Vẻ đẹp người con gái
"Vẻ đẹp không nằm ở má hồng
người con gái mà nằm ở con mắt
kẻ si tình".
Tôi không xinh, chắc chắn! Ai lỡ
miệng khen tôi xinh hẳn phải "sám
hối bảy ngày" vì một lần nói dối.
Nhớ lần tôi doạ dẫm, hỏi thằng em:
"Chị mày xinh chứ?". Nó nuốt cái
ực rồi khẽ khàng: "Xinh". Sau thì
vuốt vuốt ngực: "Sao em cứ thấy nghẹn ứ ở cổ".
Thừa lúc tôi không để ý nó quay sang mẹ tôi vừa nói
vừa che miệng: "Không hề xinh mẹ ạ!".
Áp dụng đúng công thức "phụ nữ xấu thì không có quà",
những ngày lễ hàng năm, hoa tôi được tặng hầu hết là phát
chẩn, quà tôi nhận phần đa do ai đó… thí cho. Tôi cũng
biết phận mình hẩm hiu, trong khi các cô bạn gái kiều diễm
mải hẹn hò với người yêu, viết thư cho bạn trai, thì tôi lại
chăm chỉ gặp gỡ sách trên thư viện, rỗi tôi ngồi viết bài gửi
báo.
Thời gian dần trôi, tôi chỉ hơi buồn vì cô quạnh, song đó
chỉ là tích tắc thoáng qua, còn nhìn chung tâm trạng tôi
luôn sôi nổi, yêu đời. Tôi vẫn tin, hạnh phúc trên cuộc sống
này là công bằng và đủ để chia sẻ cho tất thảy mọi người.
Tôi sẽ đẹp riêng trong mắt ai đó!
Hôm ấy tôi từ quê đến nhà trọ. Chen lấn mãi tôi mới thoát
khỏi đám người chật như nêm, tranh nhau từng giây, từng
m2 đất một. Tôi thở dốc rồi đưa mắt tìm đứa bạn trọ cùng
phòng ra đón. Quái, chẳng thấy đâu. Chợt có người nhìn tôi
rạng rỡ: "Xe ôm không em?". Nom trí thức, không ra dáng
bác xe ôm tẹo nào. Tôi liền cười tươi không kém: "Có ạ".
Do tôi chắc mẩm đây là người yêu con bạn.
Anh vừa cười vừa hỏi: "Em về đâu?". Tôi lém lỉnh đùa:
"Đâu cũng được ạ. Miễn đừng bán em sang Trung Quốc".
Anh giả vờ thở dài: "Dại gì, lại mất công mang món hàng ế
này về mất mặt lắm". Tôi cười vang, thấy quý quý vì anh
thật hài hước.
Bỗng thấy anh rẽ lối khác nên hốt hoảng: "Anh đi đâu thế,
không nhớ đường à?". Anh vẫn láu lỉnh: "Ngày nào cũng
mài lốp xe ở đây bốn lần, quên họa có leng keng. Thế em
còn định mua gì à, khách đến nhà không quà bọn anh vẫn
tiếp mà. Anh Hoàng đang sốt ruột".
Tôi ngơ ngác: "Anh Hoàng nào?". Nụ cười hơn hớn trên
môi anh tắt ngóm: "Đừng có đùa dai! Em là Loan chứ gì?"
Tôi nhăn nhó: "Anh không phải là người yêu Hường à?".
Anh ta trợn mắt: "Này, đừng có mà vu oan giá hoạ, đây
chưa có người yêu".
Tôi hoang mang, anh cũng hết hồn. Điện thoại reo, anh
vừa rút ra tôi đã thấy tiếng thét chói tai: "Mày để em tao
đứng khóc ngoài ga. Giờ thì không mối lái gì nữa. Đã đưa
ảnh nó cho mày xem rồi, mắt để đâu hả?". Anh luống
cuống: "Quả thật mắt kính cận 4 đi ốp em để quên ở nhà".
Tiếng tắt máy khô khốc.
Anh quay sang tôi gắt gỏng: "Cô thật, thấy xe người lạ mà
cũng trèo tót lên". Tôi sượng sùng, im lặng. Anh quát: "Lên
xe, tôi chở về luôn cho trót". Tôi rụt rè chỉ chỗ. Đến nơi,
đang định mở lời cảm ơn, thì anh ta lạnh lùng: "Hai mươi
nghìn đưa đây". Máu tôi dồn đến tận tai: "Anh cơ hội thế!
Tôi không có". Mặt anh ta vẫn mát như tiền: "Không thì
đưa số điện thoại đây, tôi biết đường đòi, không trả không
xong với tôi đâu". Tôi ức cứng họng: "Tiền ăn còn thiếu lấy
đâu ra nuôi thứ "ăn không ngồi rồi" ấy. Anh ta hậm hực:
"Được! Từ giờ tôi cứ đến đây ăn vạ đấy".
Rồi anh chàng bảnh bao nọ phóng vút xe đi, tôi vào nhà
thấy cửa khoá, con bạn đáng băm kia đi đâu được nhỉ. Ngồi
ngoài cửa muỗi đốt sưng cả chân mới thấy nó, mặt hớn hở:
"Chờ mãi không thấy, cứ nghĩ mai mày xuống sớm".
Khoảng hai ngày sau thấy ai nhắn: "Hường ơi, có người
tìm". Nó băn khoăn chạy ra thấy một người lạ hoắc: "Cho
anh gặp bạn trọ cùng phòng với em". Nó tủm tỉm gọi tôi,
suýt tôi không nhận ra vì hôm nay chễm chệ trên mắt anh
cặp kính cận ngạo nghễ. Tôi điên tiết ngỡ anh ta đến đòi
tiền nên vào nhà lấy, quay ra anh nhất quyết không cầm,
bảo cho tôi nợ, sau đó còn ấn vào tay tôi bó hoa đẹp dịu
dàng khiến tôi bối rối.
Kể từ đó chúng tôi thường hay đi dạo chơi, hẹn hò cùng
nhau, càng nói càng thấy tâm đầu ý hợp, rồi việc gì đến sẽ
đến! Hai đứa trở thành một cặp xứng lứa lại vừa đôi.
Anh tâm sự, không hẳn vì mắt anh cận không nhìn thấy
tôi, mà qua tiếp xúc với nhiều người anh nhận ra, vẻ đẹp
tâm hồn mới là quan trọng và khi đã quý mến, yêu nhau thì
hình thức chỉ là thứ yếu. Bản chất bên trong của một người
phụ nữ như nhân hậu, hiểu lễ nghĩa, biết cư xử… cần thiết
hơn nhiều. Nhan sắc theo năm tháng rồi sẽ nhạt phai, chỉ có
nét đẹp nội tâm mới khiến con người ta lưu luyến và nhớ
mãi.
Những lời anh nói đó, giờ tôi muốn truyền lại cho tất cả
các bạn gái nói chung và những ai tự nhận mình xấu nói
riêng. Hãy quan tâm trau dồi kiến thức, làm đẹp con người
mình, để từ bên trong toả ra sức quyến rũ kì lạ