Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

đề tài nottebolm case icj reports 1955

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.95 MB, 16 trang )

<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">

<b>TRƯỜNG ĐẠI HỌC LUẬT TP. HCM</b>

</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">

<b>Danh sách thành viên Nhóm 6</b>

</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">

<b>1. Tóm tắt vụ việc </b>

Friedrich Nottebohm sinh ngày 16/9/1881 tại Hamburg, Đức và là một công dân Đức. Tuy nhiên, ông sống và hoạt động kinh doanh ở Guatemala từ năm 1905. Hai trong số nhiều người anh của ông sống ở Guatemala, nơi họ điều hành Nottebohm Hermanos - một công ty hoạt động trong lĩnh vực tài chính, ngân hàng và đồn điền cà phê. Vào năm 1937, ông trở thành người đứng đầu công ty gia đình. Hoạt động kinh doanh ngày càng phát triển và thịnh vượng. Ơng tiếp tục có các mối quan hệ kinh doanh ở Đức. Ông ấy đã đến thăm một vài người anh em sống ở Liechtenstein từ năm 1931. Một số anh em, họ hàng và bạn bè khác của ông ấy ở Đức, những người khác ở Guatemala. Bản thân ơng tiếp tục có nơi ở cố định ở Guatemala cho đến năm 1943. Mặc dù sinh sống ở Guatemala trong một thời gian khá dài, nhưng Nottebohm không phải là công dân của nước này.

Vào tháng 10/1939, Chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ sau khi Đức xâm lược Ba Lan. Lúc này Guatemala vẫn còn đang là một quốc gia trung lập. Nottebohm đã nộp đơn xin gia nhập quốc tịch Liechtenstein. Theo Luật Quốc tịch năm 1934 của Liechtenstein thì người muốn nhập quốc tịch phải thường trú tại đây trong khoảng thời gian ít nhất là 3 năm (thời gian thường trú 3 năm nói trên có thể được miễn trong những trường hợp đặc biệt và được coi là trường hợp ngoại lệ). Nottebohm đã được phép nhập quốc tịch vào ngày 13/10/1939 sau khi ông trả 25,000 francs Thụy Sỹ cho quận Mauren (nơi ông nộp đơn với tư cách là cá nhân cư trú tại đây) và 12,500 francs Thụy Sỹ cho Nhà nước Liechtenstein. Nottebohm đã tuyên thệ trung thành với Liechtenstein vào ngày 20/10/1939 và nhận được giấy chứng nhận quốc tịch theo lệnh tối cao của đương kim Thái tử Liechtenstein.

Tuy nhiên, căn cứ khoản 1 Điều 25 Luật Quốc tịch Đức, Nottebohm đồng thời bị coi là mất quốc tịch của nước này. Sau đó, Nottebohm thơng báo với chính quyền Guatemala về việc thay đổi quốc tịch của mình. Sau khi nhận được visa từ Tổng Lãnh sự quán Guatemala tại Zurich cho hộ chiếu Liechtenstein của mình, Nottebohm trở về Guatemala vào đầu năm 1940 để tiếp tục thực hiện các hoạt động kinh doanh tại đây.

Vào đầu năm 1941, Guatemala tham gia Chiến tranh thế giới thứ hai chống lại nước Đức - nước đứng đầu phe phát xít. Vì lý do này mà Nottebohm bị Guatemala bắt giữ khi được coi là công dân của phe Phát xít vào năm 1943, sau đó bị trục xuất đến Hoa Kỳ và bị giam tại đây. Được trả lại tự do vào năm 1946, Nottebohm đã định cư lâu dài tại Liechtenstein sau khi Guatemala từ chối nhận ơng trở lại, bởi chính quyền khơng cơng nhận quốc tịch Liechtenstein mà vẫn coi ông là công dân Đức - nước thù địch với Guatemala trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Tiếp theo đó, bằng Đạo luật ngày 25/5/1949, Guatemala đã tiến hành quốc hữu hóa toàn bộ tài sản của những cá

<b>Too long to read onyour phone? Save</b>

to read later on your computer

Save to a Studylist

</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5">

nhân và pháp nhân nào có quốc tịch của bất kỳ quốc gia đã có chiến tranh với Nhà nước Guatemala, thậm chí là sau đó họ đã có quốc tịch của một quốc gia khác. Trên cơ sở đó, tài sản của Nottebohm tại Guatemala bị tịch thu.

Nhà nước Liechtenstein đã tiến hành thủ tục tố tụng chống lại Guatemala tại Tịa án Cơng lý Quốc tế vào ngày 17/12/1951, yêu cầu Tòa tuyên bố rằng Guatemala đã vi phạm luật pháp quốc tế trong việc bắt, giam giữ, trục xuất, từ chối nhận và thu giữ cũng như giữ lại tài sản của ông Nottebohm - một cơng dân của Liechtenstein. Tịa ICJ bác bỏ đơn kiện của Liechtenstein bởi vì quốc tịch Liechtenstein của ơng Nottebohm khơng có căn cứ thực tế để công nhận.

<b>Thứ nhất, việc nhập quốc tịch cho Nottebohm vào ngày 13/10/1939 là không</b>

trái với luật quốc tế. Về tài liệu ngày 15 tháng 10 năm 1939 xác nhận rằng vào ngày đó, Cơng xã Mauren đã trao đặc quyền cơng dân của mình cho ơng Nottebohm và u cầu Chính phủ chuyển lên Quốc hội để phê duyệt. Giấy chứng nhận ngày 17 tháng 10 năm 1939 chứng minh việc ông Nottebohm đã nộp các khoản thuế bắt buộc phải nộp. Vào ngày 20 tháng 10 năm 1939, ông Nottebohm đã tuyên thệ trung thành và một thỏa thuận cuối cùng liên quan đến trách nhiệm đối với thuế đã được ký kết vào ngày 23 tháng 10. Giấy chứng nhận quốc tịch cũng đã được xuất trình, được ký thay mặt cho Chính phủ của Cơng quốc và ngày 20 tháng 10 năm 1939, có hiệu lực rằng Nottebohm đã được nhập quốc tịch theo Nghị quyết tối cao của Hồng tử trị vì ngày 13 tháng 10 năm 1939.

<b>Thứ hai, đơn kiện của Liechtenstein nhân danh Nottebohm với tư cách là một</b>

công dân Liechtenstein được chấp nhận (admissible) bởi Tịa. Chính phủ Liechtenstein u cầu bồi thường với lý do Chính phủ Guatemala đã "hành động đối với người và tài sản của ông Friedrich Nottebohm, 1 công dân của Liechtenstein, theo cách trái với luật quốc tế".

<b>Cuối cùng, Liechtenstein lập luận rằng Guatemala trước đây đã cơng nhận việc</b>

nhập tịch của Nottebohm vì Tổng lãnh sự Guatamala tại Zurich đã nhập thị thực vào hộ chiếu Nottebohm’s Liechtenstein. Nottebohm đã yêu cầu nhập thông tin liên quan đến anh ta trong Sổ đăng ký người nước ngồi được thay đổi cho phù hợp vì anh ta đã nhận quốc tịch Liechtenstein và điều đó đã được chấp thuận. Trên cơ sở này, Liechtenstein khẳng định chính quyền Guatemala đã gián tiếp thừa nhận Nottebohm là công dân của Liechtenstein.

</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6">

Trong bản phản biện lại (Counter - Memorial), Chính phủ Guatemala đã đưa ra các lập luận liên quan đến quốc tịch để phản bác các lập luận của Chính phủ Liechtenstein:

<b>Thứ nhất, Công quốc Liechtenstein đã không chứng minh được rằng ông</b>

Nottebohm, người được công quốc bảo vệ, đã có quốc tịch Liechtenstein một cách hợp pháp theo luật của Công quốc Liechtenstein. Chi tiết, thủ tục tố tụng do Chính phủ Liechtenstein khởi xướng là khơng thể chấp nhận được vì đây là một nguyên tắc được thiết lập vững chắc của luật pháp quốc tế “chính mối ràng buộc quốc tịch giữa Nhà nước và cá nhân mới trao cho Nhà nước quyền bảo vệ ngoại giao”.

<b>Thứ hai, lập luận theo nguyên tắc “Quốc gia thật sự” (dựa trên mối liên hệ mật</b>

thiết giữa quốc gia và cơng dân) thì trên thực tế, ơng Nottebohm sinh ra tại Hamburg, Đức và vẫn mang quốc tịch Đức khi xin nhập quốc tịch Liechtenstein. Ông cũng cư trú và lấy Đức làm cơ sở kinh doanh của mình. Hơn nữa, ông Nottebohm dường như không bị mất hoặc bị mất quốc tịch Đức một cách khơng hợp lệ.

Chính phủ Guatemala đã tranh luận: Căn cứ để cấp quốc tịch cho ông Nottebohm không phù hợp với nguyên tắc được công nhận chung liên quan đến quốc tịch.

Nottebohm dường như đã thỏa thuận Liechtenstein một cách gian lận với mục tiêu duy nhất là đến Guatemala và khơng có bất kỳ ý định thực sự nào nhằm thiết lập mối liên kết lâu bền, loại trừ quốc tịch Đức giữa Cơng quốc và chính ơng ta. Vào thời điểm nhập tịch, ơng Nottebohm có gia đình, các mối quan hệ kinh doanh và mối quan tâm ở Đức, vì vậy đơn xin nhập tịch Liechtenstein không phải bắt nguồn bởi mong muốn tách khỏi Chính phủ Đức của ông. Bên cạnh đó, ông đã cư trú 34 năm ở Guatemala, nơi ông ta ở lại cho đến khi bị trục xuất do các biện pháp chiến tranh vào năm 1943 và Guatemala từ chối tiếp nhận anh ta. Nottebohm bắt đầu sống ở Liechtenstein, vì Guatemala từ chối nhận ơng ta. Việc nhập tịch không dựa trên bất kỳ mối liên hệ thực sự nào trước đó với Liechtenstein. Ơng Nottebohm đã không đáp ứng các yêu cầu về quốc tịch - vì mối quan hệ thực tế giữa ơng với Guatemala mật thiết hơn mối quan hệ giữa ông và Liechtenstein. Guatemala là nơi ở thường xuyên, nơi gây dựng sự nghiệp, mối quan hệ gia đình và sự tham gia của ơng vào đời sống cơng cộng.

Do đó, Liechtenstein khơng có quyền bảo hộ cho ơng Nottebohm.

Lập luận mà Tòa đưa ra rằng: quốc tịch là mối liên hệ pháp lý có nền tảng, là sự gắn bó thực tế về xã hội, một mối liên kết thực sự của đời sống, tình cảm, cùng với sự tồn tại của các quyền và nghĩa vụ tương hỗ. Quốc tịch tạo ra sự công nhận về pháp lý thực tế, cá nhân có được quốc tịch một cách trực tiếp bởi luật pháp hoặc hành vi của

</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">

các cơ quan cơng quyền, có sự gắn kết với dân cư của quốc gia cấp quốc tịch một cách chặt chẽ hơn là đối với dân cư của một quốc gia nào khác. Vấn đề chính mà Tịa phải giải quyết đó là việc có chấp nhận đơn kiện của Liechtenstein hay không đối với trường hợp của ơng Nottebohm. Để giải quyết vấn đề này thì Tịa án cần xác định:

<b>Thứ nhất, quốc tịch mà Nottebohm hiện có là gì? Việc xác định quốc tịch của</b>

Nottebohm có thể được viện dẫn đến việc xác định quan hệ giữa Nottebohm với Guatemala hay khơng? Tịa đã xem xét và lập luận, vào thời điểm Nottebohm nhập quốc tịch Liechtenstein, ơng Nottebohm vẫn đang cịn là cơng dân Đức và duy trì mối quan hệ gắn bó với nhà nước Đức cũng như có gia đình của ơng tại đây. Việc nhập quốc tịch trong bối cảnh nước Đức đang có chiến tranh khơng cho thấy rằng điều này có động lực từ việc ông muốn chấm dứt mối quan hệ với Đức. Trong khi đó, Nottebohm đã cư trú tại Guatemala trong thời gian là 34 năm và đã có những hoạt động kinh doanh cũng như (khai thác, hưởng) lợi ích tại đây. Nottebohm đã trở về Guatemala sau khi được nhập tịch và tiếp tục các hoạt động kinh doanh của mình cho đến khi bị trục xuất khỏi nước này vì lý do chiến tranh. Ông cũng đã cho thấy sự cố gắng để trở lại và khiếu nại Guatemala đã không tiếp nhận ông.

<b>Thứ hai, Liechtenstein có quyền thực thi quyền bảo hộ công dân đối với</b>

Nottebohm để chống lại Nhà nước Guatemala hay không? Mối liên hệ thực sự giữa Nottebohm và quốc gia Liechtenstein là hết sức mong manh. Nottebohm khơng có sự định cư lâu dài hoặc có ý định kéo dài định cư tại đây vào thời điểm ông này xin nhập quốc tịch. Việc nhập quốc tịch chỉ diễn ra sau khi ơng có một chuyến thăm thân nhân với tính chất tạm thời, thể hiện qua đề nghị của ông mong muốn việc nhập quốc tịch được diễn ra nhanh chóng và khơng trì hỗn. Ơng khơng có ý định cư trú hoặc định cư sau khi nhập quốc tịch tại Liechtenstein và sau đó việc ơng này đã trở về Guatemala ngay lập tức cũng thể hiện ý định tiếp tục cư trú tại đây. Việc trở lại Liechtenstein vào năm 1946 cũng chỉ bởi vì lúc này Guatemala đã từ chối tiếp nhận ơng trở lại. Cũng khơng có bằng chứng nào cho thấy sự miễn trừ về điều kiện cư trú theo Luật Quốc tịch năm 1934 của Liechtenstein. Điều quan trọng nữa là, khơng có bằng chứng cho thấy các lợi ích kinh tế hoặc lợi ích khác được thực hiện đối với Liechtenstein như bằng chứng của việc chuyển giao hoặc ý định chuyển giao các lợi ích kinh tế, các hoạt động kinh doanh của Nottebohm đến Liechtenstein... Vì vậy, Tịa chỉ rõ, những tình tiết trên đã thể hiện rõ ràng, một mặt là sự thiếu vắng của mối liên hệ gắn bó giữa Nottebohm và Nhà nước Liechtenstein; mặt khác thể hiện rõ sự tồn tại lâu dài và gắn bó chặt chẽ giữa ông này với Nhà nước Guatemala. Đây là mối liên hệ mà việc nhập quốc tịch sẽ không làm suy giảm đi được.

<b>Thứ ba, hành vi trao quốc tịch của Liechtenstein cho Nottebohm có trực tiếp dẫn</b>

đến một nghĩa vụ của Guatemala về công nhận giá trị pháp lý của quốc tịch này hay

</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8">

không? Guatemala khơng có nghĩa vụ phải cơng nhận quốc tịch Liechtenstein của ông Nottebohm hay bất cứ sự đại diện thay mặt của nước này đối với ông ta, bởi vì khơng có bất cứ sự ràng buộc hay bất cứ văn bản có hiệu lực pháp luật nào giữa hai quốc gia về việc phải công nhận quốc tịch của ơng Nottebohm, ngồi việc ơng ta tự ý nhập quốc tịch Liechtenstein. Tịa án hồn tồn khơng phán quyết việc Liechtenstein khơng có quyền bảo vệ ơng Nottebohm (không chỉ với Guatemala) và cũng không nhận xét về tính hợp lệ của việc nhập quốc tịch như trên trong pháp luật quốc tế. Hơn nữa, quốc tịch có tính trực tiếp và khơng bị giới hạn về khơng gian. Đối với hầu hết mọi người, luật quốc tịch của quốc gia có giá trị pháp lý duy nhất trong phạm vi khuôn khổ pháp lý của quốc gia đã trao quốc tịch cho cá nhân đó. Với những điều trên, quốc tịch với những đặc điểm trên nhằm xác định rằng một cá nhân nhận được quốc tịch sẽ được hưởng các quyền và chịu sự ràng buộc bởi các nghĩa vụ mà pháp luật của nước đó yêu cầu đối với tất cả những người được trao quốc tịch. Điều đó ngụ ý rằng: quốc tịch được thừa nhận rộng rãi hay không là vấn đề thuộc về thẩm quyền đối nội của một quốc gia.

Tóm lại, vấn đề xem xét ở đây không phải là liệu rằng việc nhập quốc tịch của Nottebohm có phù hợp với luật của Liechtenstein hay không mà trong trường hợp này là vấn đề bảo hộ công dân và vấn đề luật quốc tế sẽ quan tâm đến việc liệu là một quốc gia có thẩm quyền bảo hộ công dân như thế nào? Việc nhập quốc tịch Liechtenstein thuộc thẩm quyền đối nội, còn vấn đề mà Tòa cần xem xét là hành vi nhập quốc tịch đó có giá trị về mặt pháp lý quốc tế hay khơng.

Tịa đã kết luận rằng, Guatemala khơng có nghĩa vụ phải công nhận quốc tịch Liechtenstein của Nottebohm và Liechtenstein cũng không thể tiến hành các thủ tục pháp lý chống lại Guatemala đối với những thiệt hại mà Nottebohm phải gánh chịu. Trong phán quyết cuối cùng, Tòa đã tuyên bố rằng đơn kiện bảo hộ công dân của Liechtenstein là khơng được chấp nhận.

<b>2. Trình bày quan điểm của nhóm </b>

<b>Học giả đầu tiên, Peter J.Sprio là một học giả pháp lý người Mỹ có chun</b>

mơn bao gồm luật quốc tế và luật hiến pháp Hoa Kỳ. Nghiên cứu “Nottebohm and ‘Genuine Link’: Anatomy of a Jurisprudential Illusion”<b> (Phản đối). Ông cho rằng mối</b>

quan hệ của Nottebohm với nước Đức đã bị suy giảm trong suốt hơn ba mươi năm của ông ấy cư trú tại Guatemala và Tịa án IJC khơng đặt câu hỏi về quy định của Luật quốc gia Đức, theo đó quốc tịch Đức của ơng ta có chấm dứt khi nhập tịch ở Liechtenstein? Xét về khái niệm “quốc gia gần gũi thực sự” thì có thể Nottebohm sẽ là một công dân của Guatemala. Nhưng ông ta đã không nhập tịch ở đó, và khơng đặt ra

</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9">

câu hỏi về việc gán quốc tịch Guatemala trong trường hợp khơng có sự đồng ý của ơng ta (mặc dù điều đó xảy ra sẽ ngăn cản các u sách của Nottebohm tại tịa án quốc tế, nó sẽ làm suy yếu cơ sở của Guatemala để chiếm đoạt tài sản của anh ta ngay từ đầu).

<b>Tiếp theo là học giả Javier Garcia Olmedo là một nhà nghiên cứu sau tiến sĩ tại</b>

Đại học Luxembourg. Ông cũng giảng dạy luật hiệp ước đầu tư và trọng tài về chương trình LLM đào tạo từ xa của Đại học Queen Mary. Bài đăng “Nottebohm Under Attack (Again): Is it Time for Reconciliation?<b>” (Ủng hộ) </b>

Tòa án đã sử dụng một cách chính đáng quy tắc hiện hành của luật, tập quán để xác định liệu việc thực thi hợp pháp pháp luật của một quốc gia có nên áp dụng các nghĩa vụ theo luật quốc tế đối với một quốc gia khác hay không. Lý do đằng sau phán quyết là để ngăn chặn các hành vi lạm dụng quốc tịch.

Tình huống thực tế: về chương trình CBI (chương trình "hộ chiếu vàng". Các chương trình này cho phép các cá nhân có được quốc tịch thứ hai ở nước sở tại để đổi lấy các khoản đầu tư tài chính hoặc thậm chí chỉ là một khoản phí cố định) vì một số lý do chính đáng (ví dụ: di chuyển nhiều hơn nhờ du lịch miễn thị thực), họ cũng có thể tạo ra những rủi ro rất cụ thể.

Ví dụ, Ủy ban lưu ý rằng các chương trình CBI cho phép những người trốn thuế "phá vỡ các nghĩa vụ báo cáo được quy định bởi luật pháp EU về trao đổi tự động thơng tin tài khoản tài chính" (Báo cáo của Ủy ban, tại 17). Nếu ví dụ trên thành hiện thực, rủi ro này có thể dẫn đến kiểu mua lại quốc tịch Liechtenstein không trung thực của Nottebohm, cũng được mua lại để trốn tránh luật chiến tranh.

<b>Học giả Robert Sloane </b>là Giáo sư Luật & Học giả <b>R. Gordon Butler</b> về Luật Quốc tế. Nghiên cứu “Breaking the Genuine Link: The Contemporary International Legal Regulation of Nationality”<b> (Ủng hộ). Ông cho rằng theo quan điểm của Tịa án,</b>

"mục đích duy nhất" của Nottebohm để có được quốc tịch này là "thay thế cho vị thế công dân của một quốc gia hiếu chiến bằng một công dân của một quốc gia trung lập". Việc ông Nottebohm nhập tịch Liechtenstein nhằm 2 mục đích: Thứ nhất, lách luật chiến tranh quốc tế liên quan đến công dân của phe đối địch; và Thứ hai, cho phép Liechtenstein đưa ra yêu cầu bảo hộ ngoại giao thay mặt ông. Như Sloane lưu ý, "đa số coi đây là một sự lạm dụng quyền rõ ràng" và do đó quyết định rằng "Guatemala khơng có nghĩa vụ phải công nhận quốc tịch được cấp trong những trường hợp như vậy".

<b>Bên cạnh đó, có ý kiến bất bình của Thẩm phán trong vụ trên như sau: </b>

Đầu tiên, phán quyết của Tòa án dựa trên cơ sở rằng việc nhập quốc tịch của ông Nottebohm không phải là một hình thức cư trú thực sự. Tồ án chỉ ra rằng việc nhập quốc tịch không dẫn đến bất kỳ sự thay đổi nào trong cách sống của ông và quốc tịch đã được mua lại không phải với mục đích được cơng nhận hợp pháp về tư cách công

</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">

dân của Liechtenstein mà nhằm mục đích đạt được vị thế trung lập và sự bảo vệ ngoại giao của một Quốc gia trung lập.

Luật sư của Guatemala đã thừa nhận rằng "phần lớn các quốc gia, dưới hình thức này hay hình thức khác, theo luật pháp hoặc trong thực tiễn của họ, cho phép các trường hợp ngoại lệ trong đó họ miễn cho người nộp đơn xin nhập quốc tịch yêu cầu chứng minh về thời gian dài tiếp tục cư trú trước đó”.

Thẩm phán cho rằng các bên đã <b>đúng </b>và theo các quy tắc của luật pháp quốc tế, Liechtenstein có quyền tùy ý miễn trừ yêu cầu về nơi cư trú. Theo ý kiến của thẩm phán, ông Nottebohm đã tự gia nhập vào bộ phận không thường trú của cơ quan chính trị Liechtenstein. Theo đó, ông Nottebohm được nhận vào Guatemala và được công nhận theo luật Guatemala với tư cách là cư dân có quốc tịch Liechtenstein, một loạt các mối quan hệ pháp lý đã nảy sinh giữa Guatemala và Liechtenstein.

Thẩm phán <b>không đồng tình </b>với quan điểm rằng việc chính quyền Guatemala chấp nhận ông Nottebohm với tư cách là người định cư có quốc tịch Liechtenstein

<b>khơng làm phát sinh mối quan hệ giữa hai Chính phủ.</b>

Cuối cùng, theo thẩm phán, cần phải đi đến kết luận rằng hai bên trước Tòa án đã đúng khi chấp nhận quan điểm rằng Liechtenstein có quyền xác định theo luật của mình rằng ơng Nottebohm là cơng dân của chính họ, và nghĩa vụ tương ứng của Guatemala trong việc công nhận luật Liechtenstein về vấn đề này không bị giới hạn bởi các quy tắc của luật pháp quốc tế, mà chỉ bởi các quy tắc liên quan đến lạm dụng quyền và gian lận. Vì vậy, ơng cho rằng Tịa án nên tiến hành xem xét giá trị của vụ án.

<b>Tóm tắt: Án lệ Canevaro là trường hợp bảo hộ do Ý thay mặt cho Raphael</b>

Canevaro chống lại Peru và liệu Canevaro có được coi là cơng dân Peru hay cơng dân Ý. Theo án lệ Canevaro, Chính phủ Peru từ chối thanh tốn đầy đủ số nợ cho cơng ty Canevaro dưới dạng hối phiếu (vụ việc này được trọng tài thường trực The Hague giải quyết). Hối phiếu này sau đó được hai người anh của Raphael Canevaro (mang quốc tịch Ý) và Raphael Canevaro (mang 2 quốc tịch Ý, Peru) thừa kế. Raphael Canevaro có cha là công dân Ý nên anh được coi là người có quốc tịch Ý (theo Điều 4 Bộ luật dân sự Ý). Tuy nhiên, Canevaro đã được sinh ra ở Peru và thực hiện các quyền của mình như những cơng dân Peru khác. Vì vậy, Chính phủ Peru từ chối trả số hối phiếu này với lý do Ý khơng có tư cách để bảo hộ cơng dân cho Canevaro bởi Canevaro là cơng dân Peru. Sau đó, Ý và Peru đã đồng ý đệ trình lên trọng tài quốc tế để giải quyết việc nguyên đơn Raphael Canevaro của Ý có quyền yêu cầu Peru trả số tiền hay không

</div>

×