Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

HOA ĐẦU MÙA

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.55 KB, 3 trang )

BÀI SÁNG TÁC-HOA ĐẦU MÙA
Giáo viên:Văn Thị Hiền
Đơn vị:Trường THCS Hội Yên
*Thơ
THỜI GIAN VÀ EM
Thu đến Đông qua
Hoa vàng ,lá rụng
Thời gian trôi
Tưởng dòng đời vô tình,
Ngược xuôi!
Rồi một ngày
Em đến
Gợi nhắc bao kĩ niệm
Ấm lòng cô giáo trẻ,
Mới vào nghề
Gìơ cũng đã mười năm!
Thời gian trôi
Đã bao mùa mưa nắng
Cô nhiều đêm thức trắng
Chấm điểm ,soạn bài
Tóc bạc bụi thời gian.
Em bây giờ lớn khôn
Tương lai càng rạng rỡ
Cô ơi!Em mãi nhớ!
Người mẹ hiền năm xưa!!!
*Văn xuôi
CÔ ĐÃ CHO EM MÙA XUÂN
Tôi biết, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói lời xin lỗi!Chẳng hiểu vì
sao với tôi,lời nói đó lại khó thế!Mà chỉ xin lỗi thôi thì chưa đủ
Một phút nông nổi có khi lại đánh mất cả cuộc đời con người.Gời tôi mới thấm thía
nỗi đau ấy.Mà sao lúc đó con Hoa nó nguýt dài mình chứ?Không học thuộc bài là


chuyện bình thường,người chứ đâu phải thần thánh,ai trong đời lại không một lần
mắc lỗi. Đúng là,con gái nhiều chuyện quá,lúc nào cũngtìm chổ yếu của người khác
để “buôn dưa lê”,mình cũng đâu có “gây thù chuốc oán gì nó”,phải cho nó một trận
mới được.
Thế là,một tờ giấy “vèo”qua trước mặt-đồ con gái ‘nhỏ mọn” to tướng.Bây giờ thì
biết mặt ông,ha ha
Tôi đang vênh cả mặt lên sung sướng thì bổng “bụp” ngay vào mặt “Kiêu
điêu tiêu???”. Đang tức tối chưa biết phải làm sao,mặt tôi đỏ phừng lên thì
-Hưng!Trả lời câu hỏi của thầy!
-Dạ dạ
-Em đang làm gì thế?
-Dạ
Một giờ C to tướng rơi vào sổ đầu bài,phen này tôi chết chắc,bọn con gái được thể
lại vênh mặt lên khiêu khích,tôi chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay trong lòng.
Ngày mai,có tiết của cô giáo chủ nhiệm,cô mà nhìn vào sổ thì nguy to.
Lâu nay tôi chưa nghĩ buổi học nào,bây giờ nhân cơ hội này,giả bộ đau,khỏi bị cô
trách tội.Nghĩ là làm,tính tôi lâu nay vẫn vậy!
Chờ cho mấy đứa bạn đạp xe đến trường được 30 phút,tôi phóc lên xe vào quán chơi
điện tử. Đang hăng hái “đột kích” thì một bàn tay vỗ nhẹ từ sau vai.
Hưng!Không phải em đang ốm à?
Trong lúc đuổi bắt tên tội phạm, quên nhìn cả ai đang hỏi mình,tôi hô to:
-Trốn này!Trốn này!
Bắt được “ địch thủ”,tôi thở phào nhẹ nhõm,ngã người ra ghế-thư giản.
-Thế nào?Xong rồi chứ?Về thôi!
Lúc này tôi mới nhận ra là cô đang đứng sau lưng mình.
Sao mình lại bất cẩn đến vậy,mãi chơi mà không biết cô đến lúc nào.Mà sao cô lại
biết mình ở đây?Hay có đứa nào đó lại mách lẻo
Hình như đọc được mọi suy nghĩ của tôi,cô nói tiếp
-Về thôi chứ!
Gời thì chẳng còn cách nào.Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất,lặng lẽ trả tiền rồi

lên xe về nhà như những chú ngỗng ngoan ngoãn y hệt mấy đứa trẻ con nhà đại tá
của M.Gorki.May mà lúc ấy bố mẹ tôi đi làm chưa về,nếu không,chứng kiến cảnh
này chắc phải một trận đòn nên thân.Thôi thì tạm nghe bài ca giáo huấn của cô
cũng được.Nhưng ngoài dự tính của tôi,cô không nói gì,chỉ bảo nhẹ nhàng:
-Chơi mệt rồi,vào nhà nghĩ đi!Cô về đây!
Lúc ấy tôi rất muốn nói lời xin lỗi nhưng tự nhiên miệng tôi như bị băng keo dính,
mở mải chẳng ra,lâu lắm tôi mới nói được tiếng “dạ” khi cô đã ra đến ngoài cổng.
Tự nhiên tôi thấy mình hèn quá!
Mấy ngày trôi qua tôi không đủ can đẩm để đối mặt với cô,với bao cái nhìn khiêu
khích của lũ con gái đáng ghét!
Sáng dậy , ăn cơm,xách cặp đi học,bố mẹ tôi vẫn chưa hay biết chuyện gì,nhưng tôi
không đến lớp,cũng chẳng vào quán game,ra bờ đê ngồi một mình.Không gian thật
vắng lặng,một con ếch nhảy qua cũng không đủ phát ra tiếng động.Rả rích bên tai
tiếng Dế mà lòng buồn não nùng,giừo nghĩ lại càng thấm thía câu thơ của thiên tài
Nguyễn Du: “Người buồn cảng có vui đâu bao giờ”.Mà sao hôm qua khi đưa mình
về cô chẳng trách mắng gì nhĩ,bình thường ai mắc lỗi gì là cô trách ngay,hay chỉ vì
mình là học sinh giỏi,là cán sự lớp?Không phải,cô vốn là người công tư phân minh
mà!Thật không sao hiểu nỗi.Suy nghĩ miên man rôi tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tỉnh dậy khi mặt trời sắp đứng bóng, đầu choáng váng ,không sao dậy nỗi.
Nhìn lên sân trường vắng tênh.Trời làm sao đây,giờ này chắc bố mẹ đi làm về rồi.
Chợt có tiếng xe chạy lại ,không là ai khác mà chíng là Cô.
-Sao em lại ở đây?Vẫn câu hỏi đó ,nhẹ nhàng và lo lắng.
Mặt đỏ như quả gấc,tôi chưa biết nói gì.
-Thôi,lên xe,về nhà Cô.
-Nhưng em
-Không sao!Cô sẽ gọi qua nhà để bố mẹ khỏi lo.
Tôi chỉ còn biết làm theo mệnh lệnh.
Chiều ấy,tôi cảm nặng,Cô đã sốt sắng vì tôi.Bình thường Cô nghiêm khắc là thế ,
đến giừo này tôi mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương chẳng
khác gì tình mẹ mặc dù Cô còn quá trẻ,chỉ bằng tuổi chị tôi.Còn tôi lúc đó cũng

chẳng khác gì đứa trẻ lên ba
Thời gian trôi,giờ tôi đã khôn lớn, trưởng thành ,cũng theo nghiệp Cô đi “gỏ đầu
trẻ”,gieo niềm tin,bồi đắp yêu thương qua bao thế hệ.Còn Cô ,vì điều kiện gia
đình,Cô đã chuyển về quê,dù không được gặp Cô và chưa một lần nói lời xin lỗi
nhưng em vẫn biết rằng Cô đã tha thứ cho em từ lâu lắm,phải không Cô?Vẫn biết
rằng một lời xin lỗi,cảm ơn Cô thì chưa đủ nhưng em vân nói rằng Em cảm ơn Cô
nhiều lắm!Cô đã cho em mùa Xuân!

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×