Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (312.41 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Nhà thơ“ Vũ Đình Liên”lịng tiếc thương và tình hồi cổ bài thơ“ ơng đồ”</b>
Vũ Đình Liên ( 1913-1996) tại Hà Nội , sinh ra trong dòng họ Vũ giàu truyền thống văn hiến ở
đất Hải Dương. Là một học trị giỏi có tiếng ở đất Hà Thành, đỗ tú tài trường Bưởi năm 1932,
là người xây đắp nền móng cho phong trào thơ mới của Việt Nam. Thơ ơng thường mang
nặng lịng thương người và niềm hoài cổ . Ngoài sáng tác thơ , ơng cịn nghiên cứu , dịch thuật
, giảng dạy văn học . Trong phong trào Thơ mới 1932-1945, Vũ Đình Liên là một hồn thơ độc
đáo. Hồi Thanh viết trong Thi nhân Việt Nam: “Trong làng thơ mới, Vũ Đình Liên là một
người cũ. Từ khi phong trào thơ mới ra đời, ta thấy có thơ Vũ Đình Liên trên các báo. … hai
nguồn thi cảm chính của người là lịng thương người và tình hồi cổ… Có lần hai nguồn cảm
hứng ấy đã gặp nhau và để lại cho chúng ta một bài thơ kiệt tác: Ông đồ… Ít khi có một bài
thơ bình dị mà cảm động như vậy. …
Nhà thơ Vũ Đình Liên năm (1979)
về Trường, về Khoa. Mái đầu bạc trắng, bước đi khơng cịn nhanh nhẹn, nhưng giọng nói vẫn
sang sảng, đơi mắt trìu mến nhìn các thế hệ học trị. Thầy dặn dị chúng tơi: “Làm thầy phải
ln u đời, luôn lạc quan. Phải gương mẫu. Giáo dục hiện nay nhiều chuyện buồn. Các em
khơng được “đóng góp” vào nỗi đau buồn ấy nhé. Phải làm cho ít nhất là Khoa ta, Khoa Pháp
của chúng ta là nơi hấp dẫn nhất, đẹp nhất.” Thầy Vũ Đình Liên, thầy Trưởng Khoa đầu tiên
của chúng ta cách đây nửa thế kỷ như thế đấy. Thế rồi, đầu năm 1996, thời điểm Tết Bính Tí
đang đến gần, phố phường Hà Nội tràn ngập những hoa và hoa…cỏ cây đang đâm chồi nẩy
lộc, người người đang hối hả sắm Tết Trên căn gác xép trong ngơi nhà cũ kĩ ở góc phố Bà
Triệu, thầy Vũ Đình Liên trút hơi thở cuối cùng.Để lại biết bao niềm thương, nỗi nhớ, sự
ngưỡng mộ, niềm tin yêu… Viết những dòng này, nghĩ lại những năm tháng đã qua, nhớ lại
nhiều gương mặt của lớp các thầy giáo đầu tiên của Khoa và nhiều gương mặt sinh viên những
tháng ngày ấy... Nổi bật, giản dị, đôn hậu là ánh mắt, nụ cười của thầy Liên, thầy Vũ Đình
Liên, thầy của rất nhiều thầy. Suy nghĩ về bài thơ ơng đồ Giáo sư - Tiến sĩ Nguyễn Hồnh
Khung, có nhận xét về bài thơ Ơng Đồ của Vũ Đình Liên như sau: “Ơng Đồ có thể coi là một
áng thơ tồn bích, là một trong những bài thơ hay nhất trong phong trào Thơ mới'. Em có suy
nghĩ gì về ý kiến trên?
trở nên lạc lõng và bị gạt ra ngoài lề cuộc đời. Mặt khác, bài thơ chứa đựng chất hoài cổ đậm
đà, da diết. Khố’ thơ đầu hiện lên hình ảnh một ơng đồ già quen thuộc: "Mỗi năm hồ đào nở
Lại thấy ơng đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua". Khổ thơ này như một bức
tranh thơ kép. Bức tranh thứ nhất là hình ảnh một người nghệ sĩ say mê cái đẹp đang ngồi giữa
những bông hoa đào rơi rơi, bên cạnh là nghiên mực tàu bốc mùi thơm cùng phong giấy đỏ.
Xung quanh vị trí ơng đồ ngồi là khung cảnh đường phố ồn ào, náo nhiệt, vui vẻ,.... Bức
tranh'thứ hai ẩn chứa sau bức tranh thứ nhất là bức tranh của dáng hình quê hương tươi đẹp,
đậm đà bản sắc văn hóa dân tộc vì ông đồ đại diện cho truyền thống "chơi chữ” cao khiết, quý
báu của dân tộc ta..
thời đắt khách, "lá vàng rơi" sẽ khơng cịn nằm trên giấy vì ơng đồ phải nhặt đi để viết nhanh
cho những người hâm mộ. Còn tại thời điểm này, "lá vàng rơi trên giấy”, ông đồ chẳng buồn
nhặt đi là biểu thị của sự ế ẩm, vắng khách. Chắc có lẽ ai trong chúng ta đọc bài Ơng đồ cũng
khơng thế nào quên được hình ảnh mưa bụi bay. Vì sao lại như thế? Câu thơ "ngoài giời mưa
bụi bay" chỉ là câu thơ tả cảnh mưa bụi mùa xuân thường gặp ỏ' vùng Bắc Bộ, hiểu như thế e
rằng chưa cảm hết cái hay của thơ Vũ Đinh Liên. Câu thơ tả cảnh ít nhưng diễn tả tâm trạng
rất nhiều. Cách đây 1200 năm, trong bài Thanh minh một thi sĩ nổi tiếng đời Đường đã viết:
"Thanh Minh thời tiết vũ phân phân Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn". Bản dịch: "Thanh
Minh lất phất mưa phùn Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa". Như vậy, những hạt mưa
phùn lất phất, mưa bụi giăng giăng ngoài trời tuy dịu êm, man mác cũng đủ làm day dứt những
mảnh hồn người. Nỗi buồn thấm dần vào tận đáy sâu hun hút của tâm hồn.
hiện lên hình ảnh ông đồ với cái di tích tiều tụy đáng thương của 1 thời tàn khiến chúng ta lại
càng cảm thương, xót xa cho số phận của ơng. Hồi cổ có nghĩa là nhớ tiếc về những dĩ vãng
xa xưa nay chỉ cịn trong kí ức, trong kỷ niệm. Tóm lại: Ơng đồ là "một áng thơ tồn bích" ở
từng câu, từng chữ, từng ý thơ. Bài thơ có 20 dịng, mỗi dịng có năm chữ, mỗi khổ bốn câu
nhưng câu nào cũng hay, thậm chí có câu đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật. Lời thơ nhẹ nhàng,
mộc mạc nhưng ý thơ ngoài lời, để lại trong tâm tư người nỗi nghẹn ngào, xúc động lẫn tiếc
thương, day dứt. Có thể nói, bài thơ Ơng đồ là kết tinh phong cách nghệ thuật của hồn thơ Vũ