Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 148
Vì mạo hiểm, Hồ Xung
thủ thắng
Hơn hai chục chiêu kiếm này
đều chém về phía Lệnh Hồ
Xung, nhưng mũi kiếm đưa tới
chiêu nào cũng cách chàng đến
bảy tám thước.
Lệnh Hồ Xung cũng vung kiếm
lên nghinh địch, có lúc đánh
vào hán tử gánh củi một thức,
có lúc nhằm đâm vào hán tử
gánh rau một chiêu và đều cách
người họ đến bảy tám thước.
Nhưng lạ thay! Hai hán tử hễ
thấy chàng ra chiêu là lộ vẻ
hoang mang hoặc nhảy nhót né
tránh, hoặc hấp tấp vung kiếm
lên đón đỡ.
Quần hào thấy thế đều đứng
thộn mặt ra.
Hiển nhiên mũi kiếm của Lệnh
Hồ Xung còn cách người đối
phương rất xa mà lúc chàng ra
chiêu chẳng có chút kình phong
nào. Ðây lại không phải là
chàng phát huy kiếm khí vô
hình để tấn công mà sao hai hán
tử hoang mang chỉ sợ đón đỡ
không kịp?
Quần hào theo dõi cho đến lúc
này mới biết hai hán tử kia
quyết không phải là hạng tiều
phu hay gánh rau thông thường
mà là những nhân vật công lực
tinh thâm, bản lãnh cao cường.
Lúc bọn họ ra chiêu công kích
thì một người trầm trọng, một
người như kẻ điên khùng,
nhưng lúc họ né tránh đỡ gạt
thân hình lại nhẽ nhõm và ổn
định vững vàng. Nếu họ không
dầy công tu luyện hàng mấy
chục năm thì quyết không thể
đến trình độ đó được.
Bỗng nghe hai hán tử đồng
thanh la hét, biến đổi thế kiếm.
Hán tử gánh củi hươi những
chiêu kiếm ra một phạm vi rất
rộng và đường kiếm rất hùng
hồn.
Người gánh rau khi tiến khi lui
rất là mau lẹ. Ðầu mũi kiếm vọt
những điểm hàn tinh.
Lệnh Hồ Xung cầm thanh
trường kiếm đưa mũi chênh
chếch lên không cử động nữa.
Cặp mắt chàng có lúc trợn lên
nhìn hán tử gánh củi, có lúc ngó
chằm chặp vào hán tử gánh rau.
Mục quang chàng tới đâu là hai
hán tử lại nhượng bộ chiêu
thức, hoặc hô hoán lùi lại, hoặc
chuyển thế công thành thế thủ.
Bọn Kế Vô Thi, Lão Ðầu Tử là
những tay võ công cao cường
theo dõi một hồi lâu, dần dần đã
nhìn ra manh mối. Họ thấy hai
hán tử phải né tránh hoặc rút lui
để tự bảo vệ nhằm vào lúc mục
quang của Lệnh Hồ Xung
phóng ra bắn vào những yếu
huyệt trên hai người kia.
Bỗng thấy hán tử gánh củi vung
kiếm lên chém giữa lúc Lệnh
Hồ Xung chiếu mục quang vào
huyệt Thương khúc ở bụng
dưới hắn. Bỗng chiêu kiếm của
hắn chỉ phóng ra nửa vời rồi lập
tức thu về để chống đỡ huyệt
Thương Khúc trong người hắn.
Lúc này hán tử gánh rau đâm
liền mấy chiêu vào Lệnh Hồ
Xung.
Lệnh Hồ Xung lại đưa mục
quang chiếu vào huyệt Thiên
Ðỉnh ở cổ hắn.
Hán tử gánh rau vội cúi đầu
xuống. Thanh kiếm của hắn
cắm sâu xuống đất rắn trong
thửa ruộng khô.
Cứ tình trạng này thì dường
như cặp mắt của Lệnh Hồ Xung
phóng ra ám khí khiến cho đối
phương nhất định không để
chàng chiếu mục quang vào
huyệt Thiên đỉnh.
Hai hán tử sử kiếm một hồi như
vậy rồi mồ hôi toát ra đầm đìa.
Chỉ trong khoảng khắc, áo quần
họ ướt đẫm chẳng khác người
ngã xuống nước bò lên.
Lão già đứng ngoài bàng quang
theo dõi cuộc đấu không nói
nửa lời.
Ðột nhiên lão ho lên một tiếng
rồi nói:
- Thật đáng bội phục! Thật
đáng bội phục!
Ðoạn lão bảo hai hán tử gánh
củi và gánh rau:
- Các ngươi hãy lui ra!
Hai hán tử dạ một tiếng.
Nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn đưa
mắt láo liên nhanh như điện
chớp và không rời những yếu
huyệt của hai người.
Hai người vừa múa kiếm chống
đỡ vừa lùi lại mà thủy chung
vẫn không sao thoát khỏi mục
quang của Lệnh Hồ Xung.
Lão già reo lên:
- Hảo kiếm pháp! Lệnh Hồ
công tử! Ðể lão hán lãnh giáo
mấy cao chiêu.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vãn bối không dám đương.
Rồi chàng quay lại nhìn lão già
chắp tay thi lễ.
Bây giờ hai hán tử mới thoát
khỏi luồng mục quang của
Lệnh Hồ Xung không theo dõi
họ nữa.
Hai người liền như đôi chim
khổng lồ tung mình bay vọt ra
ngoài mấy trượng.
Quần hào thấy thế không nhịn
được nổi tiếng hoan hô.
Kiếm pháp hai hán tử đó thế
nào hai người khó mà hiểu
được, nhưng thấy họ nhảy lộn
ngược người ra thật xa, thân
pháp đã linh diệu lại ngoạn mục
vô cùng. Bây giờ ai cũng biết
võ công hai người này vào hạng
thượng thặng.
Lão già lại ho mấy tiếng rồi
nói:
- Lệnh Hồ công tử đã nhẹ đòn
cho các người đó. Nếu chàng
đánh thực sự thì hai ngươi đã bị
thương đến hàng trăm chỗ rồi,
chứ khi nào các ngươi được
bình yên mà sử hết một đường
kiếm pháp? Các ngươi mau lại
tạ ơn đi.
Hai hán tử nhảy vọt lại cúi rạp
xuống tận đất.
Hán tử gánh rau nói:
- Bữa nay tại hạ mới biết ngoài
vòm trời này còn có vòm trời
khác, ngoài cõi người này còn
có cõi người khác. Kiếm pháp
của công tử trên đời hiếm có.
Lúc nãy bọn tại hạ đã có điều
vô lễ, xin công tử tha tội cho.
Lệnh Hồ Xung chắp tay đáp lễ
hỏi:
- Kiếm pháp phái Võ Ðương rất
là thần diệu. Hai vị dùng kiếm
một âm một dương, một cương,
một nhu. Phải chăng đây là
Thái cực kiếm pháp?
Hán tử gánh rau đáp:
- Thật không bõ làm trò cười
cho công tử. Vừa rồi bọn tại hạ
sử đó là "Lưỡng nghi kiếm
pháp". Chiêu kiếm hãy còn
phân ra âm dương chưa hợp
vào làm một được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tại hạ đứng khách quan mà
nói, miễn cưỡng phân biệt được
một chút tinh diệu trong kiếm
pháp. Nếu là cuộc đấu thật sự
thì vị tất đã trông thấy chỗ sơ
hở để thừa cơ.
Lão già nói:
- Công tử bất tất phải quá
khiêm. Mục quang của công tử
chiếu đâu thì chỗ đó đúng là
nhược điểm của Lưỡng nghi
kiếm pháp. Ðường kiếm pháp
này Ðường kiếm pháp này
Lão già nói luôn mấy câu
"Ðường kiếm pháp này" rồi
không ngớt lắc đầu nói tiếp:
- Hơn năm chục năm trước phái
Võ Ðương có hai vị đạo trưởng
đã hao tổn mấy chục năm tâm
huyết mới phát giác ra trong
Lưỡng Nghi kiếm pháp có âm
có dương, cũng có cương nhu.
Hỡi ơi!
Lão buông tiếng thở dài này
hiển nhiên có ý nói: "Ngờ đâu
gặp phải một tay cao thủ về
kiếm thuật, không đủ chống lại
một đòn".
Nguyên vừa rồi Lệnh Hồ Xung
tỷ kiếm với hai người. Ban đầu
chàng còn phải dùng mũi kiếm
để đón hờ những chiêu thức của
họ. Nhưng về sau thanh trường
kiếm của chàng không cần huy
động, chàng chỉ dùng mục
quang để phóng vào những chỗ
sơ hở về kiếm pháp của hai hán
tử.
Hán tử gánh rau và hán tử gánh
củi mỗi khi phóng ra một chiêu
nên phát giác mục quang của
đối phương cực kỳ sắc bén và
đều phóng vào những chỗ yếu
điểm của họ. Họ càng ra chiêu
lại càng khiếp đảng kinh hồn.
Lệnh Hồ Xung đứng một chỗ
không nhúc nhích mà đã khiến
cho hai người mồ hôi toát ra
như tắm, sức lực kiệt quệ, tinh
thần mỏi mệt.
Lệnh Hồ Xung kính cẩn nói:
- Hai vị đại thúc này chắc là địa
vị ở trong phái Võ Ðương cũng
chưa cao mấy, thế mà kiếm
thuật tinh diệu như vậy. Chắc
Xung Hư đạo trưởng và những
bậc cao thủ hạng nhất khiến cho
người ta phải khiếp sợ. Vãn bối
và các vị bằng hữu lần này đi
qua chân núi Võ Ðương vì
trong mình có việc gấp, chưa
thể lên núi bái kiến Xung Hư
đạo trưởng. Việc này xong rồi,
tại hạ sẽ lên viếng cảnh chùa
Chân Võ để bái yết Chân Võ
đại đế và khấu đầu trước Xung
Hư đạo trưởng.
Lệnh Hồ Xung nguyên là con
người cao ngạo, nhưng hai hán
tử vừa rồi có đường kiếm pháp
cương nhu tương tế, thật lắm
chỗ thần kỳ. Tuy còn tìm ra chỗ
sơ hở về chiêu thức, song các
kiếm pháp trong thiên hạ chiêu
thức nào chẳng có chỗ sơ hở?
Vì thế chàng vẫn đem lòng kính
phục họ.
Lệnh Hồ Xung nóng lòng đi
cứu Doanh Doanh, chàng
không muốn gây chuyện với
phái Võ Ðương. Trong lòng
chàng ngầm ngầm cảm thấy lão
này nhất định là tay cao thủ
hạng nhất phái Võ Ðương, nên
chàng nói năng rất lễ độ.
Lão già gật đầu đáp:
- Lệnh Hồ công tử hãy còn nhỏ
tuổi lại mênh mang tuyệt kỹ mà
chẳng kiêu ngạo chút nào thật
là hiếm có. Lệnh Hồ công tử!