Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Nguyễn Hưng Trinh: Vẽ hay lột trần tâm cảnh docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.69 KB, 3 trang )

Nguyễn Hưng Trinh: Vẽ hay lột
trần tâm cảnh(*)

Nguyễn Hưng Trinh có lẽ là hoạ sĩ đáng chú ý nhất trong số các hoạ sĩ
xuất thân không qua trường lớp lâu nay ở Việt Nam. Anh là người
dường như sinh ra để… vẽ. Ở anh không có giai đoạn tập sự. Từ tác
phẩm đầu tay đến nay, tác phẩm chồng chất hàng mấy trăm bức, tất cả
đều đạt đến sự chững chạc giàu tính biểu cảm với một phong cách nhất
quán xuyên suốt.
Nguyễn Hưng Trinh là một hoạ sĩ biểu hiện (expressionist) triệt để.
Điều này không có ý nghĩa của một sự lựa chọn mà bộc phát tự nhiên
theo cách nhìn của anh về cuộc đời: luôn luôn trực diện; theo cách nghĩ
của anh về nghệ thuật: luôn luôn đặt nghệ thuật trên nền tảng siêu hình
học, không né tránh những thách thức gai góc của tư tưởng; theo tâm
tính của anh: luôn luôn ở trong trạng thái như chịu dồn nén chỉ chực nổ
bùng. Nghệ thuật của anh là tiếng lòng ú ớ.
Chủ đề tranh Nguyễn Hưng Trinh, có thể nói, là những cảm nhận khác
nhau về thân phận con người, về đời sống thực tại. Anh tỏ ra nhạy cảm
với những nỗi đau, những khát vọng của con người đi tìm sự hoà hợp
trong cô đơn, tìm vĩnh cửu trong phù du, tìm tự do trong ràng buộc, tìm
sự hoàn thiện trong thân phận bất toàn v.v… Hình ảnh con người ở
trong tranh Nguyễn Hưng Trinh, từ tác phẩm này sang tác phẩm khác,
đều được trừu tượng hoá cho nội dung biểu hiện, hoặc như những cành
cây khô xao xác, xù xì, hoặc như được nặn ra một cách dở dang từ
những nắm đất bùn nhễu nhão. Anh dường như luôn luôn vẽ tranh
trong tình trạng tinh thần phấn khích cao độ. Anh không vờn màu mà
đập màu. Nét bút của anh đầy vẻ xung động, gấp gáp, căng thẳng. Cái
tính chất căng thẳng trong tranh anh còn thể hiện rất rõ qua kết cấu bề
mặt tác phẩm, lớp màu mày chồng lên lớp màu kia, chỗ dày, thô, rắn;
chỗ mỏng, mịn, sâu…. Anh có một bảng màu đẹp, kết cấu trong từng
tác phẩm, tạo thành những không gian luôn luôn gợi ra những cảm xúc


khi lạnh lẽo, khi âm u, khi xa xôi, khi rờn rợn ma quái. Tranh anh hoàn
toàn không có những yếu tố mang tính chất trang trí thuần tuý – những
sự thêm vào có ý nghĩa cân bằng thị giác. Tất cả đều nhắm đến sự biểu
đạt cảm xúc, tư tưởng. Bố cục tranh anh, do đó, có khi nặng nề, có khi
chông chênh, có khi rậm rịt ứ đầy, có khi gợi cảm xúc về sự lạc loài, bơ
vơ…
Phong cách nghệ thuật của Nguyễn Hưng Trinh thực sự đạt đến sự
thống nhất ngay từ trong tư duy. Bảng màu, bút pháp của anh rõ ràng là
sự lột trần tâm cảnh, thể hiện những cơn co giật của cảm xúc. Ở đây
không thể có sự phân chia tách bạch tác phẩm thành cái biểu đạt với cái
được biểu đạt, hay tính chất văn học với ngôn ngữ hội hoạ, v.v… Ý
tưởng với hình tượng là một. Hội hoạ biểu hiện với ngôn ngữ biến hình,
cường điệu hoá (đối tượng), thường rất dễ sa vào lối khoa trương hay
mang tính hoạt kê… trượt ra ngoài cái “ngưỡng” gọi là đẹp… Hội hoạ
biểu hiện của Nguyễn Hưng Trinh đã tránh xa được sự quá đà đó.
Tranh anh mặc dù phát ra những tín hiệu “cảm xúc mạnh, gây ấn tượng
tức thời” nhưng vẫn chuyển tải một tinh thần sáng tạo nghiêm trang,
sâu lắng. Chỉ cần xem qua một vài tác phẩm của anh, người ta dễ dàng
nhận ra điều này - giữa cảm xúc, tư tưởng, đôi mắt với bàn tay có sự
liền lạc, cân bằng…
Tôi nghĩ, với tài năng và thái độ lao động nghệ thuật say mê và nghiêm
túc như hiện nay, Nguyễn Hưng Trinh sẽ còn đi xa hơn trong nghệ
thuật. Đó cũng là lý do khiến tôi mạnh dạn và hào hứng viết bài này.


×