TÌNH ĐỜI,TÌNH NGƯỜI.
Làm người phải đắn phải đo
Phải cân nặng nhẹ,phải dò nông sâu
Ai ơi chớ vội cười nhau
Ngắm mình cho tỏ trước sau hẵng cười
Thổi sáo phải biết truyền hơi
Khuyên người phải biết lựa lời mà khuyên
Đấy vàng đây cũng đồng đen
Đấy hoa thiên lý,đây sen nhị hồ
Thương thay thân phận con rùa
Lên đình đội hạc,ra chùa đội bia
Người đời ai có dại chi
Khúc sông rộng hẹp phải tuỳ khúc sông
Thế gian chuộng của chuộng công
Nào ai có chuộng người không được gì
Rượu lạt uống riết cũng say
Người khôn nói lắm dẫu hay cũng nhàm
Vất vả có lúc thanh nhàn
Không dưng ai dễ cầm tàn che cho
Trời có khi nắng khi mưa
Người còn khi sớm khi trưa thất thường
Chì khoe chì nặng hơn đồng
Sao chì không đúc nên cồng nên chuông
Anh hùng như thể thân lươn
Khi cuộn thì ngắn,khi vươn thì dài
Khó thì hết thảo hết ngay
Công cha cũng bỏ,nghĩa thầy cũng quên
Cách sông nên phải lụy thuyền
Nhưng đi đường liền ai phải lụy ai
Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa
Sang đâu đến kẻ say sưa rượu chè
Vai mang túi bạc kè kè
Nói quấy nói quá người nghe rần rần
Lễ lộc mang đến cửa quan
Khác nào như thể mang than đốt lò
Yêu ai đừng nói quá ưa
Ghét ai đừng nói thiếu thừa như không
Khác nào quạ muợn lông công
Ngoài hình xinh đẹp trong lòng xấu xa
Làm người suy nghĩ xét ra
Cho tường gốc ngọn cho ra vắn dài
Khi ăn chẳng nhớ đến tai
Đến khi bị phỏng lấy ai mà rờ
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau
Trời nào có phụ ai đâu
Siêng năng thì giàu,có chí thì nên
Mạnh vì gạo,bạo vì tiền
Có tiền có gạo là tiên trên đời
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay
Làm người ăn tối,lo mai
Việc mình chớ dễ nhờ ai lo dùm
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Trời nắng rồi trời lại mưa
Chứng nào tật nấy có chừa được đâu
Sông kia có lạ gì cầu
Lòng người nham hiểm biết đâu mà dò
Bởi anh tin bợm mất bò
Tin bạn mất vợ nằm co một mình
Khi nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em
Lửa cháy còn chế thêm dầu
Người thì can gián,người chêm mãi vào
Có tiền chán vạn người hầu
Có bấc có dầu chán vạn người khêu
Đất xấu trồng cây khẳng khiu
Những người thô tục nói điều phàm phu
Càng thắm thì càng dễ phai
Thoang thoảng hoa nhài thì được thơm lâu
Đố ai lặn xuống vực sâu
Mà đo miệng cá uốn câu cho vừa
Sa chân bước xuống ruộng dưa
Dù ngay đến mấy cũng ngờ kẻ gian
Con sâu làm rầu nồi canh
Một người làm đĩ xấu danh đàn bà
Giàu sang lắm kẻ tới nhà
Khó khăn cha mẹ ruột rà cũng xa
Thương người người mới thương ta
Muối kia bỏ bể mặn đà có nơi
Thay quần thay áo thay hơi
Thay dáng thay dấp tính người không thay
Đời người có một gang tay
Ai hay ngủ ngày còn có nửa gang
Vàng thì thử lửa thử than
Chuông kêu thử tiếng,người ngoan thử lời
Vàng tâm xuống nước vẫn tươi
Anh hùng lâm nạn vẫn cười,vẫn vui
Chuyện mình giấu đầu hở đuôi
Chuyện xấu cho người vạch lá tìm sâu
Đàn đâu mà khảy tai trâu
Đạn đâu bắn sẻ.gươm đâu chém ruồi
Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như bươm bướm đậu rồi lại bay
Thức lâu mới biết đêm dài
Ở lâu mới biết là người có nhân
Nói người phải nghĩ đến thân
Sờ tay lên trán thử gần hay xa
Năm canh thì ngủ lấy ba
Hai canh lo lắng việc nhà làm ăn
Bấy lâu sao chẳng nói năng
Bây giờ năng nói thì trăng xế tà
Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng
Mặc đời danh lợi bon chen
Thuyền trôi mặt nước,ngồi xem trăng ngà
Bánh bò gầy cái hôm qua
Hôm nay đem đổ lại ra bánh bèo
Thần tiên lúc túng cũng liều
Huống chi thân cú quản điều hôi tanh
Người thanh tiếng nói cũng thanh
Chuông thanh khẽ đánh bên thành cũng kêu
Xưa kia ăn đâu ở đâu
Bây giờ có bí chê bầu rằng hôi
Tưởng rằng đá nát thì thôi
Nào ngờ đá nát nung vôi lại nồng
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Tối trời trăng sáng hơn sao
Dẫu rằng núi lở còn cao hơn đồi
Dù no dù đói cho tươi
Khoan ăn bớt ngủ là người lo toan
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn
Xấu người đẹp nết còn hơn đẹp người
Còn tiền chán vạn người mời
Hết tiền anh đứng trông trời thở than
Rượu ngon chẳng nệ be sành
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
Từ rày buộc chỉ cổ tay
Chim đậu thì bắt,chim bay thì đừng
Hơi đâu mà giận người dưng
Bắt sao cho được chim rừng đang bay
Dù ai nói đông nói tây
Thì ta vẫn vững như cây giữa rừng
Canh cải mà nấu với gừng
Không ăn thì chớ xin đừng mỉa mai
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
Bạn bè chuyện vãn vài phân
Chớ đem tấc dạ mười phần tuôn ra
Tằm vương tơ,nhện cũng vương tơ
Mấy đời tơ nhện được như tơ tằm
Hoa sen mọc bãi cát lầm
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen
Muốn trong nước phải đánh phèn
Mua phèn phải tốn đồng tiền mới trong
Củi mục bà để trong nương
Hễ ai hỏi đến trầm hương của bà
Hoài lời nói kẻ vô tri
Một trăm gánh chì đúc chẳng được chuông
Chim khôn gìn giữ bộ lông
Người khôn khi nói cũng không dậm lời
Khó khăn đắp đổi lần hồi
Giàu sang chẳng lẽ chỉ ngồi ăn không
Thứ nhứt sợ kẻ anh hùng
Thứ nhì sợ kẻ bần cùng cố thây
Anh đây như thể lão chài
Vực sâu anh thả lưới,bãi chài anh buông câu
Có trầu mà chẳng có cau
Làm sao cho đỏ môi nhau thì làm
Chữ nhẫn là chữ tượng vàng
Ai mà nhẫn được thì càng sống lâu
Ai ơi !Chớ vội cười nhau
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Cạn thì cuộn áo xăn quần
Sâu thì phải dấn cả thân ướt đầm
Xuống ghe lựa chỗ mà ngồi
Chèo nghiêng nước đổ bạn ngồi phía mô
Cá khôn chẳng núp bóng dừa
Gái khôn chẳng thể lê la nhà người
Người khôn nói ít làm nhiều
Còn như người dại lắm điều điếc tai
Chớ nên trông đợi rủi may
Cứ tin vào ở chân tay sức người
Đời người kể được bao lâu
Công danh bánh vẽ,sang giàu chiêm bao
Khi yêu quạt ấm cũng cho
Khi ghét thì cái quạt mo cũng đòi
Chăm chăm chỉ biết véo người
Ai mà véo lại rụng rời chân tay
Rế rách cũng đỡ phỏng tay
Lư đồng hết sáng cũng vương mùi trầm
Nước lên thì nước lại ròng
Dễ gì bắt được con còng trong hang
Bề trên mà biết bao dung
Thì trăm kẻ dưới hết lòng mến yêu
Tưởng rằng củi mục dễ đun
Ngờ đâu củi mục khói um cả nhà
Gẫm xem sự thế thăng trầm
Xưa ông mặt lớn,nay thằng tay trơn
Đã lâu mới gặp bạn quen
Cũng bằng nấu cháo đậu đen xanh lòng
Thử xem thế sự thăng trầm
Xưa ngơi gác tía,nay nằm chòi tranh.
Nước dưới sông hết trong thì đục
Vận người đời lúc nhục,lúc vinh.