1. Tác giả
• Nguyễn Đức Hạnh sinh năm 1962,
quê gốc ở Hưng n nhưng sinh
trưởng tại Thái Ngun.
• Ơng vừa là giảng viên, vừa là
nhà nghiên cứu, vừa là nhà thơ
nổi tiếng ở Thái Nguyên.
1. Tác giả
• Nguyễn Đức Hạnh sinh năm 1962,
quê gốc ở Hưng n nhưng sinh
trưởng tại Thái Ngun.
• Ơng vừa là giảng viên, vừa là
nhà nghiên cứu, vừa là nhà thơ
nổi tiếng ở Thái Ngun.
• Thơ ơng nghiêng về truyền thống
tạo ra những nét đẹp của tu từ.
2.Tác phẩm
• Bài thơ “Phố núi” rút
trong tập “Núi khát”
(Nhà Xuất bản Hội Nhà văn
năm 2002)
PHỐ NÚI
Phố nhỏ ngủ gối đầu lên ngực gió
Ta cùng tiếng đàn bầu qua phố vắng
Nhà xiêu xiêu chực tuột về xi
Bị run run trên ẩm mốc mái nhà
Cây đa già rợp che ký ức
Chợt tiếng đàn tuột tay ngã xuống
Quả lạnh lùng cùng tháng năm rơi.
Rủ lịng thịng hóa đám rễ đa!
Lá tre chịng nhau cười khẽ
Phố núi hóa hồn ta từ thuở ấy
Bước trẻ học về vấp lụa hồng hơn
Dù chân qua biết mấy nẻo đường
Bã mía cháy ngọt nồng câu thơ cũ
Lưng đã còng như gốc đa cổ thụ
Đã vùi sâu chợt ai đốt trong hồn!
Mặt nhàu nát như con đường đá cũ
Hồn rậm cỏ rầu rầu
Những cơn mưa tuổi thơ ngọt lịm
thơ trong vắt như sương.
Ru hoa mua ngủ bên đường
(Nguyễn Đức Hạnh)
Thả cánh tím xuống dịng kênh biếc
Mơ ước chịng chành trơi vào mù sương.
Bố cục bài thơ: 3 đoạn
• Đoạn 1 (Khổ 1): Ấn tượng chung về phố
núi và nỗi nhớ thương của tác giả dành
cho mảnh đất này.
• Đoạn 2 (Khổ 2, 3, 4): Nỗi nhớ dành cho
những kỉ niệm tuổi thơ gắn bó cùng phố
núi.
• Đoạn 3 (Khổ 5): Tâm hồn tác giả đã hịa
nhập vào phố núi với tình u sâu nặng.
Mạch cảm xúc của bài thơ
Ấn
tượng
chung về
phố núi
Những hoài
niệm về kỉ
niệm tuổi
thơ bên
phố núi
Những
tình cảm
của nhà
thơ với
phố núi
Địa thế phố
Phố nhỏ ngủ gối đầu lên ngực gió núi: nhỏ,
nghiêng,
Nhà xiêu xiêu chực tuột về xuôi
Cây đa già rợp che ký ức
thoai thoải
Quả lạnh lùng cùng tháng năm rơi.
theo sườn núi.
“Phố nhỏ ngủ”: Nghệ thuật nhân hóa
Khơng gian nhỏ, bình yên, tĩnh lặng.
“Nhà xiêu xiêu” Gợi không gian phố núi
nghèo, buồn.
Những kỉ niệm tuổi thơ bên phố núi
Lá tre chòng nhau cười khẽ
Bước trẻ học về vấp lụa hồng hơn
Bã mía cháy ngọt nồng câu thơ cũ
Đã vùi sâu chợt ai đốt trong hồn!
Những cơn mưa tuổi thơ ngọt lịm
Ru hoa mua ngủ bên đường
Thả cánh tím xuống dịng kênh biếc
Mơ ước chịng chành trơi vào mù sương.
Ta cùng tiếng đàn bầu qua phố vắng
Bò run run qua ẩm mốc mái nhà
Chợt tiếng đàn tuột tay ngã xuống
Rủ lòng thòng hóa đám rễ đa!
Màu sắc phố núi trong kỉ niệm của tuổi thơ:
Màu xanh -> Lá tre, dịng kênh
Màu hồng -> Hồng hơn
Màu tím -> Hoa mua
Mùi vị và âm thanh:
- Mùi vị: bã mía cháy
- Âm thanh: lá tre chịng nhau cười khẽ, tiếng đàn bầu
Phố núi hóa hồn ta từ thuở ấy
Dù chân qua biết mấy nẻo đường
Lưng đã còng như gốc đa cổ thụ
Mặt nhàu nát như con đường đá cũ
Hồn rậm cỏ rầu rầu
thơ trong vắt như sương.
So sánh
III. Tổng kết
1. Nghệ thuật
- Lối diễn đạt trong sáng
- Giàu giá trị biểu cảm
2. Nội dung
Qua hình ảnh phố núi và những kỉ niệm tuổi
thơ, bài thơ thể hiện tình yêu quê hương đất
nước Việt Nam của tác giả.
HƯỚNG DẪN VỀ NHÀ
- Hãy viết một đoạn văn ngắn kể lại một
kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc nhất của
mình.
- Ôn lại: Khởi ngữ, Các thành phần biệt
lập, Liên kết câu, liên kết đoạn văn,
Nghĩa tường minh và hàm ý.
Phè Nói
Sông cầu