Tải bản đầy đủ (.doc) (73 trang)

Tài liệu Tiếu Ngạo Giang Hồ 202 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.88 KB, 73 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 202
Nhạc Bất Quần phải
uống thần đan
Sau một lúc lâu Doanh Doanh
mới ọe một tiếng rồi khóc òa.
Lệnh Hồ Xung vươn tay ra ôm
lấy nàng. Phen này mà chàng
được thoát chết thật là đại
phước. Chàng cảm thấy cuộc
đời tươi đẹp hơn bao giờ hết.
Chàng ôn tồn hỏi lại nàng bị
điểm huyệt ở chỗ nào để giải
khai cho nàng.
Lệnh Hồ Xung chợt nhìn thấy
Nhạc phu nhân vẫn còn nằm
duỗi dài dưới đất liền la lên:
- Trời ơi!
Rồi vội xích lại gần để giải khai
huyệt đạo cho bà.
Chàng nói:
- Sư nương! Ðệ tử thật là có
lỗi!
Nhạc phu nhân đã nhìn thấy hết
những câu chuyện vừa xẩy ra.
Bà còn biết rõ Lệnh Hồ Xung
trước sau một dạ kính yêu Nhạc
Linh San và coi nàng như một
vị thần tiên. Câu nói nặng còn
sợ nàng buồn thì khi nào chàng
còn dám đắc tội hoặc dùng sức


mạnh uy hiếp. Bảo chàng hy
sinh tính mạng cho nàng là một
chuyện thường. Ai nói chàng
cưỡng gian không được rồi hạ
sát nàng thì thật hoang đường,
phi lý. Lệnh Hồ Xung có mối
tình thâm trọng với Doanh
Doanh càng biết chắc chẳng khi
nào chàng có hành động quái
gở.
Nhạc phu nhân càng cay đắng
hơn vì thấy Lệnh Hồ Xung chỉ
dùng kiếm chiêu để kiềm chế
Nhạc Bất Quần chứ không nỡ
hạ sát, thế mà lão đột nhiên hạ
độc thủ giết chàng thì thật là
một hành động đê hèn đến kẻ sĩ
bàng môn tả đạo cũng không
thèm làm. Thủ đoạn đê mạt đó
ở một nhân vật đường đường
làm chưởng môn Ngũ nhạc phái
thật khiến cho người ta phỉ
nhổ.
Nhạc phu nhân nghĩ tới điểm
này thì trong lòng chán nản vô
cùng.
Bà nuồn rầu hỏi Lệnh Hồ
Xung:
- Xung nhi! Có phải đúng Lâm
Bình Chi đã gia hại San nhi

không?
Lệnh Hồ Xung lòng đau như
cắt, chàng sa lệ nghẹn ngào
đáp:
- Ðệ tử vãn bối vãn bối
Nhạc phu nhân ngắt lời:
- Lão không coi Xung nhi là đệ
tử thì mặc lão, còn ta vẫn coi
Xung nhi là đệ tử như trước.
Nếu Xung nhi vui lòng thì cứ
việc kêu ta bằng sư nương.
Lệnh Hồ Xung xiết bao cảm
kích chàng lạy phục xuống đất
lớn tiếng hô:
- Sư nương! Sư nương!
Nhạc phu nhân vuốt mái tóc
chàng không cầm giọt lệ, bà dịu
dàng nói:
- Ta đã biết là Nhậm đại tiểu
thư đây nói đúng. Lâm Bình
Chi học Tịch tà kiếm pháp rồi
lại đến đầu hàng Tả Lãnh Thiền
nên gã hạ sát San nhi để tỏ rõ
lập trường đồng thời lấy lòng
tin của họ Tả.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chính thế đó!
Nhạc phu nhân lại nói:
- Xung nhi hãy xoay mình để ta
coi vết thương xem sao!

Lệnh Hồ Xung vâng lời quay
lưng lại.
Nhạc phu nhân vạch áo sau
lưng chàng ra. Bà điểm vào
những huyệt đạo xung quanh
vết thương rồi hỏi:
- Xung nhi có đem theo thuốc
dấu của phái Hằng Sơn không?
Thứ thuốc này trị thương rất
công hiệu.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hài nhi có đem theo.
Doanh Doanh liền thò tay vào
bọc chàng lấy thuốc cho Nhạc
phu nhân.
Nhạc phu nhân lau quyết tích ở
vết thương rồi rịt thuốc cho
Lệnh Hồ Xung. Bà lại móc lấy
tấm khăn lụa trắng đặt vào rồi
tự xé áo mình làm giải buộc vết
thương rất cẩn thận.
Trước nay Lệnh Hồ Xung vẫn
coi Nhạc phu nhân như người
mẹ hiền, bây giờ bà vẫn đối đãi
với chàng thân thiết như vậy,
lòng chàng được an ủi rất nhiều
nên tuy bị thương trầm trọng
mà chàng quên cả đau đớn.
Nhạc phu nhân cất giọng thê
lương nói:

- Việc báo thù Lâm Bình Chi đã
sát hại San nhi dĩ nhiên di Xung
nhi phải đảm trách.
Lệnh Hồ Xung ngập ngừng
đáp:
- Tiểu sư muội lúc lâm chung
đã bảo hài nhi phải chiếu cố
cho Lâm Bình Chi. Hài nhi
chẳng thể từ chối lời dặn dò của
người vĩnh biệt nên đã nhận lời.
Việc này việc này thật khó
quá!
Nhạc phu nhân buông tiếng thở
dài não ruột than rằng:
- Oan nghiệt! Ðây đúng là một
trường oan nghiệt!
Bà lại nói tiếp:
- Từ đây, sắp tới Xung nhi
không nên tử tế với mọi người
một cách quá đáng!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hài nhi xin vâng lời chỉ giáo
của sư nương.
Ðột nhiên chàng cảm thấy sau
gáy nóng hổi và có nước chảy
xuống. Chàng quay đầu nhìn lại
thấy sắc mặt Nhạc phu nhân lợt
lạt như tờ giấy thì giật mình
kinh hãi la gọi:
- Sư nương! Sư nương!

Chàng đứng dậy đỡ lấy Nhạc
phu nhân thì một lưỡi đao trủy
thủ đã đâm vào trước ngực bà
đúng chỗ trái tim. Bà tắt thở và
đã tuyệt mệnh rồi.
Lệnh Hồ Xung sợ quá đứng trơ
ra như tượng gỗ. Chàng há
miệng muốn kêu lên mà không
nghe tiếng.
Doanh Doanh cũng kinh hãi vô
cùng! Nàng không có mối tình
tha thiết gì với Nhạc phu nhân
nên chỉ kinh hãi và tiếc con
người nữ hiệp bị thảm tử chứ
không đến nỗi thương tâm quá
đỗi. Nàng sợ Lệnh Hồ Xung té
xuống vội lại đỡ lấy chàng.
Hồi lâu Lệnh Hồ Xung mới
khóc ra tiếng.
Bảo Ðại Sở thấy đôi bạn thiếu
niên trải qua cơn đại biến. Lão
chắc hai người có nhiều chuyện
tình tự với nhau, sự có mặt của
lão có điều bất tiện. Lão liền
nhấc Nhạc Bất Quần lên rồi
cùng bọn Mạc trưởng lão lánh
đi để hai người được tự nhiên
trò chuyện.
Lệnh Hồ Xung vội hỏi:
- Bọn họ bắt sư phụ ta hay

sao?
Doanh Doanh hỏi lại:
- Bây giờ mà Xung lang còn gọi
lão là sư phụ ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh quen miệng mất
rồi. Tại sao sư nương lại tự
sát?
Doanh Doanh hằn học đáp:
- Dĩ nhiên vì lão gian nhân
Nhạc Bất Quần. Phu nhân lấy
phải ông chồng đê hèn như vậy
thì còn sống làm sao được?
Chúng ta hãy giết lão để rửa
hận cho bà.
Lệnh Hồ Xung ngần ngừ đáp:
- Dù sao lão cũng đã là sư phụ
của tiểu huynh.
Doanh Doanh nói:
- Tuy lão là sư phụ của Xung
lang và đã từng có ơn dưỡng
dục nhưng mấy lần lão định hại
Xung lang thì ân oán thế là hết
rồi. Sư nương của Xung lang ơn
cao nghĩa cả như vậy mà Xung
lang chưa báo đáp. Nay bà chết
đi thì cái chết đó há chẳng phải
vì tay lão mà ra?
Lệnh Hồ Xung buồn rầu thở dài
nói:

- Ơn nghĩa của sư nương rộng
như trời biển, chung thân tiểu
huynh chẳng thể báo đáp. Còn
đối với Nhạc Bất Quần tuy ân
tình đoạn tuyệt nhưng dù sao
cũng không nên giết lão.
Doanh Doanh nói:
- Có ai bắt Xung lang phải động
thủ đâu?
Rồi nàng cất tiếng gọi:
- Bảo Ðại Sở!
Bảo Ðại Sở lớn tiếng đáp:
- Ðại tiểu thư! Có thuộc hạ
đây!
Hắn cùng Mạc trưởng lão vội
chạy tới.
Doanh Doanh hỏi:
- Có phải gia phụ sai các vị tới
đây hành động không?
Bảo Ðại Sở thõng tay cung kính
đáp:
- Dạ! Giáo chủ ban lệnh cho
thuộc hạ cùng ba vị trưởng lão
Mạc, Ðỗ, Cát thống lĩnh mười
anh em tìm cách bắt Nhạc Bất
Quần lên tổng đàn.
Doanh Doanh hỏi:
- Còn hai vị Cát, Ðỗ đâu?
Bảo Ðại Sở đáp:
- Hai vị đó ra đi trước đây hai

giờ để dẫn dụ Nhạc Bất Quần
tới chốn này. Hiện giờ chưa
thấy trở về. E rằng e rằng
Doanh Doanh ngắt lời:
- Trưởng lão thử sục tìm trong
người Nhạc Bất Quần xem có
gì không?
Bảo Ðại Sở dạ một tiếng rồi đi
lục soát.
Bỗng thấy hắn lấy được một lá
cờ gấm trong bọc Nhạc Bất
Quần. Ðó là lá minh kỳ của
Ngũ nhạc kiếm phái. Ngoài ra
còn có một cuốn sách rất mỏng
hơn mười lạng bạc và hai cái
thẻ đồng.
Bảo Ðại Sở ra chiều phân thích
nói:
- Kính bẩm đại tiểu thư! Hai vị
Cát, Ðỗ quả nhiên đã bị độc thủ
rồi. Hai cái thẻ đồng này là của
hai vị trưởng lão đó.
Hắn nói rồi phóng cước đá
mạnh vào Nhạc Bất Quần đánh
rắc một tiếng. Xưng cánh tay
lão bị gãy rồi.
Lệnh Hồ Xung lại la lên:
- Ðừng sát hại lão!

×