lại hỏi: “Con có thích học đàn tranh như thế này
không?”Tôi thấy cô gái ấy đẹp lắm, sang trọng lắm! Tôi lại từ chối!
Thực ra, lúc ấy tôi đã thi đậu vào trường Nữ trung học Gia Long, đã từng mặc áo dài trắng đi học, và là học
sinh được điểm cao môn hội hoạ. Nhưng cha ơi! con không muốn vì con mà cha phải đổ mồ hôi đưa con đi


học về trên con đường xa xăm! Cha ơi! con không muốn mặc bộ áo dài gấm xa xỉ, trong khi áo cha thấm đẫm
mồ hôi và dầu mỡ!
Những lúc việc hàng rỗi rãi, cha lại kể các giai thoại văn học, câu đối và điển tích thú vị cho tôi nghe với nụ
cười rạng rờ. Có lẽ vì thế nên tôi yêu thích và học khá môn này. Những câu chuyện văn học ở trường, tôi lại
đem về kể cho cha nghe. Những nụ cười của cha lúc ấy đã theo tôi suốt cả cuộc đời!
Cha ơi! Cha đâu biết và con cũng không hay – “nụ cười văn học” ấy nó mạnh mẽ, nó linh diệu đến thế nào!
Cha có ngờ rằng nụ cười ấy đã đưa con đến con đường nghiên cứu và sáng tác không? Cha có biết rằng câu
chuyện kể của cha năm con lên mười là câu chuyện kể của người thầy văn học đầu tiên trong đời con?
Đến khi khôn lớn, lần nhận giải thưởng văn học đầu tiên, tôi mới lại được nhìn nụ cười ấy của cha lần nữa!
Từ lúc cha nằm trên giường bệnh, chúng tôi biết rằng cha không còn ở lâu nữa. Chúng tôi thầm lặng chạy đua
với thời gian. Nhưng không kịp! Cha ra đi khi chị em tôi chưa công thành danh toại!
Cha ơi! Sao suốt đời cha hi sinh thầm lặng, chưa hưởng chút an nhàn sung sướng, đã từ giã đi rồi?
Từ nay, nhớ về cha là tôi nhớ đôi tay tần tảo. Nhớ về cha là tôi nhớ câu hỏi: con có muốn hoc vẽ, con có muốn
học đàn không? Đó là một khát vọng nghệ thuật mà cha đã gửi gắm, mà tôi đã ngu si từ khước!
Cha ơi! Nếu bãy giờ cha còn sống, con sẽ học đàn, học vẽ cho cha vui lòng! Cha hỡi!
Từ nay, nhớ về cha là tôi nhớ những mái chùa cha dắt chúng tôi đi trong ngày Phật Đản, Vu Lan. Đôi lúc trên
đường phố, thoáng thấy một bóng người giống cha , tôi lại đuổi theo với một ảo vọng… Nếu người ấy giống
hệt như cha, tôi sẽ rước về nhà phụng dưỡng cha như chưa từng phụng dưỡng…
Than ôi! Chưa bao giờ, không bao giờ và sẽ mãi mãi không bao giờ tôi gặp một người nào giống hệt cha, mà
dù có giống cũng không phải là cha nữa! Thật là ảo vọng điên cuồng. Tỉnh ra, tôi mới biết: mình chỉ có một
người cha. Cha mất, thì phải mồ côi từ đó!
Read more: />

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×