Tải bản đầy đủ (.doc) (60 trang)

Tài liệu Tiếu Ngạo Giang Hồ 207 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (95.66 KB, 60 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 208
Kịch câm đạo diễn rất
hùng hồn
Lệnh Hồ Xung bị kiếm thương
nhiều lần đã dùng qua Thiên
hương đoạn tục giao là một thứ
linh dược rất thần hiệu của phái
Hằng Sơn nên chàng vừa ngó
thấy chiếc bình không cần nhìn
đến chữ đã hiểu đó là thuốc trị
thương rồi.
Thiên hương đoạn tục giao là
thuốc rịt vào vết thương. Ngoài
ra còn thứ thuốc uống cũng rất
hiệu nghiệm kêu bằng Bạch vân
hùng đởm hoàn.
Quả nhiên mụ lại móc trong
bọc ra một chiếc bình sứ đựng
Bạch Vân hùng đởm hoàn.
Những điều tiên đoán của Lệnh
Hồ Xung quả nhiên đã đúng sự
thực chàng không ngớt là
thầm:
- Trời ơi! Nguy to rồi!
Bà bà lại lấy trong bọc ra mấy
mảnh vải trắng dùng làm băng
buộc vết thương. Hiện giờ bao
nhiêu vết thương cũ trong
người Lệnh Hồ Xung đã lành
hết vậy mụ sắp sẵn những thứ


này hiển nhiên là mụ sẽ gây
thương tích mới trên người
chàng.
Bà bà lấy đủ đồ ra rồi hai mắt
nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ
Xung.
Sau một lúc mụ xách người
chàng đặt lên phản gỗ.
Nét mặt mụ vẫn trơ như đá mà
mắt cứ nhìn chằm chặp vào mặt
chàng.
Lệnh Hồ Xung đã trải hàng
trăm trận chiến đấu dù chàng có
bị trọng thương hay bị địch vây
hãm nguy ngập cũng chẳng sờn
lòng thế mà hiện giờ ở trước
mặt một mụ già chàng lại xao
xuyến không bút nào tả xiết.
Mụ già từ từ giơ lưỡi dao cạo
lên. ánh đèn chiếu vào hào
quang lấp loáng càng khiến cho
Lệnh Hồ Xung khiếp vía. Trán
chàng toát mồ hôi lạnh ngắt nhỏ
giọt xuống áo.
Ðột nhiên trong đầu óc chàng
hiện lên một tia sáng, chàng
liền bật tiếng la:
- Mụ đúng là vợ của Bất Giới
hòa thượng!
Bà bà giật nẩy mình lên lùi lại

một bước miệng lắp bắp:
- Sao ngươi lại biết ?
Thanh âm ú ớ lại bặp bẹ từng
tiếng chẳng khác gì con nít mới
học nói.
Lệnh Hồ Xung lúc buột miệng
nói câu đó, trong đầu óc chàng
chưa kịp suy tính. Chàng nghe
mụ hỏi bất giác miệng lẩm
bẩm:
- Ừ nhỉ! Sao ta lại biết thế?
Ðoạn chàng cười lạt đáp:
- Ồ! Ta biết hẳn chứ! Ta biết đã
lâu rồi!
Miệng chàng đáp vậy trong
lòng không ngớt tự hỏi:
- Sao ta lại biết thế? Sao ta lại
biết thế?
Rồi chàng tự trả lời:
- À phải rồi! Mụ buộc vào cổ
Bất Giới hòa thượng mảnh vải
có viết câu "Con người phụ tình
bạc hãnh, hiếu sắc tham dâm đệ
nhất thiên hạ". Ðúng rồi! Ngoài
Bất Giới hòa thượng trên đời
chỉ có một mình vợ lão là biết
đến tám chữ "Phụ tình bạc
hãnh, hiếu sắc tham dâm"
không phải mụ thì còn ai vào
đấy?

Chàng liền lớn tiếng hỏi:
- Trong lòng mụ vẫn tưởng nhớ
không lúc nào quên con người
phụ tình bạc hãnh, hiếu sắc
tham dâm. Nếu không thế thì
sao mụ lại cắt đứt dây khi lão
treo mình tự tử, sao mụ lại cất
giấu lưỡi dao không để lão cứa
cổ tự tử? Hạng người phụ tình
bạc hãnh, tham dâm hiếu sắc
như lão sao không để chết
quách đi cho rồi?
Bà bà lạnh lùng đáp:
- Ðể lão chết một cách chóng
vánh như vậy chẳng hóa ra làm
phước cho lão ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Mụ làm tội lão đủ điều. Mười
mấy năm trời lão lòng nóng
như lửa đốt chạy từ Quan
Ngoại sang đất Tây Tạng, lại từ
Mạc Bắc xuống đến Tây Vực
tìm kiếm mụ khắp nơi còn mụ
ung dung ở lại hưởng phúc trên
chùa này mà vẫn chưa hả dạ ư?
Bà bà hỏi:
- Tội lão đáng thế, mình làm
mình chịu còn kêu ai được?
Lão đã lấy ta làm vợ sao còn
trêu cợt người đàn bà khác?

Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Ai bảo lão trêu cợt đàn bà?
Người ta nhìn con gái của mụ
thì lão đưa mắt ngó người ta có
chi là tệ?
Bà bà đáp:
- Ðàn ông đã có vợ còn đi dòm
ngó đàn bà là không được đâu.
Lệnh Hồ Xung thấy mụ vô lý
liền hỏi:
- Mụ là đàn bà có chồng sao
còn dòm ngó đàn ông?
Bà bà tức giận quát:
- Ta ngó đàn ông hồi nào? Sao
ngươi dám ăn nói càn rỡ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hiện giờ mụ đang nhìn ta đó
thôi! Chả lẽ ta không phải đàn
ông hay sao? Bất Giới hòa
thượng bất quá chỉ ngó người ta
mấy lần. Còn mụ lại lôi đầu
nắm tóc, đụng cả vào da thịt ta.
Ta nhắc cho mụ biết "Nam nữ
thọ thọ bất thân." Mụ chỉ đụgn
vào da ta là phạm đến giới luật
thanh quy. May ở chổ mụ mới
sờ vào da đầu ta, chứ chưa đụng
đến da mặt. Không thì đức
Quan Âm Bồ Tát nhất định
chẳng buông tha mụ.

Lệnh Hồ Xung cho là mụ này
chỉ quanh quẩn trong chốn am
thiền, không qua lại trần tục,
chẳng hiểu gì thế sự, nên chàng
hăm dọa mấy câu với hy vọng
mụ sợ tội lỗi không dám hạ dao
xẻo vào những chỗ khác trong
người chàng.
Không ngờ mụ đáp ngay:
- Bây giờ ta chặt chân tay hay
cắt đầu ngươi cũng chẳng cần
phải đụng tay vào mình ngươi.
Lệnh Hồ Xung nói cứng:
- Ðược lắm! Mụ muốn chặt
chân tay hay chặt đầu ta thì cứ
việc tùy tiện, ta quyết chẳng
chau mày!
Bà bà cười lạt đáp:
- Nói chơi vậy thôi. Dù ta có
giết ngươi cũng chẳng khi nào
để ngươi chết một cách ngon
lành như vậy đâu.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giờ ngươi chỉ có hai
đường phải chọn lấy một. Một
là ngươi lấy Nghi Lâm làm vợ
cho lẹ đi, để y khỏi vì tưởng
nhớ ngươi mà dung nhan tiều
tụy rồi hao mòn đến chết. Nếu
ngươi không chịu điều này thì

ta phải tính đến điều thứ hai là
hoạn ngươi để ngươi biến thành
một giống quái vật nam chẳng
ra nam, nữ chẳng ra nữ. Trường
hợp ngươi chịu lấy Nghi Lâm
thì không được sàm sỡ với một
con đàn bà vô sỉ nào khác nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Tại hạ cũng công nhận Nghi
Lâm cố nhiên là một vị hảo cô
nương, nhưng chẳng lẽ ở trên
đời ngoài y, bao nhiêu đàn bà
con gái đều là hạng vô sỉ mặt
dầy hết hay sao mà bà bà vơ
đũa cả nắm?
Bà bà đáp:
- Ta nói có trật cũng chẳng trật
bao nhiêu. Ðứa nào có hay
cũng chẳng hay hơn mấy tý.
Ngươi có ưng chịu lời ta hay
không thì nói mau đi!
Mười mấy năm nay mụ giả câm
giả điếc, lâu ngày không nói,
miệng lưỡi cứng đơ. Bây giờ
mụ nói bấy nhiêu lời mới trở lại
linh hoạt như trước.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nghi Lâm tiểu sư muội là một
người bạn rất tốt của tại hạ.
Nếu nàng biết mụ bức bách tại

hạ là nàng bực mình lắm đó!
Bà bà nói:
- Ngươi mà ưng chịu lấy y làm
vợ thì y vui vẻ khôn xiết, dù có
bao nỗi hờn giận cũng tiêu tan
hết không bực mình với ta đâu
mà ngại.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nàng là người xuất gia đã
phát thệ không đi lấy chồng.
Nếu nàng động lòng phàm tục
tất bị Bồ Tát quở phạt.
Bà bà nói:
- Ngươi cũng làm hòa thượng
thì đức Bồ Tát có quở phạt
cũng chẳng quở phạt một mình
y mà thôi. Vã lại ta đã cạo trọc
đầu ngươi rồi mà ngươi không
làm hòa thượng thì ta uổng
công hay sao?
Lệnh Hồ Xung không nín được,
bật lên tràng cười ha hả nói:
- Té ra mụ cạo trọc đầu tại hạ là
có ý muốn cho tại hạ làm hòa
thượng và lấy vãi trẻ làm vợ.
Ông chồng bà trước đã làm như
vậy bây giờ bà lại rập khuôn
khổ của lão hay sao?
Bà bà đáp:
- Chính là thế đó.

Lệnh Hồ Xung bật cười, hỏi
tiếp:
- Không được đâu! Trong thiên
hạ thiếu gì người trọc đầu?
Chẳng ai bắt buộc hễ trọc đầu
đều là phải làm sư.
Bà bà nói:
- Cái đó dễ lắm! Bây giờ ta
điểm thêm vào đầu ngươi mấy
vết thương là đủ. Trọc đầu
không chưa nhất định là sư,
nhưng trọc đầu lại có nốt hương
thì phải làm hòa thượng.
Mụ nói rồi toan đốt hương động
thủ.
Lệnh Hồ Xung vội ngăn cản:
- Hãy khoan! Hãy khoan! Việc
xuất gia đầu Phật cần phải
người cam tâm tình nguyện mới
được. Có lý đâu lại bắt buộc
người ta phải xuất gia bao giờ?
Bà bà đáp:
- Ngươi mà không làm hòa
thượng thì cũng phải làm thái
giám.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Mụ đàn bà điên khùng này
dám làm những việc mụ đã nói
ra. Vậy ta phải tìm kế hoãn
binh.

Chàng nghĩ vậy liền hỏi:
- Bà bà bảo tại hạ làm thái giám

×