Tải bản đầy đủ (.doc) (69 trang)

Tài liệu Tiếu Ngạo Giang Hồ 151 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (102.36 KB, 69 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 151
Toan thoát hiểm Quần
Hùng thất bại
Lệnh Hồ Xung tuy không quay
đầu lại nhưng cũng biết tiếng
chát chúa đó là do khí giới của
Lam Phượng Hoàng vung lên
đỡ gạt nhát kiếm của sư phụ.
Chàng liền điểm đầu chân trái
xuống rồi nhảy vọt về phía
trước ra xa mấy trượng rồi mới
quay đầu lại.
Nhạc Bất Quần rượt tới như
bóng theo hình.
Mũi trường kiếm của tiên sinh
còn cách trước ngực chàng
không đầy một thước.
Lam Phượng Hoàng chuyển
động một cái vòng bạc tròn như
bánh xe, đường kính không đầy
một thước. Chàng không biết
đó là thứ binh khí gì.
Bỗng nghe đánh "choang" một
tiếng, Lam Phượng Hoàng gạt
được lưỡi kiếm của đối
phương.
Nhạc Bất Quần toan tiếp tục
đuổi nữa, bỗng nghe phía sau
có thanh âm lạnh lẽo cất lên:
- Liệng kiếm đi!


Tiếp theo tiên sinh cảm thấy
sau lưng hơi đau nhói một chút,
liền biết là sau lưng mình đã bị
kiềm chế, thì không khỏi hối
hận.
Nên biết Nhạc Bất Quần trước
nay làm việc gì cũng thận trọng
tiên sinh chưa bị ai ám án bao
giờ. Phen này tiên sinh thấy tên
đại đệ tử do mình nuôi dưỡng
dạy bảo đi kết đảng với bọn tà
ma, trong tay lại dắt díu một ả
ma nữ thì căm tức đến cực
điểm; những hận mình không
thể đâm chàng một kiếm suốt từ
trước ngực ra đến sau lưng cho
hả giận.
Theo lẽ ra chiêu kiếm nào của
tiên sinh cũng đâm trúng Lệnh
Hồ Xung mới phải, không ngờ
nội lực chàng cao thâm đến
trình độ khôn lường. Thủy
chung những chiêu của tiên
sinh phóng ra vẫn cách người
chàng nửa thước hay bảy tám
tấc.
Vì tiên sinh ham tranh thắng
gắng sức đuổi theo để đến nỗi
bị hãm thân vào trùng vi mà
không hay biết. Tiên sinh

ngửng đầu lên liền ngó thấy
trên cổng chùa Thiếu Lâm có
tấm biển đề bốn chữ lớn:
"Thiếu Lâm Cố Tự". Té ra đã
rượt tới cổng chùa Thiếu Lâm.
Giữa lúc tiên sinh đang ngơ
ngác lại thấy bên mình có bẩy
tám người bao vây đều cầm
binh khí trỏ vào mình. Tiên
sinh chỉ nhúc nhích một chút là
lập tức bị loạn đao phân thây.
Tiên sinh đành buông tay cho
thanh trường kiếm rớt xuống
đất.
Phía sau Nhạc Bất Quần là
người cầm phán quan bút kiềm
chế huyệt đạo tiên sinh chính là
Dạ Miêu tử Kế Vô Thi.
Hắn lớn tiếng gọi:
- Minh chủ! Bọn anh em ta
không xông ra được mà bị
thương vong rất nhiều. Bây giờ
đành kêu mọi người hãy tạm
thời quay trở lại rồi sẽ tính kế.
Lệnh Hồ Xung vừa liếc mắt
trông đã nhận ra thấy phần bại
về mình. Nếu để đối phương
xông lên truy sát thì khó lòng
vãn hồi được đại cuộc.
Chàng liền lớn tiếng kêu:

- Xin anh em hãy trở về chùa
Thiếu Lâm! Xin lập tức rút lui!
Nội lực chàng đầy rẫy. Tiếng
kêu gọi vào giữa lúc hàng mấy
ngàn người đang ham chiến mà
khắp nơi cùng nghe thấy.
Bọn Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu
mấy chục người cũng đồng
thanh la lên:
- Minh chủ có lệnh: Toàn thể
anh em hãy rút về chùa Thiếu
Lâm.
Lệnh Hồ Xung lại cất tiếng
gọi:
- Thưa sư phụ! Ðệ tử cam bề
đắc tội. Xin sư phụ hãy trở về.
Bỗng nghe một tiếng rú kinh
khủng. Lại có người bị thương
té xuống. Hai tên đạo sĩ đang
chống kiếm xông lên.
Lệnh Hồ Xung nhảy vọt lại.
Kiếm quang vừa loé lên, cổ tay
hai đạo nhân đã bị trúng kiếm,
binh khí rớt xuống đất. Cả hai
người vội xoay mình chạy
xuống.
Quần hào nghe tiếng hô hoán,
lục tục rút lui.
Một số người chính phái ỷ
mình sức mạnh xông lên liền bị

lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung
chém tử thương hoặc phải chạy
trốn vì lên núi rồi không thể
địch lại với số đông.
Sau khoảng thời gian chừng ăn
cơm xong bữa cơm, dưới chân
núi cũng nổi lên từng hồi thanh
la vang dội.
Ðó là hiệu thu binh của các phe
chính giáo không để đồ đệ rượt
theo lên núi nữa.
Trước cửa chùa Thiếu Lâm chỉ
còn vang lên những tiếng thóa
mạ, tiếng rên la, tiếng kêu gào
không ngớt. Trên mặt đất rải
rác còn lại những vũng máu
tươi mùi tanh sặc sụa.
Kế Vô Thi truyền lệnh xuống
lựa lấy tám trăm người lành
mạnh chưa bị chút thương tích
nào chia làm tám đội canh giữ
tám hướng, để phòng ngừa địch
nhân xông kích.
Trong mấy ngàn quần hào đến
chùa Thiếu Lâm chỉ chừng
phân nửa thuộc các môn phái
hay các bang hội còn giữ được
đôi chút trật tự. Ngoài ra mấy
ngàn người đều là những tay võ
công cao cường, nhưng lại ô

hợp, vô tổ chức. Trận thua này
khiến cho họ thêm phần nhốn
nháo hỗn loạn, mạnh ai nấy nói
ầm ỹ cả lên, không biết đường
nào mà lần.
Kế Vô Thi nhìn Lệnh Hồ Xung
nói:
- Lần này chúng ta tuy bị thất
bại không xuống núi được
nhưng còn may ở chỗ bắt được
chưởng môn phái Hoa Sơn giữ
lại để làm con tin trọng yếu.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh
hãi hỏi:
- Sao? Sư phụ tại hạ chưa về
ư?
Chàng nhìn thấy Nhạc Bất
Quần ngồi ủ rũ dưới đất, hai tay
thõng thượt thì biết ngay là tiên
sinh đã bị điểm huyệt, liền nói:
- Kế huynh! Xin Kế huynh giải
khai huyệt đạo cho sư phụ tại
hạ.
Kế Vô Thi hạ thấp giọng xuống
hỏi:
- Hiện giờ chúng ta ở vào tình
trạng rất nguy hiểm! Minh chủ
hiện nay không còn là đệ tử
phái Hoa Sơn nữa thì hà tất
phải câu nệ tình sư đệ?

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng:
- Một ngày làm thầy bằng suốt
đời làm cha. Xin Kế huynh vì
bạch diện của tại hạ mà đừng
mang tội với gia sư.
Nhạc Bất Quần "hứ" một tiếng
rồi quát hỏi:
- Các ngươi muốn giết muốn
mổ thì cứ việc hạ thủ đi! Ai là
sư phụ quân yêu tà dâm tặc?
Kế Vô Thi hỏi:
- Y không nhận minh chủ làm
đồ đệ, hà tất minh chủ phải
nhận y làm sư phụ?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu chạy
đến sau lưng Nhạc Bất Quần
giải khai huyệt đạo cho tiên
sinh. Chàng lại lượm cả thanh
trường kiếm bỏ dưới đất đeo
vào sau lưng lão rồi nói:
- Ðệ tử thật tội đáng muôn
thác.
Nhạc Bất Quần đón lấy thanh
trường kiếm, lửa giận bốc lên
ngùn ngụt, những muốn đâm
vào trái tim Lệnh Hồ Xung,
nhưng lão biết võ công chàng
ghê gớm có đâm cũng chẳng
chết được chàng mà dù có đâm
chết được chàng đi nữa thì bốn

mặt toàn là địch nhân, lão cũng
uổng mạnh ở trên núi Thiếu
Thất này. Lão trợn mắt nhìn
Lệnh Hồ Xung đầy vẻ phẫn nộ.
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ hai
tay run bần bật, mắt dường như
tóe lửa so với lúc mới gặp ở
lưng chừng sườn núi, bây giờ
lão còn căm hận gấp mười.
Ðột nhiên chàng xúc động quá
khẽ nói:
- Sư phụ ơi! Sư phụ muốn giết
đệ tử thì xin hạ thủ đi! Ðệ tử
không dám né tránh.
Nhạc Bất Quần kịt mũi một cái
rồi hầm hầm rảo bước xuống
núi.
Tổ Thiên Thu lắc đầu nói:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử có
tình với lão mà lão lại bất nghĩa
với công tử. Tại hạ xem chừng
lão cố ý gia hại, vậy sau này
công tử có gặp lão cần phải gia
tâm đề phòng.
Lệnh Hồ Xung thở dài nói:
- Xin các vị mau đi rịt thuốc,
buộc thương cứu trị cho anh
em.
Chàng lẩm bẩm:
- Ðáng tiếc là quần nữ đệ tử

phái Hằng Sơn không ở trên
núi, thành ra thiếu linh dược trị
thương.
Rồi chàng lại tự hỏi:
- Giả tỷ bọn người phái Hằng
Sơn cũng ở đây thì không biết
họ giúp bọn mình hay về với
phe các phái bên chính giáo?
thật khó mà đoán được.
Bên tai vẫn nghe tiếng quần hào
dứt lác om sòm không ngớt,
ruột chàng rối như mớ bòng
bong. Giả tỷ chỉ có một mình
chàng bị vây hãm thì chàng đã
xông xuống từ bao giờ, chẳng
kể gì đến sống chết. Nhưng
chàng lại là thủ lãnh quần hào.
Tính mạng mấy ngàn người
cùng sự yên nguy của họ là tùy
ở ý nghĩ của chàng khiến chàng
rất khó xử.
Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm
khỏi vỏ chạy ra tới đầu đường
thì số đông quần hào cũng đã
tay cầm binh khí muốn cùng
địch nhân quyết một trận tử
chiến.
Tiếng trống mỗi lúc một dồn
dập. Ðịch nhân vẫn chưa thấy
xông lên.

×