Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (874.22 KB, 27 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span>LỜI NÓI ĐẦU Haèng naêm, khi thaùng 11 laïi veà. Hoøa trong khoâng khí thi ñua sôi nỗi của ngành giáo dục Huyện Trà Bồng. Trường tiểu học Trà Bình chúng tôi cũng ra sức thi đua lập thành tích để chào mừng Ngày hội nhà giáo Việt Nam (20-11), đồng thời để hoàn thành tốt nhiệm vụ năm học 2003 - 2004, thi đua Dạy tốt Học tốt. Trường tiểu học Trà Bình chúng tôi nhân dịp này cho ra mắt bạn đọc tờ ñaëc san mang teân "Cho caû Ngaøy mai". Tờ báo này được lưu hành trong nội bộ Trường tiểu học Trà Bình. Mục đích nhằm gốp phần nâng cao năng lực, phẩm chất, lối sống đạo đức của người cán bộ giáo viên dưới mái trường Xã Hội Chủ Nghĩa. Đào tạo và bồi dưỡng nhân tài, giáo dục toàn diện học sinh theo Nghị Quyết IX của Trung Ương Đảng và Nghị Quyết XVI của Đảng bộ tỉnh Quảng Ngãi. Tờ báo của chúng tôi lần đầu tiên ra mắt sẽ có nhiều thiếu sót. Nhưng đây là một sự cố gắng rất lớn của tập thể giáo viên chúng tôi mới có được. Rất mong bạn đọc góp ý kiến xây dựng để tờ báo ngày càng hoàn thiện hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin gởi về địa chỉ chúng tôi: Trường tiểu học Trà Bình. Điện thoại : 865390. Chuùng toâi xin chaân thaønh caûm ôn. Traø Bình, ngaøy 15 thaùng 11 naêm 2003 BAN BIEÂN TAÄP. Nguyeãn Bình.
<span class='text_page_counter'>(2)</span> NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN. Đã. mười sáu năm . Mười sáu năm tuy không quá dài nhưng đủ cho người ta có thể quên đi những kỷ niệm. Còn tôi thì không, hình ảnh người thầy kính yêu của tôi vẫn chưa một lần phai mờ trong trí óc tôi. Tôi nhớ rõ khi lần đầu tiên đến trường vừa bỡ ngỡ, vừa sợ sệt trước cái nhìn của một số bạn trong lớp. Chúng chê tôi đủ điều, tôi chỉ biết khóc, khóc cho sự bất hạnh của mình. Có lẽ thấu hiểu sự mặc cảm của tôi rồi thầy đến bên tôi với tất cả tình yêu thương của một người cha đối với con. Trong những ngày đầu lên lớp, thầy luôn dìu dắt tôi học tập, dạy dỗ tôi những điều hay lẽ phải. Ở gần thầy, tôi luôn tìm thấy niềm tin tưởng, tình yêu thương. Thầy mua tặng tôi đủ thứ. Việc làm đó đối với mấy bạn kia cho là bình thường nhưng với tôi đó là cả một biển trời yêu thương thật đáng trân trọng. Tôi đã tự hứa với lòng mình là sẽ cố gắng học tập, xứng đáng với niềm tin của thầy. Bây giờ tôi không còn gặp Thầy nữa, Thầy đã chuyển đi trường khác. Tôi buồn lắm và nhớ đến thầy . Dù xa trường, xa lớp và xa cả tôi nhưng thầy vẫn thăm hỏi, động viên tôi trong suốt thời gian tôi học tại trường. Thầy luôn là niềm tin của tôi. Dù ở đâu, hay nơi nào xa xôi tôi vẫn nhớ đến Thầy và đâu đây những lời động viên của Thầy như còn vọng mãi trong tôi. HỒ THỊ THÂN.
<span class='text_page_counter'>(3)</span> KHÁT VỌNG Có. một lần hồi ấy tôi đã mơ. Trong giấc mơ là được làm thầy giáo. Chắp cánh vào đời cho đàn trẻ bay cao. Khát vọng này tôi ghi lại thành thơ. *** Sự thật bây giờ đâu có phải là mơ. Tôi đang đứng đàng hoàng trên bục giảng. Mắt ngỡ ngàng nhìn qua trang giáo án. Ướt mơ xưa xanh ngát những cây đời. *** Sự thật bây giờ đâu có quá xa xôi. Tôi là một trong những người gieo hạt. Để cho đời bát ngát những mầm xanh. Vui thật nhiều lòng tôi vang tiếng hát. *** Nếu mầm xanh phủ đầy trên đất mát. Chính là đàn em nhỏ rất thân thương. Các em như loài hoa hướng dương. Là mặt trời, vâng tôi người thầy giáo. NGUYỄN CƠ.
<span class='text_page_counter'>(4)</span> Yeâu Ngheà. Có. ai hỏi tôi yêu nghề nào nhất. Tôi trả lời yêu nhất giáo viên. Giữa ánh sao và đêm dài vô tận. Vẫn miệt mài quên cả thời gian. *** Quả tim nóng mong sưởi đời bớt lạnh. Ánh mắt say sưa xua nỗi u buồn. Đêm về lật từng trang giáo án. Nét chữ thân quen bao lần tới viết. *** Mãi đậm màu tha thiết yêu thương. Xếp bài, kia bao lần tôi chấm. Điểm số hiện về bao nét mặt hồn nhiên. Bao năm tháng miệt mài đèn sách. *** Bao lo toan vất vả cuộc đời. Sáng mai kia đứng bên bục giảng. Tôi lẳng lặng cái nhìn trang giáo án. Những dấu hỏi từ lâu được trả lời. *** Ngẩn mặt nhìn những ánh mắt thơ ngây. Như gặp lại nụ cười thời thơ ấu. Ôi hạnh phúc ! mọi lo toan tan biến. Chỉ còn lại trong tôi hai tiếng yêu nghề. Hồ Thị Thân.
<span class='text_page_counter'>(5)</span> BÀN VỀ "LÒNG TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO" Hằng năm, cứ đến ngày 20/11 cả trường lại nô nức phát động phong trào thi đua thành tích chào mừng ngày hội lớn dâng lên thầy cô giáo. Các em học sinh một mặt thi đua học tập, mặt khác chuẩn bị ... để đến thăm thầy cô giáo. - Cô V dặn học trò của mình: Món quà quí nhất mừng cô nhân ngày nhà giáo là những điểm tốt, các em hãy cố gắng nhận được nhiều "tín phiếu học tốt". Như vậy các em đã thể hiện được tinh thần tôn trọng và biết ơn thầy cô giáo. - Cô N lại dặn học sinh: Để thể hiện truyền thống " Tôn sư trọng đạo" của dân tộc. Nhân ngày 20-11 không những các em được thăm thầy giáo đang dạy mình mà còn phải thăm các thầy cô giáo cũ đã dạy trong năm học trước. Qua những tình huống trên thử hỏi việc tôn sư trọng đạo có phải chỉ riêng có ngày 20-11 trong năm. Hoặc chỉ riêng có cách học trò đến thăm thầy giáo, cô giáo mới là " Tôn sư trọng đạo". Trong dân gian có câu : "Muốn sang thì bắt cầu kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy" Như vậy tính tôn sư trọng đạo không những chỉ có ở học sinh mà phải của mọi người, của toàn xã hội. Rõ ràng để tôn vinh nghề dạy học và coi trọng sự nghiệp giáo dục. Đảng đã kịp thời đề ra "Giáo dục là quốc sách hàng đầu" nên xã hội hoá giáo dục đòi hỏi các cấp, các ngành, chính quyền, đoàn thể và nhân dân phải nên quan tâm thật tốt đến đời sống vật chất, tinh thần của giáo viên để họ làm tốt công tác trồng người. Bởi Đảng ta đã khẳng định " Con người là vốn quí nhất". Được như vậy là đã xứng đáng với truyền thống tôn sư trọng đạo rồi. NGÔ THỊ KIM BA Thầy giáo trong nhà trường của chúng ta phải là người chiến sĩ trên mặt trận giáo dục. Nguyễn Thị Bình.
<span class='text_page_counter'>(6)</span> VEÀ THAÊM THAÀY GIAÙO CUÕ. Mười lăm năm trở về đây Hỏi đường đến ngõ nhà thầy giáo xưa Xế chiều sầm sập mây mưa Lối mòn có lấn chỉ vừa xe qua Mảnh vườn tre úm rào thưa Ngôi nhà lợp ngói, tường chưa trát ngoài Chào thầy! Thầy không nhớ ai Mưa vừa ập đến...vỗ vai kéo vào Ngoài hiên nước đổ rào rào Trong nhà mưa hắt làm sao bây giờ Vội vàng kiếm chậu tìm xô Hứng vào chỗ dột để khô giường nằm May mà không ướt chỗ này Chồng chồng sách báo, biết làm chi đây Trận mưa tạnh đã lâu rồi Có bao nhiêu giọt... còn rơi phía thầy. ĐINH THỊ THÚY HOA. TRIỆT ĐỂ TIẾT KIỆM Sau khi kiểm tra bài vở của con, ông bố lắc đầu : - Bố thất vọng quá ... Tại sao con chỉ có toàn điểm 1 và 2. - Điều đó không phải lỗi ở con. - Thế thì lỗi thuộc về ai ? - Tại thầy giáo của con là một người triệt để tiết kiệm bố ạ. - !!!??? Đinh Thị Bích Liên.
<span class='text_page_counter'>(7)</span> Bao đem rồi lòng tôi thao thức. Mơ được về thăm lại mái trường xưa. Và mơ ấy bổng trở thành sự thật. Tôi được về dạy tại mái trường xưa. oOo Nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt. Tôi bồi hồi nhớ lại chuyện ngày xưa. Đây gốc phượng tuổi thơ cùng đùa giỡn. Và cây bàng ai đứng đó chờ ai. oOo Buổi học tối bao ngọn đèn thắp sáng. Cô và trò cùng phân tích bài thơ. Giọng cô đọc sao mà nghe ấm quá. Xa bao ngày mà vẫn nhớ không quên. oOo Năm cuối cấp chia tay cùng bè bạn. Bài hát năm nào ai đã tặng tôi. Và lưu bút cùng chuyền tay nhau viết. Tuổi học trò hạnh phúc vô biên. oOo Nay trở lại mái trường năm cũ. Kỷ niệm năm nào sống mãi trong tôi. Võ Thị Bích Vui DANH NGÔN - Cha đẻ của vinh quang và hạnh phúc là sự làm việc. (Ơ-ri-pit) - Điều ta biết là có giới hạn, điều ta chưa biết là vô hạn. ( La-Pla-Vơ) - Biết xấu hổ trước mọi người là cảm xúc tốt nhưng trước hết là biết xấu hổ trước chính bản thân mình. (L.Tônxtôi) - Rượu màu trắng nhưng lại làm đỏ mặt mũi và làm đen danh dự. (A.Tsêkhop).
<span class='text_page_counter'>(8)</span> CÓ MỘT NỖI NHỚ. C. haéc coù leõ.... Ai đi qua một chặng đường dài. Khi nghó laïi... Vẫn mang trong lòng một tình yêu và .. nỗi nhớ. Tôi lắm nhớ, sáng nay trời man mác. Taø aùo bay bao kyû nieäm thaân thöông. Aùnh maét em thô- coâ giaùo noùi bao ñieàu. Ồ sáng rực một màu xanh hy vọng. Tôi lắm nhớ-kỷ niệm nào xa vắng. Bao mái đầu xưa những mẩu chuyện vui. Không dứt được những tâm sự nguyện ước. Hoïc troø ôi! Bao aáp uû trong toâ.i Có nỗi nhớ mà ta thường bắt gặp. Điểm chung quy trong sự nghiệp làm cô. Và ánh mắt niềm vui đàn em nhỏ. Tung tăng đến trương tà áo trắng vờn bay. Chắc có lẽ tôi nhớ hoài những buổi. Taäp theå vui buoàn bao aáp uû thaân thöông..
<span class='text_page_counter'>(9)</span> Để mai đây khi rực sáng màu hồng. Mang nỗi nhớ...tìm nơi nhiều hy vọng.. Đặng Thị Mai Chức. Nguyễn Thị Thanh. N. gày ấy rất lâu, khi tôi còn là một. học sinh tiểu học. Ngày ngày bọn chúng tôi học hành vui chơi dưới mái trường tranh tạm bợ vì quê tôi ngày ấy bị chiến tranh tàn phá rất nặng nề, hoà bình vừa lập lại. Lúc ấy cô giáo tôi còn rất trẻ, tuổi khoảng hai mươi, cô vừa trẻ lại vừa đẹp, tính rất dịu hiền, đặc biệt là yêu thương học sinh. Thật là diễm phúc cho những ai ở tuổi học trò được sống trong vòng tay cô giáo dù chỉ có một thời. Quê tôi lúc bấy giờ bộ đội về làng cũng rất đông, rồi ngày lại ngày qua chẳng ngày nào lớp tôi vắng bóng chú bộ đội có cái dáng rất thư sinh kia cả. Chú dạy chúng tôi múa, hát và cả ngâm thơ nữa, chú ngâm thơ rất hay vì chú là người Hà Nội. Ban đầu nghe không rõ về sau quen dần nghe được, giọng nói hay hay làm sao nên thích lắm..
<span class='text_page_counter'>(10)</span> Cuộc sống cô trò chúng tôi mới vui làm sao thì một ngày nọ chú bộ đội lại đến chia tay, cả lớp đứa nào cũng buồn, khi nghe chú nói lời chia tay lại nhiều đứa rưng rưng nước mắt ... Tôi còn nhớ như in, giờ ra chơi hôm ấy hai người đứng sau gốc cây khế vườn trường, nói chuyện gì với nhau không biết mà cô giáo tôi cúi đầu rồi lại khóc còn chú bộ đội kia thì rất buồn rồi lặng lẽ bước đi chú đi, đi đã rất xa rồi ngoảnh lại, còn cô giáo thì mãi đứng trông theo, từng chiếc lá vàng cuối thu rơi rơi trên vai cô như pha thêm một chút buồn chia sẽ ... Về sau, có lần cô giáo giảng bài cho chúng tôi khi đọc bài thơ "Các anh đi" của nhà thơ Hoàng Trung Thông. Khi đọc : " Các anh điNgày ấy đã lâu rồi..." Thì đôi mắt của cô đỏ lên, đôi bờ mi ướt dần như muốn thầm thì cùng ai đó một điều gì. Rồi lâu lâu cô lại ngâm nga vài câu thơ : "Nhớ điều trời thẳm vực sâu. Bóng chim tăm cá biết đâu mà tìm." Chúng tôi cứ đọc đi đọc lại cho thuộc vì thấy hay quá nhưng có hiểu được ý nghĩa của nó đâu. Lại cuối năm học ấy cô giáo lại chia tay chúng tôi và hẹn ngày gặp lại ... Nhưng đã bao năm tháng qua đi, chúng tôi vẫn biệt tin cô nên trang " Chuyện tình cô giáo tôi" chỉ có thế.. Nguyễn Thị Thanh DANH NGÔN Muốn xứng đáng vai trò của người chủ phải học tập. (Hồ chí Minh) Trong giáo dục không những người giáo viên phải có tri thức phổ thông mà phải có đạo đức cách mạng. (Hồ chí Minh) Sự nghiệp của giáo viên trông bề ngoài thì bình thường nhưng đó là sự nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử. (K.DV SINXKI).
<span class='text_page_counter'>(11)</span> VAØO ĐỜI. Từ thuở nhỏ tôi hằng mong ước. Nghề giáo viên trong sáng diệu kỳ. Đến hôm nay tôi là giáo viên thực thụ. Nơi bục giảng làm thầy cứ ngỡ là mơ. Giáo án cầm tay trong dạ bồi hồi. Bục giảng kề chân những phút đầu cháng váng. Mặt nóng bừng tai đỏ chân run. Tiếng cô giáo em nào vừa gọi. Thưa cô, thưa cô tiếng em nào vừa nói. Mà sao nghe xao xuyến cả tâm hồn. Cô giáo nhìn những ánh mắt tròn xoe. Và như dặn dò can đảm lên cô. Có chúng em đây cô trò góp sức. Xây đắp thành những mầm non tương lai. Cô lại cười lại hát lại vui. Xây chiến thắng của nụ cười hằng mong ước. Nguyễn Thị Ngãi CỦA EM Của em quyển sách bìa vàng Em bao giấy đỏ trông càng thêm xinh Mở ra những chữ và hình Trên trang giấy trắng đẹp tình trẻ thơ.
<span class='text_page_counter'>(12)</span> Nguyễn Thị Thanh. Vui nào hơn khi được làm cô giáo . Rèn luyện kỹ năng, kỹ xảo bước vào nghề. Dạy học trò biết đọc chữ ê, a. Ngày đi dạy tối về bên giáo án. Đời thanh cao nghiêng mình bên bục giảng. Nhìn xuống học trò mắt sáng như gương. Cô giáo ư ? Là người mẹ ở trường. Dạy dỗ các em trong tình thương và hoài bão. Có nghề nào thanh cao bằng nhà giáo. Mở ra cho các em từng trang sách ruộng đồng. Cô cúi xuống gieo từng hạt chữ. Kỹ sư tâm hồn dạy chữ vì ngày mai. Đỗ Thị Thuý CÁI BẢNG Tạo hoá sinh ra số phận hèn Đã không chạm trổ lại còn đen Đầy mình phấn trắng bôi chằng chịt Trước mặt đầu xanh xúm chật chen Đành lòng tựa vách vui cùng trẻ.
<span class='text_page_counter'>(13)</span> Mặc kệ chê mà cũng mặc kệ khen VÕ THỊ LÝ. CƯỜI MỘT CHÚT Vị bác sĩ ngạc nhiên hỏi? - Ai cắn vào mông bác thế này? - Thưa bác sĩ chính là tôi đấy ạ? - Vô lý một người làm sao có thể ... - Vì tôi ngồi xổm lên hàm răng giả của tôi.. Ngôi trường thân yêu. Chan chứa bao điều. Tình thương, ước vọng. Ấp ủ hằng mong. Khoảng trời mênh mông. Tình yêu dào dạt. Như bao khúc hát. Cho ngày hôm nay. Như những mầm cây. Không quên điều này. Vượt qua gian khó. Cùng bạn bè vui. Giây phút ngậm ngùi. Thương đàn em nhỏ. Ngôi trường ta đó. Ngập ngàn tình thương.. Huỳnh Thị Kim Ba.
<span class='text_page_counter'>(14)</span> Một anh học trò rất hà tiện, học một thầy đồ cũng rất hà tiện. Một hôm, nhà thầy có giỗ, anh học trò đến phục dịch. Thầy sai ra chợ mua mấy cái bánh đa về cúng. Anh học trò đi một lúc về nhà lấy gà và mua về một xâu bánh đa cùng con gà của mình đem đến. Thầy ngạc nhiên hỏi : - Bảo mày đi mua bánh đa, sao lại mua gà, hoang phí quá! Trò trả lời : - Con làm thế này là con đã tính kỹ lắm rồi! Thầy trò ta ăn bánh đa thế nào cũng rơi rãi con đem gà đến để nhặt những mảnh rơi đó cho khỏi phí. Thầy gật gù : - Khi đấy! Sưu tầm Nguyễn Văn Nhu DANH NGÔN - Dốt. nát là đêm tối của tâm hồn. (Xirêrông).
<span class='text_page_counter'>(15)</span> - Những ai không biết tự trọng thì cũng khó đòi hỏi những người khác tôn trọng mình. (N.Karamdin) CHUYỆN VUI CÓ THẬT. Tôi xin kể các bạn nghe chuyện vui có thật tại lớp 8 của tôi: Vào buổi sáng ngày 6 thứ năm, tuần 9 khi xem lịch của trường tìm hiểu học sinh có năng khiếu về môn vẽ và rút mỗi lớp 2 em dự thi. Tôi vào lớp nhìn cả lớp và hỏi : Em nào thấy mình có năng khiếu về vẽ, khi tôi vừa dứt lời thì em Dũng giơ tay xung phong: " Thưa cô em biết vẽ ạ !" Dũng vừa dứt lời thì một cánh tay nữa đưa lên, đó là em Dậu: "Thưa cô em biết dẻ ạ" VÕ THỊ LÚA. VỀ VỚI MỘT TẤM LÒNG. Truyện ngắn của: NGUYỄN VĂN NHU. V. ào một buổi chiều mùa. thu, hôm ấy, thầy Hùng đi dạy về sớm hơn mọi khi, đến đầu ngõ, thầy nghe tiếng chó sủa. Thầy bước vội vào nhà thì cánh cửa sắt đã hé mở. Trong lòng cảm thấy lo lắng, thầy nhanh chóng vào nhà, thấy hai đứa bé khóc sợ nếp vào một góc nhà và thoáng hai bóng người lạ mặt vụt qua ngõ sau biến mất, hai con nhảy ôm lấy ba nó và run sợ chỉ về hướng cái bàn ở phòng khách. Thầy.
<span class='text_page_counter'>(16)</span> hướng mắt nhìn sang thì hốt hoảng bởi trên bàn đã có hai ống kim tiêm bỏ không.Chưa hết nỗi lo sợ thì chuông điện thoại nhà thầy reo lên, thầy Hùng cầm máy :" Xin lỗi ai ở đầu dây ?". một giọng nói rất quen bên kia trả lời:"An năm nào đây chắc thầy còn nhớ chứ !" thì ra là cậu học trò nghịch ngợm lêu lõng mà thầy đã dạy và đã phạt hắn cách đây nhiều năm trước. Hắn nói rõ : -" Thầy già à ! Chắc thầy thấy vật trên bàn chứ ? ". Thầy Hùng hỏi: - Cậu muốn gì ?". Hắn nói: "Tiền và nợ " rồi cúp máy. Sau đó nhiều đêm thầy Hùng không ngủ và nghĩ mình cũng có lỗi trong chuyện này, thế là từ đó thầy luôn đến nhà nhưng chẳng lúc nào gặp được An mà chỉ gặp người mẹ già nua của An, nghe sự việc thầy kể đôi mắt bà hoe đi rồi bà nói:"Từ ngày nó học lớp thầy chủ nhiệm, nó kết bạn và đi lại với bọn ăn chơi lêu lỗng , lần hồi rồi quen. Nhiều ần tôi khuyên bảo nhưng nó chẳng chịu nghe, thỉnh thoảng nó mới về nhà, rồi sau đó nó thành con nghiện .Nói đến đó trên khuôn mặt đầy đau khổ ấy hai dòng nước mắt rơi xuống, bà cất lên: " An ơi ! sao mầy làm vậy hởi An.". Thầy Hùng : " Sao Bác không đưa đi cai nghiện ? " Người mẹ nói : " Có nhưng rồi nó trốn trại " Từ dạo ấy , thầy cố đến nhà tìm gặp cho được An. Vào một đêm đông lạnh buốt lúc thầy đến nhà và nhìn thấy An, cũng là lần chiếc xe " Ba Càng " màu xanh đã dần dần chuyển bánh với chiếc còng số tám trên tay An. Chiếc xe đã xa dần với ánh mắt ngoảnh lại đày căm ghét của hắn, tiếp những ngày sau đó mẹ già và thầy Hùng thường xuyên đến thăm An trong trại giam nhưng có bao giờ hắn cho gặp mặt đâu , rồi có lần hắn cho gặp nhưng chẳng nói chẳng rằng ngồi.
<span class='text_page_counter'>(17)</span> im lìm như pho tượng: " Các người đến làm gì cái thằng bỏ đi nầy nữa ! " Mẹ già:" Con ơi, thầy nào có lỗi, kể từ ngày nghe tin con nghiện thầy luôn đến tìm con và an ủi động viên mẹ, thầy luôn quan tâm đến con và mong giúp đỡ con trở thành người tốt." Thầy tiếp : " Không phải là người bỏ đi đâu em ạ , vẫn còn kịp để em làm lại từ đầu. Em hãy cố lên !" . Nghe đến đó, nét mặt căm giận của An không còn nữa mà thay vào đó là ánh mắt rưng rưng đầy hối hận . An nói : " Thầy tha lỗi cho em " Với những ngày còn lại sau đó là những ngày đầy quyết tâm của An chẳng bao lâu ngày ra trại cũng đã đến và người đầu tiên đến thăm An là người thầy yêu dấu của mình và tình cảm thầy trò vui vẻ như xưa . Tháng 11 năm 2016 - NGUYỄN VĂN NHU. BÀI HỌC KINH NGHIỆM Trong. giờ học văn cả lớp im lặng nghe cô giảng bài. Không khí trong lớp có vẻ trang nghiêm. Thầy giảng tới câu:"Một giọt máu đào, hơn ao nước lã". Nam chẳng biết gì cả ngủ gật từ đầu giờ đến lúc khi thầy gọi tên em. - Em Nam : Đứng dậy nhắc lại cho thầy câu nói vừa rồi. - Nam ấp úng ... thưa thầy :" Một điếu thuốc lào hơn bao thuốc lá" Cả lớp cười vang lên. Nam mặt mày tái nhợt như người mất hồn. Thầy không la rầy mà ôn tồn nói :" Em thấy đấy tai hại của ngủ gật trong giờ học là chẳng hiểu, chẳng biết gì cả, ảnh hưởng đến việc học tập. Không những bây giờ mà cho sau này. Và thầy nhắc luôn cả lớp rút kinh nghiệm để những tiết học sau tốt hơn." Sưu tầm.
<span class='text_page_counter'>(18)</span> Ngô Thị Kim Ba. TÌM RA NGAY Trong một hội chợ đông người, một người đàn ông đến bên một cô gái xinh đẹp nói : - Cô ơi ! Cô làm ơn nắm lấy tay tôi một chút. - Xin lỗi, ông sao vậy? - Xin cô giúp cho. Tôi và bà nhà tôi cùng đi hội chợ, đông quá bà ấy lạc đâu tôi không tìm ra được. Nếu cô nắm tay tôi thì chỉ mấy phút sau bà ấy sẽ tìm thấy tôi ngay. Sưu tầm Đinh Thị Bích Liên. NGHỀ TÔI Võ Thị Lúa. Nghề tôi đó ngày hai buổi đến trường. Bạn thấy nhàn nhưng không dễ nhàn đâu. Đêm từng đêm ngồi bên trang giáo án. Với những dòng chữ nhỏ quen thân. Và ngọn đèn dầu tù mù hiu hắt. Đã cùng tôi đi suốt quãng đường. Đem văn hoá nâng cao kiến thức. Dìu dắt đàn em nhỏ thương yêu. Nghề tôi đó ngày hai buổi đến trường. Bạn thấy nhàn nhưng đâu phải giản đơn. Bao tiếng trẻ thì thào gọi bạn. Đã in trong tôi như tự bao giờ. Có những lúc lòng tôi tự bảo. Đem hết sức mình phục vụ "nghề tôi".. LỜI MONG ƯỚC.
<span class='text_page_counter'>(19)</span> Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường. Lời thầy giảng chảy mãi trong tôi. Tiếng thầy vang vọng mãi trong tâm hồn. Tôi mơ ước sau này làm cô giáo. Dạy học tuy nghèo nhưng tâm hồn trong sáng. Sáng trắng trong như giáo án hằng ngày. Rồi mơ ước đã trở thành sự thật. Tôi bỡ ngỡ với ngày đầu lên lớp. Bẽn lẽn rụt rè như đứa trẻ thơ ngây. Rồi năm tháng cũng quen dần giáo án. Yêu thương lắm với trò nhỏ thân thương. Mong các em học giỏi thành tài. Đem sức mình giúp ích non sông. NGUYỄN THỊ THANH …... EM ĐI GIẢNG TẬP Nắng tháng ba thổi ra ngoài nội. Em mới về lòng bối rối bảng đen. Trời khuya em mãi chong đèn. Giáo án ấy ai băn khoăn bên lòng. Một thời gạn đục khơi trong. Ngập ngừng đến lớp, nỗi lòng bân khuân.. Cuộc đời đong bởi đồng tiền. Đời em có phải ưu phiền từ đây ? Người ơi- Em gửi đôi lời. Từ xưa từ xửa cuộc đời vẫn quay. Thời tuổi nhỏ em xoay từng chữ. Mực lấm má này em giữ cho ai. Trống trường nào đã dễ phai ? Em mơ nghề ấy như ai đã từng..
<span class='text_page_counter'>(20)</span> Nào ai vỡ núi khai rừng. Em đi mở lối trên từng dòng văn. Những băn khoăn đến từng trăn trở. Em bỡ ngỡ vụng về để viết lời thơ. Nhưng mấy ai mà không có mộng mơ. Em vẫn vậy, em đem thơ vào nghề Cuộc đời dù quá nhiêu khê Bảng đen phấn trắng, ai chê mặc lòng. …. THỊ HIÈN. XA TRƯỜNG Chẳng thể nào nếu giữ được nữa đâu. Con thuyền tuổi thơ cập bến bờ kỉ niệm. Mái trường xưa nhuộm phủ đầy hoàng hôn tím. Lá vàng rơi lưu luyến bước em đi . Khi mùa mưa ướt nhoè khoé mắt. Là xa hoài xa mãi tuổi thơ. Những ngày qua tất cả giản đơn thôi. Những con điểm thấy buồn nhưng không nói. Để bây giờ day dứt mãi không quên. Những kỷ niệm ta chẳng gọi thành tên. Sao vẫn chảy âm thầm trong ký ức. Phút xa trường đừng ai buồn ai khóc. Để ngày mai thao thức nhớ về nhau. Nguyễn Thị …... CHỖ NGỒI Rất xót xa có nhiều ô vắng quá Những đôi mắt nhỏ nhìn thầy chia sẻ.
<span class='text_page_counter'>(21)</span> Trống một chỗ ngồi sao cứ thấy xôn xao Bài giảng nữa chừng cầm viên phấn mà đau Câu chuyện cổ nhiều người không nghe nữa Bâng khuâng bao đêm trăn trở Quặn lòng thầy bụi phấn bay bay ! PHAN THỊ ……. KHI TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA Rêu xanh ngói cũ trường xưa. Chiều nay về lại trong mưa nghe buồn. Rối lòng kỷ niệm chảy tuôn. Biết ai còn nhớ để buồn như ta ! ... Vẫn nguyên nét chữ gọi là. Phượng ơi, chứng giám mai xa vẫn còn. Sắt son ta giữ sắt son. Mà sao ai nỡ mỏi mòn riêng ta. Mười năm di trú quê xa. Muộn rồi lòng hỡi... biết mà làm sao ! Ngước lên vòm lá lao xao. Ngỡ như có tiếng ngọt ngào ngày xưa. Trương Thị …….
<span class='text_page_counter'>(22)</span> CHIẾC LÁ HỌC TRÒ Xao xác mùa con phố nhỏ em qua Nghe thương lắm xác lá vàng đầu hạ Ve chưa cất bảng tình ca muôn thuở Phượng chớp hồng- Sao giận dỗi, lá rơi *** Xao xác mùa hạ rớt xuống hồn tôi Trang lưu bút biết bao điều bở ngỡ Vô tư lắm để bây giờ tiết nhớ Tuổi học trò có trở lại lá ơi! NGUYỄN THỊ …….. Nghề nhà giáo từng đêm trang giáo án. Nỗi đam mê hay những nỗi lo toan. Yêu nghề nghiệp nên hàng đêm thức trắng. Quý trẻ thơ góp sức lực cho đời. Dòng mực đỏ chảy ra từ ngòi bút. Nuôi học trò theo từng tháng từng năm. Máu chảy ra những điều hay tốt nhất. Học trò ngoan, trò giỏi cho đời sau. Sáng lại chiều ngày ngày luôn tới lớp. Cơm chưa no nhưng hiểu biết lại đầy. Đem tri thức từng đêm ăn ở sách. Nuôi học trò giao tri thức hôm nay. Bước vào lớp tay cầm viên phấn trắng. Viết thành dòng chân lý dạy các em. Phấn trắng trong, tâm hồn em trong trắng. Chân lý thầy, thầy gửi lại cho em..
<span class='text_page_counter'>(23)</span> Nói sao hết tấm lòng người thầy giáo. Trả sao hết công thầy đã trao. Gắng học hành trả ơn thầy dạy bảo. Lòng yêu nghề mến trẻ có chi đâu. ……. CHẲNG CẦN KHUYÊN Em : Thằng Quyết dạo này nó không còn quay sang cóp bài của em nữa. Chị : Thế à ? Nó tự làm được bài rồi hả ? Em : Không ạ ! Vì mấy lần nó toàn bị xơi ngỗng do bài của em bị sai. Chị : Hả ? !? Nguyễn Thị ……. 20/11 Tháng mười một Ngày hai mươi Hội trồng người Noi gương Bác Trường khai mạc Lễ trọng này Trò cùng thầy Đều phát động Nào dạy tốt Nào chăm học Ghi vào lòng Lời Bác dạy Vì hạnh phúc Phải trồng cây Vì tương lai Hãy trồng người.
<span class='text_page_counter'>(24)</span> Nguyễn Thị Thành. MẸ LÀM MẪU CHO CON Một ngày đẹp trời, hai chú cua con bò ra khỏi hang dạo chơi trên bãi cát. Cua mẹ trông thấy dáng đi của con liền nói : -Các con ơi ! Dáng đi của con xấu quá, phải đi thẳng người lên không đi ngang. Sao cứ hết vặn bên nọ lại vặn bên kia thế ...? Cua con liền đáp : -Ôi mẹ ơi ! Mẹ hãy đi thẳng đi thì chúng con sẽ bắt chước được.. TÂM SỰ VỀ MÁI TRƯỜNG Trường chúng tôi nằm ngay giữa xã Rất trung tâm với thôn xóm nơi đây Và các em đến lớp được dễ dàng Cả cha mẹ cùng thầy cô an trí Trường chúng tôi vốn trước đây cũ kĩ Tôi đã mơ một trường mới khang trang Và giấc mơ đã biến thành sự thật Một mái trường đẹp đẽ đa mọc lên Niềm hân hoan trên nét mặt thầy trò Rất phấn khởi và an tâm công tác Tôi hết lòng tận tụy với học sinh Cũng nơi đây lòng tôi đã nảy sinh Một tình yêu nghề không thể đổi thay Tâm hồn tôi chan chứa những giấc mơ Bao ánh mắt trẻ thơ Đang mong đợi ở nỗi lòng cô đó Tôi ghi nhớ lòng mình nơi lơ đãng Vốn là mình dưới mái trường lớn lên.
<span class='text_page_counter'>(25)</span> Trường chúng tôi là truyền thống hiếu học Tôi rất tự hào về mái trường của tôi Sáng tác Nguyễn Thị …… TRUYỆN CƯỜI Em cho biết con gì là động vật có vú, biết bay trên không ? - Thưa cô con dơi ạ . - Giỏi. - Thưa cô vẫn còn -??? - Chị nữ tiếp viên hàng không ạ ! NHẠC. ĐỜI NHÀ GIÁO ĐẸP SAO NHẠC : PHAN HUỲNH ĐIỂU LỜI THƠ : NGUYỄN BÌNH. Đời nhà Duø đời. giáo đẹp. mang bao noãi thaêng traàm. sao. Loøng. Thì loøng anh. anh. vaãn. haèng. mô .. vöôn leân khoâng heà nao nuùng.. Duø. cho caùch. xa núi rừng ngăn trở anh vẫn lội rừng sâu để đến mái trường.
<span class='text_page_counter'>(26)</span> Moät tieáng chim keâu , thoåi .. moät laøn gioù. Moät tuoåi thanh. xuân vươn sức mình chiến đấu Cho tình yêu lưu luyến ở bên trường . Anh vẫn. Thầm ước. anh. Em daân. mô laøm giaùo. Bao. toäc. vieân .. Ô ... traùi. lớp người ca ngợi .. suốt đời anh. vì hoïc. Soáng. sinh. thaân. tim. vì. cuûa. con. yeâu.
<span class='text_page_counter'>(27)</span>
<span class='text_page_counter'>(28)</span>