Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.85 KB, 3 trang )
Nhớ về cha
November 19, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
NHỚ VỀ CHA – NỤ CƯỜI VĂN HỌC
Nhà thơ Nguyễn Thái Dương có viết:
Cha là bầu trời, còn con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến bây giờ
Cha tôi có phải là bầu trời chăng? Tôi có phải là hạt bụi nhỏ nhoi không? Tôi không biết. Nhưng mỗi lần nhớ
đến cha là trong tôi lại hiện ra một hình ảnh đôn hậu và vĩnh cửu.
Nhớ đến cha là tôi nhớ đến tấm ảnh chụp toàn thân hồi cha còn trẻ: Đó là một chàng trai Hà thành có gương
mặt trái xoan, mặc sơ mi trắng, quần tây, nghiêng nghiêng mái đầu gảy đàn Hạ Uy cầm. Khi đã già, cha vẫn
thỉnh thoảng vừa đàn vừa hát bài Bên Xuân cho cả nhà nghe. Khi tôi lên mười, tôi đã đông em lắm. Lúc nào
cha cũng cặm cụi sớm hôm. Một vài người bạn rủ cha làm việc cho CIA, nhưng cha lắc đầu bảo: “quan nhất
thời, dân vạn đại”. Rồi một hôm; có một “ỏng tướng" lái xe zeep đâm sầm vào cửa hàng ăn của cha. Tôi không
biết hết cha mẹ tôi đã xoay sở khổ sở đến thế nào để tiếp tục buôn bán ở đấy một thời gian nữa, sau mới
chuyển sang một chỗ khác.
Tôi thuộc loại trẻ con ốm yếu, chẳng bao giờ phải phụ giúp việc gì. Thỉnh thoảng sáng sớm, tôi được đánh
thức dậy. Đang ngái ngủ không biết chuyện gì thì cha đã nấu cho tôi một tô phở tái nước tiết hột gà.
Cha là bầu trời, còn con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến bây giờ
Một buổi xế chiều, (không rõ năm ấy tôi học lớp mấy) cha tôi bỏ cửa hàng-một việc rất hiếm hoi. Người chở
tôi lẽo đẽo trên một chiếc xe đạp, đến nhà một người bạn hoạ sĩ tên là Văn Trạch. Nhà bác ấy ngổn ngang
tranh và tượng, có một số tranh được in lịch xuân. Hôm ấy, bác vừa vẽ xong hình một con chim phượng hoàng
lấp lánh, hai cánh dang ra như chực bay lên. Nhìn xa khoáng 10 mét, nó chói ngời, rực rỡ như lồng vào một
lớp kính trong; nhưng đến gần mới biết bác vẽ trên một tấm lưỡi kẽm-loại lưới ngày xưa người ta dùng đóng
“gardemanger”. Tôi khen bức tranh, rồi khen bác hoạ sĩ không hết lời. Thấy tôi say mê, cha phấn khởi hỏi:
“Con thích học vẽ không? Cha sẽ cho con học”. Nhưng tôi lại từ chối và không nói lí do!
Một ngày khác, cha dắt tôi đến một tiệm đàn tranh, cửa tiệm trưng bày một bức tượng mặc áo gấm xanh gương
mặt như tiên nga, đang cúi xuống gẩy đàn tranh. Cha lại hỏi: “Con có thích học đàn tranh như thế này
không?”Tôi thấy cô gái ấy đẹp lắm, sang trọng lắm! Tôi lại từ chối!
Thực ra, lúc ấy tôi đã thi đậu vào trường Nữ trung học Gia Long, đã từng mặc áo dài trắng đi học, và là học
sinh được điểm cao môn hội hoạ. Nhưng cha ơi! con không muốn vì con mà cha phải đổ mồ hôi đưa con đi