Bài 01
-Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và em cũng vậy, ngồi tình u thương
mà bố mẹ dành cho, em cịn được sống trong tình thương u trìu mến của bà. Vì
điều kiện gia đình, em phải chuyển nhà, khơng được ở bên bà nhưng hình ảnh bà
luônkhắc sâu trong trái tim em.
-Bà em năm nay đã ngồi bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong
các câu chun cổ tích. Lưng bà cịng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có
chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm
nuôi nấng mẹ và các dì em. Đơi mắt bà khơng cịn tinh tường như trước nhưng cái
nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi
suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.
-Ngày còn thơ bé, em được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà.
Đêm nào em cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể.
Sáng sớm, bà gọi em dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi"
luôn làm em tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa em đến trường. Chờ cho cánh
cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy,
bà lại đưa em trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, em cảm thấy ấm áp vơ cùng. Có lần bị
ngã, em đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng
dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như
con lật đật là bà rất vui".
-Nghe lời bà,em nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém "Cháu ngoan
lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, em gục luôn
xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em thấy mình đang đắp chăn, nằm
trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng,
ngăn nắp. Bà đã bế em lên giường, xếp lại sách vở cho em. Bà luôn chăm lo việc
nhà. Mẹ em không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe.
Em mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi,em lại ước ao thời
gian trôi thật chậm để em mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà.
Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng
luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng u q bà. Bà u thương em
nhưng khơng nng chiều. Có lần,em khơng nghe lời bà. Cả tuần, bà khơng nói với
em một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi em vào phòng, giảng giải cho em biết đâu là
điều hay lẽ phải.
Em cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó,em tự hứa với
mình, khơng bao giờ được phụ cơng lao tình cảm của bà.
* Hãy kể về người bà kính yêu của em Bà là người bà tuyệt vời nhất Bà thích
chăm sóc cây cảnh, Sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây t. Những chồi non, nụ hoa khơng
phụ cơng chăm sóc của bà, luôn tưng bừng khoe sắc thắm. Những lúc rảnh rỗi, bà
ngồi ngắm không biết chán những cái cây đang dần dần lớn lên. Tối tối, khi đi ngủ,
bà thường kể chuyện cho em. Nghe các câu chuyện của bà, em như được hố thân
vào các nhân vật, khi thì là cô Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng. Bà mua cho
em rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của em được rộng mở hơn.
Giờ đây, khi Sủng Trái vào đông lạnh giá, ở trường bán trú, em ln lo bà có mặc đủ
ấm khơng, bà ngủ có ngon giấc khơng… em mong bà sống mãi bên em. Bà ơi, cháu
yêu bà nhất trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.
BÀI 2
Mỗi lần về thăm ơng, lịng em lại dâng trào một tình cảm yêu thương đặc biệt
mà em chưa bao giờ khám phá được.
- Ơng đã ngồi bảy mươi nhưng nhìn ơng vẫn cịn nhanh nhẹn lắm. Vóc dáng
ơng bây giờ khác hẳn với hồi ơng cịn là một chiến sỹ trẻ. Chắc hẳn đồng đội của ơng
ngày ấy khó mà tin được ông chính là anh Lùng, một thanh niên xung phong được
xếp vào hạng dẻo dai nhất toàn tiểu đội. Giờ đây, mái tóc xanh của ơng đã bị thời
gian chiếm đoạt, thay thế vào đó là một màu trắng như những đám mây hiền hoà.
Những tháng ngày phục vụ quê hương, gia đình đã để lại cho ơng một làn da
ngăm ngăm đen. Khơng chỉ có vậy, tuổi già đã đổi làn da mềm mại của ông với
những nếp nhăn và vết đồi mồi trên bàn tay chai sạm âý. Gương mặt hiền từ như một
ông bụt trong truyện thần tiên thì có lẽ chẳng kẻ nào có thể lấy được của ông em cả.
Đôi mắt ông luôn ánh lên một tia sáng ấm áp, dịu ngọt, sưởi ấm biết bao tim lầm lỗi.
Ông với nụ cười tinh khiết như những đoá hoa thơm mát, đã tiếp thêm sức mạnh cho
em vượt qua khó khăn. Từng bước đi thật vững, nhanh nhẹn giống hệt đức tính của
ơng, một anh thanh niên đầy nhiệt huyết. Ơng có một vẻ giản dị, đầy phong cách của
một người lao động chân chính, với bộ quần áo đen và đôi dép cao su.
Dù đã sống hơn nửa đời người, nhưng ông vẫn chăm chỉ lắm. Nhất là về việc
chăm sóc cây thì ơng quả là một thiên tài. Chẳng thế, mà khu vườn xinh xắn của ông
lúc nào cũng tươi tốt do bàn tay khéo kéo ấy chăm bón. Ơng sống có trước có sau nên
ai có tính kênh kiệu, ỷ lại là ơng ghét lắm.
Biết được điều đó, em ln tránh xa những tính nết xấu để ơng vui lịng. Ơng ln
quan tâm đến việc học hành của con cháu, thể nào mỗi lần em khoe điểm mười tươi
roi rói là ơng lại tặng tơi một cái hơn đầy tình cảm u q. Thời gian cứ trôi đi, em
lưu luyến chia tay ông mà lịng cịn vấn vương nơi q hương, có tình cảm trìu mến
của ơng nồng nàn, tha thiết.
BÀI 3
Trong đời ai cũng có một người mẹ ln u thương, chăm sóc mình. Dù chúng ta
có làm lũng, nghịch phá đi chăng nữa mẹ vẫn tha thứ và căn dặn nhắc nhở. em cũng
có một người mẹ như vậy.
Mẹ của em là một người phụ nữ đẹp, nhưng vẻ đẹp của mẹ ít ai nhìn thấy được. Với
thân hình mảnh mai, thon thả đã tơ đậm cho mẹ vẻ đẹp của người mẹ hiền từ. Làn da
mẹ không cịn hồng hào nữa mà hơi nhợt nhạt đi vì thời gian. Mẹ có mái tóc xõa
ngang vai, màu nâu đen và hơi xoăn. Những cuộn tóc nhỏ cài bên vành tai nhỏ nhắn.
Đôi môi mẹ không đỏ thắm như các thiếu nữ khác mà luôn nở một nụ cười hiền dịu.
Cằm mẹ có nét cương quyết nhưgn rất dịu dàng. ở tuổi 35, trên gị má mẹ đã có nhiều
nếp nhăn, Nhưng mẹ vẫn không đánh mất vẻ trẻ trung của mình. Vàng trán cao tỏ vẻ
thơng minh nhanh nhẹn.
*************************************************************
Bàn tay mẹ là một bàn tay rám nắng, những ngón tay gầy gầy. Nhưng nó cũng là một
bàn tay đảm đang, khéo léo. Đôi mắt mẹ to, sáng, long lanh và ánh lên những nét
hiền dịu, trìu mến. Đối mắt ấy như biết nói, nó an ủi, động viên lúc em vui buồn.
Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng
chim họa mi buổi sớm. Nhưng đẹp nhất vẫn là vẻ đẹp trong tâm hồn mẹ. Trang phục
mẹ dạy của mẹ rất giản dị, thường là chiếc áo màu vàng và chiếc quần xám đỏ. Khi
em làm văn, từng hàng chữ mềm mại hiện ra với nội dung chứa đựng một tâm hồn
sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Con cảm ơn mẹ, cảm ơn về những gì mẹ đã làm cho
con. Mẹ là một người bạn, người thầy của tuổi thơ. Con yêu mẹ lắm, mẹ ơi!
BÀI 4 CÁY 6D
Hồi nhỏ, nếu có ai hỏi thương bố hay thương mẹ nhiều hơn thì em trả lời ngay là
thương bố nhiều hơn. Chẳng phải là mẹ ít thương em. mà vì mẹ rất nghiêm khắc
trong việc dạy dỗ con cái.
Bố em đi làm ăn xa, quanh năm vắng nhà, rong ruổi khắp các công trường từ Bắc
vào Nam. Cho nên, việc nuôi dạy các con đều do mẹ đảm nhiệm. Mẹ em làm văn
phòng xã.em còn nhớ như in khi em mới lên năm tuổi, mẹ đã dạy em tập nhận mặt
chữ cái, tập đánh vần. Mẹ bảo em lặp đi lặp lại nhiều lần từng chữ một, cho đến khi
nhớ thật đúng. Rồi mẹ dạy đánh vần từ dễ đến khó. Dần dần, em tự đánh vần và đọc
được cuốn Tiếng Việt lớp 1 mà bố em mua cho. Vì thế hồi lớp 1, em học khá.
-Mẹ sắp xếp thời gian biểu cho em và em Mai rất sít sao, giờ nào việc nấy. Dù bận
rộn thế nào đi nữa, cứ tối đến là mẹ ngồi học cùng và kiểm tra bài vở của các con. Có
lần, trong lúc mẹ đi thăm một người bị ốm, chị em,em trùm chăn học bài cho đỡ lạnh
rồi ngủ thiếp đi, mẹ về lúc nào không hay. Mẹ bắt hai đứa phải thức dậy học bài tiếp.
em năn nỉ mẹ để sáng mai dậy sớm học nhưng mẹ bảo việc hôm nay chớ để ngày
mai. Mẹ rửa mặt cho hai anh em tỉnh ngủ rồi hướng dẫn cách giải những bài tốn
khó. Lịng con trẻ lúc ấy nào có hiểu hết được tình thương sâu xa của mẹ cho nên em
cứ ngầm ốn trách là mẹ chẳng thương con. Có lần em mê chơi , để nồi cơm bị khê,
sợ mẹ đánh đòn, em vội đổ đi, nấu nồi khác. Biết chuyện, mẹ bắt em nằm sấp xuống
giường, quất cho một roi khá đau. Mẹ dạy em rằng làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Làm việc nhỏ khơng xong thì sau này sao làm nổi việc lớn?
em là con lớn nhất nhưng mẹ chẳng cưng chiều mà còn dạy dỗ nghiêm khắc hơn. Từ
động tác quét nhà phải cúi khom lưng để moi móc hết bụi, rác trong gầm tủ, gầm
bàn… cho đến cách ăn nói, cư xử đối với người trên, người dưới sao cho đúng phép.
-Nhiều khi ham chơi, bị mẹ mắng, em tủi thân bật khóc tức tưởi vì nghĩ rằng mẹ ghét
mình. Lên lớp Sáu em đi học trường bán trú, cách xa nhà năm cây số. Mỗi lần thứ
bảy đi học về mẹ đưacho em những món ăn mà em thích. Mẹ lo từng lọ dầu, viên
thuốc, hộp kem đánh răng… cho đến chiếc khăn mặt, bộ quần áo… Lúc ấy, em mới
rưng rưng xúc động, nhận ra rằng mẹ thương mình biết bao! Khơng ít lần, em nản
lịng trước những bài Tốn khó. Những lúc ấy, lời mẹ dạy lại văng vẳng bên tai, thúc
giục, động viên em cố lên con gắng học “Có cơng mài sắt có ngày nên kim”. “Trong
thành cơng, chỉ có 1% là sự thơng minh, cịn 99% là mồ hơi và nước mắt”. “Chiến
thắng bản thân mình là khó nhất”. “Kiên trì, nhẫn nại là mẹ thành công”… Xa nhà,
em mới thấu hiểu nỗi vất vả hàng của mẹ. Mẹ không chỉ sinh ra và ni em khơn
lớn nên người mà mẹ cịn là người thầy đầu tiên của em. Một người thầy vừa nghiêm
khắc, tận tụy, vừa độ lượng, yêu thương mà suốt đời, em không thể nào quên!
BÀI 5
Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tơi cũng vậy, ngồi tình u
thương mà bố mẹ dành cho, tơi cịn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà.
Vì điều kiện gia đình, tơi phải chuyển nhà, khơng được ở bên bà nhưng hình ảnh bà
ln khắc sâu trong trái tim tơi.
-Bà tơi năm nay đã ngồi bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong
các câu chuyên cổ tích. Lưng bà cịng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có
chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya, dậy sớm
ni nấng mẹ và các dì tơi. Đơi mắt bà khơng cịn tinh tường như trước nhưng cái
nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đơi bàn tay thô ráp, chai sần bởi
suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.
-Ngày còn thơ bé, tơi được sống trong vịng tay u thương vơ bờ bến của bà.
Đêm nào tơi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể.
Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi"
luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh
cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy,
bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vơ cùng.
Có lần bị ngã, tơi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật
luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào?
Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tơi nín khóc và tự đứng dậy. Bà
cười móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học
khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi
thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách
vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.
Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà
khơng nghe. Tơi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại
ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà
Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng
ln sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi
nhưng khơng nng chiều. Có lần, tơi khơng nghe lời bà. Cả tuần, bà khơng nói với
tơi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tơi vào phịng, giảng giải cho tôi biết đâu là
điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tơi tự
hứa với mình, khơng bao giờ được phụ cơng lao tình cảm của bà.
BÀI 6
- Có những người ở bên cạnh tôi mỗi ngày nên tôi cảm thấy thương yêu nhưng
cũng có những người chỉ gặp vài lần mà sao tơi nhớ thương đến vậy
. Ơng ngoại tơi là người tơi ln thương u và kính trọng dù khơng ở bên cạnh tơi
mỗi ngày và cũng khơng cịn trên thế gian này.
- Mẹ tôi lấy chồng xa ở một vùng núi hẻo lánh. Ngày ấy cũng ít phương tiện đi
lại rồi nào lo gia đình chồng, lo cho các con và đi làm quanh năm nên mẹ ít khi về
q mình. Đến lúc chị em tơi đủ lớn, gia đình cũng khấm khá hơn lần đầu tiên tơi mới
được về thăm ngoại. Gặp được ông, mẹ mừng mừng tủi tủi, thương tóc ngoại đã bạc
nhiều bao năm trơng mong con cháu. Tôi cầm lấy tay ngoại bàn tay sần sùi to bè
nhưng ấm áp lạ thường. Ngoại ôm tơi vào lịng khẽ vuốt tóc tơi, tơi nghe mùi của
rơm, của cỏ bám trên quần áo ông. Tôi nhớ mãi mùi q hương ấy. Ơng ngoại tơi
dáng cao lớn và khỏe mạnh mặc dù tóc đã bạc đi nhiều. Gương mặt ơng vng vng
nhìn phúc hậu. Tơi thấy trán ông đã rất nhiều nếp nhăn, nếp nhăn trên cả khóe mắt và
đơi bàn tay.
Đã ngồi 70 tuổi nhưng mắt ông còn sáng lắm, bà tôi mất sớm nên mọi việc
lớn nhỏ ơng đều tự làm. Có lần tơi thấy ông tự may vá tôi thấy thương ông lắm. Tôi
muốn được bên cạnh ơng mỗi ngày để chăm sóc ơng nhưng mẹ và tôi phải về lại nhà.
Bao nhiêu năm xa cách tơi mới thật sự gặp ngoại của mình, thời gian 2 tuần lễ đối với
mẹ và tôi thật ngắn ngủi. Ơng dành hết tình thương cho con cháu, ông bỏ hết công
việc đồng án để chơi đùa cùng tơi. Ơng ni thật nhiều gà và trơng nhiều cây trái nên
ngày nào tôi cũng được ăn trứng và trái cây vườn nhà.
Tôi nhớ nhất đêm trước ngày chúng tôi ra về, ông đốt ánh lửa bập bùng bên
gốc sân rồi bảo chúng tơi ngồi qy quần bên nhau. Ơng kể chuyện ngày xưa ơng gặp
bà, chuyện của các dì, cậu và cả mẹ tơi khi cịn nhỏ. Ơng bảo ơng thật sự vui khi gia
đình đồn tụ và các cháu lớn khơn. Chúng tơi nghe ơng kể chuyện có lúc buồn cười,
có lúc ngậm ngùi nhớ về quá khứ. Trong ánh lửa, tôi cứ ngỡ ông là ông tiên râu trắng
trong truyện cổ đến để dạy bảo tôi điều hay lẽ phải. Sáng hôm sau tiễn mẹ con tôi lên
xe, ông rơm rớm nước mắt rồi lấy ra một chiếc vòng vàng đã cũ đưa cho mẹ: “Chiếc
vòng này ba định cho con ngày con lấy chồng nhưng năm đó nhà mình nghèo, mẹ
con bệnh nặng nên bố đã cầm nó cho người ta để lấy tiền. Giờ bố trao lại cho con, coi
như món quà của mẹ dành cho con gái”. Tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên
mặt mẹ…….
Tơi cũng khóc ơm chầm lấy ơng. Ơng trêu tơi: “Cháu của ơng nhõng nhẽo y
như mẹ con hồi đó. Ông cho con quyển tập này để con ghi lại những gì quý giá trong
đời, đừng để lớn tuổi như ông rồi lại quên trước quên sau”. Tôi cầm quyển tập trên
tay mà xúc động bồi hồi. Tôi tự nhủ sẽ học thật giỏi để hè năm sau xin ba mẹ cho
mình về thăm ơng, ở đấy cùng ơng cả mùa hè. Vậy mà…lúc tơi đang thi cuối kì năm
lớp 4 ông tôi mất. Tôi đã cố xin mẹ cho về gặp mặt ông lần cuối nhưng mẹ không
cho. Mẹ bảo tơi phải hồn thành kì thi, đạt kết quả cao để khơng phụ lịng ơng. Tơi
ơm quyển tập vào lịng và khóc. Chỉ có một lần gặp gỡ ơng nhưng đó cũng là lần cuối
cùng, giá mà tơi có thể ở cạnh ông lâu hơn nữa. Nhớ lại mẹ dặn tôi vực dậy và cố
gắng học thật tốt để hè năm sau về thăm mộ ông ngoại tôi sẽ khoe với ông những tấm
giấy khen.
- Dù không được bên cạnh ơng nhiều nhưng với tơi hình bóng người ơng kính u sẽ
ln khắc ghi trong lịng. Tơi sẽ giữ quyển tập ông tặng cẩn thận và ghi vào đấy kỉ
niệm đáng nhớ nhất đời tôi về ông.
BÀI 7
Em rất u mẹ, khơng chỉ vì mẹ là người đã sinh ra và vất vả ni nấng em, mà
cịn vì mẹ đã kể cho em biết bao kỷ niệm êm đẹp. Từ khi em còn bé chưa đi học, tối
nào em cũng nằm nghe mẹ kể chuyện đời xưa. Giọng mẹ nhỏ, đều đều, thủ thỉ bên tai
em bao điều thật kỳ lạ, cho đến khi cho em vào giấc ngủ say.
Mẹ em dáng người gầy, nhưng khỏe khoắn. Trên vầng trán mẹ bắt đầu xuất
hiện những nếp nhăn vì bao đêm dài lo lắng cho em. Khi em còn học mẫu giáo, hơm
ấy lớp vừa tan học thì trời cũng bắt đầu đổ mưa to. Em đứng trước hiên lớp, nhìn
những giọt mưa làm sủi bong bóng đầy sân trường, lịng buồn rầu vì nghĩ khơng biết
đến bao giờ cơn mưa mới ngớt. Trái với chờ đợi của em, cơn mưa càng mỗi lúc một
to. Những cây lá trên sân đẫm nước.
Bỗng em nhìn thấy ở chỗ rẽ từ đầu đường vào trường một người khoác áo mưa
đi tới. Người ấy bước đi từng bước ngắn, chậm rãi, nước trên đường ngập lên tận mắt
cá. Mưa tầm tã trải như suối trên chiếc áo vải nhựa. Gió thổi chênh chết khiến người
ấy đi xiêu xiêu như ngã về một phía. Cái dáng người gầy ấy, khơng thể là ai khác
ngồi mẹ em.
Khi mẹ em bước vào dưới mái hiên, nước từ người mẹ chảy xuống thềm thành
một vũng lớn. Mẹ nói:
- Mẹ mang áo mưa cho con đây. Thơi mẹ con mình về.
Lúc ấy em thương mẹ quá. Hai mẹ con lội lép nhép trong mưa. Em chỉ lo mẹ ngã
nhưng mẹ thì lại như muốn đưa vai cho em tựa. Khi về đến nhà mẹ khuấy cho em ly
sữa nóng uống cho đỡ lạnh. Lúc đó mẹ hỏi:
- Ở trường trời mưa con có lạnh và sợ khơng?
Em nói:
- Rất sợ vì những tiếng rầm lớn của bầu trời đang mưa, nhưng mẹ đã đến và
đưa con về nhà.
Ngày em vào lớp một, mẹ chuẩn bị quần áo mới, cặp sách mới, mọi thứ đâu đó
đã sẵn sàng, khiến em cảm nhận được sự quan trọng của ngày khai trường. Mẹ tin là
em sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Mẹ tin
vào sự chuẩn bị rất chu đáo của em trước ngày khai trường.
Mẹ kể ngày mẹ còn nhỏ, ngày khai trường chính là ngày đầu tiên học trị lớp
một đến trường gặp thầy cô mới, bạn bè mới cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai
trường đầu năm ấy rất sâu đậm. Mẹ cịn nhớ sự nơn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi
tới gần ngôi trường.
Ngày khai trường vào lớp một của em, mẹ đưa em tới trường, cầm tay em dắt
qua cánh cổng, rồi bảo em:
"Con hãy mạnh dạn lên, ngôi trường này là của con, bước qua cánh cổng trường là
một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra".
Mẹ cũng thường giúp đỡ những người láng giềng trong ngày đám giỗ, đám
cưới. Mẹ đến làm tiếp mọi người nấu nướng hay pha trà đem bánh tiếp khách.
Thật hạnh phúc được có mẹ và được sống bên mẹ. Ước gì em mãi mãi được ở bên
cạnh mẹ như thế trong tình thương yêu của mẹ.
FacebookEmailThêm...30
G? i Bình Lu?n
Mẹ em (Nam làm)
Năm mẹ em 30 tuổi, bố em 32 tuổi thì mẹ em sinh ra em. Năm đó chị Ly, con gái
đầu của bố mẹ đã lên 4 tuổi đang học mẫu giáo.
Mẹ em giống bà ngoại. Mặt trái xoan, nước da trắng. Hàm răng trắng đều, mái tóc
dày và dài óng mượt. Đơi chân thon thả, bàn tay thon búp măng. Làm gì mẹ cũng làm
khéo léo. Các món ăn , các loại bánh, nấu cơm, ... do mẹ chế biến, ăn rất ngon, các vị
khách là bạn của bố, ai cũng khen.
Mẹ rất dịu dàng, cử chỉ và tiếng nói của mẹ nhỏnhẹ. Mẹ rất yêu thương các con. Cho
đến nay, mẹ vẫn chải tóc, tết tóc cho chị Ly, cắt móng tay cho em, đứa con trai cưng
chiều của bố mẹ.Tối nào, mẹ cũng ngồi học với hai con. Mẹ dạy chị Ly thêm bài hát
tiếng Mông,dạy thêu váy,làm bánh , mẹ dạy đứa con trai của mẹ tập viết, làm toán và
tiếng Việt. Mẹ luôn nhắc hai chị em: "Phải ngoan ngỗn, chăm học và học giỏi mới
nên người". Năm ngối chị Ly bị ốm một tuần mẹ phờ phạc lo âu, mặt buồn rười
rượi. Mỗi lần em có lỗi, mẹ nhẹ nhàng nhắc rồi bắt em ghi vào cuốn sổ tay để nhớ mà
sửa chữa.
Ngày mai, 26 tháng 12 là ngày sinh nhật lần thứ 31 của mẹ, em sẽ mua tặng mẹ hai
bông hoa: một bông hoa hồng rõ to, rõ đẹp và một bơng hoa điểm 10 Tốn,mơn Văn
với lời chúc: "Con chúc mẹ khỏe, vui để yêu thương, dạy bảo hai chị em con..."
Bà nội em
Bài làm
Năm nay bà đã 84 tuổi. có tiền trợ cấp xã hội. Cháu lên học cấp trung học cơ sở, bà
đều cho một số tiền để mua sắm áo quần, sách vở trước khi vào trường.
Bà có một chiếc va-li thật đẹp, trong đó bà cất giữ một số áo quần của ông, chiếc huy
hiệu chiến sĩ Điện Biên, hai tấm hn chương mà ơng được thưởng. Bà nâng niu giữ
gìn những kỉ vật thiêng liêng ấy. Quý nhất là những bức thư từ chiến trường Trị Thiên ông gửi bà trước và sau Tết Mậu Thân 1968.
Bà cịn có mấy tập sách đã cũ, bà vẫn đọc hàng ngày: Nhị độ mai, Tống Trân Cúc
Hoa, Lục Vân Tiên,...Bà hay kể một số truyện cổ tích cho ba chị em cháu nghe rất thú
vị.
Ngày mẹ em đẻ em ra ở bệnh viện Phụ sản, bà đến đón em về. Bà nói: “Thằng Cu
này mắt sáng, học hành giỏi dang. Còn cái trán này thì nghịch và bướng lắm”!. Mẹ
em vẫn nhắc lại câu nói ấy của bà, mỗi khi em có lỗi.
Bà rất yêu bố mẹ em và các cháu. Lâu lâu bà lại hỏi bố em: cháu bà dạo này học có
được nhiều điểm mười khơng.có ngoan khơng. Em lại càng thương bà nhiều hơn
Người mẹ thương yêu nhất của em ( bài Nữ)
Bài làm
Bố em mất sớm,hai mươi sáu tuổi, mẹ đoạn tang chồng. Năm đó,em lên 3 tuổi. Bà
ngoại lên ở với con gái và cháu. Năm em lên 6 tuổi thì bà ngoại cũng mất.
Càng lớn lên, em càng thấy cảnh buồn côi cút. Ngày em vào lớp Một, trong khi nhiều
bạn được bố dẫn đến lớp đến trường, chỉ có em là đi theo mẹ trong ngày tựu trường.
Dạo ấy, mẹ cịn làm phụ xây ở Quản Bạ. Cơng việc nặng nhọc, hồn cảnh gia đình
buồn, kinh tế eo hẹp,nên người mẹ gầy quắt lại. Mái tóc mẹ trước đây dài xanh mượt
thì nay khơ như cháy nắng, mỗi lần chải, tóc rụng nhiều. Chỉ cịn đơi bàn tay gầy mà
dịu dàng, nhất là những khi mẹ vuốt má, vuốt tóc con, ơm con vào lịng. Mắt mẹ
trũng sâu nhưng chan chứa u thương, đơi mắt ấy nói với e bao tình thương mến.
Mẹ hay thở dài, nhiều nhất về đêm.
Áo mẹ phần lớn đã bạc màu. Mẹ đi chợ,đi làm vẫn ăn mặc như thế. Nhưng áo quần,
sách vở, cặp sách... của con gái,lúc nào mẹ cũng mua sắm đầy đủ. Các bạn có giép
mới, có giày vải đi học thì mẹ cũng sắm cho em. Các bạn có áo len màu dài tay, có
mũ vải đẹp đội đến lớp,mẹ cũng mua cho em. Những hôm trời mưa to, gió lớn, em
vừa ra khỏi cổng trường đã thấy mẹ đứng chờ để đưa con gái về nhà. Mẹ nắm
taycon,vừa đi vừa chuyện trị. Hơm nào, em khoe được điểm 10, mẹ âu yếm nhìn con
gái, nước mắt mẹ chảy ra.
Tối nào,mẹ cũng ngồi học bài với em. Học tính, tập đọc, tập viết.... mẹ đều dạy con
gái. Đức tính chu đáo, cẩn thận, khiêm nhường,... em đều học được ở mẹ. Cả 4 năm
học (lớp Một, lớp Hai, lớp Ba, lớp Bốn) em đều đạt học sinh tiên tiến, được nhận
danh hiệu "Cháu Ngoan Bác Hồ",
. Ngày 8-3-2014, em mua một bó hoa tặng mẹ, mẹ hơn lên mái tóc em, mẹ cắm hoa
lên bàn thờ, rồi mẹ đứng khóc trong làn khói hương quyện.
- Tuy bận bịu nhiều, nhưng mẹ vẫn dành cho con gái tất cả tình thương. Con gái mẹ
đã lên 11 tuổi rồi, nhưng mẹ vần coi là bé bỏng lắm. Mẹ vẫn gội đầu và tắm rửa cho.
Đêm nằm ngủ, mẹ vẫn ôm ấp con gái vào lòng như dạo lên hai tuổi.
Sớm nay, mẹ lại dẫn con gái đi thăm mộ bố. Mẹ đi trước, em theo sau. Dáng hình mẹ,
mái tóc mẹ, gương mặt mẹ, sức khỏe mẹ... khá hơn năm ngoái nhiều. Đang đi, bỗng
mẹ hỏi: "Con có nhớ câu này trong bài hát nào không ? - Chúng con đi đến các chiến
trường - Mang theo cả tình thương của mẹ...".
Sắp đến nghĩa trang rồi. Mẹ đang nghĩ về bố em nên mới hỏi thế. Thương mẹ quá,
đôi chân em cứ ríu lại.