Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (68.11 KB, 2 trang )
Đừng cho rằng học Sử khô khan vì thầy dạy chưa sinh động
Tôi cũng đã qua thời học sinh, một học sinh bình thường, không có gì nổi trội. Tôi thích
học nhiều môn, trong đó có Văn và Lịch sử, dù tôi thi khối D. Nhưng tôi thích học Sử dù
rằng cô giáo tôi thời đó chẳng có máy chiếu trận đánh, địa hình, tranh ảnh về thời xưa đó.
(Van Anh)
Tôi tuy thuộc thế hệ 8X nhưng có lẽ suy nghĩ hơi cổ hủ. Từ khi là giáo viên, tôi cũng đã
có rất nhiều suy nghĩ, chưa dám nói là trăn trở. Tôi đọc rất nhiều những bài viết nói về
giáo dục, ca ngợi và không ca ngợi, phê phán và không phê phán. Tôi cũng chẳng biện
bạch cho bản thân, cho các thầy cô giáo về những hành vi mà báo chí gần đây vẫn nói về
họ. Nhưng tôi biết tôi sống trách nhiệm hơn và trách nhiệm đúng hơn từ khi trở thành cô
giáo.
Tôi cũng đã qua thời học sinh, một học sinh bình thường, không có gì nổi trội. Tôi thích
học nhiều môn, trong đó có Văn và Lịch sử, dù tôi thi khối D. Tôi đang tiếp cận với một
số phương pháp dạy đổi mới nhưng vẫn là người tiếp thu nền giáo dục cũ. Tuy không cũ
đến mức gọi là "ngày xưa" như bố mẹ tôi vẫn kể nhưng phần lớn nội dung tôi tiếp thu
được là từ phương pháp giảng dạy truyền thống, đúng nghĩa của từ giảng bài, có tranh
ảnh nhưng chắc chắn là không có máy chiếu, vi tính
Tất cả môn học đều vậy. Nhưng tôi thích học Sử dù rằng cô giáo tôi thời đó chẳng có
máy chiếu trận đánh, địa hình, tranh ảnh về thời xưa đó. Tôi còn nhớ tôi đã ngạc nhiên và
hết sức khâm phục nhân dân Liên Xô như thế nào khi nghe cô giảng đến các kế hoạch 5
năm lần thứ nhất, lần thứ hai. Tôi cũng rơi nước mắt khi nghe cô giảng đến nạn đói năm
1945 mà đến khi đọc truyện Vợ nhặt của Kim Lân hay Lão Hạc của Nam Cao tôi vẫn xúc
động.
Tôi nhớ không nhiều chi tiết, sự kiện lịch sử nhưng những sự kiện lịch sử chính của nước
nhà thì không quên, không lẫn sang sử Trung Quốc được. Tôi cũng rất thích đọc, xem
phim tư liệu về chiến tranh. Tôi không sống trong chiến tranh để hiểu hết nhưng khi nghe
nhắc về điều đó tôi cũng cảm thấy đau.
Tôi không hiểu tại sao các em học sinh bây giờ lại có suy nghĩ: Học sử khó, khô khan bởi
giáo viên chỉ giảng chay, bài giảng chưa sinh động. Các em đổ lỗi cho thầy, cho sách
Tại sao không phải là từ chính các em. Các em đã tự học, tự tìm hiểu chưa? Bài giảng cần
phải thêm nhiều tranh ảnh, các nội dung được trình chiếu để dễ xem, dễ nhìn mới nhớ lâu