Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.6 KB, 2 trang )
Niềm tin ơi, mi ở đâu?
Niềm tin không đến từ những lời hứa ngây thơ. Niềm tin là thứ khó tìm được nhưng lại rất
dễ tàn. Với quyền lực của mình, lãnh đạo có thể kiểm soát được sự hiện diện của nhân
viên, nhưng không thể kiểm soát được tinh thần của họ. Lãnh đạo không thể mua được
lòng tin và nhiệt tình của nhân viên.
Trong một tổ chức, cấp quản lý trung gian luôn nhận thấy tình hình
đang có nhiều phức tạp nhưng họ lại không dám "cầm đèn chạy trước
ô tô". Vì thế, các vấn đề thường không được giải quyết ngay tại nơi
phát sinh mà luôn được "đẩy" lên cho lãnh đạo. Điều này phần nào
phản ánh "bầu không khí mất tin tưởng" hay mất lòng tin trong một tổ
chức.
Triệu chứng tiêu biểu nhất là hầu như mọi người không tin tưởng vào
lãnh đạo. Thiết lập lại không khí tin tưởng trong tổ chức này rất khó,
ngay cả khi lãnh đạo đổi mới tư duy và tỏ ra là một lãnh đạo kiểu mẫu.
David Firth, tác giả của cuốn "Căn bệnh doanh nghiệp" (The Corporate
Fool), nói rằng nhân viên quan sát xem lãnh đạo đang làm gì, bởi vì
các hành động của lãnh đạo sẽ ảnh hưởng đến họ. Lãnh đạo thường
nói rằng "hãy thách thức tôi", "hãy nói cho tôi biết". Nhưng văn hóa truyền miệng phổ biến trong
hầu hết các tổ chức thì cho rằng người nào dám thách thức lãnh đạo sẽ bị "dập cho tới chết", vì
thế đừng có dại mà thách thức lãnh đạo, hoặc nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên nhân sâu xa của căn bệnh mất tin tưởng xuất phát từ mối quan hệ giữa lãnh đạo và
nhân viên. Nhân viên chính là khách hàng của các lãnh đạo. Nhưng những nhà lãnh đạo kém cỏi
không thấy được mối quan hệ này nên họ không quan tâm đến cảm xúc của nhân viên.
Phong cách lãnh đạo chính là căn nguyên thứ hai. Lãnh đạo thường hay nói về các nguyên tắc
quản lý nhưng hành động thực tế cho thấy họ không tin tưởng vào các nguyên tắc này. Tệ hơn,
nhiều lãnh đạo luôn đổ lỗi cho nhân viên như là thiếu niềm tin và không nhiệt tình. Phong cách
lãnh đạo không thay đổi, căn bệnh ngày càng nặng hơn nhưng không ai muốn nói, mặc dù ai
cũng biết.
Nhiều nhà lãnh đạo giả định rằng mọi thứ đều có thể tiên đoán được, trừ con người. Con người
cơ bản là xấu và không thể tin được. Họ cho rằng các nhà lãnh đạo phải luôn kiểm soát nhân
viên.